Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 54)

                            
Ong Chủ tịch im thít, đành ngồi lặng lẽ nhìn vợ mở két lấy ra đủ 50 tờ trăm đô mới cứng, đứt từng khúc ruột. Số này cùng với số tiền cho thằng giáo vụ mua lại cái bằng rởm ông mới đi rút từ ngân khoản bí mật trên thành phố về, mẹ kiếp, của thiên trả  địa, ông trấn lột ba thằng đầu tư  đến lượt một gã lang băm, một thằng lưu manh trấn lột ông. Tiền bẩn cứ quay vòng vòng, khỏi rửa xã hội mới…phát triển . Nhưng có dăm mũi châm cứu nó lột những 5 ngàn đô quy đổi ra tiền Việt Nam những 200 triệu lận bằng tiền mẫu cao su,  20 căn nhà tình nghĩa chứ ít . Ong gọi giật bà lại :

“ Bà khoan đi, bàn coi có cách nào không ? Mất tiền cho nó vô lý như vậy ?”

Bà Phu nhân cũng xót ruột, biết thế này cứ trả 500 đô, kiên quyết chỉ trả có nhiêu đó rốt cuộc  nó cũng phải nhận ? Không lẽ nó cứ khoanh tay đứng nhìn ông Chủ tịch …chết ? Gã chẳng đang tâm vậy đâu, có điều lúc đó ông chồng thập tử nhất sinh ,  chần chừ chết thực hối không kịp.

“ Vậy ông có cách gì không ?”

“ Thì cứ thí cho nó vài ba trăm trước đã, rồi mình chơi cái lối nhỏ giọt , vài lần là ì ra, nó đòi mãi chẳng được cũng đành phải biến thôi…”

Ba Phu nhân cười  nhạt :

“ Ong làm như ông đang chơi với con nít ? Ong biết lão Thuộc này là thế nào không ? Lính đặc công của chủ lực miền ngày xưa đó…”

Ong Chủ tịch giật nảy người :

“ Í trời…bà nói thiệt hả ? Vậy bây giờ nó cũng phải giàu rồi chớ, sao lại đi hành nghề châm cứu dạo, khác gì xẩm ăn xin ?”

“ Có phải ai cũng thăng quan tiến chức ngon lành như ông đâu . Thằng này có chuyện gì đó  đuổi khỏi quân đội lâu rồi…”

Ong Chủ tịch kêu trời :

“ í chèn ơi, vậy mà bà quen biết hắn làm chi ?”

Bà Phu nhân cười nhạt :

“ Tôi mà không quen hắn thì hôm nay ông ngủ với …giun rồi.. Ong yên trí đi, mình cứ thâu nạp hắn  làm người nhà, biết đâu sẽ có lúc cần tới …”

Bà Phu nhân xách túi đi rồi, ông Chủ tịch còn chưa hết bực rọc. Ong nằm dài trên giường ngủ,  vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Thế rồi sau lưng chợt thấy cồm cộm, thò tay xuống dưới lần vải trải giường rút ra cái cặp tóc xinh xinh.  Của con bé Gái đây , hôm đó ông bắt nó lên giường nằm cạnh cho ông “bú ti” rồi ông ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết.Trời đất ơi,  may thiệt may, cái cặp tóc này rơi vào tay  mụ vợ thì phải biết gầm gào lên cho coi. Cái vật bé nhỏ ấy chợt đâm vào lòng ông đau nhói. Không biết lúc này con bé lưu lạc chân trời góc biển nào ? Kể ra có nó bên cạnh thì cũng…vui. Cái cách nó nói chuyện nhấm nha nhấm nhẳn lắm lúc làm ông phải cười. Không, ông không ăn năn hối lỗi gì về cái vụ con bé Gái .Ong chỉ tiếc nổ ra sớm quá, chưa kịp tận hưởng hết cái thanh xuân  nó dâng hiến thì đã đổ bể rồi. Từ nay chắc chẳng còn bao giờ còn gặp lại . Một khi bà vợ tai quái của ông đã quyết định loại bỏ nó coi như nó đã mang án tử hình .

Nằm mãi chẳng chợp mắt được, ông Chủ tịch mở ngăn kéo lôi ra chồng giấy tờ đang chờ ông ký.Ong lướt qua vài tờ công văn , gọi điện cho gã thư ký :

“ Mày tới giải trình tao về mấy cái giấy phép xin vào đầu tư của mấy công ty nước ngoài coi. Tao cứ thấy ngợ ngợ sao đó…” .

Gã thư ký chợt lắp bắp :

“Không có chuyện gì đâu chú ơi…chú cứ ký trước đi, xong việc cho thím là con về liền…”

Ong Chủ tịch đặt máy xuống cười nhạt. Làm gì có chuyện ký bừa vậy ? Có phải chuyện con Gái đêm qua làm gã thư ký lờn mặt ông rồi chăng ?                                                                                                    

Ong mở coi hồ sơ xin đầu tư của Công ty Mai SP trụ sở tại Canada xin phép xây dựng  khách sạn 5 sao 15 triệu đô la Mỹ giữa thị xã . Coi qua có vẻ hấp dẫn nhưng không có công văn đề nghị của thằng Tám Giám đốc Sở đầu tư kế hoạch ? Sao thằng thư ký sơ suất vậy ? Hay nó gài ông  chuyện gì đây ? Ong Chủ tịch đang cáu kỉnh, tiểu thư Kim Anh đã ló vào :

“ Ba có biết ông Bê Ban tổ chức ngoài Hà Nội không?”

Ong Chủ tịch giật mình :

“ Ong lớn vậy ai không biết ? Nhưng có chuyện gì?”

Kim Anh hãnh diện :

“ Con quen con trai của ổng ?”

Ong Chủ tịch thừa biết nhan sắc con gái ông khó lọt vào mắt mấy thằng dư tiền lắm quyền , dễ dàng mua cả hoa hậu toàn quốc, bởi vậy, chuyện quen biết đó chẳng hứa hẹn mấy tốt đẹp, với mấy thằng đó cứ tránh xa ra là hơn, ông nghiêm mặt :

“ Con quen trong trường hợp nào ? “

“ Tuyết Nhi con chú Ba Giám đốc công an giới thiệu cho con mà…”

“ Với loại đó con phải hết sức cẩn thận …”

“ Con đâu ham chuyện đó, con chỉ muốn qua ảnh ba quen ông Bê sau này nhờ cậy…”

Ong Chủ tịch ngớ người , cứ tưởng con nhỏ chỉ ham chơi, ngờ đâu cũng biết lo xa ? Kể ra, nếu được đồng chí Bê bảo kê thì còn gì bằng. Ong dịu giọng :

“ Bây giờ thằng đó đâu ? “

“ Anh đang đi chơi Phú Quốc với Tuyết Nhi, nếu ba đồng ý con sẽ mời ảnh tới thăm nhà mình…”

Ong Chủ tịch gật đầu :

“ Thì bước đầu cứ mời tới chơi cái đã, có ngại gì đâu . Kể ra con giúp được  ba việc này là công lớn đó…”

Kim Anh sung sướng :

“ Nhất định con mời ảnh tới nhà chơi. Anh dễ thương lắm , má cũng gặp ảnh rồi đó…”

Ong Chủ tịch giật mình :

“ Ủa…má con gặp hồi nào ?”

“ Thì hồi đi nghỉ Vũng Tàu đó…”

Ra vậy đó, vậy mà bả không hé răng một lời. Ong chợt cảm giác bà không chỉ dấu ông chuyện này mà còn nhiều chuyện khác. Thằng Bảy lái xe ngày trước đã nằm yên trong dưỡng trí viện , còn lão thầy nhân điện lâu rồi không thấy nhắc tới không hiểu có còn dạy dỗ bả không, dạy ở xó xỉnh nào hay đã bị bà thải hồi thay bằng cái thằng Thuộc vừa mới xuất hiện đã lột ngay của ông 5 ngàn đô ? Oi trời ôi, không khéo mải việc công bỏ trống “mặt trận” gia đình, buông lỏng quản lý, ngộ nhỡ bà vợ gây chuyện tày đình lúc đó ông mới biết chỉ để chữa cháy. Ong cáu kỉnh :

“ Sao không thấy bả nói gì ? Vậy bả có biết thằng đó con ông Bê Ban tổ chức trung ương không ?”

“ Có chớ ba .”

Ong Chủ tịch thở hắt ra :

“ Đầu óc bả hồi này sao đó,  có cơ hội vậy mà bỏ qua chẳng bàn bạc gì, ba linh cảm bà còn dấu ba nhiều chuyện khác …”

Đến lượt cô tiểu thư Kim Anh giật thót , đúng má cô còn dấu ba nhiều  chuyện tày đình nữa, lộ ra cả cô cũng chết về tội che giấu , đồng loã, cô vội vàng :

“ Không có chuyện gì đâu ba…lúc nào má cũng chỉ lo bảo vệ uy tín cho ba thôi mà…”

Nói rồi Kim Anh cũng thấy ngượng nên ân cần :

“ Ba đừng nghĩ ngợi nhiều ảnh hưởng sức khoẻ , mặc kệ mọi chuyện, cái gì tới cứ để nó tới , lo làm gì mệt óc…”

Ong Chủ tịch ngạc nhiên :

“ Con nói cái gì tới kìa ?”

“ Là con nói chuyện khoá tới nếu ba không trúng Chủ tịch nữa thì thôi, nghỉ cho khoẻ…”

Ong Chủ tịch thở dài :

“ Vẫn biết vậy, ba cũng muốn nghỉ cho khoẻ xác nhưng mà ở đời…dậu đổ bìm leo…mình đã không còn quyền hành gì nữa thì có muốn yên chúng nó cũng chẳng để mình yên…”

Cô tiểu thư thông cảm :

“ Vậy con mời anh Tạc tới nhà chơi cho ba làm quen ông Bê nha…”

Ong Chủ tịch gật đầu :

“ Thôi được , con cứ tiến hành nhưng nhớ phải bàn bạc kỹ lưỡng với ba …”

Gã thư ký tìm tới với bộ mặt vui như  trúng số. Gã vừa nhận của bà Phu nhân 5 ngàn USD trả công lão Thuộc cứu sống ông Chủ tịch và lẽ dĩ nhiên, theo luật chơi, gã đút túi 15 % ngon lành, dễ dàng hơn móc nối thằng giáo vụ mua lại  bằng rởm cho ông Chủ tịch. Từ vài tháng nay, chạy việc cho ông bà Chủ tịch , tiền cứ vô túi gã dài dài, tuy thế, với gã ngần đó vẫn chỉ là …tiền lẻ, gã đang nhằm tới món lớn gấp nhiều lần vậy kìa.

Một buổi sáng nhằm lúc ông Chủ tịch đi họp bên tỉnh uỷ, một phụ nữ xinh đẹp, sang trọng , quý phái tự xưng Việt kiều Canada, nhà đầu tư xin gặp gã. Hoá ra bà Giám đốc Công ty Mai SP, đại diện một tập đoàn lớn có trụ sở trên Sàigòn muốn đổ vốn xây khách sạn 5 sao . Thông thường , những việc loại này đều phải qua Sở kế hoạch đầu tư ; Chủ tịch Uỷ ban nhân dân chỉ là người ký duyệt . Bởi thế gã từ chối, hướng dẫn bà Giám đốc sang Sở làm việc theo đúng tuyến thủ tục đã quy định. Bà này không nói gì, chỉ đưa mắt cho người đàn ông mà bà giới thiệu là Phó Giám đốc Công ty. Ong này cười vui vẻ :

“ Nếu đi đúng theo tuyến thì tôi còn vào đây xin gặp ông Chủ tịch làm gì …”

Hoá ra họ muốn xây dựng khách sạn 5 sao ngay tại trung tâm thị xã trên lô đất mà Sở kế hoạch đầu tư  đã dự định giao cho một Công ty trong nước  xây dựng siêu thị  sách và văn phòng phẩm. Bởi thế nếu đi đúng tuyến, chắc chắn Sở kế hoạch đầu tư sẽ bác bỏ và chỉ cho phép xây dựng  tại vị trí khác. Ong Phó Giám đốc, trình bày xong, hạ giọng :

“ Việc này chỉ có ông Chủ tịch là giúp được tụi tôi . Và ông Chủ tịch có ký hay không lại là nhờ ở…anh thôi…”

Gã thư ký vội vàng :

“ Ay không được, không được đâu…việc này dứt khoát phải qua Sở kế hoạch đầu tư…”

Lúc này bà Giám đốc xinh đẹp mới nở một nụ cười tươi như hoa :

“ Ong Chủ tịch mà nhận lời giúp thì không có gì là không được. Nói thực với anh, chính bên Sở kế hoạch đầu tư  bảo tôi sang đây…”

Gã thư ký giật mình, vậy là họ đã xâm nhập vào tỉnh khá sâu rồi, văn phòng Chủ tịch tỉnh chẳng qua cũng chỉ là một mắt xích trong đường dây thôi, kinh nghiệm nếu gã phản đối quyết liệt, trước sau cũng bị chuyển đi , nhường ghế cho kẻ khác sẵn sàng tháo gỡ ách tắc để đường dây chạy đều. Nghĩ vậy gã đành xuống nước :

“ Thôi được , cứ để hồ sơ lại đây tôi sẽ xin ý kiến đồng chí Chủ tịch…”

                                           (còn tiếp)

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 53)

          

Mười  Vẻ điếng người, không ngờ  chuyện xưa đến vậy lão vẫn ghi sổ nợ sẵn sàng nhắc khi cần . Nguyên hồi đó Mười  Vỉa được triệu tập về dự lớp bồi dưỡng báo cáo điển hình trong Đại hội chiến sĩ thi dua đi đầu diệt Mỹ toàn tỉnh. Đang trên rừng thiếu thốn mọi bề nhất khoản đàn bà, được tập trung trong vùng “ da beo”, Vỉa ta sướng bằng lên tiên. Thế rồi một buổi sáng Mười Vỉa bỗng mất tích cùng vợ đồng chí khoa giáo tỉnh ủy . Toàn đơn vị nhốn nháo đặt trong tình trạng báo động, mãi trưa mới phát hiện hai người tồng  ngồng ôm nhau dưới hầm nhà ăn.

Đồng chí khoa giáo nghe tin vợ cắm sừng giữa thanh thiên bạch nhật xách súng chạy đi tìm   Mười  Vẻ . Đoàng  đoàng  ôi chao ôi đạn sượt qua bên má còn nóng rẫy. Thằng Mười  Vỉa  kinh hồn táng đởm vội quỳ xuống xin tha tội theo kiểu giang hồ hối lỗi. Đồng chí khoa giáo chấp nhận cho gã xin lỗi, tuy nhiên để đảm bảo uy tín đại hội anh hùng chiến sĩ thi đua , thằng Mười Vẻ phải ra Bắc  học trường học sinh miền Nam…

Chuyện đó lẽ ra phải chôn chặt, không ai được tò mò hỏi vì sao lỗ tai đồng chí Mười Vẻ, đương kim Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ  lại có vết đạn bắn sượt qua, cũng chẳng mấy người biết được cái vết ô nhục của tuổi trẻ mà đồng chí chỉ mới xoá được trong lý lịch còn vết sẹo vành tai thì vĩnh viễn nằm  đó. Ong Chủ tịch nhắc lại chuyện cũ chẳng qua  nhắc nhở  Mười Vẻ biết thân biết phận đừng giỡn mặt đàn anh, chẳng ngờ gã nổi đoá :

“ ĐM , chuyện  đó có là cái gì mà anh Hai nhắc hoài vậy ? Bây giờ cán bộ cao cấp còn đi chơi cả gái vị thành niên nữa kìa….”

Cả hai vợ  chồng ông Chủ tịch cùng giật thót, muốn nảy tim . Í trời ơi, không lẽ chuyện ông Chủ tịch ăn nằm với con bé Gái đã lộ , lọt tới tai gã Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ này rồi sao ?

Bà Phu nhân lo cuống quít :

“ Chú…chú Mười nói vậy là sao ? Lại có cả chuyện đó nữa kìa ? Cán bộ cao cấp mà chơi gái vị thành niên ?”

Gã Mười Vẻ nhìn  bà Phu nhân cười nhạt  :

“ Chị Hai làm gì cuống lên vậy ? Hay anh Hai  dính dấp cháu nào rồi ?”

Ong Chủ tịch quát :

“ Tầm bậy mày ? Bả lo cho cho uy tín cán bộ nói chung ấy chớ, mắc mớ gì tới tao ?”

Gã Mười  Vẻ cười  khà khà :

“ Chị Hai ý thức bảo vệ đảng cao ghê vậy đó. Nếu vậy chị còn lo dài dài, ba đồng chí đó giờ chơi bạo lắm, toàn làm thịt các cháu nhí nhí không à ? Xu hướng thời đại mà…”

Ong Chủ tịch làm bộ phẫn nộ :

“ Mày nói gì ghê vậy Mười, cán bộ cao cấp được trui rèn trong lửa đạn làm gì có chuyện đó…”

Gã Mười Vẻ cười  ha hả :

“ Ủa  chú Hai quên hả, mấy năm trước Lương Quốc Dũng , Phó Tổng cục trưởng Tổng cục thể thao , rồi Nguyễn Minh Phương, Viện Phó Viện Kiểm sát tỉnh Bình Dương…chơi gái vị thành niên bị lập biên bản kìa. Tỉnh mình chắc cũng có đấy, chỉ chưa…bị lộ thôi…”

Ong Chủ tịch tái mặt :

“ Mày có chắc không ? Nó là thằng nào cho tao biết ngay tao trị nó …”

Gã Mười Vẻ nhìn đăm đăm vào mặt ông Chủ tịch “

“ Anh Hai quên nguyên tắc bảo vệ đảng rồi hả ? Nếu cán bộ đảng viên có sai  phạm phải để Ban nội chính điều tra, kết  luận rồi tuỳ chỉ đạo Thường vụ hoặc xử lý nội bộ hoặc  đưa ra pháp luật xử lý. Anh Hai là Chủ tịch Uỷ ban thuộc bên chính quyền đâu có trách nhiệm chuyện đó…”

Ong Chủ tịch biết mình trái lè, đành im cho thằng “nhãi ranh” giảng giải nguyên tắc tổ chức đảng. Bản lĩnh ông Chủ tịch thật đáng khen, ông nhẫn nhục ngồi nghe không cãi nửa lời, thậm chí còn ra vẻ chăm chú nghe và gật gật. Sau cùng gã tổ chức tỉnh uỷ cũng chuyển đề tài :

“ À quên, có việc hỏi anh Hai, ông Tổng biên tập báo “Tỉnh nhà đổi mới” muốn có bài phỏng vấn Chủ tịch tỉnh về Khu chế xuất mà đề đạt mãi bên Uỷ ban chưa chấp nhận , họ xin ý kiến thường vụ, anh Hai thấy sao ?”

Thế là đã rõ rồi, anh Sáu Bí thơ muốn ra đòn , mượn tay báo chí đây , mẹ kiếp, cái trò này ai chẳng biết. Ong Chủ tịch nghĩ bụng vậy miệng vẫn tươi cười :

“ Chuyện nhỏ, tháng rồi tao lu bu công chuyện chưa muốn phỏng vấn . Vả lại cũng phải chờ coi có dịp gì không đã chớ, khi không bầy đặt chuyện phỏng vấn phỏng véo coi sao được ?

Gã Mười Vẻ cùng cô cán bộ văn phòng tỉnh uỷ ra về rồi còn để lại cho vợ chồng ông Chủ tịch nỗi lo âu nặng trịch. Không ai nói với ai , mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng, sau cùng bà Chủ tịch thở đánh sượt, đay nghiến :

“Ong đã thấy già rồi còn dại chưa ? Chuyện của ông mà lọt  tới tai thằng chó này thì nó lột da ông. Mồm miệng nó cứ anh anh em em ngọt xớt mà chỉ rình mình hở ra là nó cắn…”

Ong Chủ tịch nghiêm mặt :

“ Chuyện đã ra thế phải bình tĩnh, trách móc, mắng mỏ chỉ làm rối đầu óc còn ứng phó ra sao ?”

Bà Phu nhân nghe chồng nói vậy tan cơn giận. Bản lĩnh ứng phó và quyền biến  trở lại chế ngự lòng ghen tuông thường tình , mọi công việc lại nhoay nhoáy được đề ra và được sắp xếp trong đầu bà. Ưu tiên số một lúc này là chuyện con bé Gái trốn khỏi nhà. Nó không về quê, cũng chẳng  ở lại thị xã, vậy nó trốn đâu ? Ong Chủ tịch dự đoán :

“ Chắc nó trốn lên Sàigòn rồi …”

Bà Phu nhân lắc đầu :

“ Nó không dám đâu, giấy tờ nó tôi giữ đây, không chứng minh nhân dân ai cho nó thuê nhà trọ ?”

“ Cần gì giấy, cứ có tiền thì giấy gì chẳng mua được, Sàigòn thiếu gì nhà trọ “chui”, ngay tỉnh mình còn có nữa kìa …“

“ Vậy ông phải ngay đứa tin cẩn đi bắt nó về chớ …”

Ong Chủ tịch lắc đầu :

“ Bà tưởng bắt dễ lắm à ? Sàigòn rộng lắm ngóc nghách , có phát lệnh truy nã đặc biệt cũng khó tìm . Vả lại bắt làm gì ? Thủ tiêu à ? Chuyện đâu có đơn giản ? Chẳng may vỡ  lở ra thì cả tôi và bà đều ra Toà…”

Bà Phu nhân tức giận :

“ Ong định tha nó à ? Để rồi nó bêu riếu khắp tỉnh à ?”

“ Nó chưa dám làm chuyện đó đâu, lợi gì . Bởi vậy cứ để nó trốn càng xa càng tốt, biệt xứ càng hay…”

Bà Phu nhân chợt sáng mắt lên :

“ Ong muốn cho nó biệt xứ à ? Quá dễ, cứ để tôi lo…”

Ong Chủ tịch vội vàng :

“ Ay chớ…bà đừng có manh động…phải chờ cơ hội thật thuận tiện …”

Bà Phu nhân sầm mặt . Ong Chủ tịch biết rằng khuyên can đứt lưỡi  cũng không lay chuyển . Số phận con bé Gái chắc định đoạt trong vòng vài ba tháng . Thôi kệ , ông còn lo nhiều việc tày đình hơn nhiều.

Chiều hôm đó cô tiểu thư Kim Anh chạy ra cổng đón ông bà Chủ tịch mặt nhăn nhó :

“ Con Gái trốn thật rồi, anh cảnh vệ cũng nói nó đi từ đêm qua, nói là mang đồ vào cho ba trong bệnh viện…”

Bà Phu nhân lừ mắt nói khẽ :

“ Chờ vào trong nhà đã. Sao cứ đứng ngoài cổng bô bô cái miệng  ?”

Bà Phu nhân xộc ngay vào buồng ngủ coi lại két bạc, tủ giả và các vật dụng đắt tiền. Không mất gì cả, bà thở ra :

“ Vậy cũng may nó vẫn còn sợ nên  trốn đi tay không ? Đứa khác ấy à, lợi dụng cả nhà đang bối rối , nó vét một mẻ sạch sành sanh  …”

Cô Kim Anh cũng kiểm phòng  không mất gì. Cô phân vân :

“Hoá ra con bé Gái chỉ sợ má đánh đòn “cái vụ kia” mà trốn đi thôi . Vậy rồi mình có báo chú Ba bên công an truy nã không má ?”

Bà Phu nhân gạt ngay :

“ Không không, tuyệt đối không lộ chuyện con bé Gái bỏ nhà trốn đi nghe chưa ? Cứ coi như nó xin về nhà chăm sóc má nó bệnh, nhớ chưa ?”

Cô tiểu thư lo lắng :

“ Vậy rồi má phải kiếm đứa khác chớ ? Nhà bao việc, ai làm ?”

Bà Phu nhân tức mình gắt toáng :

“ Nhà ngổn ngang bao chuyện tày đình, cô chẳng lo giúp ba má chỉ lo không có con hầu…”

Cô tiểu thư bị mắng, nước mắt vòng quanh, nguây nguẩy về phòng riêng gài  chặt cửa gọi điện cho Tuyết Nhi. Lúc này tiểu thư  con Giám đốc công an đang mở cờ trong bụng , bởi thế cô khoe ngay :

“ Tối nay anh Tạc mời tớ đi nhảy ở Sàigòn rồi sáng mai đi Phú Quốc …”

Anh Tạc chính là thằng  “cằm bạnh” con ông lớn ngoài Hà Nội, theo lời Tuyết Nhi việc sắp xếp nhân sự cấp tỉnh qua tay ổng hết. Đêm qua mấy lần Kim Anh muốn hỏi số điện thoại của gã mà Tuyết Nhi cứ gạt đi . Ả muốn sở hữu độc quyền không cho  Kim Anh kết thân với gã. Kỳ này ả rước được  gã về nhà chắc hẳn tạo cơ hội cho ông bố móc nối chạy chức đây. Sự thực Kim Anh không muốn gặp thằng này, hắn chơi bạo quá, thích thì có thích nhưng vẫn sợ sợ , tuy vậy  quen biết được với gã để ba cô tiếp cận bố gã , từ đó giữ vững  ghế Chủ tịch tỉnh thì quá tốt, khó khăn mấy cũng nên làm.

Tối hôm đó, nhân bà Phu nhân ra ngoài công chuyện, Kim Anh gõ cửa phòng ông Chủ tịch. Ong đang coi xấp văn bản gửi tới trong mấy ngày đi vắng và đang chờ gã thư ký đến để nghe báo cáo . Thấy cô con gái bước vào, bụng ông không vui, lại xin xỏ mua sắm gì đây, trước nay vẫn  vậy , nếu không xin gì chắc tra hỏi vụ con bé Gái đêm trước .

Từ lúc ở bệnh viện về nhìn thấy căn phòng con bé Gái trống huếch và chiếc ghế đá trơ trọi ngoài vườn nơi ông suýt toi mạng , ông Chủ tịch bỗng đăm chiêu và cau có. Ong nổi giận vô cớ, quát tháo ầm ĩ khi bà Phu nhân  tỏ ý nghi ngờ không biết con bé Gái có xúc gạo đi không mà hai chục ký gạo thơm Thái Lan bà mới mua tuần trước, nay đã sắp hết ? Bà Phu nhân cũng chẳng vừa, bà quát lại ông, thế là chuyện nọ xọ chuyện kia, ầm ĩ cả lên. Giữa lúc hai người chẳng ai chịu ai, lôi đủ thứ chuyện bới móc nhau, chuông điện thoại  réo ầm ĩ. Bà Phu nhân đang la hét chợt im bặt , lo sợ bảo ông :

“ Chắc ông Sáu Bí thơ gọi hỏi thăm. Liệu mà trả lời…”

 Nghe tên Sáu Bí thư, ông Chủ tịch sa sầm :

“ Nó đang tính làm thịt mình còn giả vờ tình cảm hỏi thăm…bà cứ bảo tôi về nhà mệt ngủ mất tiêu rồi…”

Bà Phu nhân :

“ Ong này thiệt kỳ, Bí thư tỉnh uỷ gọi điện hỏi thăm lại thoái thác không thèm nói chuyện ,  ông có thần kinh không đấy ?”

Hoá ra không phải ông Sáu Bí thư, mà gã thư ký điện bà mang ngay tiền tới quán trọ trả lão Thuộc. Bà quay sang ông chồng :

“ Ong đưa chìa khoá két tôi lấy tiền trả cho tụi nó …”

“ Tiền gì ?”

“Tiền cho thằng châm cứu cứu sống ông đó…”

“ Bà trả nó bao nhiêu ?”

“ Năm ngàn đô…”

Ong Chủ tịch trợn ngược đến rách mắt :

“ Bà nói cái gì ? Năm ngàn đô ? í trời ơi bà có điên không đấy ?”

Bà Phu nhân nổi cáu :

“ Tôi hỏi ông 5 ngàn đô to hay là cái mạng của ông to ? Mèn ơi, biết thế này tôi cứ kệ thây ông, không có chạy thày chạy thuốc gì hết…”

Ong Chủ tịch dịu giọng :

“ Vẫn biết thế rồi, nhưng mà có ai tưởng tượng châm có mấy mũi kim mà giá những 5 ngàn đô la ? Bà không phải trả , để tôi kêu công an bắt nó tội lợi dụng danh nghĩa thầy thuốc tống tiền…”

Bà Phu nhân cau mặt :

“ Được rồi ông cứ cho người bắt nó đi, rồi vào trại giam nó sẽ khai toe ra chuyện ông ngủ với con hầu bị nó đè cho suýt chết, lúc đó dẹp mặt ông Chủ tịch tỉnh…”


                                       (còn tiếp)

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 52 )

                                     

Quả vậy, xưa nay ông chẳng mảy may ngờ vực về cái gọi là ổn định chính trị, trật tự  xã hội đảng cứ luôn miệng nhắc tới . Bộ máy chính quyền, lực lượng vũ trang dường như đã bảo đảm tuyệt đối cho nó, cho cuộc sống gia đình ông mỗi ngày sung túc, tài sản vợ chồng ông mỗi ngày sinh sôi.

Nào ngờ, chẳng phải bất kỳ anh đa nguyên, đa đảng, lực lượng thù địch nào, mà chính con bé Gái bằng cơn cuồng dâm đã làm rạn nứt niềm tin sắt đá về tính bất khả xâm phạm của ổn định chính trị và trật tự xã hội . Phải chăng lâu nay ông mất cảnh giác, ngủ quên trên chiến thắng, không hề ngờ vực đám dân đen tưởng hiền lành như những con trâu, con bò chỉ biết gặm cỏ, kéo cày, vậy mà biết đâu, bỗng một ngày nào đó rất có thể nổi điên , húc lòi ruột kẻ chăn dắt nó. Thực ra chuyện đó chẳng phải phát hiện gì ghê gớm, từ ngày xưa, bác Hồ chẳng đã nói :” Đẩy thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân… “ đấy thôi . Hoá ra lâu nay đáng  mải mê khai thác cái “sức đẩy” mà quên đi cái “sức lật” , vậy mới nguy.

Hoàn toàn không chia sẻ những suy tư “chính trị” của chồng, bà Phu nhân mỗi lúc  máu ghen  nổi lên đùng đùng, đánh thức ông dậy, cáu kỉnh :

“ Dậy đi chớ ? Ong có làm sao không mà ngủ hoài vậy ?”

Ong Chủ tịch cứ nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng làm bà càng nổi giận :

“ Ong dậy đi cho tôi hỏi ? Thế ông ngủ với nó mấy lượt rồi ?”

Biết không tảng lờ được , ông Chủ tịch đành cựa mình :

“ Bà hỏi chi lạ, bà với con Kim Anh đi nghỉ mát, tôi ở nhà có ngủ với đứa nào đâu .”

Bà Phu nhân rít lên :

“ Việc rành rành còn ngoan cố ? Thế đứa nào trùng trục như hai con heo móc hàm trên ghế đá đêm qua hả ? “

Ong Chủ tịch giơ tay ra hiệu :

“ Có máy ghi âm , nói năng cẩn thận…”

Bà Phu nhân vẫn riết róng :

“ Tôi đã lục soát rồi, chẳng có ghi âm ghi hình gì hết. Ong trả lời tôi đi, ông ngủ với nó mấy lượt , ngủ ở những đâu, bo cho nó nhiêu tiền ?”

Ong Chủ tịch chợt thấy tiếc cái tấm thân tươi trẻ, nõn nà của con bé Gái sắp rơi vào đòn thù tàn độc của người đàn bà ghê gớm ngồi trước mặt . Ong buột miệng :

“ Bà định làm gì nó ?”

Bà Phu nhân cười nhạt :

“ Hoá ra đã phát sinh tình cảm , đem lòng lo lắng cho con nhãi rồi đó, ghê gớm chưa ? Vậy ông muốn tôi xử  sao ?”

“ Con nhỏ đó dù sao cũng là…cháu bà…bà nên nương tay ”

Bà Phu nhân  rít lên :

“ Cháu tôi ? Vậy cũng là cháu ông nữa ? Loạn luân, ông có biết vậy là loạn luân không ?”

“ Bà làm gì thì làm nhưng nhớ phải giữ cho kín…”

“ Khỏi lo, phải bảo vệ uy tín lãnh đạo như bảo vệ con ngươi mình, ông chẳng leo lẻo lên lớp nội bộ vậy mà…”

“ Uy tín của tôi cũng là của bà, của cả nhà…bà liệu sao thì liệu ?”

“ Ong doạ tôi hả ? Vậy tôi đưa nó lên làm bà lớn suốt ngày nâng khăn sửa túi cho ông nha, tình “ông cháu” nay đổi thành “nghĩa phu thê”, ông  chịu chưa ?”

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời bà. Hoá ra Kim Anh gọi . Đêm qua cả hai cô tiểu thư chơi trò thác loạn với thằng “cằm bạnh”, mãi sáng bạch , Kim Anh thức dậy thấy mình nằm trơ trong khách sạn, hai đứa kia biến đâu mất. Cô vội vẫy xe về nhà, bấm chuông mỏi tay không thấy con bé Gái mở cửa. Chắc nó đi chợ , Kim Anh đành  lấy chìa khoá riêng mở cổng . Lọ hoa héo rũ giữa bàn phòng khách làm cô bực mình, con nhỏ người làm này ghê gớm thật, nó cậy “dê” được ba cô rồi bỏ bễ công việc, chắc nó đang trong tiệm làm đầu cũng nên. Ba cô kể cũng kỳ , già bằng tuổi ông nội còn “dê” nó…Vậy mà xưa nay ông Chủ tịch vốn nổi tiếng đạo đức, rất ghét chuyện bia ôm, hát karaoke . Chính gã thư ký cũng thường nói :

“ Cô yên tâm, ai cũng như ba cô cái ngành công nghiệp du hí của cả nước sập tiệm…”

 Kể ra nếu ba cô cứ đi hát karaoke, bia ôm như bao các chú các bác khác ăn bánh trả tiền  thì đâu có sao ? Tiền Nhà nước chi, uy tín lãnh đạo đã có cả một bộ máy bảo vệ, làm việc trí óc mệt nhọc, các đồng chí cũng cần phải đi “thư giãn “ chớ. Cứ đi “trong luồng” thì đâu có sao, đằng này lại mò con hầu ở  “ngoài luồng” mới kỳ, ba cô dại dột thế không biết.

 Cô mở tủ lạnh, vẫn những thứ hôm qua, chẳng mua thêm được cái gì . Thế này thì bực thật. Ngoài cổng chợt có tiếng chuông, con bé Gái về hẳn thôi, nhất định phải dằn mặt cho nó nhớ thân phận con hầu, đầy tớ. Cô chạy vội ra, hoá ra không phải nó mà là anh cảnh vệ trẻ măng . Kim Anh vốn không có cảm tình với cái chốt gác ngay cổng nhà mà cô biết chắc mọi đi đêm về hôm của cô cùng mấy quý cô cậu con cán bộ lãnh đạo tỉnh đều bị theo dõi và ghi nhận. Cô hỏi vọng ra :

“ Có chuyện  gì đó ? “

Anh cảnh vệ hỏi ngay :

“ Con nhỏ người làm đêm qua mang đồ vào bệnh viện cho ông nhà phải không ?”

Kim Oanh ngạc nhiên :

“ Đâu ra chuyện đó, mà sao anh biết ?”

“ Đêm qua cô ta xách đồ đi qua trạm gác báo vậy mà. “

Kim Anh lo sợ :

“ Nó nói tầm bậy, đêm qua có sai bảo gì nó đâu ? Vậy anh thấy nó  quay về chưa ?”

“ Chưa, chưa thấy …cô vào kiểm tra lại đồ dùng, tiền bạc, kim khí quý, đá quý  coi mất mát thứ gì không ?”

Kim Anh sa xẩm mặt mày. Rõ rành rành con bé Gái lợi dụng lúc cả nhà bối  rối đã trốn mất tiêu rồi. Phải  điện báo ngay cho chú Ba bên công an truy nã . Kim Anh đã bấm số rồi dừng lại, không được, báo công an là phức tạp lắm, rồi chuyện đó lan ra ngoài, ba cô mất ghế là cái chắc. Nghĩ vậy cô gọi  bà Phu nhân.

 “Oi má ôi, má về ngay , con Gái nó trốn rồi kìa…”

Bà Phu nhân rít lên :

“ Nó trốn hồi nào ? Trốn từ đêm qua sao giờ mới báo ? Cứ ở yên trong nhà không có  gì phải cuống lên . Tôi về ngay…”

Bà quay sang ông Chủ tịch :

“ Ong nghe thấy chưa ? Con mèo con của ông nó trốn rồi đó. Cũng còn may nó vẫn một mình một ngựa , chờ nó móc nối được với băng nhóm xã hội đen thì có khi nó khiêng cả cái két nhà mình đi luôn…”

Ong Chủ tịch gượng ngồi dậy :

“ Tinh hình này tôi phải về giải quyết với bà thôi. Nằm đây đâu có được việc gì ?”

Bà Phu nhân chưa kịp nói gì cửa buồng bật mở, một cô mặc đồ cán bộ xách túi quà lớn, theo sau là đông chí Mười Vỉa, Trưởng ban Tổ chức tỉnh uỷ, kiêm Phó Bí thư, em ruột ông Sáu Bí thư tỉnh.

Lẽ ra là cán bộ Đảng, nhất phụ trách công tác tổ chức –bộ phận cốt lõi của Đảng, Mười Vỉa phải ăn mặc kiểu “đại cán” hoặc đồ ký giả – pha đại cán tỏ vẻ ta cán bộ đảng đi vào nhân dân. Đằng này không,  Mười Vỉa cứ comlê-cravate diện đều và chơi toàn đồ xịn , đắt tiền. Gày Italy 800 USD, giây lưng , cà vạt…toàn hàng hiệu “thửa “ từ trên Sàigòn xuống, hút thuốc xì gà chính hiệu Hababa của đồng chí Phidel Castro, rượu whisky phải chính gốc Anglê gắn tem đen mới chịu….Mỗi lần bị ông anh Bí  thư uốn nắn cách ăn mặc, hưởng thụ Mười Vẻ lại cười khà khà :” cộng sản bây giờ về thành phố rồi, văn minh hiện đại chứ chẳng phải ăn mắm hút giòi như mấy anh ở rừng ngày xưa đâu”.

 Tuy không dính dáng trực tiếp tới các ngành “hái ra tiền “ như hải quan, điện lực, bưu điện, giao thông, nhưng “cán bộ làm công tác tổ chức” như Mười Vỉa là đại lý “mua quan, bán tước toàn tỉnh”, hắn nắm vững “lưu thông” các loại ghế trong bộ máy  quyền lực kể từ cấp Trưởng phòng trở lên và sẵn sàng nhận đơn đặt hàng từ Trưởng phòng tới Chánh phó Giám đốc Sở. Một chị bác sĩ tham gia từ ngày 30 tháng Tư nhưng trình độ kém đi bằng con đường chuyên môn không cất lên nổi, cứ lẹt đẹt bác sĩ quèn, còn gọi bác sĩ inox, đành phấn đấu “hồng  thắm” , ấy thế mà tự “làm đỏ” mãi bằng đủ kiểu vẫn lẹt đẹt chức phó phòng y vụ.

Nghe tiếng anh Mười Vỉa, chị lân la tìm mối quen và được ngã giá ngay : “Lên trưởng phòng 300 triệu, lên Phó giám đốc 500 triệu, lên Giám đốc giá chót cũng 800 triệu…” Vậy là “mềm” bới lẽ một khi đã có ghế , tha hồ vơ vét, thu hồi vốn dễ như trở bàn tay. Bởi thế Ban Tổ chức tỉnh uỷ của  Mười Vẻ là vương quốc riêng, bất khả xâm phạm. Giám đốc, Tổng Giám đốc Công ty , thậm chí Chủ tịch, Phó Chủ tịch tỉnh có thể bị tố cáo tham ô, ăn của đút, ra Toà thân bại danh liệt chứ riêng ba đồng chí làm công tác  tổ chức, mua quan bán chức rành rành mà thiên hạ cấm  ho he . Cứ mỗi lần đại hội bầu lại Ban chấp hành các Ban Ngành đoàn thể, hoặc chia tách tỉnh, là một lần náo động “thị trường quan tước”, các cuộc ra giá lại tới tấp bay tới chỗ Mười Vỉa kèm theo các vụ  “đầu tư chiều sâu ” tính bằng tiền tỷ, tiền trăm triệu cả. Xét về cơ cấu quyền lực, Ban tổ chức cán bộ thực ra là một cái remote, nắm đầu mối điều khiển từ xa toàn bộ các cơ quan đảng, chính quyền mà bất kỳ anh nào leo lên được tới chức Bí thư cũng đều muốn nắm lấy và thường giao cho anh em ruột thịt trong nhà cầm giữ cho chắc ăn. Thông thường, muốn  nghe ngóng, thăm dò  ý kiến đồng chí Bí thư ra sao thì chỉ cần gặp Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ là biết liền.

Bởi thế việc Mười  Vỉa đích thân đến tận bệnh viện ngay lúc ông Chủ tịch mới chân ướt chân ráo vào nằm là một báo hiệu đang có những chuyển động lớn trong sắp xếp lại ghế ngồi của các quan. Mới vừa đặt chân tới giữa phòng, còn cách xa giường ông Chủ tịch, Mười Vẻ đã dang cả hai tay ra miệng tía lia :

“ Sao anh Hai  ốm được nhỉ ? Người như anh Hai xưa nay có biết ốm là gì đâu ? Vậy mới đúng là sự lạ kỳ …”

Hai tay gã vỗ vào nhau, lập tức cô mặc đồ cán bộ mở trong túi quà ra đủ thứ hoa quả, thực phẩm bồi dưỡng toàn thứ chỉ dành cho cán bộ cao cấp. Mười  Vỉa trịnh trọng :

“Nghe tin anh lâm bệnh phải đi cấp cứu, anh Sáu bí thơ rất quan tâm lo lắng, lệnh cho tôi bận bịu mấy cũng phải vô bệnh viện coi tình hình   ra răng và gửi  anh chút quà mọn của tổ chức…”

Ong Chủ tịch cố nặn ra nụ cười thật tươi để đáp lễ nhưng trong bụng chửi  thầm :” ĐM. tụi bay sốt sắng vào bệnh viện coi tao chết chưa dôi ra ghế Chủ tịch tỉnh đưa đi dạm bán đấy mà. Tao còn lạ gì cái trò thăm viếng này. Nhưng với tao thì  còn lâu nhá, còn lâu tao mới chết, tao còn sống sờ sờ trên cái ghế Chủ tịch tỉnh này coi tụi bay làm gì được tao  nào ?”

Mười Vẻ đón chén nước ở tay bà Phu nhân, vọt miệng khen “bà chị hồi này đẹp ra”  làm bà này sung sướng,  mặt mũi  tưng bừng giãn nở. Rồi sang phần trò chuyện, bà trách yêu :

“ Lâu lắm chú Mười chẳng đến anh chị nhậu một bữa. Thật chẳng bù cho cái năm chú mới ở tù về , có ngày nào là chú không ghé anh chị chơi không nào ? Bộ chú cứ tưởng nhà tôi sắp nghỉ cái chức Chủ tịch tỉnh rồi hay sao mà đã vội ngó lơ quá vậy ?”

Ai chà chà, con mẻ này ghê gớm thiệt, chưa chi đã chơi bài ngửa ra với nhau, Mười Vẻ nhổm cả người lên như ong đốt đít, vội vã :

“ Ay chết chết, chị Hai nói vầy bằng giết người không dao rồi, em là em anh Hai , được anh Hai dìu dắt từ hồi mới trên cứ về, tình cảm anh em, đồng chí, đồng đội  sâu nặng, tràn trề , có khi nào em dám quên lãng, ngặt  vì hồi này công việc nhiều quá đi thôi. Nào đoàn Ban tổ chức trung ương của Đảng bạn Trung Quốc sang trao đổi kinh nghiệm công tác, nào tiếp các nhà đầu tư, nào xây dựng kế hoạch luân chuyển cán bộ theo chỉ thị trực tiếp của đồng chí Tổng bí thư…í trời ơi … công việc ngập lụt đầu lụt cổ, chị Hai chẳng thương em út thì thôi còn xài xể nữa thêm tội thằng em…”

Ong Chủ tịch tỉnh cười hề hề :

“ Anh biết, anh biết tình cảm chú dành cho anh chị từ hồi còn trên cứ kìa. Hồi đó dưới  đơn vị xảy ra chuyện yêu đương lộn xộn, anh phải can thiệp ngay đưa chú ra bắc đi đào tạo lớp “hạt giống  đỏ” chứ không chú ở lại thì…nguy rồi…”

                                                        ( còn tiếp)

Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

HÀ NỘI MÃI DẤU YÊU (thơ CVK)

                                                                

               


  

 

    

                             DẪU MỘT CHÚT BUỒN

                                              HÀ NỘI MÃI DẤU YÊU…

                             
                                               Những ngày về thăm Hà Nội

                              Hà Nội ngày về
                              Tiếng sấu rụng không âm thầm rụng nữa
                              Đêm đâu còn tĩnh mịch tiếng rao khuya
                              Đáy không gian không chỉ tiếng chuông chùa

                              Hà Nội ngày về
                              Đâu đó vẫn còn hằn đậm
                              Những thói quen rất không Hà Nội

                              Cô thiếu nữ
                              Đến từ miền chiêm trũng
                              Dạo phố phường sao khỏi bước thấp cao

                              Giữa công viên
                              Anh thanh niên từ miền nào xa lắm
                              Đang tỏ tình ngon ngọt gọi nọong ơi

                              Đến bát bún riêu cũng đậm đà hội nhập
                              Thêm mùi vị lạng thịt bò vừa tái

                              Người thiếu phụ đi Vespa bóng nhoáng
                              Mua vịt rồi quyết không mua “húng Láng”
                              Người Hà Nội chỉ ăn “ húng Hà Nội” thôi!!!

                              Hà nội ngày về
                             

                              Mai xa rồi ta trở về quê mới
                              Dẫu một chút buồn Hà Nội mãi dẫu yêu…

                               Chu Văn Keng

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU T2

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 51)

                                            


Nhiều năm nay làn sóng chơi đêm kiểu Sàigòn đã tràn về tỉnh, phải sau 2 giờ sáng, nhà hàng “Đêm màu hồng” mới thực sự hoạt động hết công suất . Trên sàn nhảy tầng thượng , các cô cậu choai choai phần lớn “con anh Sáu cháu anh Ba” hoặc bố mẹ giàu xổi nhờ mua bán đất rừng cao su tập toạng ăn chơi, nhảy nhót chân tay quờ quạng ,vung vẩy cứng như gỗ. Phòng ốc dù trang trí sang trọng theo mốt thành phố, nhưng các chú “Hai Lúa” tiêu bạc xấp vẫn thượng cẳng chân chồm hổm trên ghế hoặc vạch áo gãi sồn sột bất chấp mấy em tiếp viên xinh đẹp tuyển từ Sàigòn xuống, lễ phép khoanh tay đứng hầu, sẵn sàng phục vụ  Thượng đế. 
Tất nhiên nếu công an và văn hoá bảo kê sức mấy ốc đảo ăn chơi ầm ĩ này tồn tại đêm miền quê yên ả. Do vậy ngoài khu “dân sự”, nhà hàng giành hẳn một lầu cho khách VIP gồm cán bộ trung ương vào, thủ trưởng các Sở, Ban, Ngành của tỉnh tới thư giãn, ký tắt hợp đồng béo bở. Khu vực yếu nhân này bất khả xâm phạm , các đoàn kiểm tra liên ngành văn hoá, công an, quản lý thị trường  thỉnh thoảng “nhảy dù” xuống nhà hàng ra vẻ kiểm tra đột xuất cũng chỉ được phép xâm nhập các lầu  khác, lập biên bản vi phạm lặt vặt , nhận phong bì rồi về, tuyệt đối không dám mon men tới khu vực VIP .
Kim Anh vừa đặt chân vào nhà hàng, lập tức bà quản lý đã nhận ra ái nữ đồng chí Chủ tịch tỉnh. Ai chà, đụng thứ dữ rồi , mà sao giữa đêm hôm con nhỏ mò vào đây ăn uống ? Hay đi lùng sục bồ bịch? Bà te tái bước tới dắt tay cô tiểu thư lên phòng VIP phớt lờ những con mắt tò mò khắp bốn xung quanh .
Cô tiểu thư chợt nhận ra cô bạn Tuyết Nhi đang ngồi góc phòng với gã cằm bạnh. Í trời ơi, con nhỏ con chú Ba Giám đốc công an rước gã đười ươi này về tỉnh hẳn muốn móc nối cho ba nó leo ghế đây, phải chi mình mời được gã tới nhà chơi, lợi cho ba biết mấy. Nghĩ vậy Kim Anh  bước tới bàn Tuyết Nhi ra vẻ mừng rỡ :
“ Chào anh…anh  cũng ghé đây kia à ?”  
Gã cằm bạnh dốc tuột ly rượu vào miệng, cau mày,  vỗ vỗ trán :
“ Oi bé yêu của anh, bé cũng đi “đá đèn” à …lại đây, lại đây với anh…”
Nói rồi gã lôi tuột Kim Anh lên lòng , thọc tay vào ngực cô nhăn nhở :
“ Nhớ hung , nhớ hung…mới xa mấy đêm đã  nhớ hung…”
Kim Anh cười rú, dãy dãy đôi chân trần dưới chiếc váy ngắn. Tuyết Nhi tròn xoe cả mắt nhìn thằng cha vừa mới “anh anh em em” với mình ngọt xớt , thoắt cái đã ngấu nghiến con bạn ngay trước mũi mình. Lửa giận với hơi rượu bốc lên đùng đùng, cô đập ngay cái ly xuống bàn quát to :
“ Thằng cà chớn…”
Cô vừa quay ngoắt bước đi lập tức thằng cầm bạnh vươn tay kéo lại, lẳng lặng tát bốp vào mặt Tuyết  Nhi :
“ Ngồi xuống, ngồi xuống  không tao bảo tụi  nó ném xuống lầu giờ. …”
Tuyết Nhi còn ròng ròng nước mắt vì cái tát nổ đom đóm , gã đã lôi thốc cô vào lòng hôn tới tấp lên mặt :
“ Nín đi, nín đi, qua đền bù cho hí … rồi mình chơi tay ba cho dzui hí…”
Gã xoay tới xoay lui làm Tuyết Nhi hết cả giận thậm chí còn cười rinh rích, rồi cùng với Kim Anh, hai cô tiểu thư tranh nhau rót rượu và tiếp đồ nhậu cho gã. Lạ thay càng uống mặt gã càng sạm tái đi, cằm càng bạnh ra . Gã vẫy một thằng mặt mũi cô hồn từ nãy vẫn khoanh tay đứng xa xa :
“Mày đuổi hết ra rồi đóng cửa lại cho qua…”
Nói rồi nó móc túi ra hai viên thuốc hồng hồng nhét miệng Tuyết Nhi và Kim Anh bắt nuốt theo rượu :
“ Uống đi, uống đi cho phê rồi cùng vui với qua…”
Chẳng mấy chốc hai cô tiểu thư  cảm thấy như có luồng nhiệt chạy rần rần khắp người, đôi bàn tay đàn ông mỗi lúc xục xạo thô bạo hơn làm hai cô oằn cả người, bốc lên bừng bừng, nhào luôn vào trò chơi tay ba cuồng loạn với gã cằm bạnh ngay trên sàn gỗ bóng loáng.
Lúc này bà Phu nhân đang ngủ mê mệt trên chiếc giường nhỏ trong phòng cấp cứu ông Chủ tịch tỉnh. Chẳng hiểu sao bà lại nằm mơ thấy đang đi đưa đám ông. Oi chao ôi sao mà lắm vòng hoa thế rồi cơ man  xe con nối đuôi nhau dài cả ki lô mếch , cơ man người kéo tới đưa ông về nơi an nghỉ cuối cùng. Bà loáng thoáng nghe thấy ông Sáu Bí thư đứng bên huyệt mộ đọc điếu văn :
” Tổn thất này thật là to lớn …đau thương này thật là xót xa…toàn Đảng và toàn dân tỉnh ta ghi nhớ công lao của đồng chí, quyết biến đau thương thành hành động…Chúng ta thề…”
 Rồi lần lượt khắp các cán bộ ban, ngành, đoàn thể trong tỉnh lần lượt diễu qua. Nào ông Sáu Bí thư, ông  Năm Giám đốc Sở nông nghiệp, ông  Tám  Giám đốc Sở kế hoạch và đầu tư, ông Ba Giám đốc Sở công an, ông Chín Giám đốc  Sở lao động và xã hội…cả ông Năm Vỉa, Trưởng Ban tổ chức tỉnh uỷ, tình địch của ông Chủ tịch cũng có mặt . Bà bỗng bủn rủn cả người khi thấy xuất hiện cậu Bảy lái xe ngày trước, mặt mũi nát bét vì đòn hội chợ của hai mẹ con bà, ông Ba Tạ rúm ró trong bộ đồ rách nát . Hai người cứ lừng lững đi tới trước mặt làm bà hoảng hồn hét toáng lên. Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại thúc vào tai làm bà tỉnh giấc . Bà lạnh toát cả người, nhìn quanh căn phòng vẫn lặng ngắt, tiếng máy lạnh rì rì và tiếng thở đều đều của ông Chủ tịch nằm  giường bên. Chuông điện thoại di động vẫn rền rĩ bên tai, bà bực mình :
“ Ai đó, mới sáng sớm đã gọi ?”
Bên kia đầu dây có tiếng cười khà khà và tiếng lão Thuộc cất lên :
“ Bà nói cái gì ? Sao lại sáng sớm ? Sắp chiều rồi bà…”
Oi trời ôi, hoá ra bà đã ngủ một mạch suốt từ mờ sáng tới giờ,  mấy cô y tá vào săn sóc ông không dám thức bà dậy. Tiếng lão Thuộc lại vang lên lạnh lẽo :
“ Thưa bà, bà còn nhớ hẹn sáng nay chớ ?”
Bà Phu nhân bực mình :
“ Hẹn hò gì ? Tôi đâu nhớ hẹn hò với ông cái gì ?”
“ Mới đó bà đã quên rồi ? Bà còn nhớ đêm qua ai đã cứu sống ông Chủ tịch chớ ?”
Lúc này bà Phu nhân mới tỉnh, nhớ ra mọi chuyện, phải rồi lẽ ra sáng nay phải cho thằng thư ký mang tiền trả lão Thuộc. Bà cáu kỉnh :
“ Tôi nhớ rồi, sao ông nôn quá vậy, từ từ tôi sẽ cho nó mang tới .”
Bà tắt máy nhìn chằm chằm mặt ông Chủ tịch chìm trong giấc ngủ. Cũng chỉ vì ông hám của lạ bà mất đứt 5 ngàn đô la. Oi  trời  ôi  những năm ngàn đô la Mỹ , một đống tiền to bỗng chốc tiêu tan vì việc không đâu . Mà sao cái lúc đó bà lại phóng tay chi tiền đến thế kia chứ ? Giờ phải móc ra thật rồi. An quỵt của thằng  cha Thuộc này đâu có được. Lão đã nắm quá nhiều bí mật chết người , trở mặt thì hiểm hoạ khôn lường. Máu giận trong bà bỗng bốc lên đùng đùng. Tất cả cũng chỉ tại con cháu họ xa trời đánh thánh vật kia thôi. Mới nứt mắt ra đã ngứa nghề. Mà nó “dê” ai kia chớ, nhằm đúng vào ông ngoại nó. Rõ thật nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Phen này phải băm vằm mổ xẻ nó ra. Bà nghiến răng ken két, mắt trợn ngược như thể con bé Gái  đang đứng trước mặt. Phải  lẳng lặng trị tội nó cho tan nát cuộc đời, cho sống không nổi, chết không xong mà vẫn phải kín miệng giữ uy tín cho ông chồng Chủ tịch tỉnh của bà.
Ong thức giấc và cơn giận đang thiêu đốt gương mặt bà là thứ ông nhận ra đầu  tiên. Trước hết là đôi mắt, lúc này tròng đen đã chạy đâu mất, trợn lên toàn mầu  trắng, cứ như không phải bà đang nhìn  mà đang nhai bất kể thứ  gì cặp mắt bà hướng tới. Ong rùng mình thấy ớn, lúc này tốt hơn hết tránh cho xa, ông nhắm mắt vờ ngủ mà vẫn cảm thấy ánh mắt  bà xói lên mặt.
Tiếng bà gọi điện cho ai đó làm ông nhớ ra tấn bi hài kịch ghế đá trong vườn đêm qua. Đáng sợ nhất đó là một sự kiện nằm ngoài mọi dự đoán, ngoài tầm kiểm soát , ngoài tầm “quản lý” của ông. 
Từ nhiều năm nay, toàn bộ cuộc sống của ông dường như  đã vô quy hoạch cả, mọi công việc đều đã lên lịch,  mọi người xung quanh hay dở tốt xấu ra sao đều đã biết rõ, cuộc sống phát triển  theo “chiều hướng tất yếu”,  chẳng có sự bất ngờ nào đáng làm ông kinh ngạc nữa.
Thế rồi chuyện con bé Gái xảy tới nằm ngoài mọi tưởng tượng xa nhất của ông. Lẽ ra ông phải là người “quấy rối tình dục”, nó phải là nạn nhân, vậy mà trớ trêu thay,  một năng lượng thần bí nào đó đã đảo ngược hết cả, biến con bé Gái thành một con hổ cái và kẻ bị cưỡng đoạt lại là…chính ông mới chết chớ. Chuyện đó làm ông kinh hoàng chẳng kém gì chuyện những người dân hiền lành xưa nay vẫn cung kính cúi rạp mình, vẫn nín nhịn khi vợ bị quỵt lương, quỵt ngày công, con bị đuổi học vì không lo nổi các khoản đóng góp, ấy thế rồi một ngày kia, động rừng, động biển sao đó, bỗng dưng họ đùng đùng nổi giận, tụ tập thành đám đông, tay dao tay búa tràn vào trụ sở lôi ông ra đòi trị tội. Hoá ra chuyện con bé Gái đè ông suýt chết lại gây cho ông những ý nghĩ hoàn toàn khác, chẳng dính dáng gì đến chuyện “mèo mỡ” đang làm bà Phu nhân nổi cơn ghen.
                             (còn tiếp)

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

TIN BUỒN (BLL)


TIN BUỒN

Ban liên lạc K13 vô cùng thương tiếc báo tin:

Cụ ông Nguyễn Quý Hòe (bố vợ của anh Phùng Quang Nhượng), vừa từ trần..

Lễ viếng được tổ chức từ 14h00 đến 15h30 ngày thứ Ba 16 tháng 4 năm 2013 tại Nhà tang lễ Bộ Quốc Phòng, số 5 Trần Thánh Tông, Hà Nội.


Xin chân thành chia buồn với anh Nhượng cùng tang quyến.


(BLL K13 - 15/4/2013)