Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết NHẬT TUẤN - KỲ 3

 
 
 
                      Chương 3


 
 
Cơn mưa đêm qua gây thiệt hại không đáng kể. Cây cối trong vườn chỉ gãy cành hoặc trụi lá, riêng có cây ngọc lan gãy đổ bật rễ ra khỏi đất.
Gã tiếc đứt ruột. Cả vườn cây trong vườn toàn cho bóng mát, chẳng có cây ăn quả nào, riêng cây ngọc lan đêm đêm vẫn lặng lẽ toả hương lan mãi tới tận phòng ngủ .
Đời đểu vậy, gã lẩm bẩm, những cây thuộc dòng hạ lưu như cây cóc, cây ổi, cây bàng, cây vông…thì sống nhăn, mỗi cây ngọc lan thuộc loại cành vàng lá ngọc thì lại lăn ra chết mới tiếc.Vườn cây cũng giông giống như xã hội con người , lưu manh trộm cắp thì  sống lâu, sống khoẻ, thượng lưu trí thức thì ba chìm bẩy nổi, mỗi ngày một tuyệt diệt .
“ Ngọc Lan..nhành liễu nghiẻng nghieng
Tà mấy cánh phong nắng thơm ngoài song
Nét thắm tô bóng chiều , giấc xuân yêu kiều
Nền gấm cô liêu…”
Gã hát lầm bầm . Cha Dương Thiệu Tước này không hiểu sao xuất thần một bài hát sang trọng, quý phái, giai điệu đẹp đến thế. Bài hát cứ như đã chưng cất được chất thượng lưu, kiêu sa của người con gái Hà Nội cách biệt hẳn cái đám quần chúng cần lao như bao bài khác. Bất chấp thời gian, bất chấp những biến động kinh hoàng của lịch sử, bài hát vẫn như một tượng đài người con gái Hà Nội vào cái thời thăng hoa nhất , quý phái nhất, thượng lưu nhất và ngày nay đã vĩnh viễn mất đi. Cảm hứng thời cách mạng tuyệt nhiên không sinh ra được những ca khúc sang trọng vậy. Ôi may mắn làm sao, nếu đảng cướp được chính quyền từ năm 1930 thì làm gì có Thiên Thai, Đêm Đông,Giọt mưa thu, Con thuyền không bến…
Gã ngồi rất lâu bên cây ngọc lan chết mắt cứ trợn trừng lên vì tiếc . Liệu có phép mầu gì cho nó sống lại ? Bật rễ lên thế kia chắc chết quá. Nhưng mà… còn nước còn tát, không  thể để chết một cây quý tộc duy nhất trong vườn được.
Gã mở cổng , ra khỏi nhà, đi vào xóm.  Nhà cửa thưa thớt, lè tè, lợp lá gồi phần lớn của dân cạo mủ. Gã lại gần  một người đàn ông trạc ngoài 50 tuổi, dáng vóc lực điền, bắp thịt cuồn cuộn đang vung rìu bổ củi :
“ Chào bác  … rảnh không ?”
Lão hàng xóm quay lại :
“ Còn đang chặt ít củi chiều thui con cày …”
Gã cau mày :
“ Cày đâu mà thui ?”
Lão cười cùng cục  :
“ Mấy đứa trong xóm bắt được ở đâu có biết. Chiều nay tụi nó gây độ nhậu …”
Lão hàng xóm mời gã vào nhà uống nước. Một chú cẩu bị trói giật cánh khuỷu vứt ở giữa sân nhìn thấy gã đi qua sủa ăng ẳng.Đôi mắt nó nhìn gã có một vẻ gì đó làm gã phải đứng lại. Đó là một con chó mực, hai tai vểnh cao, mõm dài và hình như cảm nhận đưọc cái chết đang tới nên nó giãy giụa một cách tuyệt vọng.
Lão hàng xóm thấy gã ngắm nghía , gật gù :
“ Con này dễ phải hơn chục ký. Mà hãy còn non lắm..chừng 2 tuổi thôi chứ mấy…Thịt mềm phải biết , nướng lên cứ  là điếc mũi. Lại còn cái món tiết canh chó nữa. Phải lọc ra đủ 7 tia máu chỉ chọn tia đỏ thôi. Trộn lẫn máu đen vào là tiết vứt đi. Gây lắm sao ăn. “
Gã nhăn mạt :
“ Lão ở Nam Định sao mà giỏi tiết canh chó quá thế ?”
Lão hàng xóm cười hãnh diện :
“ Thì gia truyền mà…sống ở đời  ăn miếng dồi chó là thế… Chiều sang đây nhậu nha…”
Gã bước vào nhà. Đồ đạc chẳng có gì ngoài một cái bàn gỗ mộc để lỏng chỏng mấy cái chén và ấm chè.Lão  rót ra nước chè đã nhạt thếch  :
“ Mời ông … Lại mới Sàigòn lên ? Tuần rồi thấy vắng cả tuần..”
Gã gật đầu :
“ Mới lên…kỳ này lên đây ở luôn…”
Lão hàng xóm tròn mắt :
“ Lên đây ở luôn ? Vậy nhà Sàigòn ssao ?”
“ Thì cứ để đó…khi cần thì bán…”
Lão hàng xóm than vãn :
“ Rõ kẻ ăn không hết người lần không ra.. Ông nhà lớn nhà nhỏ, tôi tấc đất cắm dùi cũng không có…”
Gã lảng chuyện :
“ Chiều rỗi ông sang coi giúp tôi cây ngọc lan…liệu có làm nó sống được  không  ?”
“ Cái giống lan rễ nông , lớn nhanh mà chết cũng nhanh…để chiều tôi sang coi cho…”
Một chiếc xe máy cũ kỹ dừng trước cổng. Một thanh niên tóc đầu đinh đi vào oang oang :
“ Tình hình chuẩn bị đến đâu rồi…nhớ hãm bát tiết canh nha…chiều nay lối 5 giờ là tụi nó tập trung đây…”
Lão hàng xóm giới thiệu :
“ Chú nhà báo mới Sàigòn lên…chiều mời chú sang nhậu luôn thể…”
Gã thanh niên sốt sắng :
“ Có ngay, có ngay …mời chú sang nhâụ với đám thanh niên  cạo mủ cho vui…có gì viết cho một bài tố cáo mấy cha đội trưởng ăn cắp cả xe mủ …”
Lão hàng xóm gạt đi :
“ Thôi thôi …mời vô tư đi..chuyện báo bổ tính sau…chuyên nào đi chuyện đó chớ ?”
Gã cười buồn :
“ Tôi về hưu rồi…rửa tay gác kiếm rồi…chẳng dính dáng gì tới báo chí nữa…”
Anh  thanh niên :
“ Không  sao..không sao…chiều nay mời chú cứ sang nhậu cho vui…”
Con Mực lại sủa ăng ẳng . Tiếng sủa nghe như sói vào óc khiến gã phải ngó ra :
“ Con chó này có cặp mắt lạ nhỉ ? Như mắt người mới kinh !”
Lão Vẻ cười  cười :
“Ông nói gì kỳ vậy ? Mắt chó là mắt chó…mắt người là mắt người …mắt chó sao giống mắt người  ?”
Gã bước lại gần con chó và bỗng nhiên ngồi xuống vuốt đầu nó. Con chó sủa lên ăng ẳng và kỳ lạ từ khoé mắt nó ứa ra hai giọt nước mắt. Gã nói :
“ Con chó này lạ lắm…nó sủa y như tiếng người khóc…”
Lão hàng xóm bật cười :
“Người có chữ như ông khéo tưởng tượng. Nó biết gì mà khóc…chiều nay cho lên đĩa là hết khóc…”
Gã thanh niên cười hềnh hệch :
“Cái món cày thì ông này chuyên gia số 1…”
Con Mực ngoài sân lại tru lên nghe như xói vào tai. Gã bước ra ngắm nghía con chó rồi bất ngờ gã quay sang anh thanh niên hỏi :
“ Anh bán cho tôi con chó này được không ?”
Anh thanh niên trố mắt :
“ Chú nói gì kỳ vậy ? Chó hoang tụi nó bắt được chỉ có làm mồi nhậu thôi, chú mua về làm gì  ?”
“ Tôi mua về nuôi chứ làm gì ? Con bẹc giê của tôi mới chết tháng trước, nó ăn phải bả hay sao ấy. Anh bán tôi lấy tiền đi nhậu nhà hàng chẳng sang hơn ư ?”
Lão hàng xóm hùa theo :
“ Thì chú ây muốn mua…mày bán cho chú ấy rồi đi nhậu quán…thiếu gì quán cày tơ…”
Gã thanh niên gãi tai :
“ Nhưng mà giá cả nhiêu, đâu biết …”
Lão hàng xóm dàn hoà :
“ Thôi tao ở giữa, tao dàn xếp…triệu rưỡi được rồi…”
Đó là cái giá trên trời, nhưng gã vẫn rút ra 3 tờ 500 ngàn. Gã thanh niên nhét ngay vào túi , chạy ra rồ máy xe, ngoái lại :
“ Chú đừng nấu cơm chiều, tụi con gây độ đâu mời chú đến đó…”
Lão hàng xóm cởi trói cho con Mực, thòng giây vào cổ đưa cho gã :
“ Bây giờ là chó của ông . Ông dắt nó về…”
Con chó mừng rỡ ve vẩy đuôi quấn quanh chân gã. Lão hàng xóm gật gù :
“ Nói thật , giống chó này tốt lắm đó, tai vểnh, bốn chân thẳng, tướng chạy cứ như ngựa phi thế kia là quý tướng, ông nuôi nó là có lộc lắm đó…”
Gã cầm giây đi trước con Mực lót tót chạy theo sau. Vâỵ là nơi cư trú của gã từ nay có thêm cư dân nữa : con Mực.
                              (còn tiếp)

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 190                                                        

 
 
                                    (tiếp theo)


 
 
Ong Cục trưởng vội vàng rút tờ trăm đô ấn vào tay Tuyết :
“ Thì đây…tiền Mỹ hẳn hoi …không lại bảo là kẹo…”
Cô Tuyết mặt đã tươi hơn nhưng vẫn dấm dẳng :
“ Có một vé thôi mà cũng tinh tướng…thôi được rồi tối nay em sẽ ở với anh đến 10 giờ …”
Ong Cục trưởng vội vàng :
“ Ay chết…anh lặn lội từ Hà Nội xuống tận đây chỉ để gặp em thôi sao lại chỉ ở với anh tới 10 giờ, phải qua đêm chứ ?”
Cô gái cười  nguẩy :
“ Nhưng mà em bận…”
Ong Cục trưởng hỏi dồn :
“ Em bận..em bận cái gì ? Phải việc cơ quan không để anh điện cho bà Chánh văn phòng ?”
Cô Tuyết bật cười :
“ Em bận phục vụ cuộc họp của Ban thường vụ huyện uỷ …”
Ong Cục trưởng kêu to :
“ Thường vụ huyện nào lại họp vào cái giờ đó . Em đừng chọc anh…đêm nay giá nào cũng phải ở với anh…”
Cô Tuyết chộp ngay lấy câu nói :
“ Vậy chính mồm anh nói ra đấy nhé…giá nào em cũng phải ở lại hả ?”
Ong Cục trưởng vội vàng :
“ Đúng đúng…em đòi bao nhiêu em cũng chịu…”
Cô Tuyết lắc đầu :
“ Anh nói cho vui vậy thôi…sáng mai xong việc rồi lại cắp cặp chuồn mất đấy mà…”
Ong Cục trưởng giống như con nghiện đói thuốc, vội vàng rút ngay trong túi ra tờ trăm đô nữa :
“ Đây dây…em cầm lấy …vậy là bằng giá qua đêm với hoa hậu rồi đây nhé…”
Cô Tuyết bĩu môi :
“ Bằng giá hoa hậu ? Anh có biết hoa hậu báo Tiền Phong qua đêm giá bao nhiêu không ? Bét cũng phải 5 vé…”
Rồi  cũng tự biết còn xa lắm mới đạt tiêu chuẩn hoa hậu, cô Tuyết gật gật :
“ Thôi được rồi…em qua đêm với anh nhưng sáng mai phải “bo” thêm một vé nữa nhé ?”
Ong Cục trưởng gật lấy gật để . Rồi để tỏ ra hào phóng ông rút ra tờ trăm đô nữa đưa luôn cho Tuyết. Cô gái cười nhoẻn hôn đánh choét vào má ông. Thực ra với ông 300 đôla chẳng đáng gì . Chỉ một chữ ký trong dự án cũng bằng gấp cả trăm lần số đó. Của thiên lại trả địa. Ong móc túi dân thì rồi cũng lại bị các cô gái làng chơi móc túi lại. Bởi vậy ông xỉa ra 300 đôla bằng lương tháng của một kỹ sư cứ nhẹ nhàng như ta tiêu tiền lẻ.
Tiếc thay cho ông, chi đậm thế mà chưa kịp tận hưởng người con gái ông ao ước cả tháng nay, ông đã bị cô ta làm cho ông lăn quay ra ngủ . Cô Tuyết cười khẩy, nhìn cái dáng co quắp của ông, miệng thở ra toàn hơi rượu và  tiếng ngáy khò khò. Cô cuốn  chặt chăn xung quanh người rồi cũng đánh một giấc tới sáng. Hôm sau mặt trời vào tận đình màn ông mới mở choàng mắt dậy. Quờ tay sang bên, chẳng thấy cô Tuyết đâu, ông tá hoả chạy ra mở cửa ngó ra ngoài hành lang vắng, tịnh không bóng người. Ong nổi giận đùng đùng. Ra con bé này láo thật. Đêm qua chẳng hiểu nó đánh thuốc mê cho ông hay sao mà ngủ vùi chẳng còn biết trời đất là gì . Chỉ có chút chút khi  lên giường thôi mà cũng mất toi 300 đô la. Ong bực mình bấm máy cho bà Chánh văn phòng yêu cầu tới gặp ông ngay lập tức.
Bà Chánh văn phòng vừa ló đầu vào ông đã sẵng  giọng :
“ Chị chơi tôi đấy phải không ?”
Bà Chánh văn phòng hốt hoảng :
“ Ay chết…sao đồng chí Cục trưởng lại nói thế ? Hôm qua con Tuyết nó bận thế mà em cũng phải điều nó về hầu hạ Cục trưởng cả đêm rồi còn gì ?”
Ong Cục trưởng bực mình :
“ Tôi đã phải bo cho nó cả 300 đô la mà sáng dậy mất hút luôn, không thấy mặt mũi nó đâu ?”
Bà Chánh văn phòng vỡ lẽ :
“ Hiểu rồi…Cục trưởng cho nó tiền thì nó nhận …nhưng theo lệ thì nó chỉ qua đêm với Cục trưởng thôi, sáng ra nó phải đi làm chớ ?”
Ong Cục trưởng tức mình :
“ Nhưng mà đã được cái gì đâu…tôi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết…”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“Vậy tại Cục trưởng chứ đâu tại nó…theo lệ ở đây thì nó chỉ qua đêm được thôi, sáng ra nó phải đi công tác khác chớ…”
Ong Cục trưởng vênh mặt :
“ Công tác khác…công tác gì sáng sớm ấy…lẽ ra cũng phải ở lại đến 7, 8 giờ  cho có …tình cảm chút chớ. Mới  sáng ra tôi chưa kịp dậy nó đã biến đâu mất tăm. Giờ tôi chờ ở đây chị bảo nó quay lại cho tôi truy lĩnh đêm qua chứ ?”
Bà Chánh văn phòng vội vàng :
“ Không được đâu Cục trưởng…Cục trưởng đã có nó cả đêm qua rồi. Giờ nó phải đi phục vụ nơi khác …”
Ong Cục trưởng ngạc nhiên :
“ Phục vụ nơi khác là ở đâu ? Chị mách tôi đến chỗ đó . Cần thì “bo” cho nó thêm ít tiền nữa…”
Bà Chánh văn phòng lắc quày quạy :
“ Không được đâu…không được đâu…giờ chắc nó đang  trên nhà nghỉ của thành uỷ rồi…”
Ong Cục trưởng giật mình đánh thót :
“ Nhà nghỉ của thành uỷ ? Nó lên trên  đó làm gì ?”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Thì cũng giúp cho các sếp thư giãn giống như Cục trưởng ấy mà. Có điều toàn các VIP cả thôi, Cục trưởng không tới đó được  đâu…toàn thứ dữ không à…”
Ong Cục trưởng bực mình :
“ Thứ dữ thì làm chó gì…đêm qua tôi mới đưa cho nó 300 đô la mà chưa được mầu mè gì…tôi phải tìm nó không phải đòi lại tiền mà phải để nó phục vụ thêm nữa chớ. Ai lại thế ?”
Bà Chánh văn phòng lắc quày quạy :
“ Không được, không được, các VIP này là thứ dữ không à ?”
Ong Cục trưởng ra vẻ cứng cỏi :
“ Thứ nào dữ đến đâu tôi cũng không ngán, thì chị cứ thử nói coi thứ dữ đó có đáng sợ không nào ?”
Bà Chánh văn phòng ngó trước ngó sau rồi ghé tai ông Cục trưởng nói thầm làm ông giật nảy mình :
“ Thanh tra chính phủ à ?”
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ gật gật :
“ Đúng rồi…mà cha trưởng đoàn này lại cũng chết mê chết mệt với con Tuyết chẳng khác gì với Cục trưởng mới lạ chứ ?”
Nhìn vẻ mặt ngẩn tò te của ông Cục trưởng, bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Sao ? Cục trưởng ngán rồi phải không ? Thì em đã bảo với Cục trưởng đây là thứ dữ mà. Thanh tra chính phủ chứ giỡn đâu. Nó mà săm soi vào ai thì chỉ có chết…”
Ong Cục trưởng văng tục :
“ ĐM…thanh tra thanh mẹ thanh dì…hễ có phong bì là nó thanh…kiu. Tôi còn lại gì bọn chó này nữa. Cứ đánh hơi thấy ở đâu có ăn là tụi nó sục tới như đàn chó đói. Mà chẳng chừa thăng  nào. Từ thằng trưởng ban  cho tới lính lác bên dưới. Thằng nào cũng đòi phong bì . Không cho tụi nó bới bèo ra bọ cũng chết…”
Bà Chánh văn phòng cười cười :
“ Cục trưởng nói vậy cũng không sai.Không chiều mấy thằng thanh tra nó bầy trò nọ trò kia. Nào là coi sổ sách, nào là gặp gỡ nhân chứng, nào là tổ chức đối chất…ôi thôi thôi…đến Bí thư thành uỷ cũng phải ngán tụi huống hồ em chỉ là cấp huyện. Sáng nay tụi nó mới tới mà trên thành phố đã bắt con Tuyết chầu chực hầu hạ từ sáng sớm…”
Ong Cục trưởng nghiến răng  ken két :
“ Mẹ mấy thằng khỉ đột này…Vào tay tụi nó thì em Tuyết có mà ra bã…”
Mặc ông Cục trưởng có văng tục chửi bới mấy chăng nữa nhưng cho kẹo ông cũng không dám lên nhà nghỉ thành uỷ tìm cô Tuyết như nói ra mồm. Ong đanh ngậm đăng nuốt cay, lủi thủi xếp đồ lên xe xuôi Hà Nội sớm. Trong lúc đó cô Tuyết trắng đã lại phải phục vụ đồng chí Trưởng đoàn thanh tra trung ương, mọt lão già đầu hói, chân tay xương xầu, mặt mũi dị dạng nom như cái đầu lâu có hai xương chéo.
Ngược với lời ông Cục trưởng, người “ra bã” không phải cô Tuyết trắng mà chính là đồng chí Trưởng đoàn  thanh tra năm nay đã gần tuổi thất thập cổ lai hy , chẳng hiểu sao đồng chí vẫn chưa được hạ cánh, chắc vì chưa tìm được ai có đầy đủ “kinh nghiệm trận mạc “ để ngồi vào cái ghế của đồng chí hoặc số tiền đồng chí bơm vào Ban tổ chức trung ương để duy trì chiếc ghế lớn hơn rất nhiều tiền phong bì của những kẻ lăm le nhảy vào ghế đó.
Mặc dầu ngay từ chập tối , sau bữa tiệc linh đình do thành uỷ chiêu đãi, tên đàn em trong đoàn đã lôi đồng chí ra hành lang thì thào :
“ Đêm nay tụi nó sẽ chiêu đãi thủ trưởng một em phải nói là không thua gì người mẫu …”
Đồng chí Trưởng đoàn trố cặp mắt  trơ như cùi nhãn :
“ Phải con bé làm phòng dưới nhà khách huyện uỷ không ?”
“ Oi trời ôi..sao thủ trưởng có tin nhanh quá vậy. Báo cáo đúng con đó đấy, chỉ có điều…”
Đồng chí Trưởng đoàn sốt ruột :
“ Có điều làm sao ?”
“ Nghe nói con này là loại ngựa vía…thủ trưởng không được hỗ trợ thì nguy với nó…”
Nói rồi hắn rút trong túi ra vỉ thuốc xinh xinh đưa cho ông Trưởng đoàn, mồm miệng liến thoắng :
“ Vi-a-gờ-ra chính  hiệu “Cali phoóc ni a “ đấy thủ trưởng. Mua loại này phải có đơn bác sĩ kia đấy…”
Ong Trưởng đoàn giật thót người :
“ Ay chết…bán theo đơn bác sĩ thì bố ai dám uống…nhỡ cái đứt bóng thì nguy…”
Thằng đàn em cười cười :
“ yên trí…yên trí…Mỹ nó bầy đặt nhiêu khê lắm…hắt xì hơi sổ mũi nhức đầu…nhất nhất đều đưa tới bác sĩ hết…đã gọi là nhà giàu đứt tay bằng ăn mày lòi ruột mà…”
Ong Trưởng đoàn bực mình :
“ Vậy mày nói Mỹ nó là nhà giàu còn mình là ăn mày à ?”
Thằng đàn em vội vàng :
“ Ay không không…không phải em muốn nói thế..em chỉ muốn nói…thuốc này …thuốc này thủ trưởng nên uống để tối nay đủ sức mà chiến đấu…”
Ong Trưởng đoàn ngập ngừng :
“ Uống không sao chứ ? Có kiêng cữ bệnh gì không ?”
“ Không không…chẳng kiêng cữ gì cả…thủ trưởng cứ uống hai viên trước khi hành sự 30 phút thì thuốc mới hiệu nghiệm. Cứ gọi là suốt đêm…suốt đêm…”
Thằng đàn em cười  nịnh rồi rút lẹ để mặc ông Trưởng đoàn phân vân với vỉ thuốc trong tay.
Tối hôm đó bước vào phòng ngủ nhà khách thành uỷ, liếc nhìn đồng hồ, ông Trưởng đoàn thanh tra tắc lưỡi uống liền hai viên. Lạ thật chỉ không đầy 30 phút sau ông cảm thấy như có cả đàn kiến bò rần rần trong người. Ong mỉm cười. Thuốc có tác dụng rồi đây. Thằng đàn em vậy mà được việc. Thế mới biết làm gì cũng phải liều một tí. Cứ độ an toàn 100 phần 100 thì chẳng dám làm trò gì. Tối nay cứ chần chừ không dám uống thuốc có phải lỗ không ?
Vừa lúc đó có tiếng kẹt cửa, cô Tuyết bước  vào tay cầm phích nứớc cô đi tới đặt xuống bàn nước :
“ Em mang cho thủ trưởng phích nước để thủ trưởng pha chè…”
Ong Trưởng đoàn trố mắt lên nhìn. Oi mẹ ôi, con bé này đúng có dáng người mẫu thật nhưng nó có cái vẻ gì đó  hấp dẫn đến ghê người khiến ông ngồi bật dây :
“ Em để đó… để đó …rồi lại đây…”
Con bé Tuyết không bước tới giường ông nằm, nó ngồi xuống ghế ở bàn nước, kéo cao váy lên, bắt chéo hai chân là lộ nguyên cả một cặp đùi trắng lốp. Ong Trưởng đoàn lại trố mắt lên, rồi như con ếch bị con rắn hớp hồn, ông lom khom đi tới chỗ Tuyết ngồi. Khi tới nơi ông khuỵu chân xuống như người quỳ rồi ôm gọn lấy cả cặp chân con Tuyết miệng rên rỉ :
“ Oi trời ôi…sao mà đẹp…đẹp thế này…”
Con Tuyết co chân cuốn quanh cổ ông Trưởng đoàn rồi kéo vào người nó làm ông hồn vía lên mây. Thế rồi cả hai viên Viagra dường như chững thấm thía gì với sức nóng kinh hồn của cô hầu phòng ông rướn người, mắt trợn lên, ngáp ngáp rồi xuội lơ. Nhìn ông Trưởng đoàn nằm thẳng cẳng dưới chân mình, con Tuyết phát hoảng. Nó đập đập vào người ông khẽ gọi :
“ Dậy…dậy…sao chưa gì đã ngây đơ thế này…”
Nhưng càng đập ông càng cứng ngắc, bất động khiến nó phát hoảng. Hay thằng cha này chết rồi. Í trời ơi, nếu hắn chết chắc người ta buộc nó vào tội giết ông Trưởng đoàn thanh tra. Trời đất ơi, tội nặng lắm đây. Nó cuống quít lôi ông lên giường ông vẫn không hay biết gì. Chật vật lắm nó mới kéo được ông lên giường, đặt nằm ngây  đơ  trước mặt. Trong túi áo ngủ của ông bỗng rơi ra chiếc phong bì. Chà chắc ông quan
tỉnh nào lót tay cho Trưởng đoàn thanh tra để chạy án đây. Trong này chắc toàn tiền đô cả đây. Máu tham nổi lên, nó vội mở phong bì ra, chán quá chẳng có đồng cắc nào chỉ có lá thư viết tay nguệch ngoạc dòng chữ :
” Kính thưa anh,
Em xin gửi đợt 2 số tiền là 5000 USD. Xong việc em xin gửi nốt số còn lại. Anh giúp tụi em qua khỏi đợt thanh tra này như đã thưa chuyện với anh.”
                                                                                  B.D.
                                                                    TGĐ Tổng công ty…
                Tuyết đọc xong tiếc ngẩn ngơ. Hoá ra lão già này đã cẩn thận cất tiền đi từ trước không may còn sót lại lá thư này. Không có tiền thì giữ lá thư mai mốt đưa bà Chánh văn phòng huyện uỷ biết đâu bán được tiền cũng nên. Tuyết dắt kỹ phong thư vào túi quay sang ông Trưởng đoàn thanh tra. Lúc này mặt ông đã xám ngoét, toàn thân vẫn ngay đơ. Thế rồi bất chợt ông thở dốc, nghe ò ò như lợn bị chọc tiết. Hoá ra lão không chết chỉ bị ngất xỉu  thôi. Già thế còn ham , mới chưa đâu vào đâu đã ngã lăn quay, cho đáng kiếp.
Tuyết bước ra khỏi phòng mặc kệ lão Trưởng đoàn lát nữa sẽ bò dậy. Tuy nhiên khi khép cửa, nhìn bộ mặt vàng như nghệ của lão ta cô lại chột dạ. Ngộ nhỡ lão lăn quay ra chết thực không bò dậy nữa thì nguy to. Nghĩ vậy Tuyết quay vào đập tay lên người ông Trưởng đoàn :
“ Dậy…dậy…tỉnh lại đi…”
Ong Trưởng  đoàn vẫn nằm ngây đơ, không thấy thở mạnh như lúc nãy. Tuyết hoảng hồn. Không khéo lão chết thì nguy, thế nào công an cũng hỏi tới nó. Cô vội vàng ra bàn quay số điện thoại cho bà Chánh văn phòng huyện uỷ :
“ A lô…cô ơi…chết rồi…chết rồi…”
Bên kia có tiếng ai đó, rồi nhận ra Tuyết bà Chánh văn phòng nghiêm giọng :
“ Bình tĩnh…mày nói ai chết ?”
Tuyết cuống quýt :
“ Ong…ông Trưởng đoàn ạ…”
Tiếng bà Chánh văn phòng gắt :
“ Trưởng đoàn nào…đoàn cải lương …đoàn chèo…hay đoàn gì ?”
“ Dạ không không…đoàn thanh tra…dạ đúng ông Trưởngđaòn thanh tra…”
Bà Chánh văn phòng bỗng đổi giọng cuống quýt :
“ Oi chết chết…ông Trưởngđoàn thanh tra làm sao ?”
Tuyết run rẩy :
“ Cháu sợ…ông ấy chết rồi …”
Bà Chánh văn phòng thất thanh :
“ Chết rồi ? Sao mà chết được ? Thế có phải là “phạm phòng”, thượng mã phong không ?”
“Thượng mã phong là cái gì ạ…”
Bà Chánh văn phòng cáu :
“ Làm cái việc như mày làm mà không biết “thượng mã phong” là gì ? Là đàn ông ướng rượu say rồi ngủ với đàn bà lên cơn máu gì đó chết bất đắc kỳ tử. Có điều phải coi ông ấy nằm đâu. Nếu nằm cạnh mày thì phải ôm chặt lấy cho ông ta khỏi thoát dương, nghe chưa ?”
Con Tuyết vội vàng :
“ Ong ấy không say rươự và cũng chưa…chưa gì với cháu …”
Bà Chánh văn phòng quát :
“ Chưa gì mà đã lăn quay ra thế ? Thôi được rồi,chị không việc gì phải giấu tôi, cứ để yên như thế , tôi sẽ báo Sở y tế cho mang cáng tới rồi họ sẽ khuân cả cô đi theo…”
                                       (còn tiếp)

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết NHẬT TUẤN - KỲ 2             

 
                      Chương hai.


Mưa xối xả. Dường như cả một con sông từ trên trời rót ầm ầm xuống mái tôn khiến nó oằn xuống muốn đổ ụp. Trời tối mù, thỉnh thoảng chớp loé lên ngoài cửa  sổ mới  thấy cây cối ngoài vườn ngả nghiêng trong cơn gió táp.
Gã nằm trên võng mắc trong nhà dỏng tai nghe mưa. Có lẽ chưa bao giờ gã được thưởng thức tiếng mưa trong hoàn cảnh thế này. Ngăn cách chỉ bằng một lớp mái tôn mỏng, trên đầu gã là cả một trời mưa rú rít đập choang choang, đập dữ dội, đập chan chát  lên mái nhà.
                  “ Những ngón tay mưa
                      Dương cầm trên mái…”
Thứ mưa của thi sĩ Dương Tường chắc là mưa Hà Nội vào tiết thu  thánh thót trong nhạc buồn đến não lòng của Đặng Thế Phong, một thứ buồn nhược tiểu truyền kiếp chảy dài trong văn chương Việt Nam.
Còn mưa ở đây không đánh đàn mà như nện búa trên mái. Một thứ mưa rừng hung dữ như cơn thịnh nộ của trời đất.
Gã khoan khoái vươn vai thở ra một cái rõ dài, trầm trồ. Mưa thế mới gọi là mưa. Chẳng bù cho Sàigòn, những chiều mây đen vần vũ suốt buổi mà chỉ giăng mắc được màn mưa mỏng chốc lát rồi tắt ngúm.
Nhưng lúc này gã chẳng bụng dạ đâu nhớ tới Sàigòn. Nằm giữa rừng trong trận mưa dữ dội gã chẳng nghĩ gì. Đời người mấy khi được thưởng thức bản giao hưởng vĩ đại  của mưa rừng thế này. Ngay các thiên tài âm nhạc như Chopin,  Beethoven…cũng không sáng tác được một bản giao hưởng hùng vĩ, hoành tráng và xoắn suýt vô số các chủ đề như trận mưa đêm nay.
Mà không phải dễ thưởng thức nha!
Phải dọn sạch mọi suy nghĩ, mọi lo lắng, phải quên đi ruột thịt gia đình, phải xoá đi thủ trưởng, cán bộ công nhân viên cơ quan và moi phiền tạp thời thế, tóm lại phải ‘dọn mình” như con chiên trước Chúa để sẵn sàng đón nhận tiếng mưa may ra mới thưởng thức được nó. 
Tuy nhiên cái nỗi hứng khởi nghe mưa của gã kéo không dài, không đầy 15 phút sau cơn buồn ngủ đã lôi tuột gã khỏi tiếng mưa. Gã ngủ say sưa như chết rồi, chẳng ngọ nguậy cũng chẳng mộng mị, gã cứ đánh tuốt một giấc cho đến khi từ thẳm sâu trong bóng tối gã kinh hoàng nhận ra như có một bóng ma đang tiến lại gần  Gọi là bóng ma vì nó chẳng hình thù gì, cứ thoắt ẩn thoắt hiện,  khi xa khi gần, chập chờn như có như không . Nó là cái gì nhỉ ? Là vật có thực hay chỉ ảo ảnh ?
Câu hỏi xoáy vào đầu làm gã cố giãy ra khỏi giấc ngủ để biết được rằng gã có đang nằm mơ hay không ?
Gã vật lộn, cố đẩy ra ngoài bóng đen đang lấp đầy đôi mắt gã. Đó là một cuộc giằng co quyết liệt. Một bên cố kéo gã thoát khỏi bóng tối , một bên cố níu kéo kìm giữ lại. Gã như biến thành cái dây kéo co cả hai bên đều mạnh ngang nhau. Có lúc gã muốn buông xuôi mặc kệ cho mình rơi vào hố tối . Nhưng rồi có cái gì đó như bóng ma chập chờn vẫy gọi gã. Làm gã lại cố giãy ra khỏi giấc ngủ.
Và rồi sau cùng gã quậy mình rơi bịch xuống đất, hơi lạnh làm gã tỉnh cả ngủ. À thì ra gã đang mơ, và cũng có thể đang bị bóng đè .Gã lồm cồm bò lại lên võng.  Gió mát rượi luồn qua cửa sổ làm gã tỉnh táo. Lúc này mưa đã tạnh hẳn. Bản giao hưởng mưa đã biến mất từ lúc nào. Đêm thanh vắng tịnh không một tiếng động chỉ thỉnh thoảng có tiếng cú rúc từ xa, tiếng dế ngoài vườn cric cric và tiếng ếch ộp oạp ngoài hồ nước.
Bất chợt từ ngoài cửa sổ một chấm sáng lập loè từ ngoài vườn bay vào. Gã trố mắt lên nhìn , chợt nhớ lại giấc mơ vừa nãy về một bóng ma cứ chập chờn trước mặt gã. Gã bỗng lạnh toát cả cười. Hoá ra bóng ma là có thật ? Vậy phải sẵn sàng nó tiến lại gần để giết mình thì mình phải giết nó. Đó, cái máu hiếu chiến từ thời chiến tranh tưởng đã mất đi sau bao năm hoà bình, ngờ đâu vẫn núp sẵn trong người , chỉ chờ dịp là nhảy xổ ra.
Gã ngồi nhỏm ngay dây rướn cổ lên , tay nắm đấm trong tư thế sẵn sàng.
Cái đốm sáng vẫn cứ chập chờn tiến từ ngoài cửa sổ lại gần .
Gã trợn mắt lên nhìn. Ôi trời ôi con đom đóm…con đom đóm ngày xưa trong tuổi  thơ dưới quê gã vẫn bắt cả chục con bỏ vào vỏ trứng để làm đèn xách đi chơi trong vườn.
Có dễ phải vài chục năm nay, lặn lội khắp các miền phố thị trong nước, ngoài nước gã không còn nhìn thấy con vật bé nhỏ vẫn lập loè trong ký ức tuổi thơ của gã nữa. Từ những năm đèn dầu nơi sơ tán bom Mỹ ngoại thành Hà Nội, điện đóm chập chờn vàng khè khu tập thể Giảng Võ thờ bao cấ, rồi đèn điện tử sáng trưng một góc trời tại các  khu siêu thị, ăn chơi, sòng bạc tại các thành phố nổi tiếng thế giới mà gã đã đi qua…không nơi nào, không ở đâu có con đom đóm nhỏ bé, nhẫn nại lập loè trong ký ức tuổi thơ ấy.
Gã đứng bật đậy và huơ tay bắt lấy con vật sáng lập loè đang bay tới gần . Nó như một con côn trùng cánh cứng  dưới đuôi có điểm sáng như lân tinh . Đúng rồi, đúng là con đom đóm ngày xưa.
Gã nắm bàn tay lại, mở cửa bước ra vườn rồi xoè tay cho con vật nhỏ bé bay đi. Nó quày quả trên bàn tay gã trong chốc lát rồi cất cánh. Cái chấm sáng nho nhỏ, lập loè ấy bay qua hòn giả sơn, bay qua hồ nước rồi khuất hẳn trong rừng tối.
Bất giác gã buông một tiếng thở dài. Nỗi buồn chẳng hiểu từ đâu và cũng chẳng hiểu vì sao bỗng dưng trĩu nặng .
Một làn chớp loé lên hiện rõ cảnh vật xơ xác sau cơn mưa vùi dập. Gã bước tới  ghế xích đu đốt một điều thuốc phun khói lên trời. Lúc này không chỉ là một con mà cả triệu triệu con đom đóm đang lập loè trên trời cao.
Trên những ngôi sao xa xôi kia liệu có ai đó đang ngồi nhìn  ngắm trái đất như gã đang ngắm những vì sao trên trời ?

                            (còn nũa)

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 189                                                         

 
                                       (tiếp  theo)


 
Ong Cục trưởng lè lưỡi :
“ Mẹ thằng này phản động hết chỗ nói ..tao không hiểu tại sao người ta lại đưa  mày vào làm thư ký cho Cục trưởng nhỉ ?”
Thằng đệ tử điềm nhiên :
“ 500 triệu đó…tiền tươi trao tận tay ông Trưởng ban tổ chức, nửa tháng sau em đã có quyết định nhận vào hầu thủ trưởng…”
Ong Cục trưởng tròn mắt :
“ Hèn chi tao thấy mày ở cơ quan ngông nghênh thế…mày lót ổ vậy thì đến cả tao cũng không dám đuổi mày…”
Thằng đệ tử cười nhếch miệng :
“ Thủ trưởng cứ nói thế…em có làm gì bậy bạ đâu mà thủ trưởng  đuổi em…”
Ong Cục trưởng lắc đầu :
“ Mày có mắc tội tày đình đi chăng nữa cũng chẳng ai dám đuổi mày. Ai đền 500 triệu cho…”
Thằng đệ tử cười hề hề :
Chẳng cứ gì em đâu…cả cái bộ máy này nó thế…bộ phận nào cũng đều được bảo kê bằng tiền hết rồi…bởi vậy tất cả đều phải ra sức vơ vét mà bù vào cái số tiền “nộp mạng”, theo danh từ thời thượng bây giờ là “thu hồi vốn” đấy thủ trưởng…”
Ong Cục trưởng cười cười :
“ Vậy mày đã thu hồi được gấp mấy lần vốn rồi…”
Mặt thằng đệ tử rầu rầu :
“ Cái số em nó đen…được nhận vị trí này đúng vào lúc ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phát động phong trào chống tham nhũng trong toàn Đảng toàn dân, bởi thế tất cả đều phải án binh bất động chờ nghe ngóng tình hình đã…”
Ong Cục trưởng cười cười :
“ Nghe ngóng cái đ…gì, mày đừng bịp tao…ông Thủ tướng càng to mồm “quyết liệt “ chuyện chống tham nhũng thì cán bộ càng quyết liệt móc túi dân . Ai chẳng biết ở cái xứ này chống tham nhũng có mà tan mẹ nó Đảng…”
Thằng đệ tử khoái chí :
“ Kể cũng lạ nhỉ thủ trưởng nhỉ…Đảng ta đang từ chỗ oai hùng, uy tin lẫy lừng thế mà bây giờ thật chẳng còn ra làm sao ?”
Ong Cục trưởng trợn mắt :
“ Chẳng còn ra làm sao là sao ?”
“ Là chẳng còn cái thớ gì…ngày xưa thời thủ trưởng người ta còn hay nói “ ơn Đảng ơn chính phủ”, còn bây giờ nói đến Đảng là nói đến tham nhũng, ăn cắp. Em đố thủ trưởng tìm ra được người nào còn thật lòng tin tưởng Đảng như cái thời bao cấp ngày xưa đấy…”
Ong Cục trưởng trợn mắt :
“ Có chớ…ông anh Cả nhà tao đấy…năm nay cụ đã ngoại 80  rồi , nhận huy hiệu 60 tuổi Đảng rồi, vậy mà ai động tới Đảng là chết với cụ. Cụ về hưu 20 năm thì 20 năm làm tổ trưởng dân phố, con cái trong nhà bảo cụ thôi nghỉ đi mà dưỡng già, cụ trợn mắt :” tôi nghỉ thì ai thay tôi…làm tổ trưởng đâu có dễ…bao nhiêu chủ trương chính sách của Đảng chính phủ đều phải quán triệt từ tổ dân phố…chừng nào có người thay tôi sẽ nghỉ …”. Con cái cười ầm :” ối trời ôi…đến cái chức Tổng Bí thư còn thay được huống hồ “tổ trưởng dân phố”. Thế là cụ cãi bứa :” Tổng bí thư thay được chứ tổ trưởng dân phố dứt khoát là không…”. Thế là cụ cứ khăng khăng không chịu rời cái chức ấy ra. Mấy cha đảng uỷ phường sợ cụ chọc vào mấy vụ các cha ăn chia nhau quá lộ liễu nên đành cứ phải để yên cho cụ giữ cái chức “mõ phố” ấy suốt mấy nhiệm kỳ…”
“ Trời đất ơi…cái chức bét nhất trong phường vậy mà cũng ham ?”
Ong Cục trưởng cười cười :
“ Từ đó mới suy ra cái chức “mõ phố” ấy người ta còn khư khư giữ lấy, huống hồ Tổng Bí thư, Thủ tướng với Chủ tịch nước…người ta uynh nhau để giữ ghế là đúng rồi…” 
Thằng đệ tử bật cười :
“ Làm “mõ phố” là làm những gì mà ham quá vậy ?”
Ong Cục trưởng kêu trời :
“ Có cái quái gì đâu ? Thứ nhất là cứ mỗi đầu tháng lên Uỷ ban Phường lĩnh lương hưu cho các cụ rồi mang về nhà phát cho từng người. Thứ hai là đi dòm ngó các hộ gia đình có vi phạm gì không ? Kiểu như vứt rác ra đường, nhà có người tạm vắng, tạm trú mà không khai báo. Thứ ba là đi thu các kiểu tiền phải đóng góp như quỹ dân phòng, quỹ xoá đói giảm nghèo, quỹ phát thanh loa phường…”
Thằng đệ tử reo lên :
“ Loa Phường ? Con mẹ nó ở phố em ghét nhất cái loa này. Nó treo trên cột điện ngay đầu gác nhà em. Mới bảnh mát ra nó đã oang oang đủ các thứ chủ trương chính sách của Đảng và Nhà nước làm mình đang ngủ ngon cũng phải choàng dậy, rồi cứ thế là nó choảng vào tai mình đủ thứ giả dối. Nào là phong trào học tập đạo đức sáng ngời của bác Hồ, nào là tin đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ôm hôn thắm thiết đồng chí Tập Cận Bình, miệng cứ leo lẻo Việt Nam Trung Hoa núi liền núi, sông liền sông, chói lọi 16 chữ vàng, mà nó vẫn cứ xây đảo ở Trường Sa, vẫn cấm ngư dân ta ra khơi đánh cá. Mẹ kiếp nghe mà muốn phát ói. Sao mấy thằng Bộ  thông tin văn hoá đi nước ngoài xoành xoạch mà không mở mắt ra ở các nước văn minh làm gì ra có cái trò loa phường hủ lậu ấy mà dẹp nó đi nhỉ ?”
Ong Cục trưởng kêu lên :
“ Dẹp loa phường…có mà các cụ cựu chiến binh kiện lên tới tận Bộ chính trị. Ở phường ông anh tao làm tổ trưởng có lần cái loa phường đang nói oang oang bỗng lên cơn ho hen rột rột rồi tịt ngóc. Hôm sau đến giờ phát thanh vẫn thấy im re. cả bà con phu phố mừng rỡ vì từ nay thoát được cái của nợ đó. Trong khi đó thì cụ tổ trưởng tức ông anh tôi cứ đi ra đi vào lẩm bà lẩm bẩm không biết tại sao cái loa đang nói oang oang, ngon trớn bỗng dưng lại tắt tiếng. Thôi chết rồi, chắc có bàn tay phá hoại của bọn phản động rồi. Thế là cụ sầm sầm khoác áo chống batoong tới đồn công an tìm gặp cho được thằng cha cảnh sát khu vực yêu cầu mở cuộc điều tra vạch mặt bọn phản động phá hoại giấu mặt ở trong phường. Thằng cha cảnh sát khu vực hoảng quá, vâng dạ rối rít nhưng chẳng có mở cuộc điều tra điều con gì bởi có cái mẹ gì mà điều tra. Chẳng qua là Ban thông tin văn hoá phường thông đồng với bọn con buôn mua đồ rởm giá cao để ăn chênh lệch đút túi nên loa mới sắm về, chưa được một tháng đã hỏng . Bà con cứ bấm bụng cười, thôi thế là nhân dịp hỏng loa cho nó tắt tiếng luôn bà con được nhơ, khỏi khổ cái lỗ tai. “
Thằng đệ tử reo lên :
“ Hay hay…cứ nhằm lúc đêm vắng tương cho nó cục đá củ đậu cho nó tắt tiếng luôn là thoát cái loa phường…”
Ong Cục trưởng trợn mắt :
“ Ay chớ dại…mày có đập nó đi rồi nó cũng thay cái khác chứ không thoát được đâu…Như ở khu phố tao, cái loa hỏng rồi, ai ai cũng lờ đi cho nó tắt tiếng luôn…nhưng cụ tổ trưởng là ông anh Cả tao cứ sùng sục hết lên phường rồi lại lại lên Quận để xin tiền mua cái loa khác, cụ còn lôi kéo cả Hội cựu chiến binh vào cuộc . Sau cùng mấy cha ở Quận phải lệnh cho Phường xuất tiền để mua loa mới đó. Thế là bà con tưởng thoát được cái loa phường ngờ đâu một hôm mới mờ sáng bất ngờ lại nghe oang oang :” alô alô…Đây là tiếng nói của nhân dân khu phố…”. Làm nhiều anh đang ngon giấc bị dựng dậy chửi toáng lên. Từ hôm đó ông cụ Cả nhà tôi đi đâu cũng bị người ta nhiếc “kìa kìa…cái loa phường tới rồi kìa…”
“ Ong cụ có biết dân trong phường chửi mình không ?”
Ong Cục trưởng kêu lên :
“ Có chớ…có đứa nó đứng ngoài cửa chửi thằng già rách việc mua cái loa mới làm khổ chúng ông…”
Sau hôm đó thằng  đệ tử tính đưa ông Cục trưởng quay lại khu resort trên đỉnh núi nhưng không thành vì dự án sân golf chân núi Ba Vì phải giải toả  mấy trại bò làm dấy lên làn sóng phản đối vì đó là đàn bò do các đồng chí Cuba trao tặng nên không thể di dời như những đàn bò bình thường khác. Dự án sân golf không thành, không cần tới chữ ký ông Cục trưởng vì vậy nhà đầu tư cũng không lót tay ông một chuyến du hý nữa. 
Ong Cục trưởng bực mình lắm. Lâu nay thỉnh thoảng thằng đệ tử đưa ông đi “tươi mát” đã thành lệ, ông dường như nghiện, lâu lâu không đi ông thấy thiếu quá. Rất may khi xuống huyện mãi dưới Hải Phòng ông lại gặp cô Tuyết trắng, hầu phòng cho nhà khách huyện uỷ. Cô gái này thật là một khám phát bất ngờ m vừa có cái miệng rất bặm trợn, hiểu biết rất nhiều chuyện quái quỉ trong nội bộ đảng bộ huyện, đồng thời lại có khả năng đưa ông lên chín tầng mây tuyệt vời khiến ông xong việc ở huyện uỷ rồi, lại còn nấn ná thêm ngày nữa để lại được gặp em .
Trở về nhà sau cái lần đó, ông dấu biến chuyện xuống huyện với bà vợ và cả với thằng đệ tử ranh mãnh. Ong cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ quay trở lại cái huyện khỉ ho cò gáy ấy nữa. Con bé Tuyết trắng đó kể ra cũng xuất sắc thật đấy nhưng ở các nơi ‘tươi mát” như Đồ Sơn, Nam Định, Thanh Hoá…thiếu gì đứa xuất sắc. Cứ vài ba tuần thằng đệ tử lại sắp xếp cho ông đi một chuyến thật xa để …xả xui. Vậy mà thật không ngờ, ở khắp các nơi ăn chơi nổi tiếng vậy, ông Cục trưởng chẳng tìm ra đứa nào nồng mặn, quyến rũ, quỷ quái như cái con Tuyết trắng hầu phòng nhà khách huyện uỷ dưới Hải Phòng cả.
Như con nghiện, cả ngày ông Cục trưởng cứ bần thần nhớ con bé đó. Kể cũng lạ , ông chỉ xuống dưới đó mỗi một lần, qua hai đêm với nó vậy mà cứ mỗi ngày hình ảnh nó càng thêm rõ mồn một . Nó cười , nó nói, nó quát tháo chòng ghẹo ông, nó đưa ông lên đỉnh cao chất ngất của sự sung sướng rồi bất ngờ nó đạp ông cho ngã lăn quay xuống đất. Ông cứ thở dài sườn sượt  nhớ lại từng giây từng phút vui vầy bên con nhỏ .
Thằng đệ tử chứng kiến biểu hiện  khác thường của ông Cục trưởng lại tưởng ông nhớ tới khu rì sọt trên đỉnh núi. Nó liền lẳng lặng liên hệ với đối tác để đưa ông Cục trưởng quay lại đó lần nữa. Mọi chuyện chuẩn bị đã xong , nó báo tin cho ông Cục trưởng, chắc mẩm ông sẽ nhẩy lên mà đồng ý , nào ngờ ông lắc quày quạy :
“ Thôi thôi, tao không lên trên đó đâu.  Việc gì phải lên tận đó mới có gái đẹp?”
Thằng đệ tử tròn mắt vì kinh ngạc :
“ ủa….lần trước em thấy thủ trưởng khen đứt cả lưỡi kia mà…”
Suýt nữa ông Cục trưởng xì ra chuyện “tụi trên núi” không bằng cái gót chân con Tuyết trắng ở nhà khách huyện uỷ, may thay ông kìm được  cười bí mật :
“ Tao đùa mày chút thôi, bọn con gái Mường, Mán, Mèo ấy có gì đặc biệt ? Đi một lần cho biết chứ quay lại đó làm gì  ? Rõ thật ăn bát cháo chạy ba quãng đồng, chẳng bõ…”
Thằng đệ tử lại trợn mắt lên mà kinh ngạc. Tuy nhiên nó không sao đoán ra ông Cục trưởng đang “tương tư “ con Tuyết trắng hầu phòng nhà nghỉ huyện uỷ.
Mấy hôm sau dường như không chịu nổi cơn thèm gặp lại em Tuyết trắng, ông bí mật giấu cả vợ lẫn thằng đệ tử mò xuống huyện uỷ với danh nghĩa coi lại vài hạng mục dự án .
Rủi thay chiều hôm đó em Tuyết trắng  lại kẹt ở nhà để để tiếp ông Bí thư huyện  uỷ nhân dịp vợ về quê ăn giỗ mới mò tới nữ “đồng chí cảm tình Đảng” để bồi dưỡng chính trị tư tưởng. Ngờ đâu đồng chí Bí thư huyện chưa được chấm mút gì, mới sơ sơ vài đường tán tỉnh theo kiểu hứa hẹn cho “em” vào Đảng, cấp đất cho “em” xây nhà…thì văn phòng đã báo ông Cục trưởng lên thăm và đang đòi gắp cô Tuyết trắng.
Ong Bí thư văng tục, vọt miệng chửi thằng Cục trưởng tham lam, đã được “eng” Tuyết tiếp hai đêm, đã trở về Hà Nội rồi lại vẫn còn hám mò xuống huyện phá đám cuộc vui hiếm hoi của ông. Tuy nhiên theo yêu cầu của bà Chánh văn phòng, ông Bí thư vẫn phải bấm bụng thả em Tuyết trắng ra đẻ cô đi tiếp lão Cục trưởng máu gái.
Cô Tuyết được lệnh trở về nhà khách để tiếp Cục trưởng giãy nảy từ chối. Một là nếu nhận lời ngay sẽ làm phiền lòng Bí thư huyện, mà phải làm như đây là nhiệm vụ cách mạng giao cho nên cô buộc phải làm chứ thực ra trong bụng cô ghét cái lão béo bụng to ấy lắm để đồng chí Bí thư huyện uỷ thông cảm mà…thương em gái.Hai nữa là cô phải làm cao để ép bà Chánh văn phòng thực hiện lời hứa cấp đất . Thực ra đất đai trong huyện nào đâu phải của riêng của bà Chánh văn phòng với ông Bí thư. Nhưng hai vị cứ ký bừa cốt để ăn tiền lót tay. Riêng với con bé Tuyết hầu phòng này, có “phân đất” cho nó thì cà bà Chánh văn phòng lẫn ông Bí thư huyện cũng chẳng sơ múi gì. Bởi vậy nó phải riết róng nhắc nhở, gây sức ép với bà Chánh văn phồng để được nhận đất càng sớm càng tốt. Và sau rốt là cô cũng ghê sợ cái thân hình nhẽo nhèo , răn reo, cái bụng bà bầu, cái đít túm của lão già ấy lắm.
Nhưng rồi “nhiệm vụ cách mạng” đã giao không thể thoái thác, dù có làm mình làm mẩy cô vẫn cứ phải bước chân vào cái phòng có ông Cục trưởng nằm chờ sẵn.
Lúc này ông Cục trưởng đã sốt ruột lắm rồi. Ong đã mất hết kiên nhẫn và bắt đầu chửi thầm trong bụng. Mẹ bố chúng nó chứ, ông đã cất công xuống tận dưới này, khác nào rồng đến nhà tôm, vậy mà chúng nó còn cao giá bắt ông chờ đợi đến mỏi cả mắt. Ong mà điên lên ông rút lại hết cả mấy cái giấy phép đầu tư ở huyện này thì cha con tụi nó có mà ăn cám.Tiền lót tay đứa nào đứa nấy đã nuốt cả rồi, giờ dự án không thành phải khạc ra thì đau hơn hoạn.
Ong cứ lầm bầm trong miệng, nghiến răng ken két. Rồi như không chịu nổi, ông vùng dậy đi tới điện thoại định gọi cho bà Chánh văn phòng hỏi han tình hình. Vừa may lúc đó có tiếng két cửa và cô hầu phòng tên Tuyết trắng đứng lù lù ngoài cửa làm ông giật nảy mình đánh rơi cả điện thoại. Cô Tuyết trắng cười khảy :
“ Chắc lại gọi điện về nhà báo cáo bà xã ông tuyệt đối ngủ một mình không có con nào phải không ?”
Ong Cục trưởng cuống lên :
“ Không không…anh vừa đinh điện cho bà Chánh văn phòng thôi …”
Cô Tuyết trắng trợn mắt :
“ Điện cho bà Chánh văn phòng? Chuyện gì thế ?”
Ong Cục trưởng cười nịnh :
“ Là tại anh chờ em lâu quá…suốt từ chiều tới giờ không thấy mới hỏi thăm…hỏi thăm bà Chánh văn phòng coi sao vậy thôi …”
Cô Tuyêt trắng cười  khảy :
“ Nói thật với ông tôi cũng định không gặp ông nữa đâu…”
Ong Cục trưởng cuống lên :
“ Ay chết…ấy chết sao em lại làm thế ? Anh có làm gì làm em buồn lòng đâu ?”
Cô Tuyết trắng nguây nguẩy :
“ Có chớ sao không ? Ong là tổ sư “Candy man”…”
Ong Cục trưởng ngớ người :
“ Candy man là cái gì ?”
Cô Tuyết trắng bật cười :
“ là ông “kẹo”, ông keo kiệt chứ còn gì ?”
Ong Cục trưởng kêu lên :
“ Anh mà keo kiệt ? Lần trước anh đã bo cho em hai tờ năm trăm tính ra cả triệu đồng rồi còn gì ?”
Cô Tuyết bĩu môi :
“ An thua gì ? Anh tưởng một triệu của anh to lắm hả ? Xì…vét đĩa…gọi là Candy man kể cũng không oan…”
                                   (còn tiếp)

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết Nhật Tuấn - KỲ 1






                                  Chương 1
  Chiếc taxi rời đường nhựa rẽ vào đường đất chạy thẳng vào khu rừng cao su râm mát. Xe chạy …chạy mãi , bất chợt ra khỏi rừng đi vào khu trảng trống. Đang ngủ lơ mơ, gã nhỏm người, dụi mắt  trỏ tay ra trước :
“ Kia rồi…”
Ngôi nhà như cái tổ chim xinh xinh nhô lên sau rặng cây bàng, cây si, cây phong lan.Rừng cao su đã lùi xa, không gian chợt doãng ra bát ngát dưới vòm trời xanh lồng lộng. Xe dừng trước cổng sắt cũ kỹ tróc gần hết  nước sơn. Một tùm búi hoa vàng thõng xuống từ trên cao trong cái im vắng rợn người làm bớt đi vẻ hoang vu .
Gã xách vali nhảy xuống , móc túi trả tiền, giơ tay chào anh lái taxi  rồi tra chìa vào ổ khoá. Hai cánh cửa rít lên ken két mở ra một khu vườn cây cối tranh nhau mọc  không hàng lối, không cắt tỉa , loạn xị vườn hoang.
Gã đi theo con đường nhỏ lát gạch tàu hai bên cỏ dại um tùm. Bất chợt gã dừng lại. Một con rắn nhỏ loằn ngoằn bò vắt ngang lối đi. Thế đấy, gã thở dài, thế là trở về nơi hoang dã thật rồi. Không còn cao ốc chót vót, ồn ã tiếng người, tiếng xe cộ, tiếng nhạc hip hop, ở đó gã có một căn hộ mãi trên tầng 10, chiều chiểu nhìn xuống ngang dọc những con phố suốt ngày đêm dòng nhân sinh ngược xuôi bất tận.
Gã ngồi lên bậc thềm, đốt một điếu thuốc lá. Khói thuốc bốc lên và tan vào khoảng không im vắng.
“ Ta là người lữ khách…mầu chiều khó làm khuây…nhớ nhà châm điếu thuốc khói  vàng bay lên cây..”
Câu hát cũ làm gã cười nhếch mép. Gã không là lữ khách và cũng chẳng còn “nhà” để nhớ. Tứ cố vô thân , không ruột thịt cũng chẳng họ hàng, bạn bè  tung toé hết, hàng xóm láng tỏi cũng chẳng còn ma nào, lâu nay gã sống như một con cóc cụ ngồi nín thinh rình đớp muỗi. Mà thực ra gã cũng chẳng nhằm tới “đớp” cái gì ? Công danh, sự nghiệp, tiền bạc, tình yêu…tất cả đều đã đến, đã đi và dường như lưu lại trong đầu gã không bao nhiêu . Giống như những cơn mưa rào vậy. Nó tới ào ào và kéo đi cũng ầm ĩ như khi nó tới.
Gã búng điếu thuốc cháy dở bắn ra xa tít chỗ hồ nước bán nguyệt xây xi măng. Có lẽ trước đây chủ cũ dùng nuôi cá. Giờ bỏ hoang lâu ngày, nước đen đặc như nước cống, nổi lềnh phềnh xác những con cóc chết bụng chương phềnh.
Gã chậm chạp đứng dậy bước tới chiếc ghế xích đu sắt kê sát hòn giả sơn. Nước trong bể đã cạn hẳn nên những dây leo trên hòn núi giả đã chết khô , ngoại trừ những rễ si còn sống sót. Vẫn còn tượng ông Lã Vọng câu cá, chiếc cầu cong cong bắc qua khe núi - từ bên trong một con thạch sùng thò ra chiếc lưỡi thật dài. 
Gã ngả người trên ghế xích đu đạp chân cho nó đưa qua đưa lại. Vòm trời xanh cao tít thả xuống những chiếc là khô. Gã căng ngực khoan khoái hít một ngụm không khí  trong vắt chắc chỉ ở nơi này mới có.
Một làn gió mát thoảng tới làm mắt gã ríu lại. Cơn buồn ngủ ở đâu kéo tới. Ừ thì ngủ đâu có sao ? Gã ngoẹo đầu đánh một giấc ngon lành.
Gã ngủ say lắm. Khi còn ở chung cư khó mà được đánh một giấc sâu như thế. Căn hộ tầng 10 chung cư chỉ có một phòng ngủ 18 mét vuông, một phòng khách cũng 18 mét vuông và một góc vừa làm phòng ăn, vừa là bếp chừng 20 mét vuông. Vương quốc của gã quẩn quanh chỉ có ngần đó. Đi lại xung quanh nhà. Ra cửa sổ nhìn xuống. Lại đi lại xung quanh nhà. Lại ra cửa sổ nhìn xuống. Nhiều năm liền, trong cái căn hộ ọp ẹp gã cứ lặp đi lặp lại hai hành vi đó. Lâu lâu gã mới “hạ sơn” xuống đường đi chợ , xách đầy thức ăn đủ cho mấy ngày liền. Thực phẩm của gã quanh quẩn chỉ có mấy món thức ăn nhanh : cá hồi sắt lát, thịt xông khói, bánh mì sandwich…rượu vang. Thực đơn cũng đơn điệu như nếp sống của gã vậy. Sáng dậy 9 giờ. Ăn sáng rồi ngồi vào bàn vi tính. Ăn trưa 1 giờ . Ngủ trưa nửa tiếng rồi lại ngồi vi tính. Đêm, gã không bao giờ ngủ trước 2 giờ. Cứ lọ mọ như thày bói dọn cưới. Mở cái này đóng cái  kia. Xem ra có vẻ tất bật bận rộn lắm nhưng mà chả nhằm tới cái gì,chả làm ra cái gì. Cứ như ông Lã Vọng mải miết câu cá bằng lưỡi  câu ruỗi vậy.Thực ra đó là cái cách hắn tiêu thời giờ. Mỗi ngày trừ ăn ngủ, gã còn “dôi ra” 8 tiếng đồng hô – 8 tiếng không biết tiêu đi bằng cách nào ngoài những việc vặt vãnh vô bổ kia.
Ngồi trước máy vi tính mãi cũng chán, gã lết sang bàn để tivi. Cầm remote lướt qưa một lô đài toàn phim tàu, phim Hàn chưa coi đã muốn ngáp. Thò tay sang kệ sách vớ một cuốn bìa cứng , mầu mè đến chói mắt, đọc lướt vài trang đã muốn vứt. Văn chương vào buổi chợ chiều cố hết sức uốn éo, ưỡn ẹo cũng chẳng lôi cuốn đọc thêm vài trang nữa. Gã vứt cuốn sách vào chỗ cũ buông một tiếng thở dài. Hết trò rồi. Nhửng mà nếu cứ ngồi thế này mãi thì đến máu trong người cũng lười chảy, cả người sẽ đông cứng trong trạng thái  thực vật mất thôi. Gã đứng bật dậy nhìn quanh buồng.
                       (còn tiếp)

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 188                                                                                    

 
                                (tiếp theo)


Ong Cục trưởng trợn mắt :
“Thằng này ghê nhỉ ? Đầu óc mày toàn những điều phản nghịch thôi …xưa nay trong sử Đảng vẫn ghi rõ là từ tháng 8 năm 1945 Đảng ta cướp chính quyền trên cả nước lập ra nước Việt Nam dân chủ cộng hoà đứng đầu là Hồ Chủ tịch mà…”
Thằng đệ tử vẫn cười cười :
“ Vậy mới nói…lẽ ra sau khi chính quyền thực dân Pháp bị đổ thì phải trưng cầu dân ý, tổ chức tổng tuyển cử trong cả nước…đằng này Đảng cướp chính quyền rồi tự đứng ra tổ chức tổng tuyển cử theo lối “Đảng cử dân bầu” thì rõ ra là cướp mẹ nó quyền dân rồi còn gì ?"
Ong Cục trưởng lè lưỡi :
“ Đầu óc mày phản động thế sao trong cuộc họp tao thấy mày phát biểu bảo vệ đường lối chính sách của Đảng hăng hái thế ? Như hôm phát động phong trào học tập tấm gương của  Hồ Chủ tịch, tao để ý mày phát biểu tới 3 lần…lần nào mày cũng ca ngợi đạo đức sáng ngời, gương hy sinh cao cả vì dân vì nước của bác Hồ và lần nào tao cũng thấy mày nghẹn giọng , khóc nức nở , nước mắt ròng ròng ra vẻ thương Bác lắm…”
Thằng đệ tử cười hô hố :
“ Thì đã gọi là diễn mà. Chẳng cứ gì chú , mọi người ngồi dự họp ai mà chẳng biết tất cả đang “diễn trò”. Mà chẳng cứ gì chi bộ ta, chú cứ mở tivi coi, các đồng chí đều diễn cả đấy. Buồn cười nhất là ngày trước ông Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh…đi tới đâu thăm nhân dân ông cũng cho bố trí một đứa con nít xán lại gần để ông bồng lên tay ra vẻ mình cũng yêu các cháu thiếu nhi chẳng thua gì bác Hồ…”
Ong Cục trưởng vọt miệng chửi :
“ Mẹ cái thằng này….sao mày nhìn đâu cũng thấy giả dối là sao ? Rõ ràng đồng chí Tổng bí thư Nông Đức Mạnh thương dân thương nước nên xuống thăm cơ sở đồng chí mới bế đứa trẻ con lên vỗ về, chiều nựng nó …”
Thằng đệ tử lắc đầu quày quạy :
“ Giả dối…giả dối…diễn trò đấy chú ơi. Ai chẳng biết đồng chí Tổng Bí thư này là trùm tham nhũng…vụ PMU 18 bị chìm xuồng chẳng qua là con gái con trai, con rể của đồng chí dính dáng quá nhiều. Sau này người ta lại phát hiện ra đồng chí Tổng bí thư đã ký bán cho Trung Quốc quyền khai thác bâuxite Tây Nguyên …”
Ong Cục trưởng há hốc miệng :
“ Mày lấy tin ở đâu ra đấy. Tao là Cục trưởng Cục đầu tư mà có nghe nói gì đâu ? Nếu có chuyện đó thì hai chính phủ phải ký hợp đồng với nhau chớ…”
Thằng đệ tử lắc đầu :
“ Khỏi khỏi…cái này là chủ trương lớn của Đảng nên chỉ cần hai đồng chí Tổng Bí thơ Trung Quốc và Việt Nam ký với nhau là đủ rồi.”
Ong Cục trưởng cảm thấy bị qua mặt nên nổi cáu :
“ ĐM…tao chưa thấy dự án nào lại chỉ có Đảng ký với Đảng cả. Theo đúng  điều lệ Đảng và hiến pháp, Đảng chỉ lãnh đạo chủ trương đường lối thôi chứ, Đảng làm đ… gì có quyền  ký kết hợp đồng kinh tế ? “
Thằng đệ tử cười rinh rích :
“ Đã gọi là Đảng cầm quyền thì Đảng làm gì chẳng được ? Ký kết hợp đồng bán bâuxite thì đã ăn nhằm gì ? ”
Ong Cục trưởng lắc đầu :
“ Nếu vậy giải tán cha nó Chính phủ lẫn quốc hội để cho Đảng trực tiếp lãnh đạo cho rồi…”
Thằng đệ tử reo tướng :
“ Ay ấy…sếp nói vậy thì còn gì là cái nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt nam nữa…Đã gọi là cộng hoà xã hội chủ nghĩa thì phải có quốc hội, có chính phủ chớ. Ngay đến nước nổi tiếng quân phiệt Bắc Triều Tiên mà cũng còn có quốc hội, chính phủ với cả Mặt trận huống hồ Việt nam vốn đã đánh thắng hai đế quốc to…”
Thằng đệ tử nói xong cười hắc hắc với giọng rất đểu làm ông Cục trưởng phải nhắc nhở :
“ Mày bé bé cái miệng thôi … ở đây tai vách mạch rừng …chẳng may lọt vào tai thằng  dư luận viên nào thì mày vỡ nồi cơm…”
Câu nói của ông Cục trưởng làm thằng đệ tử đang cười đắc chí bỗng cụt hứng, im thít, mặt tái xanh làm ông Cục trưởng bật cười :
“ Mẹ cái thằng này…già dái non hột…mới nói vậy mà mặt mày đã tái xanh tái tử kìa…”
Thằng đệ tử cười bẽn lẽn rồi ghé vào tai ông Cục trưởng hỏi nhỏ :
“ Thủ trưởng có muốn đi thăm lại “rì soọt Cổng Trời ” lượt nữa không ?”
Mới nghe tiếng “rì soọt Cổng Trời”, ông Cục trưởng đã thấy người  nóng ran, miệng lắp bắp :
“ Đi lượt nữa được không ?”
Thằng đệ tử gật đầu :
“ Được chứ sao không ? Chỉ có điều nó chỉ khuyến mãi cho thủ trưởng một lượt thôi, lượt thứ hai phải “trả giá” cho nó…”
Ong Cục trưởng bĩu môi :
“ Tiền hả ? Chuyện nhỏ ? Mày hỏi nó cần bao nhiêu tao trả luôn bằng đôla hay muốn tiền Trung Quốc nhân dân tệ tao có hết…”
Thằng đệ tử lắc đầu :
“ Tụi nó cần gì đô la với tệ ? Nó cần là cần chữ ký của thủ trưởng kìa…”
“ Nó cần tao ký cái gì ?”
Thằng đệ tử nhìn trước nhìn sau :
“ Sân gôn…sân gôn mới là cái nó cần…”
Ong Cục trưởng giật mình :
“Oi chết chết…lại sân gôn nữa… Hiện nay cả nước đã có tới 144 dự án sân gôn, ngốn của nông  dân mất 50 ngàn hecta bờ xôi ruộng mật rồi, báo chí , Hội đồng nhân dân, quốc hội la ó ầm ĩ, vậy mà lại còn định mở sân gôn nữa sao ? Lấy đâu ra người chơi mà xây dựng lắm sân gôn thế ?”
Thằng đệ tử cười hề hề :
“ Sao thủ trưởng thật thà thế ? Tụi nó xin đất gọi là làm sân gôn  thực tế là kinh doanh bất động sản, bán đất để xây biệt thự cao cấp, khu nghỉ dưỡng…Đó mới là mục tiêu chính tụi nó nhằm tới, còn xây sân gôn chỉ là cái cớ thôi…”
Ong Cục trưởng bực mình :
“ Chuyện đó ai mà không biết. Bởi vậy việc xây sân golf mới bị la ó dữ dội . Vậy mà mày còn nói tụi nó cần tao ký duyệt dự án xây sân golf nữa sao ?”
Thằng đệ tử gật đầu :
“ Khó khăn vậy nó mới cần nhờ tới Cục trưởng, chứ nếu ngon ăn nó đường hoàng đi cổng trước thì cần gì tới cái chức Cục trưởng Cục đầu tư của thủ trưởng nữa…”
Ong Cục trưởng hất hàm :
“ Vậy tụi nó muốn xin xây sân golf ở đâu ?”
Thằng đệ tử lấm lét nhìn xung quanh :
“ Ở ngay dưới chân núi Ba Vì chứ đâu ?”
“ Chân núi Ba Vì…chỗ đó là trại bò giống rồi…chen vào đâu có được ?”
Thằng đệ tử cười toét miệng :
“ Trại bò giống Ba Vì do Nhà nước quản lý thì mới dễ lấy đất. Sau này nếu dự án được duyệt thì tiền bồi thường đất trả theo giá Nhà nước thì quá dễ, muốn trả bao nhiêu thì trả. Đất tư của nông dân mới khó. Tiền đền bù nó tính theo giá thị trường mấy triệu một mét vuông thì còn ăn gì ? Nó nhắm vào Trại bò giống Ba Vì là vì vùng đất ở đây là tuyệt vời. Dưới chân núi Ba Vì tha hồ xây biệt thự, khi nghỉ dưỡng cao cấp , đất lại do Nhà nước đang quản lý nên chẳng sợ thằng dân nào kiện tụng đòi tăng tiền đền bù…”
Ong Cục trưởng gật gật :
“ Chỗ đó quá ngon ăn thì đúng rồi. Nhưng duyệt làm dự án sân golf ở đó tao sợ báo chí chửi ầm lên, rồi tụi nó đưa lên tận Thủ tướng thì rách việc lắm…”
Thằng đệ tử cười cười  :
“ Lo gì chuyện đó… thế thủ trưởng không biết rằng cướp mấy trăm hecta đất của nông dân tiếng là làm sân gôn mà dám qua mặt Thủ tướng hả ? Lo lót cả rồi …cha nào cũng được  lót tay cả rồi nên sân gôn mới ra ào ào như bướm bướm thế. Chỉ khổ mấy anh nhà quê mất ruộng cứ kéo nhau lên các cấp cao cấp thấp ở những chỗ đó đều đã bị chúng nó dán tiền vào mồm hết rồi. Thành ra mặc cho nông dân kêu khóc chửi bới, tụi nó thằng nào thằng ấy cứ ngậm hột thị cả. Thủ trưởng cứ ngỡ cán bộ cấp cao thì ăn ra khói nói ra lửa hả ? Nhầm chết, ở cái nước này kể từ đứa bé lên ba tới văn nghệ sĩ trí thức, lãnh đạo Ban nghành đoàn thể,thằng nào cũng bị dán băng keo bịt miệng hết. Bởi vậy có thằng nào dám nói trái với ý cấp trên đâu, mất ghế liền, có khi còn tù tội, táng gia bại sản nữa. Thủ trưởng cũng nằm trong số đó thôi, thủ trưởng không ký lập tức sẽ có thằng khác ký và thủ trưởng sẽ bị đá văng về nhà …đấm lưng cho vợ….”
Thằng đệ tử chưa nói hết bài thuyết giảng vòng vo, ông Cục trưởng đã vội vàng xua xua tay :
“ Thôi thôi tao biết rồi…biết rồi…tao còn lạ gì cái luật đời khốn nạn đó…Tao biết thừa có khối thằng đang lăm le nhảy vào giật cái bút của tao để dành quyền ký giấy ăn tiền…mày cứ bảo tụi nó trình dự án qua các phòng rồi đưa lên tao ký là …xong…”
Thằng đệ tử vỗ tay rối rít :
“ Đó…đó mới là thức thời là cán bộ rường cột  hiện nay chớ. Chú cứ ký đi, dự án sân gôn tụi nó vớ bẫm nên chi cũng đậm, ngoại tệ ít ra cũng tới 5 con số cơ. Tài khoản mật của thủ trưởng tha hồ mà tăng vọt…”
Ong Cục trưởng vội vàng :
“ Ôi thôi thôi….với tao từng đó cũng đủ lắm rồi chẳng cần nó tăng vọt nữa…”
Thằng đệ tử ranh mãnh :
“ Từng đó là bao nhiêu ? Đã tới 6 con số chưa ?”
Ông Cục trưởng giật mình :
“ 6 con số tức cả triệu đô kia à…? Ở cái nước này liệu mấy người có nổi số đó…”
Thằng đệ tử trợn mắt :
“ Một triệu đô tính sang tiền ta là 18 tỉ chứ mấy. 18 tỉ thì nghĩa lý gì. Mới rồi ở trên mạng nó công bố danh sách các bác lãnh đạo  mỗi bác đều vài trăm triệu đô la cả…”
Ông Cục trưởng lắc đầu :
“ Không hiểu giết ai ra mà lắm tiền thế ?”
Thằng đệ tử cười khẩy :
“ Giết dân chứ còn giết ai ? Con cứ nói nội cái chuyện thu hồi đất của nông dân để bán cho nước ngoài làm khu chế xuất, khu du lịch sân gôn…cũng đủ làm bao gia đình tan nát để các quan có cả núi tiền bỏ két chưa kể tiền chạy chức, chạy việc, chạy án…Chưa thời nào làm quan lại mau giàu như thời nay. Ở dưới quê con, thằng Chủ tịch xã vốn là thằng quét chợ, ăn la ăn liếm, tấc đất cắm dùi chẳng có, ấy thế rồi chỉ sau 3 năm nhảy tót lên làm Chủ tịch xã, hắn đã cất được biệt thự, sắm xe hơi đời mới, chở vợ con chạy nghênh ngang , rõ rành rành là một thằng trùm tham nhũng vậy mà hắn vẫn nhơn nhơn, cả xã chẳng ai làm gì được hắn...”
Ông Cục trưởng nghe kể chuyện tham nhũng  thì giật mình. Tham nhũng nào ở đâu xa, chính ông chứ ai. Thời nay có thằng nào làm quan mà không tham nhũng ? Mà không tham nhũng thì ra làm quan làm gì ? Quan lại cả nước đều tham nhũng chứ riêng mình ông đâu ? Mấy năm trước Đảng còn lớn tiếng đòi trừng trị tham nhũng , đòi làm trong sạch hàng ngũ Đảng, ngờ đâu cái màn kịch chống tham nhũng đó lại làm lộ mặt mấy đồng chí  cấp cao. khiến  Đảng phải rụt lại bắt ngay mấy anh nhà báo, tướng tá công an hăng hái chống tham nhũng làm tịt ngòi nổ không thì "ném chuột vỡ mẹ nó bình ". Bởi vậy một khi tham nhũng đã trở thành “đạo đức ” thì còn lo gì nữa, cứ thả sức vơ vét.
Nghĩ bụng vậy nên ông Cục trưởng thôi không còn giật mình khi nghe thằng đệ tử kể chuyện tham nhũng ở dưới quê nó, ngược lại ông còn lên tiếng bênh vực :
“ Kể ra cũng cần thông cảm với anh em trong bộ máy chính quyền cơ sở. Lương cán bộ xã thì được bao nhiêu ? Tính hết cả các khoản được hơn 4 triệu thôi chứ mấy. Mà công việc thì đầu chày đít thớt. Từ trời không mưa, thuỷ lợi thiếu nước cho tới sâu rày , chuột bọ phá lúa, nhất nhất anh Chủ tịch xã phải lo hết. Rồi từ ma chay tang tế, trộm cắp, giết nhau, tệ nạn mãi dâm, xì ke ma tuý cho tới học hành, chăm lo sức khoẻ cho mấy chục ngàn dân trong xã đều đổ lên đầu anh Chủ tịch Uỷ ban. Bởi vậy nó có chấm mút chút  đỉnh để tăng thu nhập thì cũng là chính đáng chứ sao ?”
Thằng đệ tử bật cười :
“ Không dám “chấm mút chút đỉnh” đâu ạ. Thủ trưởng ít đi sâu đi sát các cơ sở đấy thôi. Ở dưới xã cán bộ nó bắt nhân dân đóng góp mấy chục khoản tiền, rồi thì đủ các thứ phí : phí thuỷ lợi, phí giao thông, phí thu hoạch, phí lao động nghĩa vụ…Chưa kể đất vườn đất ruộng bị thu hồi với giá rẻ mạt , triệt mất đường sống của nông dân, chẳng thế mà họ cứ bỏ làng, ùn ùn kéo nhau về thành phố và di dân vào Nam tìm cách kiếm sống..Trong khi đó tại thôn làng, tầng lớp lý trưởng chánh tổng mới giàu sụ xây biệt thự sắm xe hơi còn hơn cả quan huyện ngày xưa nữa kìa…”
Ông Cục trưởng cứ trợn cả mắt lên nghe thằng đệ tử trình bầy. Quái lạ cái thằng này, sao chuyện gì nó cũng biết thế ? Từ chuyện Ba Đình thâm cung bí sử các cụ lão thành cách mạng bàn tán ở Câu lạc bộ Thăng Long, Hà Nội cho tới chuyện tham nhũng ở các Cục, Vụ , Viện trên Bộ, trên Chính phủ , rồi chuyện nông dân bị cướp bóc đến xương tuỷ ở dưới làng thôn…chuyện gì nó cũng biết lầu lầu. Trình độ như nó mai kia nó phải làm tới Bộ Trưởng, Ban Bí thư hoặc Uỷ viên Bộ chính trị chứ đùa.
Ông ghé sát, nhìn lom lom vào mặt nó, cất tiếng hỏi :
“ Làm sao mà chuyện gì mày cũng biết vậy ? Bộ mày làm trong bộ phận tổng hợp của Văn phòng trung ương Đảng hả ?”
Thằng đệ tử bật cười  ha hả :
“ Không phải đâu Thủ trưởng ơi. Ba cái thằng làm tổng hợp suốt ngày ngồi máy lạnh tán láo với nhòm ngó chỗ nào có ăn thì biết cái chó gì. Thủ trưởng không biết, tụi nó toàn con ông cháu cha đưa vào đó, lương cao, bổng lộc nhiều, đi nước ngoài xoành xoạch , công việc quanh đi quẩn lại xào xáo ba cái mớ lý luận cũ rích từ thời “không có gì quý hơn độc lập tự do” của bác Hồ sang thời “làm chủ tập thể” của đồng chí Lê Duẩn, xài đi xài lại mãi cho đến tận bây giờ cũng chưa phát minh ra được lý thuyết gì mới nên cứ ra rả nhai lại như ve kêu…”
Ông Cục trưởng phì cười :
“ Mày nói láo, Đảng ta là đỉnh cao trí tuệ của thời đại, luôn luôn khám phá, phát minh sáng tạo làm giàu cho kho tàng lý luận Mác Lênin sao mày lại bảo là nhai đi nhai lại ba cái mớ lý thuyết cũ rích ?”
Thằng đệ tử cãi :
“ Thì thủ trưởng thử nghĩ coi mấy chục năm nay Đảng ta có phát minh ra tư tưởng gì mới hay là toàn theo các đồng chí cộng sản Trung Quốc cả thôi. Này nhé ngày xưa tàu làm “chiến tranh du kích” thì ta cũng “du kích chiến tranh”, tàu phát động “giảm tô, giảm tức” thì ta cũng “phóng tay phát đồng quần chúng giảm tức, giảm tô”, tàu cải cách ruộng đất, hợp tác hoá nông nghiệp thì ta cũng học mót nguyên xi vậy. Có phát minh ra được cái gì mà thủ trưởng gọi là “thông minh, sáng tạo đóng góp làm giầu cho kho tàng lý luận Mác Lênin”..
Ông Cục trưởng cãi :
“ Thì xây dựng nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa là phát minh lớn nhất của Đảng ta đó gì ?”
Thằng đệ tử cười  hô hố :
“ Cái đó đúng là một trò hài hước lớn nhất trong lịch sử . Cái gì là cái ‘kinh tế thị trường" mà lại theo “định hướng xã hội chủ nghĩa’. Cái đó có khác gì cho gái hành nghề mãi dâm nhưng lại chỉ đạo chỉ cho phép hoạt động từ rốn trở lên, còn l…thì cấm …hì hì…”
                                    
                                 (còn tiếp)