YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 168
Bà Sáu Thượng im lặng nhìn gã Bảy Dự dùng nhân
điện cấp cứu cho ông chồng. Nếu như trước đây nhìn cảnh ông ngáp ngáp rồi lăn
đùng ngã ngửa hẳn bà đã hoảng hồn gọi xe cấp cứu, nhưng lúc này, bị gã Bảy Dự
hớp hồn trong những trò ma mị , bà hoàn toàn yên tâm phó thác tính mệnh ông cho
gã. Gã vẫn đứng như trời trồng, toàn thân bất động trong tư thế lãnh tụ kêu gọi trước đám đông
trong quảng trường. Cứ theo như lời của gã, lúc này điện
trong người gã đang theo hai bàn tay gã mà phóng vào người ông Sáu Thượng lấy
lại cân bằng điện cho ông.
Giữa lúc tình thế đang căng thẳng và nghiêm trọng
, bất đồ cửa bật mở và thằng Hàm cằm bạnh lao vào như gió theo sau là gã thư
ký.
“ Mẹ …mẹ…cứu con…”
Thằng Hàm vồ lấy mẹ nó miệng la oai oái. Hoá ra
nó đang bị nhốt trong buồng , chẳng ngờ nó tỉnh dậy đúng vào lúc gã thư ký mò
tới nên nó túm lấy gã, khăng khăng đòi ra phố. Bà Sáu Thượng sợ nó phá đám công
việc chuyền nhân điện của gã Bảy Dự sang ông Sáu Thượng vội vàng quát gã thư ký
:
“ Mày đưa cậu về phòng chốt cửa lại, đừng để nó
sang bên này phá chú Bảy Dự …”
Gã thư ký nhìn bộ dạng lố bịch của thằng Bảy Dự ,
cười khẩy :
“ Cô yên trí đi… thằng Hàm chạy sang đây chỉ nhắm
xin tiền rồi nó đi thôi…”
Bà Sáu Thượng trợn mắt :
“ Xin tiền…nó còn đang dở dở điên điên vậy đòi
lấy tiền để làm gì ? “
Gã thư ký càu nhàu :
“ Cô chưa biết đâu…thằng Hàm nó ghiền thuốc lắc đó…mỗi ngày nó phải cắn ít
cũng hai viên để nhảy nhót lắc lư ..”
Bà Sáu Thượng tá hoả :
“ Trời đất ơi…mày nói thiệt không ?”
“ Thiệt chớ sao không . Cô Sáu cứ nhìn nó coi
kìa. Giờ không có thuốc cho nó cắn là nó nổi cơn không khác gì thằng xì ke
ghiền ma tuý…”
Bà Sáu Thượng nhìn bộ dạng ông con, quả nhiên rớt
rãi nó chảy ròng ròng , hai mắt trợn ngược, miệng há ra hớp hớp như con cá bị
quăng lên bờ. Quái thật, bà đã cấm tiệt nó không được dính vào ba cái vụ ma tuý
thuốc lắc này, không hiểu nó vướng lúc nào.
Gã Bảy Dự lúc này dường như đang vận hết mười
thành công lực để chuyền điện cho ông Sáu Thượng nên hầu như không nhận ra
thằng Hàm đang quấy rầy mẹ nó.
“ Mẹ đưa tiền đây…không đưa tiền con uýnh cái
thằng đứng kia là hỏng hết việc cấp cứu cho bố…”
Bà Sáu Thượng hoảng sợ vội vàng nháy mắt với gã
thư ký phụ với bà cố kéo thằng Hàm đi nơi khác, miệng dỗ dành :
“ Được rồi…được rồi…con cứ sang phòng bên rồi mẹ
lấy tiền đưa liền cho con…”
Thằng Hàm lúc này đói thuốc nên oải lắm rồi, chân tay nặng chịch, trong
các lóng xương như có cả ngàn con sâu đục khoét nên nó đành líu ríu theo chân
mẹ miệng lảm nhảm :
“ Thuôc…thuốc đâu…đưa thuốc ngay đây không con
chết mất…”
Bà Sáu Thượng nổi cáu :
“ Mẹ đã bao nhiêu lần dặn con phải tránh cho thật
xa ba cái thứ thuốc kích thích đó.Ngoài ra muốn gì mẹ cũng chiều. Vậy mà bây
giờ…ra cái nông nỗi này đây…trời ơi là trời…”
Gã thứ ký an ủi :
“ Cô Sáu yên trí đi, thằng này nó mới chỉ cắn mấy
viên thuốc lắc thôi, chưa chơi ma tuý đâu…chơi ma tuý mới đáng sợ…từ chỗ uống
rồi dẫn tới chích rồi bị “ếch vồ” là cái chắc …”
Bà Sáu Thượng khó chịu :
“ Mày nói bị “ếch vồ” là sao ?”
Thằng thư ký cười cười :
“ Là bị AIDS tức SIĐA đó cô… …”
Bà Sáu khép cửa lại để mặc gã Bảy Dự “truyền nhân
điện “ cho ông Sáu, kéo thốc thằng Hàm sang phòng bên, đóng chặt ngay cửa lại.
Bà bắt nó nằm còng queo trên giường , quay sang gã thư ký :
“ Giờ mày tính giải quyết vụ thằng Hàm đòi thuốc sao đây ?”
Gã Ký Quèn vò đầu bứt tai :
“ Thì cũng phải đi lùng mua cho cậu uống tạm cho
dứt cơn vậy chứ sao ?”
Bà Sáu Thượng có vẻ nghĩ ngợi :
“ Nều thằng Hàm nó nghiện thì
chắc chắn nó phải có cả mớ thuốc dự trữ. Chỉ không biết nó dấu đâu thôi..”
Gã thư ký mừng rỡ :
“ Vậy để con hỏi nó coi…”
Gã đi tới giường, vật ngửa thằng
Hàm ra đập đập vào mặt cho nó tỉnh :
“ Hàm…Hàm…dậy đi…thuốc mày để đâu ?”
Thằng Hàm he hé mắt , miệng rên hừ hừ :
“ Hết rồi…hết từ hôm qua rồi…”
“ Vậy thì mày ráng nhịn chứ biết làm sao giờ ?”
“ Đi mua đi…đi mua đi…mẹ ôi….hết chịu nổi rồi…”
Thằng Hàm lại trợn ngược mắt, người cong lên như
con tôm luộc, hai tay bắt chuồn chuồn làm bà Sáu rối rít :
“ Tỉnh lại đi…tỉnh lại đi con…thuốc bán ở đâu để
mẹ đi mua…”
Gã thứ ký chạy đi lấy khăn mặt ướt vỗ vào mặt
thằng Hàm lại thò cả ngón tay vào sườn thọc lét nó mới mở choàng mắt ngơ
ngơ ngác ngác như thằng mất hồn. Bà Sáu
vội vàng :
“ Con có biết bán thuốc ở đâu, nói mau đi cho
thằng thư ký nó đi mua…”
Thằng Hàm mặt cau lại, chắc đầu nó đang nhức như
búa bổ, nhưng sau rồi nó cũng nhớ ra :
“ Vũ trường “Đêm mơ” hỏi má mì Tuyết bảo lấy
thuốc cho thằng Hàm.”
Nó nói xong nhắm tịt mắt quay đơ ra ngủ mất tiêu
, bà Sáu cuống quýt lay gọi :
“ Tỉnh lại đi…vũ trường “ Đêm mơ” là ở phố nào ?”
Mặc cho bà Sáu tha hồ thúc vào người, thằng Hàm
cứ chìm đắm vào giấc ngủ vùi, mặt nó vàng khè như nặn bằng sáp. Gã Ký Quèn lắc
đầu :
“ Thôi được rồi…cô để con hỏi thăm thế nào cũng ra…kiểu
này chắc mãi Gia Lâm bên kia cầu Long
Biên chứ trong thành phố bố bảo không
dám bán thuốc lắc.”
Quả nhiên thằng thư ký lần mò hỏi thăm mãi mới
tìm ra được vũ trường “Đêm Mơ” mãi ngoài cánh đồng trên quốc lộ 5 đi Hải Phòng.
Gã vừa lò mò dắt xe vào cánh cổng sắt đã bị hai thằng mặt mũi bặm trợn chặn lại
:
“ Hỏi ai ?”
Gã thư ký vội vàng xưng tên thằng Hàm và xin gặp
má mì Tuyết . Gã được thằng gác cổng dẫn đi quanh co mãi trong vườn mới tới một
căn phòng nhỏ ẩn kín dưới lùm cây. Hoá ra má mì Tuyết lại là một cô gái còn trẻ
măng, có cái miệng rất rộng và đôi mắt xếch ngược :
“ Anh ở chỗ anh Hàm tới hả ? Anh ấy đâu sao không
tới mà lại phải nhờ người khác ?”
Gã thư ký vội vàng giải thích là thằng Hàm đang
nằm quay lơ ở nhà, nó đang bị hành vì đói thuốc làm sao cất nổi chân tay bò tới đây. Cô gái nhìn gã thư ký nghi ngại :
“ Nó có nhắn nhe, giấy tờ gì không ? Làm sao tôi
tin anh . Nhỡ anh là “cá” thì chết tôi. “
Gã thư ký thề sống thề chết và năn nỉ ỉ ôi mãi, má mì
mới gật đầu :
“ Thôi được… anh lấy loại “búp bê” hay “nữ hoàng”
?”
Gã thư ký ngớ ra , lắc đầu :
“ Chịu tôi sao biết được ….nó có dặn dò loại nào
đâu ?”
“ Thôi được … thằng này là con ông cháu cha chắc
nó chỉ xài loại nữ hoàng thôi. Anh lấy
bao nhiêu viên ? 500 ngàn một viên…”
Gã thư ký kêu lên :
“ 500 ngàn một viên ? Trời đất ôi, sao đắt quá
vậy ? Đắt còn hơn heroin ?
Cô gái lạnh lùng :
“ Chê đắt thì thôi…”phắn” đi cho nhẹ…”
Cô đưa mắt cho thằng khỉ đột vẫn khoanh tay đứng một bên.
Gã này lập tức túm lấy gã thư ký lôi đi xềnh xệch.
Trong chớp mắt gã thư ký đã bị tống ra khỏi quán.
Oi trời ôi, thật không thể ngờ ngay giữa Hà Nội, thủ đô của nước cộng hoà XHCN
Việt Nam mà lại tồn tại một hắc điếm tàn bạo, trắng trợn đến vậy ? Không biết
công an khu vực, cán bộ khu phố chạy đâu hết ? Chắc tụi nó đã bị mua hết nên
mới nhắm mắt làm ngơ cho cái cảnh mua bán thuốc lắc công khai đến thế này.
Gã thư ký nháy mắt với thằng khỉ độc, dúi vào tay
nó tờ năm trăm ngàn đồng . Thằng này nhét ngay tiền vào túi nhanh còn hơn làm
xiếc, hất hàm hỏi gã thư ký, giọng dịu hẳn :
“ Mua bao nhiêu ?”
Gã thư ký vội vàng :
“ Thằng này nó đang ốm, nằm liệt giường, nhờ anh
nói với má bán tạm cho nó chục viên mai mốt nó khoẻ sẽ bò tới đây mua tiếp…”
Thằng khỉ đột giật lấy tập tiền trong tay gã thư
ký, lát sau mang ra lọ pênixilin đựng những viên thuốc hồng hồng. Gã thư ký đổ
ra đếm chỉ được có 9 viên rưỡi, gã nắm
áo thằng khỉ đột :
“ Thiếu nửa viên…tôi đưa 5 triệu 10 viên kia mà ,
sao lại chỉ có 9 viên rưỡi ?”
Thằng khỉ đột gầm gừ :
“ Mày không biết luật ở đây à ? Bộ tao làm công
không cho mày hả ?”
Vừa lúc đó má mì tên Tuyết ở bên trong đi ra nhìn
gã thư ký hất hàm :
“ Nhận thuốc rồi sao chưa “phắn” còn đứng đây
rình mò hả ?”
Gã thư ký vội vàng lắp bắp :
“ Tôi mua 10 viên sao chỉ có 9 viên rưỡi ?
Má mì Tuyết quắc mắt nhìn thằng khỉ đột :
“ Thằng này lại “cắn ” mất nửa viên rồi phải
không ? Tao sẽ trừ lương mày. Vào nói con kia đưa thêm cho nó nửa viên. Buôn
bán phải đàng hoàng nghe chưa ?”
Nhận nốt nửa viên gã thư ký phóng ngay ra khỏi
quán như trốn cái nhìn nảy lửa của thằng khỉ đột. Thôi thôi, lần sau thằng Hàm
có hấp hối vì không thiếu thuốc gã cũng đành chịu. Có các tiền gã cũng không
dám bén mảng tới cái tổ quỷ này nữa.
Trong lúc này ở nhà ông Sáu Thượng bà vợ ông đang
trấn an cơn thèm thuốc của thằng con quí tử :
“ Con chịu khó chờ chút đi…thằng thư ký nó mang
về ngay đây…mẹ vừa đưa cho nó tiền mua cho con cả lọ rồi…tha hồ mà uống…”
Thằng Hàm ngáp dài, nước mắt nước mũi ròng ròng :
“ Mẹ chẳng biết gì cả, mẹ đưa được bao nhiêu tiền
mà đòi mua cả lọ ?”
Bà Sáu Thượng cao giọng :
“ Mẹ đưa nhưng hơn 5 triệu cơ đấy…ít cũng phải
mua được một lọ !”
Thằng Hàm cười
như mếu :
“ Năm triệu chỉ mua được chục viên thôi…500 ngàn một viên kìa…”
Bà Sáu Thượng hốt hoảng :
“ Oi trời ôi…ối trời ơi…sao mà đắt ghê thế ? Năm
trăm ngàn một viên thì ngày con ngốn hết mấy triệu…”
Thằng Hàm cau có :
“ Mẹ thiếu gì tiền mà phải lo ? Con mới chơi hàng
nên ngày hai viên có một triệu thôi màu mè gì mà má đã kêu la ầm ĩ lên vậy ?”
Bà Sáu Thượng rền rĩ :
“ Ngày có một triệu ? Tháng 30 triệu thôi à ? Vậy
mai kia con nghiện nặng lên chắc mỗi tháng cả trăm triệu ? Mẹ đến phải bán nhà
lo thuốc cho con mất thôi…”
Thằng Hàm trừng mắt :
“ Bán nhà ? Mẹ mà phải bán nhà ? Con thừa biết mẹ
có cả 5,6 cái biệt thự khắp các khu nghỉ mát Sầm Sơn, Nha Trang, Vũng Tàu…Lại
còn mấy chục héc ta đất ở Sóc Sơn, rồi trại hoa trên Sapa…chưa kể tài khoản
ngân hàng gửi nước ngoài ít cũng phải trăm triệu đô. Mẹ lắm tiền vậy nên con
mới yên trí chơi hàng độc chứ ? Lương cán bộ ba cọc ba đồng đời nào con dám
chơi ?”
Bà Sáu Thượng nghe thằng con nó “kiểm toán” bạch
hoá khối tài sản bí mật của bà, vội vàng đóng sập ngay cửa lại, rối rít :
“ Làm sao ? Làm sao con biết những bất động sản
đó ? Có những thứ đến bố con cũng chằng
được biết …”
Thằng Hàm vênh mặt :
“ Bố con là cái gì ? Mẹ đâu có tin bố ? “
Bà Sáu Thượng vẫn chưa hết hoảng hồn :
“ Đúng rồi…đúng rồi…bố con biết sao được ? Nhưng
tại sao con biết…đây là những tài sản tối mật của nhà mình mà ?”
Thằng Hàm cười
khẩy :
“ Nếu vậy thì con phải được biết chớ ? Con là con
trai duy nhất của mẹ mà. Mai kia chỉ có con thừa kế tài sản của má thôi, chứ
còn ai ?”
Bà Sáu Thượng vội vàng :
“ Đúng rồi…đúng rồi…con là con trai duy nhất của
mẹ, bởi vậy mọi thứ mẹ gom góp được
chẳng qua cũng là dành cho con sau này thôi…”
Thằng Hàm vui vẻ :
“ Đó..đó…mẹ nói vậy con mới chịu mẹ…Con có khối
tài sản lớn vậy thì mỗi ngày cắn vài viên thuốc lắc có ăn thua gì ? Chẳng bằng
rụng một cái lông chân…”
Bà Sáu Thượng nhìn thằng Hàm
trừng trừng . Nó xứng đáng là nối dõi thằng
bố nó. Ngày xưa bao giờ đồng chí “cán bộ cao cấp” cũng nắm vũng tình
hình trong bất cứ tình huống nào, luôn luôn nắm chủ
động đẩy đối tượng vào thế bị động .
Ngày nay thằng con trai quí tử của đồng
chí cũng vậy, nó cũng lần mò mọi bí mật riêng tư của mẹ nó,
đặc biệt là tài sản và đẩy mẹ nó vào thế thụ động bất ngờ. Rõ con nhà tông
chẳng giống lông cũng giống cánh.
Bà Sáu Thượng chưa hết ngạc nhiên :
“ Con phải cho mẹ biết, làm sao con biết
được chi tiết tài sản riêng của mẹ vậy ?”
Thằng Hàm cười
lắc đầu :
“ Con đoán mò vậy thôi, sao con biết được ?”
“ Đoán mò ? Đoán mò mà biết được chi tiết vậy ?”
Và bất chợt bà nghĩ tới tình huống xấu nhất :”
“ Có phải con có chìa khoá két của mẹ không ?”
Thằng Hàm giãy nảy :
“ Cha mẹ ôi…chìa khoá két lúc nào mẹ chẳng giữ
khư khư trong người, làm sao con có được ?”
Thằng Hàm nói cũng đúng, cái két có ngăn bí mật
đựng hồ sơ tài sản riêng của bà có chìa khoá riêng, chỉ mình bà biết nơi cất
giữ, khó có ai biết được kể cả chồng bà, vậy nhưng không
hiểu sao thằng con bà mở được két đọc các loại giấy tờ trong đó thì mới lạ. Bà
tự nhủ sẽ phải ngấm ngầm điều tra cho ra vì sao thằng Hàm có được bộ chìa khoá
két đó và ngoài việc đọc các hồ sơ tài sản của bà, liệu nó có lấy đi viên hạt
xoàn hoặc vòng tay , kiềng cổ nào không ? Còn lúc này nó đang trong tình trạng
dở điên dở tỉnh thế kia thì chỉ cần trấn an tinh thần cho nó . Bà dịu giọng :
” Thì trước sau bao nhiêu tài sản của mẹ cũng đều
thuộc về con cả thôi. Mẹ chỉ mong con hiểu rõ một điều là “miệng ăn núi lở”
huống hồ mỗi ngày con “cắn thuốc lắc “ cả triệu đồng thì
tiền đâu mà chịu nổi ? Rồi cái lúc hết
tiền thuốc nó vật cho thì khổ !”
Thằng Hàm nhăn răng cười :
“ Mẹ cứ khéo lo xa…nội cái mớ bất động sản của mẹ
con có xài thuốc lắc cả vài chục năm nữa cũng vẫn chưa hết
tiền…”
“ Thôi thôi con ơi…con đừng chủ quan, chẳng ai
nắm tay từ sáng đến tối cả đâu…chỉ vài năm nữa bố và mẹ đều nghỉ hưu, bổng lộc
cũng cạn , lúc đó phải nhờ cậy con đứng ra chèo chống cho cái nhà này…”
Cái giọng ngậm ngùi đầy thương cảm không làm
thằng Hàm cảm động, ngược lại có còn cười :
“ Mẹ cứ thích diễn tích cải lương. Người như bố
mẹ dẫu có về hưu rồi vẫn có đứa nó tìm tới xun xoe nhờ cậy. .. lo gì hết lộc ?”
( còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét