YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 54)
Ong Chủ tịch im thít, đành ngồi lặng lẽ nhìn vợ mở két lấy
ra đủ 50 tờ trăm đô mới cứng, đứt từng khúc ruột. Số này cùng với số tiền cho
thằng giáo vụ mua lại cái bằng rởm ông mới đi rút từ ngân khoản bí mật trên
thành phố về, mẹ kiếp, của thiên trả địa,
ông trấn lột ba thằng đầu tư đến lượt một
gã lang băm, một thằng lưu manh trấn lột ông. Tiền bẩn cứ quay vòng vòng, khỏi
rửa xã hội mới…phát triển . Nhưng có dăm mũi châm cứu nó lột những 5 ngàn đô
quy đổi ra tiền Việt Nam những 200 triệu lận bằng tiền mẫu cao su, 20 căn nhà tình nghĩa chứ ít . Ong gọi giật
bà lại :
“ Bà khoan đi, bàn coi có cách nào không ? Mất tiền cho nó
vô lý như vậy ?”
Bà Phu nhân cũng xót ruột, biết thế này cứ trả 500 đô, kiên
quyết chỉ trả có nhiêu đó rốt cuộc nó
cũng phải nhận ? Không lẽ nó cứ khoanh tay đứng nhìn ông Chủ tịch …chết ? Gã chẳng
đang tâm vậy đâu, có điều lúc đó ông chồng thập tử nhất sinh , chần chừ chết thực hối không kịp.
“ Vậy ông có cách gì không ?”
“ Thì cứ thí cho nó vài ba trăm trước đã, rồi mình chơi cái
lối nhỏ giọt , vài lần là ì ra, nó đòi mãi chẳng được cũng đành phải biến
thôi…”
Ba Phu nhân cười nhạt
:
“ Ong làm như ông đang chơi với con nít ? Ong biết lão Thuộc
này là thế nào không ? Lính đặc công của chủ lực miền ngày xưa đó…”
Ong Chủ tịch giật nảy người :
“ Í trời…bà nói thiệt hả ? Vậy bây giờ nó cũng phải giàu rồi
chớ, sao lại đi hành nghề châm cứu dạo, khác gì xẩm ăn xin ?”
“ Có phải ai cũng thăng quan tiến chức ngon lành như ông đâu
. Thằng này có chuyện gì đó đuổi khỏi
quân đội lâu rồi…”
Ong Chủ tịch kêu trời :
“ í chèn ơi, vậy mà bà quen biết hắn làm chi ?”
Bà Phu nhân cười nhạt :
“ Tôi mà không quen hắn thì hôm nay ông ngủ với …giun rồi..
Ong yên trí đi, mình cứ thâu nạp hắn làm
người nhà, biết đâu sẽ có lúc cần tới …”
Bà Phu nhân xách túi đi rồi, ông Chủ tịch còn chưa hết bực rọc.
Ong nằm dài trên giường ngủ, vắt tay lên
trán nghĩ ngợi. Thế rồi sau lưng chợt thấy cồm cộm, thò tay xuống dưới lần vải
trải giường rút ra cái cặp tóc xinh xinh.
Của con bé Gái đây , hôm đó ông bắt nó lên giường nằm cạnh cho ông “bú
ti” rồi ông ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết.Trời đất ơi, may thiệt may, cái cặp tóc này rơi vào
tay mụ vợ thì phải biết gầm gào lên cho
coi. Cái vật bé nhỏ ấy chợt đâm vào lòng ông đau nhói. Không biết lúc này con
bé lưu lạc chân trời góc biển nào ? Kể ra có nó bên cạnh thì cũng…vui. Cái cách
nó nói chuyện nhấm nha nhấm nhẳn lắm lúc làm ông phải cười. Không, ông không ăn
năn hối lỗi gì về cái vụ con bé Gái .Ong chỉ tiếc nổ ra sớm quá, chưa kịp tận
hưởng hết cái thanh xuân nó dâng hiến
thì đã đổ bể rồi. Từ nay chắc chẳng còn bao giờ còn gặp lại . Một khi bà vợ tai
quái của ông đã quyết định loại bỏ nó coi như nó đã mang án tử hình .
Nằm mãi chẳng chợp mắt được, ông Chủ tịch mở ngăn kéo lôi ra
chồng giấy tờ đang chờ ông ký.Ong lướt qua vài tờ công văn , gọi điện cho gã
thư ký :
“ Mày tới giải trình tao về mấy cái giấy phép xin vào đầu tư
của mấy công ty nước ngoài coi. Tao cứ thấy ngợ ngợ sao đó…” .
Gã thư ký chợt lắp bắp :
“Không có chuyện gì đâu chú ơi…chú cứ ký trước đi, xong việc
cho thím là con về liền…”
Ong Chủ tịch đặt máy xuống cười nhạt.
Làm gì có chuyện ký bừa
vậy ? Có phải chuyện con Gái đêm qua làm gã thư ký lờn mặt ông rồi chăng
?
Ong mở coi hồ sơ xin đầu tư của Công ty Mai SP trụ sở tại
Canada xin phép xây dựng khách sạn 5 sao
15 triệu đô la Mỹ giữa thị xã . Coi qua có vẻ hấp dẫn nhưng không có công văn đề
nghị của thằng Tám Giám đốc Sở đầu tư kế hoạch ? Sao thằng thư ký sơ suất vậy ?
Hay nó gài ông chuyện gì đây ? Ong Chủ tịch
đang cáu kỉnh, tiểu thư Kim Anh đã ló vào :
“ Ba có biết ông Bê Ban tổ chức ngoài Hà Nội không?”
Ong Chủ tịch giật mình :
“ Ong lớn vậy ai không biết ? Nhưng có chuyện gì?”
Kim Anh hãnh diện :
“ Con quen con trai của ổng ?”
Ong Chủ tịch thừa biết nhan sắc con gái ông khó lọt vào mắt
mấy thằng dư tiền lắm quyền , dễ dàng mua cả hoa hậu toàn quốc, bởi vậy, chuyện
quen biết đó chẳng hứa hẹn mấy tốt đẹp, với mấy thằng đó cứ tránh xa ra là hơn,
ông nghiêm mặt :
“ Con quen trong trường hợp nào ? “
“ Tuyết Nhi con chú Ba Giám đốc công an giới thiệu cho con
mà…”
“ Với loại đó con phải hết sức cẩn thận …”
“ Con đâu ham chuyện đó, con chỉ muốn qua ảnh ba quen ông Bê
sau này nhờ cậy…”
Ong Chủ tịch ngớ người , cứ tưởng con nhỏ chỉ ham chơi, ngờ
đâu cũng biết lo xa ? Kể ra, nếu được đồng chí Bê bảo kê thì còn gì bằng. Ong dịu
giọng :
“ Bây giờ thằng đó đâu ? “
“ Anh đang đi chơi Phú Quốc với Tuyết Nhi, nếu ba đồng ý con
sẽ mời ảnh tới thăm nhà mình…”
Ong Chủ tịch gật đầu :
“ Thì bước đầu cứ mời tới chơi cái đã, có ngại gì đâu . Kể
ra con giúp được ba việc này là công lớn
đó…”
Kim Anh sung sướng :
“ Nhất định con mời ảnh tới nhà chơi. Anh dễ thương lắm , má
cũng gặp ảnh rồi đó…”
Ong Chủ tịch giật mình :
“ Ủa…má con gặp hồi nào ?”
“ Thì hồi đi nghỉ Vũng Tàu đó…”
Ra vậy đó, vậy mà bả không hé răng một lời. Ong chợt cảm
giác bà không chỉ dấu ông chuyện này mà còn nhiều chuyện khác. Thằng Bảy lái xe
ngày trước đã nằm yên trong dưỡng trí viện , còn lão thầy nhân điện lâu rồi
không thấy nhắc tới không hiểu có còn dạy dỗ bả không, dạy ở xó xỉnh nào hay đã
bị bà thải hồi thay bằng cái thằng Thuộc vừa mới xuất hiện đã lột ngay của ông
5 ngàn đô ? Oi trời ôi, không khéo mải việc công bỏ trống “mặt trận” gia đình,
buông lỏng quản lý, ngộ nhỡ bà vợ gây chuyện tày đình lúc đó ông mới biết chỉ để
chữa cháy. Ong cáu kỉnh :
“ Sao không thấy bả nói gì ? Vậy bả có biết thằng đó con ông
Bê Ban tổ chức trung ương không ?”
“ Có chớ ba .”
Ong Chủ tịch thở hắt ra :
“ Đầu óc bả hồi này sao đó,
có cơ hội vậy mà bỏ qua chẳng bàn bạc gì, ba linh cảm bà còn dấu ba nhiều
chuyện khác …”
Đến lượt cô tiểu thư Kim Anh giật thót , đúng má cô còn dấu
ba nhiều chuyện tày đình nữa, lộ ra cả
cô cũng chết về tội che giấu , đồng loã, cô vội vàng :
“ Không có chuyện gì đâu ba…lúc nào má cũng chỉ lo bảo vệ uy
tín cho ba thôi mà…”
Nói rồi Kim Anh cũng thấy ngượng nên ân cần :
“ Ba đừng nghĩ ngợi nhiều ảnh hưởng sức khoẻ , mặc kệ mọi
chuyện, cái gì tới cứ để nó tới , lo làm gì mệt óc…”
Ong Chủ tịch ngạc nhiên :
“ Con nói cái gì tới kìa ?”
“ Là con nói chuyện khoá tới nếu ba không trúng Chủ tịch nữa
thì thôi, nghỉ cho khoẻ…”
Ong Chủ tịch thở dài :
“ Vẫn biết vậy, ba cũng muốn nghỉ cho khoẻ xác nhưng mà ở đời…dậu
đổ bìm leo…mình đã không còn quyền hành gì nữa thì có muốn yên chúng nó cũng chẳng
để mình yên…”
Cô tiểu thư thông cảm :
“ Vậy con mời anh Tạc tới nhà chơi cho ba làm quen ông Bê
nha…”
Ong Chủ tịch gật đầu :
“ Thôi được , con cứ tiến hành nhưng nhớ phải bàn bạc kỹ lưỡng
với ba …”
Gã thư ký tìm tới với bộ mặt vui như trúng số. Gã vừa nhận của bà Phu nhân 5 ngàn
USD trả công lão Thuộc cứu sống ông Chủ tịch và lẽ dĩ nhiên, theo luật chơi, gã
đút túi 15 % ngon lành, dễ dàng hơn móc nối thằng giáo vụ mua lại bằng rởm cho ông Chủ tịch. Từ vài tháng nay,
chạy việc cho ông bà Chủ tịch , tiền cứ vô túi gã dài dài, tuy thế, với gã ngần
đó vẫn chỉ là …tiền lẻ, gã đang nhằm tới món lớn gấp nhiều lần vậy kìa.
Một buổi sáng nhằm lúc ông Chủ tịch đi họp bên tỉnh uỷ, một
phụ nữ xinh đẹp, sang trọng , quý phái tự xưng Việt kiều Canada,
nhà đầu tư xin gặp gã. Hoá ra bà Giám đốc Công ty Mai SP, đại diện một tập đoàn
lớn có trụ sở trên Sàigòn muốn đổ vốn xây khách sạn 5 sao . Thông thường , những
việc loại này đều phải qua Sở kế hoạch đầu tư ; Chủ tịch Uỷ ban nhân dân chỉ là
người ký duyệt . Bởi thế gã từ chối, hướng dẫn bà Giám đốc sang Sở làm việc
theo đúng tuyến thủ tục đã quy định. Bà này không nói gì, chỉ đưa mắt cho người
đàn ông mà bà giới thiệu là Phó Giám đốc Công ty. Ong này cười vui vẻ :
“ Nếu đi đúng theo tuyến thì tôi còn vào đây xin gặp ông Chủ
tịch làm gì …”
Hoá ra họ muốn xây dựng khách sạn 5 sao ngay tại trung tâm
thị xã trên lô đất mà Sở kế hoạch đầu tư
đã dự định giao cho một Công ty trong nước xây dựng siêu thị sách và văn phòng phẩm. Bởi thế nếu đi đúng
tuyến, chắc chắn Sở kế hoạch đầu tư sẽ bác bỏ và chỉ cho phép xây dựng tại vị trí khác. Ong Phó Giám đốc, trình bày
xong, hạ giọng :
“ Việc này chỉ có ông Chủ tịch là giúp được tụi tôi . Và ông
Chủ tịch có ký hay không lại là nhờ ở…anh thôi…”
Gã thư ký vội vàng :
“ Ay không được, không được đâu…việc này dứt khoát phải qua
Sở kế hoạch đầu tư…”
Lúc này bà Giám đốc xinh đẹp mới nở một nụ cười tươi như hoa
:
“ Ong Chủ tịch mà nhận lời giúp thì không có gì là không được.
Nói thực với anh, chính bên Sở kế hoạch đầu tư
bảo tôi sang đây…”
Gã thư ký giật mình, vậy là họ đã xâm nhập vào tỉnh khá sâu
rồi, văn phòng Chủ tịch tỉnh chẳng qua cũng chỉ là một mắt xích trong đường dây
thôi, kinh nghiệm nếu gã phản đối quyết liệt, trước sau cũng bị chuyển đi , nhường
ghế cho kẻ khác sẵn sàng tháo gỡ ách tắc để đường dây chạy đều. Nghĩ vậy gã
đành xuống nước :
“ Thôi được , cứ để hồ sơ lại đây tôi sẽ xin ý kiến đồng chí
Chủ tịch…”
(còn
tiếp)