YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 43)
Xe vừa vào sân, lão Thuộc đã
nhăn mũi vì mùi mủ cao su thối xộc lên tới tận óc. Trên mặt hiên đất nện lỏng
chỏng một đống bắp đang lột vỏ. Một con chó ốm từ đâu đó xổ ra sủa nhanh nhách.
Từ trong sân ông chủ nhà chạy ra mừng rỡ :
“ Chào thày ạ, may quá cả nhà
đang mong thày…”
Thằng Bành trọc cất giọng oai
vệ :
“ Hôm nay đỡ chút nào chưa ?”
Bà vợ trong buồng chạy ra đỡ
lời :
“ Chào thày mới lên. Tôi đang
lo thắt cả ruột, chẳng hiểu sao từ qua nay cháu cứ thiếp đi bằn bặt…”
“ Không sao không sao, để tôi
cúng cho bữa nữa, bắt quyết đuổi con ma chạy tuốt vô rừng là khỏi liền…”
Hai vợ chồng già cóm róm rước
thằng Bành trọc ngồi vào cái ghế gỗ độc nhất trong nhà, lão Thuộc được mời ngồi
chõng tre. Nhoáng cái mâm rượu với đĩa tai heo, bắp xào đã được đọn ra. Ong chủ nhà xoa tay :
“ Mời hai ông dùng đỡ, nhà có
con gà giành lát nữa thày cúng …”
Thằng Bành trọc tợp cả ly rượu
vào miệng, bô bô :
“ Được rồi, được rồi, cứ sửa
soạn cho con dao thật bén lát nữa tôi cắt cổ gà. Loại này là ma cây, cái rễ của
nó cắm sâu trong người , nó muốn bắt con nhỏ vào rừng làm vợ đây mà. Yên
tâm, loại này chưa nhằm nhò gì, ma cà rồng
hút máu người tôi còn trị được huống hồ ma cây …”
Rồi hắn ba hoa về đủ thứ ma
quỷ trên đời làm như ngoài suối, ngoài rãy , ngoài sông …chỗ nào cũng có ma cả.
Ong chủ nhà sợ sệt :
“ Vậy em nó bị ma…ma cây thì là cây gì ?”
Thằng Bành trọc ngẩn ra một
chút rồi liến thoắng :
“ Cây…à cây cao su…cây cao
su…phải rồi…tại cô này cạo mủ nhiều quá nên cây nó đau…nó giận nên nó ám vào
người…”
Bà chủ nhà ngập ngừng :
“Ma giận em nó như vầy sao
còn muốn bắt về làm vợ ?”
Thằng Bành trọc cười cười :
“ Vậy mới là …ma. Trước thì
giận sau thì…yêu mà…”
Ong chủ nhà thở dài :
“ Không hiểu sao tôi cạo mủ cả
mấy chục năm chẳng hề hấn gì , em nó mới đi cạo được vài tháng nay đã bị ma ám
?”
“ Vậy mới gọi là sơn ăn từng
mặt, ma bắt từng người chớ…”
Chờ cho hai ông bà đi vào bếp,
lão Thuộc ghé tai hỏi nhỏ :
“ Có ma cây vậy có ma …công
an không ? Mày yểm bùa được nó không ?”
Thằng Bành trọc suỵt một tiếng, nháy mắt :
“ Ma đó chỉ yểm…tiền là xong
hết đại ca ơi…”
Ngay chiều hôm đó bà chủ nhà
mua đồ cúng cho thằng Bành trọc bày biện ra khắp buồng cô gái. Nó lấy trong túi
ra những mảnh giấy màu vàng, viết nhăng nhít gì trên đó bảo là “bùa” mang dán cửa
buồng, xung quanh giường rồi cầm dao chặt cổ con gà lấy máu tươi bôi lên mặt ,
xoa lên hai cánh tay, cầm cả bó nhang đang cháy rừng rực vừa nhảy vừa la lên những
tiếng tây chẳng ra tây, tàu chẳng ra tàu nhịp theo tiếng trống, tiếng phách ầm
ĩ phát ra từ băng cát sét. Nhảy nhót một hồi bỗng nó hét lên một tiếng nghe rợn
tóc gáy. Rồi làm như người thăng đồng, nó vui vẻ bảo chủ nhà :
“Rồi, con ma đã được trục ra
rồi…Từ nay tôi đã cấm cửa nó…”
Rồi thằng Bành trọc lấy ra lọ
nước màu đen đen đổ ra bát đưa cho bà mẹ vực cô gái dậy bắt uống hết. Uống xong
cô bé lại nằm vật xuống, mặt đang đỏ bừng bừng chuyển sang vàng khè, chân tay
co quắp. Bà mẹ cuống quýt :
“ Em sao vậy thày ?”
Thằng Bành trọc tỉnh bơ :
“ Không sao, không sao, ngủ một
giấc sáng mai dậy là khỏi liền thôi mà…”
Ong bà chủ nhà cảm ơn rối
rít, lễ phép đưa cho nó cái phòng bì tiễn ra tận ngoài cổng :
“ Chiều mai lại nhờ thày ghé
coi em nó sao ?”
Thằng Bành trọc ngồi lên xe,
dặn dò :
“ Yên tâm đi, sáng mai là biết
kết quả thôi à. Nhưng ông bà nhớ trong 3 tháng không cho cô ấy bén mảng vào rừng
cao su …”
Bà chủ nhà vội vàng :
“ Dạ không không…dại gì mà
đưa con vào miệng cọp…”
Thằng Bành trọc chở lão Thuộc
ra tới đường quốc lộ, ghé vào quán bên đường , gọi đồ nhậu , nâng ly rượu đắc ý
:
“ Đại ca thấy tài thằng em
chưa ? Chẳng mất xu vốn liếng nào cũng kiếm được mấy tờ…”
Lão Thuộc cau mày :
“ Lúc nãy mày cho con nhỏ uống
cái nước gì đen đen thế ?”
Thằng Bành trọc bật cười :
“ Nước luộc đậu đen chứ nước
gì , uống vào không chết được đâu mà sợ…”
Lão Thuộc nhìn vào mặt nó rồi vọt miệng chửi :
“ Đ.mẹ mày, mày mới chính là
con cọp, giao con cho mày chính là đưa vào miệng cọp chứ còn gì nữa…”
Rồi bất ngờ lão ném cái ly xuống
bàn, hất hàm :
“ Chìa khoá xe đâu ? Ngồi đây
chờ tao…”
Thằng Bành trọc ngớ người,
còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì lão Thuộc
đã vọt xe đi. Lão quay lại con đường vừa đi. Mặt lão hầm hầm đầy giận dữ. Tới cổng
đôi vợ chồng già đã nghe từ trong nhà đưa ra tiếng khóc nức nở . Ong chủ nhà chạy
ra hốt hoảng :
“ Bác…bác quay lại có việc gì
? Thế còn ông thày đâu ?”
Lão Thuộc bước thẳng vào buồng
cô gái nói nhanh :
“ Ngày trước tôi đi bộ đội
cũng biết võ vẽ về nghề y. Ong bà để tôi coi tình hình cô bé ra sao…”
Bà mẹ khóc lóc :
“ Lậy bác, bác cứu cháu, chẳng
hiểu sao người cháu nó lạnh toát thế này…”
Lão cầm lên bàn tay lạnh ngắt
của cô gái bắt mạch. Lão nhói lên lo sợ. Mạch chìm và yếu thế này, thân nhiệt lại
xuống quá thấp, từng vệt màu xám đã nổi lên trên mặt…không khéo sốt xuất huyết
. Lão vội vã :
“ Ong bà phải gọi xe đưa cô
đi về tỉnh cấp cứu ngay …”
Bà mẹ mếu máo :
“ Khốn nạn cả nhà vừa vét túi
được hai trăm đưa cả cho ông thày rồi còn tiền đâu ?”
Lão Thuộc móc tiền trong túi
đưa cho bà mẹ :
“ Chỗ này là hơn một triệu ,
bà cầm cả lấy lo đưa cô ấy đi ngay…”
Bà mẹ sững sờ còn chưa tin ở
mắt mình. Rồi bất ngờ, bà quỳ ngay xuống :
“ Lậy ông, ông là cứu tinh trời
Phật đưa xuống cứu giúp con tôi…”
Lão Thuộc sầm mặt, chẳng nói
chẳng rằng bước ra sân phóng xe đi thẳng. Quay lại quán ăn, thằng Bành trọc vẫn
vẫn ngồi nhâm nhi ly rượu chờ đợi.
“ Oi trời ôi, đại ca đi đâu
mà lâu thế ?”
Lão Thuộc không trả lời,
giang tay táp đốp vào mặt nó làm rơi cái ly xuống đất vỡ tan. Nó kinh hoảng, lắp
bắp :
“ Đại ca…kìa đại ca…có chuyện
gì vậy ?”
“ Từ nay tao cấm mày không được
lừa bịp trấn lột dân nghèo nghe chưa ?”
Thằng Bành trọc há hốc mồm :
“ Vậy em …vậy em lấy gì sống
?”
Lão Thuộc chậm rãi :
“ Mày phải nắm thằng có tóc
chớ ai lại đi bóp cổ thằng trọc đầu …Lừa thằng có tiền thì được. Đêm nay không
đưa con nhỏ đi cấp cứu , sáng mai nó chết thì mày đi tù …”
“ Thì lát nữa về thành phố em
lặn mất tiêu rồi, ai dại gì mà quay trở lại ?
“ Vậy bất nhân lắm. Làm gì
thì làm nhưng chuyện đó thì không, nghe chưa ?”
Thằng Bành trọc rối rít :
“ Nhớ rồi…em nhớ rồi…từ nay
em sẽ nghe lời đại ca …”
“Vậy tốt, tao cho mày theo
tao đánh “quả” này, trấn lột tiền to của bà lớn, không thèm mó tiền lẻ của đám
dân đen…”
Về tới thành phố, lão Thuộc
điện ngay cho bà Phu nhân báo tin đã mò được cái lóng xương của ông thày nhân
điện. Bà Phu nhân reo lên trong máy :
“ Í chu choa…ông kiếm lại được
rồi à ? Vậy tốt lắm …ông tìm thày yểm bùa
rồi ta tiến hành …”
“ Tìm được rồi. Ong thày này
cao tay lắm, tôi vừa thấy thày bắt quyết đuổi ma ra khỏi một người bệnh sắp chết
đấy…”
“ Thiệt không ? Thày ông nói
thiệt không ? Mà rồi người đó có khỏi bệnh không ?”
“ Khỏi hẳn đi chứ ? Bà không
tin tôi đưa ông thày lại cho bà coi mặt…”
Bà Phu nhân lặng đi giây lát
rồi kêu lên :
“ Ay chớ…ông nhà tôi có thể tới
bất kỳ lúc nào. Lộ ra là chết cả đám. Ong chờ tôi thu xếp đã, một giờ nữa gọi lại nhé…”
Bà Phu nhân đặt máy xuống, đi
đi lại lại trong buồng khách sạn , căng thẳng suy nghĩ…
Lập
đàn cúng ngay thành phố nghỉ mát này xa con mắt dòm ngó dưới tỉnh, nhưng chắc
ông Chủ tịch không cho bà nấn ná dù chỉ vài ngày, mang về tỉnh nhà không khéo ầm
ĩ lên, tổn hại uy tín ông chồng chạy đua vào Ban chấp hành tỉnh Đảng bộ khoá tới.
Chức Bí thư chẳng dám mơ, nó là xuất mặc định của đồng chí Sáu, Uỷ viên trung
ương Đảng, đương kim Bí thư tỉnh uỷ, may lắm chạy được cái ghế Phó Bí thư trực,
hoặc ít cũng Uỷ viên thường vụ mới mong giữ được ghế Chủ tịch tỉnh.
Bà chợt nhớ thằng “cằm bạnh
“, bạn của tiểu thư Kim Anh, bữa trước nó ỡm ờ :” Chủ tịch tỉnh 300 ngàn đô, Uỷ
viên trung ương 500 ngàn…về bảo bố em cứ nôn tiền ra là xong …”. Mèn ơi, tiền đâu lắm thế , mà có chắc ăn
không lại xôi hỏng bỏng không ? Thằng đó con ông cực lớn đấy, nhưng biết đâu mà lường, mấy năm trước
có anh đổ bạc tỷ, chẳng may đặt nhầm cửa, phút cuối cùng phe cánh “ông lớn” bị
lật kèo, thế là mất luôn cả “mười hai con giáp”, tiền mất tật mang, chẳng những
không leo được ghế mà còn bị hồi tố những vụ việc phạm pháp trước đây. Nhưng
công việc của bà đang ngổn ngang nhiều lắm. Nào coi Công ty nào ăn nên làm ra
trấn lột ít cổ phần, nào làm thủ tục nhận
trăm héc ta rừng giao tụi nó làm đường láng nhựa, nào hoá giá dinh Chủ tịch nơi gia đình bà đang ở, nào kiếm
cho cô Kim Anh xuất tài trợ du học Mỹ…Thiêng thế, vừa nhớ tới đã gõ cửa ầm ầm rồi
kìa. Cô Kim Anh nhún nhảy trên đôi ủng cao gót lượn qua lượn lại như thí sinh
thi Hoa hậu trước Ban Giám khảo.
“ Má coi nè…còn trên cả sành
điệu nữa kìa…”
Tóc nâu cuộn vỏ ốc, môi trầm
hình quả tim, kính mát fashion, áo yếm America, ngáp lòi cả quần lót chính hiệu CD, quần zean ngắn 25
cm Standard dưới rốn…Bà Phu nhân càng kinh ngạc hơn khi
cô tiểu thư chỉ tay vào chỗ đó :
“ Chỉ còn thiếu một hạt may mắn
gắn vô đây thôi má à…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét