(Trịnh Tất Đạt)
Lêi nãi ®Çu
Từ
năm 1970 cán bộ, sinh viên các trường Đại học trên toàn miền Bắc không còn
thuộc diện tạm hoãn nghĩa vụ quân sự; thế là hàng trăm hàng ngàn cán bộ, giảng
viên, sinh viên các trường Đại học hăng hái lên đường nhập ngũ tham gia công
cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Riêng Khoa Toán-Cơ-Tin học trường Đại học
Tổng hợp Hà Nội lúc bấy giờ cũng có hàng trăm giáo viên và sinh viên tạm gác
sách vở lên đường với tinh thần nước còn giặc còn đi đánh giặc.
Trong 2 năm 1971, 1972 mỗi năm có 3 – 4 đợt tuyển quân ở trường. Số cán bộ sinh viên mới
nhập ngũ sau 3 tháng tập luyện là họ gia nhập các đơn vị chiến đấu và di chuyển
dần vào miền Nam; chỉ có một số ít gia nhập lực lượng phòng không không quân,
hải quân, bộ đội biên phòng.
Trong
quá trình di chuyển vào Nam, một số lớn tham gia chiến dịch bảo vệ thành cổ
Quảng Trị, nhiều liệt sỹ đã ngã xuống nơi đây trong đó có liệt sỹ Tạ Quang Sỏi
sinh viên Khoa Toán trường Đại học Tổng hợp Hà Nội.
Nhân kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ, đoàn đại biểu cựu chiến binh của Khoa
Toán-Cơ-Tin học đi thăm gia đình liệt sỹ Tạ Quang Sỏi và chúng tôi xin được
cuốn nhật ký mà liệt sỹ đã ghi chép cho đến ngày hy sinh. Chúng tôi xin chép
lại gửi tặng độc giả.
Đọc
cuốn nhật ký chúng tôi hiểu cách suy nghĩ của liệt sỹ trước giờ xung trận, đó
cũng là suy nghĩ của thế hệ thanh niên thời bấy giờ, đặc biệt là của các chiến
sỹ-sinh viên. Những quan niệm sống rất đáng khâm phục. Hãy sống xứng đáng với
sự hy sinh của các liệt sỹ với mãi tuổi hai mươi. Hãy nhớ kỹ những điều mà liệt
sỹ dặn lại.
Xin
liệt sỹ yên giấc ngàn thu hình ảnh của bạn còn mãi trong mỗi người chúng tôi.
NGUYỄN ĐÌNH SANG
Hội CCB Khoa Toán – Cơ – Tin Học
Trường Đại học Khoa học Tự nhiên
Đại học Quốc
gia Hà Nội
|
Ta
không muốn làm cây liễu rủ
Đứng
làm duyên khép nép ven hồ
Càng
không muốn làm một nhành hoa
Được
vun xới nuông chiều trong nhà kính
Ta
muốn giữa ngàn cơn gió mạnh
Làm
cây Tùng cây Bách đứng hiên ngang
Hạt
giống tốt tươi ta sẽ nảy mầm
Bất
cứ nơi nào Đảng gieo ta xuống.
(Chữ ký chụp)
22-1-1972
HT.702.126. JH
23
22.1.1972
Ôn lại lịch sử
42 năm ngày thành lập Đảng Lao động Việt Nam
23.1.1972
Viết thư cho S.,
bao suy nghĩ lại lung tung trong đầu. S. chỉ là người bạn gái- người em gái
trong quan hệ tình cảm ban đầu. Ôi, thật là phức tạp quá, ta sẽ chẳng cần gì.
Đúng là: “Thân còn chẳng tiếc- tiếc gì đến duyên”
Một ngày chủ
nhật lại qua, ôi đất Hà bắc này đã giết bao ngày nghỉ một cách không thương
tiếc. Giờ đây tất cả là làm, làm không kể thời gian ngày, tháng.
“Tình thế mới-
thời cơ lớn” năm 1972 sẽ tiến triển đến mức độ nào. Biết đâu ta sẽ là người ngã
xuống bởi viên đạn cuối cùng trong chiến tranh – điều đó cũng chẳng có gì suy
nghĩ. Cuộc sống hiện tại đành phải quên đi những tình cảm thiêng liêng cao đẹp.
Xếp lại mọi chuyện gia đình, cá nhân để phục vụ sự nghiệp lớn lao: Đấu tranh
giải phóng dân tộc.
Đường ta đi còn
nhiều chông gai phía trước, nhưng đích cuối cùng đã rõ cố gắng lên S. nhé.
Gần 1 năm đeo
lon B1 rồi, không biết còn biết đến khi nào nữa, chán quá rồi!
Đêm
Sầu
Tôi viết bài thơ
lúc đêm thâu
Cho lòng trút
bớt nỗi âu sầu
Để mai vui với
trời nắng ấm
Cất cao tiếng
hát át u buồn.
Bạn hỏi vì sao
tôi cứ vui
Trong khi lòng
dạ vẫn ngậm ngùi
Vì tôi cứ nghĩ
ngày mai đến
Nắng ấm xua tan
đám sương mù.
Em
Nhớ Nhé
Em là cô giáo
của tương lai
Hôm nao lên lớp
phải nhớ bài
“Em yêu bộ đội
hơn ai hết”
Để các em anh
học thuộc lòng.
Em nhớ đừng quên
lời anh nhé
Mái trường em đó
trên quê mẹ
Đã đổi bằng
xương máu cha anh
Để các em anh
được học hành./.
23-1-1972
Vui
Hôm Nay
Tổ quốc bảo ta
làm chiến sĩ
Giữ non sông
hùng vĩ bao la
Ta ra đi đền nợ
nước thù nhà
Niềm hạnh phúc
lớn lao: cầm súng.
Qua, ta chỉ biết
qua bài giảng
Kiến thức tự
nhiên để xây dựng tương lai.
Nay, ta hiểu sâu
thêm chân lý:
Kiến thức cuộc
đời: Độc lập tự do.
Anh bộ đội trở
về giữa Thủ đô.
Cùng bạn bè anh
đứng quanh Bờ Hồ
Đèn điện sáng
càng nhớ trăng rừng thẳm
Tiếng ồn ào lại
nhớ chặng hành quân.
Anh đẹp lắm
trong màu xanh rừng thẳm
Sáng ngôi sao
như tỏa sáng ngời ngời
Đẹp đẽ hơn khi
đã trọn đời
Đi gìn giữ tình
yêu và cuộc sống.
Ra
Trận Mùa Xuân
Hoa đào nở cười
trong nắng ấm
Đẹp quá. Chào xuân ta lại lên đường
Đường mùa xuân-
Đường ra mặt trận
Rầm rập ngày
đêm, đất nước chuyển mình.
Đất nước đẹp một
màu xanh lá mới
Đang vươn lên
phơi phới niềm vui
Súng trên vai,
hoa nở bên đường
Tay
ngắt vội vài bông cài lên vành mũ.
Dừng chân nghỉ
trên Trường Sơn lộng gió.
Ta ngắm nhìn
trời đất mùa xuân
Đẹp quá xuân nay
và sẽ đẹp trăm lần
Khi Tổ quốc ta hoàn toàn độc lập.
(?)
nở trên nòng súng
Hoa nở tươi trên
đỉnh Trường Sơn.
Hoa nở tươi thắm
hơn
Trên môi những
người hôm nay ra trận.
Đường ta đi trùng trùng vô tận
Đường mùa xuân- Con đường ra trận
Hạnh phúc- Niềm tin- Hiện tại- Tương lai
Tất cả ra đi-
Hẹn ngày mai chiến thắng.
Hà
Bắc
, 25.1.1972.
Hoa
Sen
Hoa sen trắng
tỏa hương thơm mát
Lung linh soi
mặt nước trong xanh
Ôi hương hoa dìu
dịu trong lành
Bông hoa trắng
chen nhị vàng rực rỡ.
Tôi yêu các loại
hoa tươi sắc
Đỏ thắm- Hồng
tươi màu tím không mờ
Sao trong lòng
tôi vẫn ước mơ:
Bông sen trắng . Nở tươi nhìn nắng hạ.
26.1.1972
Dùng ánh sáng
của chiếc bật lửa kỉ niệm ghi lại những ngày đáng ghi nhớ. Trên đồi cây bạch
đàn- trăng sáng soi tỏ tường xen lẫn bóng cây, nằm trong lán căng bằng những
thứ sẵn có, họ quây quần bên nhau chia nhau từng hơi thuốc: khói tỏa đầy lán
nhỏ, tiếng chuyện trò râm ran từ những gốc cây ven đồi.
Ôi cuộc đời là
thế. Sắp
Tết rồi, chỉ còn hơn nửa tháng nữa thôi. Khó
mà về được gia đình. Có lẽ sẽ xa nhà một cái Tết nữa.
Trăng vẫn sáng-
Đêm đang đi vào chiều sâu.
Đêm
Dã Ngoại
Trăng sáng trên
đồi cây- Hà Bắc.
Ánh trăng vàng
xuyên lớp cây thưa.
Mắc võng đêm
nay, nằm khẽ đu đưa.
Như ngày trước
mẹ ru hời
trên võng.
Mẹ ơi! Đêm nay
mẹ ngủ chưa.
Mẹ có biết con
đang nằm dã
ngoại.
Giữa rừng cây,
đang nhớ mẹ không nguôi.
Đêm nay, con mẹ nhìn trời đếm sao.
Nằm trên võng
khẽ đưa nhè nhẹ.
Cây khẽ rung,
ánh trăng động đậy.
Như tay ai khẽ
xoa trên trán.
Thử xem con đã ngủ say chưa.
Châm điếu thuốc,
khói bay lên vào lá.
Thuốc đỏ trên
môi, soi rõ mặt người.
Buồn, suy nghĩ,
tâm hồn bay theo khói.
Đến gần mẹ, thỏa
tấm lòng mong mỏi.
30.1.1972
Mấy ngày sống
trên đồi bạch đàn, gió lạnh và lá reo. Đêm mưa lộp bộp trên đầu, rơi tí tách.
Chăn màn ướt, mưa tạnh- gió ngừng- trăng lại lên- ánh trăng sáng xuyên qua kẽ
lá chiếu rọi vào trong lán dã chiến. Ánh trăng như gợi lại tất cả những kỷ niệm
êm đềm, đẹp đẽ xưa kia. Cũng
dưới ánh trăng vàng, đón gió mát trên sân thượng… của khu ký túc xá. Giờ đây
nhìn trăng qua khe lá, đón gió giữa rừng cây.
Sắp Tết rồi, sao
chẳng có gì khác cả!
Chẳng có gì náo nức như dạo trước. Không biết có thể sum họp với gia đình trong dịp Tết này
không? Chắc gia đình
lại sẽ buồn vì mình nữa thôi!
Đồi cây thẳng
tắp, những lán dã chiến của bộ đội im lặng
trong đêm, tất cả chìm trong im lặng. Chỉ còn tiếng gió reo, tiếng rên
rỉ của giun dế.
Có thể sắp tới sẽ lại chuyển, đời lính như con chim trời,
nay đây mai đó. Gặp gỡ biết bao người…
Về lại Bồng Lai, gặp những người quen từ trước.
Đêm
Mưa
Mưa rơi lộp bộp
trên đầu.
Đều đều như giọt
lệ sầu đang tuôn.
Mưa đêm như gợi nỗi buồn.
Lòng người lính
chiến muôn điều vấn vương.
Mưa rơi nhỏ giọt
đêm xuân.
Ngày mai sẽ nở
bao mầm xanh tươi.
Bao hoa thắm sắc
hé cười.
Chào xuân lộc biếc sinh sôi từng ngày.
Nằm trong lán
trên đồi.
Trong đêm xuân
nghe cây mọc thêm chồi.
Nghe tiếng hát
nghe như lời non nước.
Vẳng thôn xa
tiếng chày khuya quen thuộc.
Nhớ quê nhà đang
bước vào xuân.
Náo nức đông vui
rạo rực muôn phần.
Dã
ngoại trên đồi cây HB
2.2.1972
Mưa xuân lất
phất bay nhè nhẹ, cây cối tắm mát những giọt mưa xuân. Lòng nhớ muôn phần những
dạo trước khi sắp bước vào xuân
Hoa chưa nở. Tôi
chưa nhìn thấy cái gì gọi là xuân ở nơi đây. Mà chỉ thấy những hàng cây đang nảy
lộc, đâm chồi.
… 3 năm trước ở
Trường Đại học Tổng hợp
Chính bây giờ
mới thật là trường đại học tổng hợp, tổng hợp của cuộc sống, của những suy
nghĩ.
Khoa học quân
sự- cuộc đấu tranh giữa cái chết và sự sống- tỉ mỉ- thận trọng. Năm thứ hai
trong trường này, gìa dặn hơn nhiều.
Tôi lại bước vào
trường đại học.
Cuộc sống dạy
tôi biết cách làm người.
Tuổi hai mươi
phải xa rời cây bút.
Người bạn đường
thời trai trẻ vui tươi.
Trường tôi học
rộn ràng từ sáng sớm.
Suốt cả trưa,
chiều, đêm tối gió sương.
Trường của tôi
trên những chặng đường.
Vai mang nặng
trèo trên sườn dốc đứng.
Chúng tôi học
chẳng cần bàn ghế.
Tảng đá, gốc cây
dưới bóng rừng già.
Lớp chúng tôi có
bưởi nở đầy hoa.
Chim rừng hót
vang hòa tiếng dòng suối.
Bài học hôm nay,
sự sống ngày mai.
Hiện tại đau
thương tô thắm tương lai.
3.2.1972
(19 âm lịch)
Mừng sinh nhật
Đảng 42 tuổi. Mưa xuân vẫn rơi. Có được
hôm nay, biết bao hi sinh, xương máu mới đem lại, phấn đấu theo lý tưởng của
Đảng - Tin tưởng ở thắng lợi cuối cùng. Con đường cha đã đi. Giờ đây con đang
bước tiếp.
Mừng
Sinh Nhật Đảng 3.2.1972
Tôi viết bài thơ
mừng ngày sinh nhật.
Đảng quang vinh,
với cả nhiệt tình.
Đảng ra đời đất
nước dậy bình minh.
Đưa dân tộc lên
con đường hạnh phúc.
Mẹ nuôi con từ
ngày thơ ấu.
Dạy con đi chập
chững từng ngày.
Đảng ra đời đã
chắp cánh con bay
Tới hạnh phúc,
tới ngày mai tươi sáng.
Nhớ
Em
Sáng nay lòng
lại nhớ em yêu
Ấp ủ lòng anh
biết bao nhiêu
Niềm thương nỗi
nhớ đầy thêm mãi
Nay bỗng dậy
lên- Đẹp biết bao nhiêu.
Xa em, anh nhớ,
anh thương lắm!
Không biết bao
giờ gặp lại nhau
Xuân về hoa lá
tươi màu
Riêng anh thêm
nỗi âu sầu vì xuân!
Chắc ở nơi xa,
em đang vui học tập,
Giải phương
trình tìm xác suất gặp anh.
Trên đồi xanh
anh thấy trên cành
Con chim nhỏ hót
một mình thỏ thẻ.
Hà Nội sáng nay
chắc vui nhiều em nhỉ!
Tấp nập rộn ràng
với những giọt mưa xuân.
Ước giờ đây được
gần gũi một lần
Hai mái tóc thấm
đầy mưa bụi
Xuân đang về vui
vẻ quá em ơi!
Hãy nhìn xem tất
cả đất trời
Đang xanh lại
trong mùa xuân hạnh phúc
Xuân đang về
đang giục giã phải không em?
26
Âm lịch
4
hôm
nữa là Tết thôi, vẫn chưa có gì gọi là xuân cả, có lẽ lá thư viết hôm qua sẽ về
tới nhà khi xuân vừa tới. Cha, mẹ, anh các em yêu thương ơi. Hãy thông cảm cho
điều kiện hiện nay của con nhé. Anh Thiệp ơi! Em sẽ vắng mặt trong ngày vui của
anh. Hạnh phúc gia đình nằm trong hạnh phúc lớn lao của dân tộc anh ạ, em
nguyện sẽ suốt đời bảo vệ hạnh phúc cho Tổ quốc- gia đình.
Gia đình chắc
luôn mong con từng ngày. Xuân về những ngày sum họp của gia đình gần tới. Ước
mong sao có ngày xuân sum họp.
Các em yêu
thương ơi, lại để các em buồn vì nhớ anh
rồi, cứ vui chơi các em nhé. Anh sẽ vui khi biết các em vui chơi, khỏe
mạnh học hành tốt.
Cái Tết thứ 2 xa nhà, cái Tết thứ hai trong quân
đội, giờ đây sao chẳng có gì khác những ngày thường, bình thường hơn tất cả.
Tết chưa đến - như là Tết đã qua. Để rồi lại chờ đợi cái Tết khác. Cứ mỗi xuân
qua đi, người thêm già dặn.
Phải luôn luôn
động viên mọi người ở lại ăn Tết, trong khi lương tâm cắn rứt nhớ nhung. Không
biết rồi năm nay Tết nhất sẽ ra sao? Trước mắt là buồn nhớ, trên đồi cây giá
lạnh trong lều vải nhựa, xuân cứ nhích lại gần, gần lắm rồi…
Gần
Xuân 72 ( 28 âm lịch)
Đoàn quân đi vào
ngày 28. Hai hôm nữa là Tết thôi. Không khí nhộn nhịp của những ngày giáp Tết.
Người đi xa tấp
nập trở về với những bó hoa tươi thắm. Chúng tôi chuẩn bị lên đường, ba lô mang
nặng, súng đạn bên mình lẻng xẻng. Đoàn quân dài trên đê cao, khuất sau những
thôn xóm, những hàng cây, đã khoác màu xanh áo mới. Những mảnh ruộng lúa mới
cấy xanh mát một màu. Tôi đi trong lòng bâng khuâng, thương nhớ…. Đó đây thôn
xóm đang bước vào xuân. Gia đình, quê hương đã vào xuân chưa nhỉ? Chắc mẹ và
các em đang ngóng tin, chờ đợi thức giấc trong đêm khi nghe chó sủa.
Gió lồng lộng
trên đê. Dòng sông mùa xuân đẹp quá- Bãi ngô xanh thắm một màu. Giữa sông từng
cồn cát trắng chạy dài, nước sông trong xanh, mát rượi.
Nặng muốn xé đôi
vai, nhớ thương dày vò. Hôm nay chắc S. bắt đầu về nghỉ đây.
Xuân đến gần quá
rồi, tưởng có thể với được. Quãng đời 19 năm ăn Tết cùng gia đình, từ nay có lẽ
phải xa mãi, ngày xuân xa cách sẽ từ đây. Ta cũng phải tự hào về vị trí của ta,
gìn giữ hạnh phúc cho người khác.
Niềm an ủi động
viên duy nhất là làm tròn nhiệm vụ của người công dân.
Màu
Xanh
Tôi yêu màu xanh
rặng tre đầu xóm.
Của lúa đồng khi
bước vào xuân.
Nay yêu hơn, gấp
đến trăm lần.
Màu áo xanh trên
áo anh bộ đội.
Mang trên mình
màu xanh đất nước.
Mùa xuân dài
theo mỗi bước anh đi.
Anh ra đi nào có
quản gì.
Chiến đấu quên mình giữ mùa xuân tươi thắm.
Đẹp quá đoàn
quân đi giữa mùa xuân.
Trùng trùng quân
đi, rầm rập lên đường.
Mỗi bước đi gửi
gắm yêu thương.
Đường ra trận
xanh màu xanh xô tận.
Màu xanh đẹp
trên cành lá mới.
Mỗi mầm non phơi
phới vươn lên.
Đường hôm nay,
mát rượi xanh rờn.
Mùa xuân đến
trên vai người chiến sĩ.
Anh bộ đội ơi,
trên áo anh màu xanh.
Sao tươi tắn
hiền lành,
Như mùa xuân
đang tới.
Ta ra đi phơi
phới niềm tin,
Mong đợi ở ngày
mai.
28
Âm lịch, Tháng Chạp, 1972
Xuân Hành Quân
Đoàn ta đi mang
mùa xuân đất nước
Đẹp như lời hẹn
ước lúc chia tay.
Hạt mưa xuân
trong gió bay bay
Như rắc hạt mùa
xuân trên màu áo mới.
Xuân cùng ta
trên đường đi tới
Những phương
trời đang đợi chờ ta
Miền Nam ơi, biết
bao dải rừng già
Bọn xâm lược
cướp mầu xanh đất nước
Ta thương những
rừng chàm rừng đước
Súng đạn quân
thù xé nát mùa xuân
Mẹ già ơi, bao
mùa xuân mẹ đợi
Đứa con yêu vẫn
vời vợi cách xa
Tóc mẹ già bạc
trắng mỗi xuân qua.
Thương biết bao
người mẹ, người cha
Tính xuân qua,
nhớ lại ngày xa cách.
Mùa xuân nay con
về bên mẹ
Về bên cha cùng
giải phóng quê hương
Chúng con đi
xuân đẹp lắm trên đường
Miền Nam đợi mùa
xuân mới mẻ
Chúng tôi đi
mang theo sức trẻ,
Quyết giải phóng
Miền Nam
cho xuân đẹp non sông.
Xuân về đây rợp
bóng cờ hồng
Mầm xuân lớn từ
ngày đi diệt Mĩ.
13.2.1972
( 29 Âm lịch)
Hết ngày mai là
bước vào Tết, chắc ở nhà đã gói bánh rồi. Đêm nay mẹ và các em thức bên nồi
bánh chưng, nhớ và nhắc đến mình luôn. Mẹ ơi! có hiểu lòng con lúc này không,
nhớ thương đang tràn ngập lòng con. Những hình ảnh của xuân trước gần mẹ và các
em đang sống lại trong con. Đêm nay nằm trong lán trên đồi, giọt mưa xuân lộp
bộp trên vải nhựa, đó đây gió đưa xào xạc, ở nơi đây cùng đồng đội đón xuân. Mẹ
kính yêu, mẹ vui lòng về việc làm của con nhé. Gần 20 năm đón xuân bên mẹ. Nay
con trưởng thành rồi, con xa mẹ để giữ gìn mùa xuân chung của dân tộc. Mẹ vui
lên mẹ nhé, con đón xuân trên quê hương quan họ, trong tình thương yêu của đồng
đội. Niềm vui trong học tập và chiến đấu.
Xuân đến rồi,
chúc mẹ, các em vui xuân, mạnh khỏe, vui tươi.
Giao
Thừa Nhớ Mẹ
Hai mươi xuân
đón giao thừa bên mẹ.
Cạnh nồi bánh chưng nghe kể chuyện đời xưa.
Xuân đang về,
gió khẽ đung đưa.
Ánh lửa rung
rinh như cười với gió.
Hai xuân rồi đón
giao thừa xa mẹ.
Khi xuân sang
con đứng gác bên đồi.
Nghe cây lá đâm
chồi nảy lộc.
Nhớ mẹ đêm nay
thao thức đợi chờ con.
Xuân về đây ngập
tràn đất nước.
Mùa xuân dài
theo mỗi bước con đi.
Mẹ yêu ơi, mẹ
mong ước những gì?
Nay con mẹ đang
nguyện làm hết sức.
Đêm nay con cầm
chắc súng.
Giữ mùa xuân cho
mẹ vui mãi mãi.
Mẹ yêu ơi, đừng
buồn nhiều mẹ nhé.
Ở nơi đây con
đang đón xuân về.
Tổ ấm bên đồi,
quây quần bên giường nhỏ.
Lũ chúng con hát
bài ca giải phóng.
Mẹ yêu ơi con
đang thầm nhớ mẹ.
Mong mẹ vui,
khỏe mạnh những mùa xuân.
Đêm
Giao thừa1972, Nhâm Tý
30
Âm lịch Tân Hợi
Đón Giao thừa
trong nhà bạt ấm cúng trên đồi cây thanh điền, vui
vẻ trong lời ca tiếng hát. Cái Tết thứ hai xa gia đình. Chắc gia đình giờ này
đang thao thức nhớ tới mình. Có thể là cái Tết cuối cùng trên đất Bắc cũng nên.
Nếu như thế thì mẹ cũng vui lòng mẹ nhé! Anh Thiệp ơi, ngày vui của anh em
không có mặt, không được bên anh, động viên góp ý, xây dựng cho anh được, song
em rất tin tưởng. Mong hạnh phúc luôn luôn đến với anh. Còn em, chuyện vợ con
có lẽ cũng còn nhiều khó khăn. Điều kiện của em bây giờ là chuyện xa xôi.
Nhớ nhà quá!
Giao thừa qua rồi, pháo nổ, súng cũng nổ ran, như chiến trường giục giã. Xuân
về, thêm một tuổi đời, thêm một tuổi quân, nỗi thương nhớ dày lên theo thời
gian. Ước mơ đang xa dần theo dĩ vãng. Hiện tại khó khăn đang chồng chất. Gắng
sức trai, vươn tới mùa xuân đất nước.
Pháo
Xuân
Pháo xuân nổ ta
bước vào năm mới.
Biết bao điều
mong đợi chờ ta.
Xuân đến rồi.
Xuân lại sẽ qua.
Đào hé nở. Cánh
hoa bay theo gió.
Pháo xuân nổ đất
trời bừng dậy
Mang đến bên ta
biết mấy niềm vui.
Ta vào xuân nghe
pháo giao thừa,
Như tiếng súng
tấn công trên chiến trường giục giã.
20.2.1972
Hành quân hai
ngày trời (18 và 19.2), không có thời gian để ghi lại những ngày đáng nhớ của
đời lính.
Thế là lại xa Hà
Bắc, vượt qua Phả Lại. Có lẽ lịch sử mang nặng bắt đầu từ đây. Trăm thứ trên
vai. Đường xa mang nặng. Càng nghĩ càng tủi lòng. Chân không bước được nữa. Vẫn
phải đi, phải đi mãi.
Mùa xuân phơi
phới của tuổi trẻ lên đường. Đi mà lưng còng như bà già mang tật. Đầu muốn
ngẩng cao nhưng cũng không cất được. Sao đời ta lại có những ngày khổ cực thế
này nhỉ? Không biết rồi sẽ khổ đến thế nào nữa. Người khách qua đường ái ngại
cho trọng lượng trên vai anh lính…
Đến Chí Linh-
Hải Dương - qua Côn Sơn như gặp cụ Nguyễn Trãi đang thảo Bình Ngô Đại Cáo. Đất
Chí Linh phải “nếm mật nằm gai”. Ngôi đền cổ kính ẩn dưới lùm cây xanh ngắt.
Gió thổi, thông reo. Trúc rì rào.
Qua
Côn Sơn
Thăm Côn Sơn một
chiều xuân
Cỏ cây hoa lá
đẹp muôn phần
Xa xa dưới bóng
rừng cây thẳm
Cổ kính linh
thiêng mấy ngôi đền.
Gió thổi thông
reo, trúc rì rào
Xanh ngát rừng
cây trên núi cao.
Nghe tiếng mõ
chiều khua đều đặn
Nghe chuông
thong thả đổ từng hồi.
22.2
, 1972- Mồng 8 Tết
Bắn đạn thật ở Quảng Ninh. Ở một ngày trong
gia đình người Hoa kiều. Kết quả đạt được thật là mĩ mãn. Phấn khởi tin tưởng
vào kỹ thuật. Chắc chắn sau này sẽ hoàn
thành nhiệm vụ. Đạn cối bay cao, lao xuống mục tiêu theo ý muốn.
Lại trở về gia
đình ở Chi Linh, người mới quen. Có lẽ lại sắp phải xa. Đời bộ đội thật kỳ cục,
ở đâu thân quen, hiểu biết là bắt đầu ba lô súng đạn ra đi. Giờ đây đúng “ Là con của vạn nhà. Là em của vạn kiếp phôi
pha. Là anh của vạn đầu em nhỏ”.
Ở đâu cũng là
nhà, ở đâu rồi cũng thân quen. Người chiến sĩ đến đâu là ở đó vui lên, tràn đầy
sức sống. Ta sống trong những ngày sôi nổi.
Vui với đời chinh chiến, có lẽ sắp
tới ta sẽ vào tuyến lửa, và ở đó không biết cuộc sống sẽ ra sao?
Về
Chí Linh
Anh đã về thăm
đất Chí Linh.
Lưu luyến nơi
đây biết bao tình.
Ơi mẹ già, ơi
đàn em nhỏ!
Đã khắc trong
lòng ta không nguôi.
24.2.1972
Lại hành quân về
đại đội 11. Đường như gần lại. Bao nỗi bực
dọc trong người. Đâm ra hay cáu gắt, tức giận với hiện tại. Oán trách ai
được? Cha mẹ sinh con những mong con sung sướng. Giờ đây hết cả thời gian để
suy nghĩ chuyện tương lai! Cuộc đời bây giờ chỉ quanh quẩn với núi rừng, đi gần
vào cái chết đau thương.
Em S. yêu
thương, có lẽ chúng ta cũng sẽ xa nhau mãi thôi. Anh rất muốn viết thư cho em,
nhưng chẳng còn lúc nào nữa. Dẫu sau này ta có gặp nhau, em cũng đừng oán trách
anh hững hờ nhé. Đời anh bây giờ cực khổ lắm.
Làm vội vàng mới
có chỗ ngủ đêm. Mưa ướt át, bẩn thỉu, thần kinh ức chế đến cao độ. Đời bây giờ
ẩm thấp, lụp xụp là thế. Biết bao giờ cho đường hoàng, cao rộng. Mưa cứ rơi,
lộp bộp, tí tách.
3.3.1972
Đến thăm Côn Sơn
vào ngày hội đền. Chính đây, nơi ẩn giật của Nguyễn Trãi, vị anh hùng dân tộc.
Từ cao nhìn xuống Côn Sơn nằm giữa rừng thông già rậm rạp, um tùm. Những cây
thông già sừng sững đứng reo với gió núi. Ở nơi đây nền nghệ thuật dân tộc đã
phát triển đến mức cao độ.
Hương thơm nghi
ngút càng làm tăng vẻ uy nghi cổ kính, những nhà sư trong bộ nâu sồng từ bi,
tụng kinh, gõ mõ cầu niệm.
Ta ra đi giữ lấy đất nước, giữ lấy nền văn hóa
lâu đời của dân tộc, giữ lấy cổ kính của đền
chùa.
Càng xem lòng
càng tự hào dân tộc, càng quý giá nền kiến trúc Việt Nam…
Hãy giữ lấy đất
nước Việt Nam
để cho những nhà sư sãi tụng kinh gõ mõ, để cho nhân dân vui những ngày hội
đền.
Côn
Sơn
Côn Sơn! Côn Sơn!
Thông cao, lá
biếc xanh rờn.
Đẹp sao thấp
thoáng ngôi đền uy nghi.
Gió đưa cây lá
thầm thì
Trên đường chinh
chiến mấy khi đã dừng.
Thơm ngát hương
trầm bay nghi ngút
Mấy vị sư già
chăm chú tụng kinh
Cầu cho trời đất
thanh bình
Cho đời hạnh
phúc, cho người tự do.
Bia đá xanh,
những dòng chi chít
Của cha ông để
lại đời sau
Tường rêu xanh
biếc giàn trầu
Nơi đây bàn đá,
từ lâu nhẵn mòn.
Tôi đến đây, qua
thăm nhà Nguyễn Trãi.
Chỗ nằm kia dầu
dãi nắng mưa.
Bàn cờ đây chắc
sớm trưa
Giải khuây (những? mấy?) lúc như
vừa hôm qua.
Tự hào thay -
Đất nước ta
Đất trời tươi
đẹp sinh ra anh hùng.
Đã từng diệt
giặc tàn hung,
Sáng ngời nòi
giống, góp chung sử vàng.
7.3.1972
Mấy ngày nay
sống giữa rừng cây. Ở đây chỉ toàn là bộ đội, ngoài ra chẳng có ai khác. Buồn
vì thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, lãng quên đi những việc cần thiết. Tin tức gia
đình lâu nay vắng bặt, không biết việc riêng của anh Thiệp tiến hành ra sao
rồi, mong hạnh phúc đến với anh mãi mãi.
Hết dầu thắp 3 ngày
nay. Mọi sinh hoạt đều tối mù, hoặc phát sáng nhờ bó đuốc nhựa thông. Sinh hoạt
như trở lại thời trung cổ. Bây giờ đây, ta
càng nhớ ánh sáng chói lòa của ánh điện nê ông.
Cha kính yêu ơi,
tuổi trẻ của con bây giờ khác trước nhiều lắm. Đáng lẽ con phải sôi nổi thì bây
giờ con lại trầm lặng. Đáng lẽ khỏi phải lo những chuyện không đâu thì nay lại
phải lo. Ngoài 20 tuổi rồi mà cuộc sống chưa thổn thức, rộn ràng với một mối
tình nào. Con đã đấu tranh quyết liệt với những suy nghĩ không đúng. Có lẽ mọi
việc sau chiến tranh con sẽ lo cũng kịp.
Mẹ thương nhớ!
Con đang trằn trọc nhớ mẹ vô cùng, không thể nào để gần mẹ được.
… Học chính trị liên tục. Có lẽ sắp đi chiến đấu
chăng? Dẫu có đi đến đâu, làm gì cũng gắng
làm được. Cùng lắm đến chết thì thôi, sợ gì! Suy nghĩ đắn đo đều không
mang lại một lối thoát nào khác. Rồi cuộc sống sẽ đưa tới tương lai.
Nhớ
Mẹ
Ngồi buồn nhớ mẹ
phương xa
Xa xôi cách trở
tưởng là đâu đây
Nhớ thương,
thương nhớ tràn đầy,
Con đang nghĩ
tới xum vầy ngày mai.
Hôm nay trên
chặng đường dài
Hành quân chiến
đấu chông gai coi thường.
Dù cho một nắng,
hai sương
Con đi làng xóm
quê hương mong chờ.
Nhớ mẹ, con viết
vần thơ
Mong mẹ khỏe
mạnh, đợi chờ tin vui!
Sáng
Lên Đường
Đêm tối tan dần
bình minh bừng dậy
Một ngày vui lại
tới nơi đây
Khu rừng trùng
điệp hàng cây
Những ngày dã
ngoại lòng đầy nhớ thương
Cỏ non ướt thẫm
giọt sương
Đoàn quân lại
bước trên đường ra đi
Nghe rừng cây
hát thầm thì
Nghe lời non
nước ra đi diệt thù.
Dốc cao rừng
thẳm đường heo hút
Chân bước dồn
nghe càng thổn thức lòng ta
Tai lắng nghe
tiếng súng phương xa
Giục giã lên
đường Miền Nam
gọi tới
Đi nhanh, đi
nhanh Miền Nam
đang đợi
Mỗi ngày qua
chồng chất đau thương
Ta đi nhanh
thẳng tới chiến trường
Giết quân thù
giải phóng quê hương.
12.2.1972
Về công trường
Chí Linh học lớp đối tượng Đảng do Trung đoàn 1 tổ chức. Mấy lần học rồi mà
bước đường phấn đấu vẫn chưa kết quả. Cố gắng hết sức cho sự nghiệp cách mạng.
Theo bước cha anh.
Đời cách mạng
gian khổ, khó khăn như thế là cống hiến hết sức rồi còn gì. Còn đòi hỏi gì hơn nữa-
Tuổi trẻ và sức lực. Sức chịu đựng theo thời gian mà tăng dần. Ta lớn lên,
trưởng thành trong gian khổ như cây thông trên núi cao Côn Sơn. Mặc nắng hè
thiêu đốt, mặc mưa rét kêu gào, cứ xanh tươi, cười trong bão tố.
Để cuộc sống
ngày mai thêm vững vàng, tuổi thanh niên sẽ qua đi, ta sẽ tự hào trong đó không
có gì đáng hối hận.
Chắc cha thương
yêu sẽ bằng lòng với con.
14.3.1972
Đang học lớp đối
tượng của Đảng, thì nhận được thư của cha. Thật khổ tâm khi để cho cha phải lo
nghĩ nhiều về mình, thư từ viết cũng nhiều song không đến được. Cha luôn luôn
theo dõi từng bước đi của con, những kỷ niệm của ngày thơ ấu bên cha như sống
lại trong lòng. Biết khi nào được gặp lại cha.
Phấn khởi khi biết anh Thiệp đã xây dựng gia
đình (2 Tết 1972, Nhâm Tý), thêm một người chị trong gia đình, người mà trước
đây, Nhị, là bạn học, kể cũng hay, bây giờ đã là người nhà rồi, lúc nào gặp lại
cũng hay. Anh Thiệp chắc đã buồn vì vắng mình trong ngày vui đó.
Thế là anh Hướng
+ Thúy cũng đi bộ đội rồi. Tất cả dồn ra tiền tuyến rồi, biết đâu ta lại chả
gặp ở chiến hào đánh Mĩ. Gia đình bác Ký- bác Hướng sẽ khổ tâm bao nhiêu. Tuổi
trẻ lần lượt lên đường diệt Mĩ. Mong cho chiến tranh chóng kết thúc để gia đình
sum họp, ta gặp lại nhau, anh Hướng nhỉ? Lúc ấy anh có học nữa không? Thế là
mấy anh em học Tổng hợp chẳng còn ai nữa, buồn quá!
Viết thư cho
mình gia đình đã gợi ý đến chuyện vợ con rồi, thế mới phiền phức chứ. Lo lắng
của cha mẹ thật là chính đáng, song biết giải quyết ra sao được nhỉ?
Nhận
Thư Cha
Con nhận thư cha
trên đường hành quân.
Cách xa con mà
cha vẫn ân cần.
Luôn lo lắng mỗi
đường đi nước bước
Chỉ bảo, động
viên con gắng vươn lên.
Cha thương ơi,
đừng lo nhiều cha nhé.
Con lâu nay vẫn
khỏe mạnh vui tươi
Trong gian nan,
con miệng chỉ biết cười
Qua thử thách
con người thêm khôn lớn.
Nhận thư cha con
nhớ ngày thơ ấu
Được bên cha,
chiều chuộng chăm lo
Tuổi thiếu niên
cha goi: cậu học trò
Được ít điểm
không muốn cha xem vở
Nay nhận thư
cha, trên đường hành quân
Tranh thủ viết
thư vội vã muôn phần
Con muốn gửi tới
cha thương nhớ
Cả lòng con, cả
sức trẻ hai mươi!
Cha đừng lo giờ
đây con đã lớn
Mắt nhìn xa
không gợn chút lo âu
Trong gian nan
con vẫn ngẩng cao đầu
Vì thủa bé, con
bên cha, cha ạ!
Con rất mừng khi
cha mạnh khỏe
Ước mong ngày
sum họp gặp cha
Con sẽ đi hái cả
vườn hoa
Hòa hạnh phúc
mừng cha, cha nhé.
15.3.1972
Muốn viết gửi em
những vần thơ
Cho tình trọn
vẹn những đợi chờ
Những ngày xa
cách dài em nhỉ?
Ta vẫn gần nhau
trong ý thơ.
Em cách xa anh
hàng trăm dặm
Chưa gặp được
nhau đã mấy năm
Nhưng tình càng
đẹp càng tươi thắm
Giữ trọn lòng
son với tháng ngày.
Anh đã cùng em
ngắm ánh trăng.
Tình ta sáng tựa
ánh trăng rằm
Nay nhìn trăng
sáng trên đồi vắng
Lòng như sống
với những ngày qua
Em học nữa đi để
mai xây hạnh phúc
Còn với anh,
tiếng súng giục lên đường
Em có nghe tiếng
gọi đau thương
Của miền Nam máu xương
tang tóc.
Em gắng học để
ngày mai đào tạo
Thế hệ tương lai
cho tổ quốc Việt Nam
Anh sẽ đi dù
vượt núi băng ngàn
Đánh tan giặc
cho em xây hạnh phúc.
7.4.1972
Bắt đầu hành
quân vào ở ga Chí Linh, sau gần một ngày hành quân bộ, hôm nay đoàn tôi được
hành quân bằng tàu hỏa. Chiều và tối dừng lại ở Lạng Giang, mưa ướt át và rét
mướt. Mất ngủ 1 đêm, 1 đồng đội bỏ đi.
3 giờ sáng
8.4.1972 lại tiếp tục lên tàu hành quân,
qua Bắc Giang, Bắc Ninh, dần dần tiến về và qua Hà Nội, làng xóm núi đồi cứ lùi
mãi về sau. Những dải ruộng lúa xanh rờn, nhấp nhô đoàn người làm cỏ bón phân.
Những cánh tay
nhỏ xíu của trẻ em, những bàn tay run rẩy của mẹ già vẫy đoàn tôi ra đi trong
buổi sáng hôm nay, tất cả để lại trong lòng những người hôm nay ra trận. Hậu
phương đang vẫy chào chúng tôi.
Nhớ cha mẹ, gia
đình quá! Có lẽ sẽ không có điều kiện về thăm gia đình nữa chăng, nếu thế thì
khổ quá nhỉ?
Chào hậu phương,
chào tất cả ta đi…
21.4.1972
Diễn tập ở Thạch
Hà- Hà Tĩnh- Một tuần vất vả trên đồi trọc nắng cháy, nhớ đêm qua ngồi đội mưa
trên đồi, cả một vùng đồi núi vang dội tiếng súng đạn, tưởng như vào chiến đấu
rồi. Đây cũng là cơ sở để vào trong. Mấy tuần này vất vả ngược xuôi chẳng có
thời gian để nhớ nhung lo lắng nữa, làm việc như một cái máy.
Thạch Xuân-
Thạch Hà, gặp những cậu học sinh trẻ tuổi, họ vui vẻ đến trường, lại càng nhớ
đến việc học tập. “ Chú bộ đội” cái tên chung ở vùng này, nghe cũng hay. Có lẽ
mai lại về Cẩm Thịnh, Cẩm Xuyên. Đời nay đây mai đó.
Ở
Thạch Hà
Mắc võng đu đưa
dưới hàng kè
Tai nghe trong
lá tiếng ve kêu
Ta đến Thạch Hà
trời đỏ lửa
Mặt mày đen cháy
kể từ đây.
Một ngày chiếm
giữ trên cao điểm
Nhìn bụi sim hoa
nở trắng cành
Trong nắng trưa
hè hoa vẫn nở
Sức sống tràn
đầy giữa núi cao.
Đêm về sao sáng
đầy trời
Nhìn sao Bắc đẩu
nhớ người phương xa.
Em ơi! Có hiểu
lòng ta
Đang buồn, đang
nhớ xót xa trong lòng
Ngôi sao lấp
lánh trên không
Trên cao nhìn rõ
mênh mông đất trời
Nghẹn ngào không
nói nên lời
Gian lao chỉ
biết gượng cười cho qua.
Ngồi buồn tay
hái chùm hoa,
Hoa sim màu tím
như lòng thủy chung.
28.4.1972-
Hành Quân Đến Kỳ Tây
Suốt một đêm
ròng rã, cứ đi dưới trăng. Đoàn người đông như trẩy hội. Đúng là hội trong
những ngày đánh Mĩ. Tất cả cuồn cuộn dồn vào. Mang nặng ngay từ nhà có lẽ gần
40kg, đủ mọi thứ trên đời chồng chất trên vai. Đẹp nhất là lúc đoàn quân băng
đồi dưới trăng, một vệt đen dài chuyển động, bóng đoàn quân dưới trăng in dài
trên cỏ. Những ngày này có lẽ trăng sáng nhiều hơn thì phải. Cứ đi, cứ đi. Vai
đè nặng nhức nhối. Ngực như bị xé ra. Mồ hôi ướt thẫm hai lần áo lính, cái khát
lại đến. Dưới trăng cảnh thiên nhiên đẹp đẽ vô cùng. Rừng sim nở trắng rung
rinh, dòng suối lấp lánh như dải ngọc, chỉ có ta là bực bội mệt mỏi.
Dừng lại một
ngày ở Kỳ Tây- Kỳ Anh.
29.4.1972
Lại rời Kỳ Tây.
Ra đi khi bóng tối bao trùm. Trăng lên muộn. Pháo địch từ biển bắn vào rầm rầm,
đạn bay đỏ trời. Càng căm càng tức không ngăn nổi tiếng nổ của lũ giết người.
4 giờ sáng dừng
lại ở bãi cỏ. Màn trời chiếu đất, cứ thế nằm cạnh ba lô chợp mắt. Được hơn một
tiếng lại đi, người thấm mệt, ba lô nặng lên mấy lần, đi chậm chạp thận trọng.
Dừng quân trong rừng hình như ở Kỳ Lâm, ở đây nghe pháo địch càng rõ.
30.4.1972
Một ngày cơm
muối trắng, nằm rừng tắm suối. Không biết rồi sẽ đến đâu và đi đâu nữa…
Ngủ
trưa bên suối
Võng mắc bên bờ
suối
Đung đưa dưới
lùm cây
Tiếng ve kêu rả
rích
Giữa buổi trưa
nắng hè.
Nước suối trong
mát rượi
Cây xõa tóc soi
mình
Con cá bơi len
lỏi
Giữa dòng nước
trôi xuôi
Ngày nghỉ lại
trong rừng
Đêm đến lại hành
quân
Ông trời cũng
thao thức
Đốt đèn sáng đêm
thâu.
Mẹ ơi nằm trên
võng
Con trăn trở
không yên
Lòng con nhớ
trăm miền
Nơi con từng
dừng bước.
Tiếng suối reo
róc rách
Như tiếng mẹ ru
hời
Con nằm ngắm đất
trời
Thiếp đi trong
tiếng hát.
Thạch
Lâm 30.4.1972
Trăng
Gì đẹp hơn ánh
trăng sáng trên đồi
Không có bút có
lời nào tả hết.
Dưới ánh trăng-
Đoàn quân đi đỡ mệt
Mát rượi- Dịu
dàng, soi rõ bước ta đi.
Trưa
Hè
Tắc kè kêu vang
khe đá
Vòm
lá xanh, ve ra rả gọi hè
Võng mắc đu đưa
cuối bờ khe
Nằm trên võng
soi rõ mình dưới nước.
Suối trong vắt cây
ven bờ tươi mát
Khóm hoa rừng
thơm ngát hương bay
Nằm đu đưa trong
giấc ngủ say
Mơ như được trở
về bên mẹ.
Trên con đường
ta đi diệt Mĩ
Những lúc dừng chân ngắm non sông hùng vĩ
Dải rừng xanh,
đồi sắn nương khoai
Ta mang theo
trên suốt chặng đường dài.
Ta nhớ mẹ, nhớ
cánh đồng bát ngát
Nhớ giọng hò,
tiếng hát người thân
Nhớ những đêm
trăng sáng đầy sân
Vui sum họp
chuyện gia đình đầm ấm.
3.5.1972
Đời
Chinh Chiến
Đường hành quân
dài theo đất nước
Lòng rộn ràng
theo mỗi bước chân đi
Hướng vào Nam, đêm đi
ngày nghỉ
Có ai hiểu được
lòng người chiến sĩ.
Ta đã qua thành
Vinh xứ Nghệ
Vượt sông Lam
khi đã xế chiều
Đường ta đi đất
nước đẹp bao nhiêu
Rừng trùng điệp
núi nhấp nhô tít tắp.
Hôm nay vui trên
đường diệt giặc
Thủ quân trong
rừng, nằm bên bờ suối
Nghe rì rào như
bản nhạc hôm nao
Cùng em nghe
giữa thủ đô yêu dấu.
Tán cây rợp um
tùm bên suối
Vắt vẻo, đu đưa
như thủa trên nôi
Cứ nằm im là
lòng lại bồi hồi
Nhớ thương ai ở
phương trời xa cách.
Sáng nay từ rừng
ta về với biển
Sóng nhấp nhô
bạc đầu từng đợt
Xô vào bờ cát
trắng mênh mông
Để lại cho ai
nỗi nhớ trong lòng.
Biển Hà Tĩnh
sáng nay đẹp quá
Dải phi lao xanh
thắm chạy dài
Bờ cát trắng mịn
màng đón sóng
Từng đợt dồn lên
hôn bãi cát dài.
Ngồi bên bờ biển
xanh
Lòng uất
nghẹn nhìn biển ta đẹp thế
Mà giặc Mĩ đê
hèn vây đạn, rào bom
Ta góp sóng cùng
biển dìm chúng nó.
Núi, sông, biển,
trời của ta đẹp thật
Mỗi bước ta đi
lòng càng yêu quý
Từng gốc cây,
khóm lúa, bờ tre
Như giục lòng ta
mạnh bước trên đường.
Kỳ Anh. 14.5.1972
15.5.1972
Sau 2 ngày đêm
hành quân mệt mỏi, dừng lại ở rừng Kỳ Anh. Cuộc đời chinh chiến lại ghi tiếp
những hàng đậm nét.
Núi Hồng Lĩnh
qua rồi, rời Cẩm Xuyên vào buổi tối. Đêm lại dừng lại ở sườn dãy Hồng Sơn. Ở
đây nhìn ra biển xanh xa tít tắp. Cuộc sống
cùng ngày tháng qua đi, …..sinh hoạt trở nên thơ mộng là khác.
Dùng màn lưới cá
để cải thiện, bắt cua cá, cả rùa nữa. Kì lạ vô cùng, một nắm rau rừng với nước
suối trong thành nồi canh cải thiện. Cả 10 người quay quần bên suối chia nhau
từng hơi thuốc. Cuộc sống đã gắn bó con người lại với nhau. Rồi sau đây chắc
chắn họ sẽ chẳng gần nhau nữa, sẽ có người phải xa trái đất này.
Bên
Suối
Chùm hoa tím nở
tươi bên suối
Màu thủy chung
nắng gió chẳng phai
Suối trong vắt
cuốn cánh hoa vừa rụng
Hoa tím trôi
theo dòng nước trong xanh.
Anh hái cho em
chùm hoa tím
Của núi rừng,
của tấm lòng anh
Dù ngày tháng có
qua đi lặng lẽ
Hoa tím bên bờ
suối vẫn tươi.
Anh vẫn mong
đừng phai màu tím
Tươi mãi màu hoa
trọn nghĩa đợi chờ
Như tình ta
chung thủy không mờ
Mong tình ta đẹp
tựa những vần thơ.
Câu
Cá Bên Suối
Nước trong veo
soi đàn cá nhỏ
Lượn vòng quanh
những hòn đá xanh rờn
Cả tiểu đội ngồi
câu bên suối
Thỉnh thoảng reo
lên khi giựt cá lên bờ.
Đồng chí ơi! Đẹp
đẽ những vần thơ
Ta giữ lấy trong
những ngày đánh Mĩ
Gì quý hơn mối
tình đồng chí?
Gắn bó chân
thành không chút riêng tư.
Bóng tôi, bóng
anh in trên suối
Như tấm ảnh chụp
chung giữa rừng xanh
Cá cắn câu rồi,
kéo lên đồng chí!
Con cá bay lên
vắt vẻo trên cành.
Ta như sống lại
những ngày thơ bé,
Cùng bạn bè câu
cá cạnh cầu ao
Nhớ không quên
tưởng mới hôm nào
Ôi tươi đẹp
những ngày niên thiếu.
Thời gian qua
mỗi người một ngả.
Màu
Xanh Của Biển
Sáng nay truy
kích trên cao điểm
Dừng lại bên bờ
nghe sóng biển reo ca
Mặt biển xanh,
bát ngát, bao la
Sao xao xuyến
trong lòng ta đến thế!
Mặt trời lên,
nhuộm mầu hồng cho biển
Cả một vùng rực
áng hào quang
Sóng nhấp nhô
cuồn cuộn từng hàng
Tung bọt trắng
xô vào bờ cát phẳng.
Đẹp quá em ơi,
màu xanh của biển
Mát dịu lòng anh
lưu luyến không rời
Anh muốn em dù
chỉ một lần thôi
Cùng ngắm biển
thấy màu xanh yêu dấu.
Anh rất yêu màu
xanh
Của cánh đồng ven sông và hàng dừa đầu xóm
Nay anh yêu hơn
màu xanh của biển
Bởi lòng anh yêu
biển quá đi thôi!
Biển xanh đó của
ta
Dịu dàng đưa
đoàn thuyền đánh cá
Buồm căng gió ra
khơi
Mặt biển xanh in
cả sắc mây trời.
Biển xanh đó của
ta
Quyết không cho
lũ quân cướp Mĩ
Biển của ta cùng
người chung ý chí
Dâng sóng nhấn chìm lũ giắc cướp màu xanh.
Ta yêu biển quê
hương
Như ta yêu những
đồng lúa con đường
Bằng trái tim
rộn rã yêu thương
Quyết đem sức
giữ màu xanh của biển.
16.5.1972
Chiều
Buồn
Rặng tre xanh
lặng im cùng người lính trẻ
Đang bâng khuâng
trong nỗi nhớ niềm thương
Rặng tre xanh rủ
bóng ven đường
Như người bạn
đồng quê gần gũi.
Anh lính buồn
bên bờ tre lặng lẽ
Thấy tâm hồn
chia sẻ muôn nơi
Cho tình thương
từ khắp bốn phương trời
Cùng góp lại một
nỗi buồn hiu quạnh
Nơi núi rừng nhớ
cánh đồng bát ngát
Nhớ mái trường
đại học hôm nao
Ơi thủ đô! Nhớ
lắm hôm nào
Tấp nập, rộn
ràng vui trăm nẻo.
Ôi, nhớ quá
những mùa hè năm trước
Nghe tiếng ve –
Nhặt phượng đỏ ven đường
Thấy trong lòng
rộn rã yêu thương
Cùng bạn bè vui
giữa chốn quê hương
Hè đến rồi, sao
nay lặng lẽ
Nhớ tiếng cuốc
kêu trong đêm vắng rừng sâu
Sao chiều nay
rừng vang tiếng ve sầu?
Càng xao xuyến
nhớ ngày hè thuở trước.
Thăm
Bạn
Tôi đến thăm anh
chốn rừng già
Cùng nhau chia
sẻ nỗi xót xa
Cùng nhau ôn lại
ngày qua ấy
Để lại cho nhau
mấy buồn vui
Anh và tôi từ
buổi xa trường
Cùng nhau vất vả
gội gió sương
Cùng nhau chia
sẻ bao cay đắng
Rồi động viên
nhau giữ vững lòng
Tôi nhớ gặp anh
buổi hôm nào
Rừng núi Thái Nguyên
dốc đèo cao
Cùng nhau về với
trường với lớp
Học tập, vui
chơi, phút chốc bỗng qua
Hôm nay tôi gặp
anh đây
Biết đâu chẳng
có sum vầy ngày mai
Cho dù mất một
trong hai
Tình ta giữ trọn
trong bài ca chung.
Có
Thể…
Bạn có thể trở
thành kĩ sư, bác sĩ
Nhưng quê nhà
giặc Mĩ xâm lăng
Đồng chí ơi! Có
thấu hiểu chăng?
Bao khăn trắng
trên mái đầu xanh đó.
Ta có thể xây
giấc mơ khoa học
Đem sức mình
phục vụ nhân dân
Đời ta vui hạnh
phúc muôn phần
Khi tất cả hiến
dâng cho cách mạng
Bạn học tập giữa
thủ đô yêu dấu
Có biết chăng
xương máu đang rơi
Có biết chăng
cùng một đất trời
Mà đồng chí,
đồng bào miền Nam
tang tóc
Sau chiến thắng
có bao người ngã xuống
Có thể rồi đây,
tôi phải lìa xa
Có thể dễ dàng
bạn sẽ bỏ qua
Những người đó
mà không hề thương tiếc.
Nếu như thế thì
cũng chẳng hề chi
Bởi vì tôi cũng
chẳng tiếc gì
Cho cuộc sống
của lớp người sau đó
Cho chân lí sáng
ngời càng tỏ.
Xa
Em
Tôi lại gặp trên
đường phương Bắc
Bao cô nàng
duyên dáng sinh viên
Những cô nàng
cười nói tươi duyên
Lòng lại nhớ em
yêu xa cách.
Có thể xa em,
không bao giờ gặp lại
Trong lòng anh
vẫn nhớ mãi không nguôi
Bây giờ đây, sao
tất cả trôi xuôi
Theo dòng nước
tình đời lặng lẽ.
Có thể em ơi,
ngày mai chiến thắng
Mái trường xưa
sẽ vắng bóng anh
Như cây xanh
thiếu hoa lá trên cành
Như biển cả
thiếu đi từng hạt muối.
Em đừng buồn em
nhé!
Em sẽ gặp anh
lúc buồn tư lự
Đứng nhìn sao
khi tựa bóng lan can
Em sẽ gặp anh
khi nắng dần tan
Và đêm tối bao
la trùm vũ trụ.
Vân
Dương 12.8.1971
Mong
Ước
Đứng trên vách
núi cao
Mặc gió rét mưa
gào
Đứng giữa ngọn
đồi cao
Mặc nắng hè
thiêu đốt
Trên đỉnh núi
cheo leo
Không gì ngăn
cản được
Vươn thẳng lá
xanh tươi
Reo cười trong
bão táp
Cây thông trên
núi cao
Ôi, sức sống dồi
dào
Ta mong ước làm
sao
Vững như thông
đỉnh núi.
Sang
Hè
Nắng chói chang
nắng vàng rực rỡ
Anh lính sinh
viên bỡ ngỡ bước sang hè
Ngồi quay quần
dưới bóng bờ tre
Nghe gió thoảng
và tiếng ve rả rich
Hè sang rồi anh
lính trẻ ơi!
Tiếng sáo ai bay
bổng lưng trời
Hòa trong gió
thành lời ca trong sáng
Đưa anh về với
kí ức tuổi thơ
Nhớ
Ai
Nhớ ai giữa chốn
rừng sâu
Nhớ ai trong dạ
âu sầu xót xa
Nhớ ai, ai có
nhớ ta
Thân thương,
trìu mến, đậm đà bấy lâu.
Mối
Tình Đầu
S. ơi vĩnh biệt
từ đây nhé
Mối tình đầu của
tuổi trẻ chúng ta
Tưởng đôi ta sẽ
sung sướng đến già
Niềm hạnh phúc
được bên nhau mãi mãi.
Ôi, còn đâu em
ơi!
Súng nổ bom rơi
từ trời Nam
vọng tới
Và những ngày
vời vợi cách xa
Vì không em
những năm tháng đã qua.
Nhớ lại em ơi,
ngày nào cắp sách
Lớp học phổ
thông phút gặp gỡ ban đầu.
Không hiểu sao,
ta chẳng hẹn gì nhau
Mà gặp gỡ, rồi
yêu nhau từ ấy.
Xa Hà Trung, đời
vui biết mấy
Giữa thủ đô, vui
học tập chuyên cần
Hạnh phúc gì hơn
mỗi lần gặp gỡ
Săn sóc, động
viên, từng nhịp đập trái tim.
Ta yêu nhau bằng
tất cả niềm tin
Của tuổi trẻ,
của quê hương mẹ
Của lòng anh và
của lòng em
Tình đôi ta thơm
ngát tựa hương sen.
27.5.1972
Rời Hà Tĩnh lên
đường vào trong lúc 18 giờ. Hành quân vượt dốc đèo, đường heo hút tưởng lên tận
trên trời, có lúc đi chẳng thấy ánh nắng mặt trời. Trăng lên lúc nào không rõ,
trăng sáng và đẹp, cứ mải miết đi dưới trăng lẳng lặng âm thầm.
24 giờ đến Quảng
Hợp- Quảng Trạch. Quảng Bình quê ta ơi,
mảnh đất ở tuyến đầu khu 4, lại đung đưa trên võng ngủ như đứa trẻ nhỏ, trăng
lọt qua khe lá, soi sáng cả khu rừng, ngày ngủ, đêm đi.
Đêm
Hành Quân
Đường ra mặt
trận đêm nay
Ánh trăng sáng
tỏ như ngày mai lên
Phương Nam tiếng súng
đang rền
Như giuc chiến
sĩ bước dần nhanh chân
Quân đi mạnh
bước ầm ầm
Đường vào như
hội ngày xuân đất trời
Ta đi trăng sáng
ngời ngời.
Ta đi nhịp bước
là lời ca chung
Lời ca đất nước
anh hùng.
28.5.1972
Một đêm hành
quân nữa lại qua. Ở đây, tất cả đổ ra tiền tuyến, xe vào gặp xe ra, nhộn nhịp.
Người vào gặp người ra, chào hỏi rối rít, người ta nhận nhau qua giọng nói.
Con đường đất đỏ
ngoằn nghèo uốn lượn trên núi. Con đường ra tiền tuyến đêm đến lúc nào cũng
nhộn nhịp, tấp nập, người, súng đạn rầm rì ra trận. Bụi mù đường. Ánh đèn gầm
của ô tô, xe kéo pháo. Tiếng xích sắt ầm ầm,
nặng nề nghiến lên mặt đường. Tên lửa trên giá ngếch nhìn trăng sáng.
Đi đây, lòng như
lặng lại nhớ phương Bắc xa xôi. Nhìn sao bắc đẩu nhớ người thân phương đó. Bạn
có biết lòng ta đêm nay. Vai đeo nặng, ngực muốn xé ra. Nóng quá. Chân bước
những bước nặng nề, rát, mỏi lắm rồi. Mắt muốn nhắm lại, cay sè. Tất cả sự giày
vò về thể xác, những đau khổ về tinh thần bắt ta phải chịu đựng.
24 giờ đến Quảng Thạch, Quảng Trạch “ Quảng Bình quê ta
ơi” giá bây giờ được nghe tiếng hát ấy nhỉ, quý giá vô cùng. Nơi đây đã ghi lại
biết bao bước chân của những người ra trận, trong đó có bàn chân thứ mấy ngàn
của tôi.
Đêm nay lại đi,
đêm thứ 3 rồi!
Trên
Đường Đêm Nay
Dưới trăng sáng
con đường hiện rõ
Vắt qua đồi,
xuyên qua núi dốc cao
Đường ta đi rầm
rập ồn ào
Náo nhiệt, đông
vui tất cả ra tiền tuyến
Xe vào nặng nề
đèn gầm le lói
Gặp xe ra, thò
đầu ra chào hỏi
Tìm đồng hương qua giọng nói quê hương
Tất cả lướt
nhanh, cuốn bụi mù đường.
Quân vào chào
quân ra
Tất cả trên
đường như bản hùng ca
Của những người
đêm nay ra trận
Vui với nhau một
niềm vui bất tận.
Anh quê đâu,
đồng chí nơi nào
Gặp nhau đây hút
chung điếu thuốc lào
Tiếng rít thuốc,
tiếng cười tươi kể chuyện
Tất cả trên
đường xao xuyến lòng tôi
Ồ trên xe có
tiếng người con gái
Hỏi vọng ra “các
anh ở nơi mô?”
Tất cả qua đi
trong giây lát đồng hồ
Sao nhớ mãi
chuỗi cười lúc nãy.
Quê hương ơi!
Lúc này tôi tha thiết
Nhớ những gì đã
gắn bó đời tôi
Tất cả tạm xa,
tất cả qua rồi
Hẹn gặp lại ở
ngày mai chiến thắng.
Có ai hiểu lòng
người chiến sĩ
Đêm hành quân
đang nghĩ về đâu?
Có ai biết đường
ta đánh Mĩ
Những niềm vui
cứ đến tự bao giờ.
28.5.1972
Quảng
Thạch, Quảng Trạch, Quảng Bình
29.5.1972
Đêm hành quân thứ 3. Trở lại với đồng bằng,
nhớ nhất là 2 lần vượt sông Gianh giữa đêm trăng sáng. Ta đã qua nhiều sông,
vượt sông Hồng đỏ nặng phù sa, qua sông Cầu nước xanh biếc. Rồi sông Thương
nước chảy hai dòng, Hà Bắc nơi ta đã ghi lại những kỷ niệm xa xôi. Qua sông
Thương, sông Cầu, đường vào trong qua quê hương Thanh Hóa, bóng cầu Hàm Rồng in
trong dòng sông Mã, chào quê hương bà Triệu tôi đi, bóng dừa xanh soi dòng sông
Mã còn in mãi trong lòng người ra trận.
Xa xứ Thanh tôi
vào Nghệ An- thành Vinh kia rồi. Qua sông Lam- núi Ngự, sông Lam cuồn cuộn đưa
nước về xuôi. Quê của Bác Hồ vĩ đại, quê của xô viết năm xưa. Vào Hà Tĩnh vượt
qua dải Hồng Sơn, qua Hồng Lĩnh, rồi đến bãi biển xanh rờn với hàng phi lao reo
bốn mùa cùng sóng gió.
Về đây qua Đèo
Ngang mà ở đây “cỏ cây chen lá”. Đêm trăng sáng vượt sông Gianh. Quảng Bình quê
ta ơi, sông lấp loáng như màn bạc, thuyền lao nhanh đưa đoàn quân vào trong góp
lửa cùng miền Nam,
tôi sẽ còn đi, còn đi nữa. Chắc sẽ còn qua nhiều sông, nhiều núi, mà trước kia
tôi chỉ biết qua những bài giảng mà thôi. Nghỉ lại ở Quảng Tân, Quảng Trạch,
Quảng Bình.
Qua
Sông Gianh
Sông Gianh ơi!
Chào dòng nước biếc
Chào Quảng Bình
tha thiết bấy lâu
Dưới ánh trăng
sông xanh biếc một màu
Lấp lánh mái chèo, tung tràn bọt nước trắng sông.
Dòng nước sông
Gianh hiền lành điềm đạm
Như con người
khu bốn: kiên trung
Quảng Bình ơi,
mảnh đất anh hùng
Trong lửa đạn,
vẫn một lòng son sắt
Thuyền ghé bến,
tiếng người con gái
Sao thân quen từ
lúc ban đầu
Mái chèo em, đưa
thuyền vượt sông sâu
Sao vững chãi,
êm đềm tha thiết.
Sóng sông Gianh
vỗ nhẹ mạn thuyền
Nghe giọng nói
tiếng cười duyên dáng
Phía xa xa cánh
buồm căng gió
Tiếng gõ tiếng
chèo vang cả khúc sông.
Chào Quảng Bình,
chào sông Gianh nhé
Chúng tôi đi,
sao lòng khỏe nhẹ
Thuyền ghé bờ,
lúc nào chả biết
Qua sông rồi lại
mải miết hành quân.
Sông Mã ơi, đêm
nay sao nhớ quá
Nhớ Hàm Rồng,
tàu hối hả qua sông
Nhớ quê hương,
ôi những cánh đồng
Lúa chín vàng,
vui mùa gặt hái.
30.5.1972
Đêm hành quân
thứ 1, phải vượt qua sông Gianh lần thứ 3. Qua nhiều dốc cao, đường khó đi quá
, cây cối um tùm lối đi, trời mưa một lúc, trăng mãi khuya mới lên được, trăng
nhợt nhạt như người ốm. Qua những dãy núi cao, đến đây gặp những đồng lúa chín
vàng. Những làng xóm của Quảng Liên, Bố Trạch, nhà ngói xen trong cây cối,
những vườn mít, rặng tre (sáng ra mới rõ). Dừng chân lúc 24 giờ.
Máy bay địch thả
pháo sáng liên tục. Gầm rít chán trên đầu rồi cũng bỏ đi. Nghỉ lại trong gia
đình ( mới có con đi bộ đội). một gia đình nghèo của vùng Bố Trạch.
Đêm nay chúng
tôi lại phải đi, ở đây đang mùa gặt hái, đông vui nhộn nhịp, lại nhớ quê mình
chắc cũng bước vào ngày mùa bận rộn, mẹ và các em chắc vất vả nhiều, lại càng
nhớ mình hơn. Mẹ ơi con nhớ quá. Đêm hành quân chân con bước thấp bước thấp
bước cao mà lòng con luôn nghĩ về mẹ, những suy nghĩ của đứa con hiếu thảo,
chắc khuya thế này mẹ vẫn thức nhớ con. Mẹ ngủ đi mẹ ạ, con cũng sắp nghỉ rồi,
sắp nghỉ để mai lại hành quân, để mai lại xa mẹ hơn một đoạn đường nữa.
Trường
Sơn Ơi!
“Trường Sơn ơi! Trên đường ta qua không một
dấu chân người”
Đường Trường Sơn
nở nhiều đóa hoa tươi
Như chào đón
những người ra trận
Trường Sơn ta
qua một màu xanh vô tận
Trước chỉ biết Trường Sơn qua lời ca tiếng hát
Nay đứng trên Trường Sơn đón gió mát đêm hè
Gậy Trường Sơn
trước anh kể em nghe
Nay anh chống
gậy mòn dốc đá.
Trên Trường Sơn
đêm nay
Tìm chòm sao Bắc
Đẩu trên đầu
Ở phương đó là
quê hương yêu dấu
Đã nuôi ta, đã
tiếp sức tuổi xuân.
Đường Trường Sơn
đêm nay ngã mấy lần
Mỗi lần trượt là
chuỗi cười nâng dậy
Tay
chống Gậy Trường Sơn
Ta lại thấy vững
hơn và mạnh bước.
Đường Trường
Sơn, đường ra phía trước
Núi thấp dần sau
mỗi bước chân ta
Trên Trường Sơn
ta lại cất tiếng ca
Bài hát “Trường
Sơn” “ gậy mòn” dốc đá.
Bài ca Trường
Sơn, ta đã hát nhiều lần
Sao đêm nay khúc
hát quá quên thân
Mà sao xuyến lạ
lùng bài hát
Vút bay lên, bát
ngát giữa đêm trăng.
Hỡi em yêu! Có
hiểu lòng anh
Lòng những người
mang lời ca ra trận
Ở Thủ đô dù học
hành có bận
Cũng dừng nghe
khúc hát “ Trường Sơn”
Đêm nay trăng
sáng lắm em ơi
Anh nhìn ngôi
sao phương Bắc ngời ngời
Không biết từ
đâu lòng anh lại nhớ
Nhớ không nguôi
tha thiết lạ lùng.
Anh muốn bài ca
Trường Sơn đêm nay
Sẽ bay vút ngân
dài theo dốc đá
Và anh ước có
sức nào kỳ lạ
Vang đến bên em,
đến tận giảng đường.
Trường Sơn, ôi
sao nghe tha thiết…
Vượt Trường Sơn
đêm ngày anh mải miết
Trên Trường Sơn
sáng lòe ánh chớp
Tiếng súng tấn
công từ tiền tuyến vọng về
Giục giã anh đi
giữ vững lời thề
Đánh tan giặc Mĩ
anh về gặp em
Anh sẽ lại hát
em nghe
Bài ca Trường
Sơn, đêm nay anh đã hát.
30.5.1972
Từ
Đây
Ta vào Bố Trạch
từ đây
Cuộc đời bạn với
rừng cây ngút ngàn
Trưa hè vọng
tiếng ve ran
Từ đây nắng lửa
mưa tràn thâu đêm
Từ đây cuộc sống
êm đềm
Đã vắng súng nổ
bom rền đất rung.
10.6.1972
Thương
Anh
Thương anh đêm
đếm lạnh lùng
Nhẹ đu đưa võng
một mình một thân
Thương anh gặp
bước gian truân
Cuộc đời chẳng
lúc dừng chân hỡi đời
Thương anh chẳng
nói nên lời
Nhìn qua khe lá,
thấy trời đầy sao
Thương anh trong
bước gian lao
Đời anh còn có
khi nào ước mơ
Nhìn sao, sao
lặn, sao mờ
Thương anh chỉ
có vần thơ tâm tình.
10.6.1972
Ở
Quảng Bình
Trời Quảng Bình
không lúc nào yên tĩnh
Đất Quảng Bình
không ngớt tiếng đạn bom
Người Quảng Bình
một dạ sắt son
Tất cả quê hương
đêm ngày đánh Mĩ.
Rừng Quảng Bình
một màu xanh thẳm
Lỗ chỗ đau
thương từng hố bom đào
Cây trong rừng đứng
sững vươn cao
Dù bom đạn cắm
vào gốc rễ.
Sông Quảng Bình
hiền hòa trong mát
Với những hàng
cây, bãi cát mịn màng
Nước tung lên
bom đạn rền vang
Vẫn dịu dàng
những cánh buồm căng gió
Người Quảng Bình
một lòng diệt Mĩ
Tiền tuyến, hậu
phương gắn bó ngày đêm
Quê hương hát
lên giữa tiếng bom rền
Trong khói lửa,
vẫn vững bền ý chí
Tôi hôm nay trên
đường đánh Mĩ
Dừng lại nơi
đây, tuyến lửa Quảng Bình
Để ngày mai,
chiến đấu hi sinh
Cho Tổ quốc, cho
Quảng Bình yêu dấu.
14.6.1972
Không
Thể Ngồi Yên
Ta không thể
ngồi yên
Khi đất trời quê
ta vẫn đục
Ta không thể
ngồi nghe
Tiếng máy bay
quân thù gầm rú
Ta không thể làm
ngơ
Để cho con ác
thú giết người
Ta không thể
ngồi yên
Khi bom đạn Mĩ
phá màu xanh đất nước
Đồng chí pháo
binh, hãy dìm đầu nó xuống
Không cho đạn bom
phá nát luống cày
Bắn đi anh, kìa
chúng nó đang bay
Gieo tang tóc
trên hai miền đất nước
Đồng chí bộ
binh, hãy xông lên phía trước
Giương lê lên
nhằm chúng nó mà đâm
Súng trong tay
nhắm đầu chúng nó
Trút đạn căm
hờn, ngày tháng nấu nung.
Đồng chí không quân,
hãy cất cánh bay
Hỡi én bạc, hỡi
chàng trai Phù Đổng
Nổ súng đi anh,
nhằm đàn quạ Mĩ
Diệt nó đi, nhấn
nó xuống bùn đen
Thiết giáp ta
ơi, hãy nồ súng rền vang rền
Xông tới, chà
lên bốt đồn quân giặc
Dưới xích sắt,
quân thù tan nát
Cho quê hương ta
xanh ngát đồng xanh.
Chúng mà tới, ta
sẵn sàng diệt chúng
Dù ở đâu trên
mảnh đất thân yêu
Ta giữ quê hương
để sớm sớm chiều
Vang tiếng hát
bốn ngàn năm lịch sử.
14.6.1972
Không
Đề
Máy bay Mĩ ngày
đêm gầm rú
Trút đạn bom lên
mảnh đất quê hương
Giặc muốn phá đi
những mái trường
Để em ta nấc lên
tiếng thét đau thương.
Quê hương ta
những cánh đồng xanh ngát
Những đêm trăng
vang tiếng hát sân đình
Chúng nó sợ màu
xanh đồng lúa
Chúng sợ các em
ta ca múa rộn ràng.
Giặc muốn đồng
ta xơ xác héo hon
Dùng tiếng đạn
bom át tiếng thét căm hờn
Chúng muốn mẹ ta
vắng đàn con nhỏ
Chúng muốn ta
buông súng đầu hàng.
Mày muốn gì hỡi
quân cướp nước
Đạn đã lên nòng,
ta sẽ trả lời bay
Lũ chúng nó đốt
phá đêm nay
Phải đền tội tan
thây trên đất Bắc.
Ta
Với Rừng Xanh
Ta đàng hoàng
dưới bóng cây rợp mát
Cất cao lời ca
tiếng gát yêu đời
Mặc chúng nó
trên trời gầm rú
Tiếng hát chúng
ta, át cả tiếng đạn bom
Ôi tự hào, con
người trong lửa đạn
Vẫn dàng hoàng,
sau mỗi loạt bom rơi
Có nơi đâu, mà
cuộc sống con người
Trong gian khổ,
miệng vẫn cười tươi tắn.
Chúng tưởng đạn
bom sẽ làm ta sợ hãi
Chúng muốn ta
mãi mãi chịu đau thương
Nhưng với ta
cuộc sống vẫn bình thường
Trong lửa đạn,
thêm thắm tình đồng chí.
Ta đã hiểu vì
sao ta đánh Mĩ
Dám hi sinh
không tính toán nhỏ nhen
Ta đã hiểu con
đường lên phía trước
Đầy chông gai,
nhưng hạnh phúc tràn đầy.
Ta yêu thương
những xóm làng đất nước
Những dòng sông
trong mát quanh năm
Ta yêu những dải
đồi tít tắp
Những con đường
rầm rập ngày đêm.
Rừng xanh ơi,
sao mà gắn bó
Với những ngày
dãi nắng dầm mưa
Ta yêu rừng, nhớ
những buổi trưa
Rừng che chở ru
ta trong tiếng hát.
Bom cứ nổ, đất
có rung có giật
Nhưng lòng người
vẫn vững vàng ý chí
Chuẩn bị ngày
mai lên đường diệt Mĩ
Núi rừng ơi
người có hiểu lòng ta.
Sáng nay bên
rừng nghe suối reo ca
Dòng nước mát, hoa
bên bờ tươi thắm
Rừng xanh ơi! Ta
đã yêu người
Càng gắn bó
trong những ngày đánh Mĩ.
Ngày mai thôi,
khi diệt xong quân cướp.
Ta sẽ cùng rừng
dựng xây đất nước
Sức trẻ của ta
sẽ mở kho vàng
Của rừng núi,
giữ gìn bao thế hệ.
Ta bên rừng cùng
hát khúc ca
Và rừng xanh sẽ
nở đầy hoa
Hoa chiến thắng,
hoa của rừng ấp ủ
Và trưa nay rừng
lại ru ta ngủ
Trong tiếng suối
reo, cây lá rì rào.
16.6.1972
Sống-
Chết
Sống làm người-
ai cũng mong hạnh phúc
Sống làm người-
ai cũng biết nhục- vinh
Sống nhỏ nhen
chỉ biết một mình
Thì cuộc sống sẽ
trở nên đơn độc.
Sống làm người
chỉ lo tính toán
Vì vật chất đơn
thuần, mà bán rẻ lương tâm
Sống làm chi- dù
phải chết trăm lần
Ta cùng chết,
cho đời thanh thản.
Sống làm người,
hãy đừng sợ hãi
Đừng khom lưng,
quỳ gối trước gian nan
Quý giá bao
nhiêu, đáng sống vô vàn
Khi ta sống suốt
đời cho cách mạng.
Chết- giản đơn-
ai cũng chỉ một lần
Trong cái chết
biết bao phần suy (nghĩ?).
Gặp
Quê Hương
Tôi gặp các anh
trong tuyến lửa
Mới biết nhau
vài bữa đã thân thương
Gặp các anh như
gặp cả quê hương
Những con người
hiền lành chất phác.
Quê hương ơi,
dừa xanh tươi mát
Gặp các anh dào
dạt bao tình
Ôi những người
con xứ Thanh giản dị
Ta gặp nhau
trong ý nghĩ làm người.
Gặp mấy o tươi
cười hớn hở
Giản dị, hiền
lành, vẫn cánh áo nâu non
O đã xa nhà, gác
lại chuyện chồng con
Cùng cả nước vui
niềm vui đánh Mĩ.
Quê hương ơi!
Mấy năm rồi xa cách
Cầm súng lên
đường bảo vệ quê hương
Không phải riêng
ai, mà trên khắp nẻo đường
Trai gái quê
hương cùng chung mọi việc.
Ta cầm súng, có
me, em cầy cuốc
Mang đến từng
hạt gạo, cân ngô
Đường ta đi,
trăm nẻo có ai ngờ
Từng tấc đất có
tay em vun đắp.
Hôm nay gặp các
anh các chị
Như gặp quê
hương trên đường đánh Mĩ
Lòng thêm vui,
những suy nghĩ tâm tình
Quê hương ơi! Ta
nguyện sẽ hi sinh
Cho Tổ quốc- cho
Quê hương yêu dấu.
30.6.1972
28.6.1972.
Về Bắc Lốc- Vạn
Tranh công tác. Ở đây, ta gặp lại những con người quê hương Thanh Hóa- Giản dị,
chân thành. Ở đây con trai, con gái xứ Thanh đang đem mồ hôi, xương máu để bảo
vệ mạch máu giao thông. Không phải riêng ta mà cả quê hương đã lên đường đánh
Mĩ. Ở đây, tiếng nói quê hương là sự thông cảm sâu sắc. Sao ở đây lúc nào cũng
ầm ĩ bởi đạn bom quân thù. Người dân sống trong hầm hố. Đất của ta, trời của ta
mà chúng nó tự do quấy phá. Ta sẽ giữ cho yên bầu trời mặt đất của ta. Xuống
căn hầm của một nhà dân. Bé mới sinh được vài tháng đu đưa trên võng mắc trong
hầm, em đã phải thức giấc, khóc thét sau mỗi loạt bom rơi.
Gần
Mẹ
Đất mẹ hiền lành
nuôi từng gốc lúa
Nuôi những vồng
khoai, nương sắn tốt tươi
Và từ lâu đau
đớn thân người
Đạn bom Mĩ xé
nát thịt da của mẹ.
Em bé chào đời
bằng tiếng khóc oa oa
Giấc ngủ ngon-
môi hồng chúm chím
Bỗng thét lên
sau mỗi loạt bom rơi
Đất mẹ ơi! Con
đã hiểu lòng Người.
Trong lòng đất
nghe tiếng bom rất nhẹ
Có phải chăng,
ta được mẹ chở che?
Mẹ chịu dựng mọi
đau thương tang tóc
Để em ta, bớt
tiếng khóc đau lòng.
Đêm nay ngủ
trong hầm tuyến lửa
Bom B52 dội lại
đâu đây
Trong lòng mẹ,
vẫn hiền hòa âu yếm
Với đàn con
chuẩn bị đi xa.
Trong lòng mẹ,
ta thấy sao yên thế
Như cây kia cắm
rễ, đâm cành
Ta sẽ lớn và ra
hoa kết quả
Bởi đời ta đã có
mẹ yêu thương.
Gửi
Em
Vắng tin em từ
ngày nào em nhỉ?
Có phải từ hôm
em tiễn anh đi
Còn nhớ chăng em
ta đã nói những gì
Trong giờ phút
chia tay người yêu quý.
Ta yêu nhau, và
đã xa nhau
Có gì đẹp hơn
tình ta trong xa cách
Vẫn yêu thương
đằm thắm mối tình
Vẫn chung thủy
giữ vững lời hẹn ước .
Ngày mai thôi,
khi diệt xong lũ cướp
Ta sẽ gặp nhau
hết sức vui mừng
Anh sẽ kể em nghe chuyện gió núi, mưa rừng
Chuyện đánh Mĩ,
mà (em?) hằng mong mỏi.
Hôm nay dừng
chân trên đường ra trận
Anh gắng biên
thư mặc dù rất bận
Gửi đến em, để
em được cùng anh
Vào trận đánh
ngày mai sắp đến.
Lạ lùng thay,
lòng anh đêm nay
Sao trăm mối vẫn
không quên chờ đợi
Những lá thư,
những niềm hạnh phúc
Giục giã lòng
anh trước lúc lên đường.
Anh gửi tới em
tất cả yêu thương
Tất cả tâm hồn
của người ra trận
Anh gửi tới em
lời ca bất tận
Mong ngày mai ta
gặp gỡ yêu thương.
Việc
Hôm Nay
Công việc ngày
qua đang làm bỏ dở…
Xếp lại sau này
sẽ có lúc làm xong
Còn những gì ta
muốn, ta mong
Đều đóng lại trong
tâm hồn, trí nhớ.
Công việc hôm
nay ta đang làm vội vã
Gấp rút khẩn
trương theo tiếng gọi tâm hồn
Ta đang làm với
sức trẻ đôi mươi
Không tính toán,
không suy bì tị nạnh.
Ta chai tay đào
hầm trong lòng đất
Áo thấm mồ hôi
nhưng lòng ta chân thật
Có ngờ đâu những
bàn tay cầm bút
Đến hôm nay làm
đất đổ đá nhào.
Song ta tự hào
với công việc hôm nay
Dù gian khổ
nhưng tràn đầy hạnh phúc
Tâm hồn ta không
lúc nào vẩn đục
Với những điều
ích kỷ riêng tư.
Việc làm hôm nay
khác việc làm ngày trước
Mỗi việc làm và
mỗi bước chân đi
Đều mang theo
tất cả những gì
Mà cha anh đã
làm hay mong ước.
Hôm nay đào sâu
vào lòng đất
Ta hiểu thêm sự
thật, lòng tin
Tai lắng nghe
dưới lớp đắt im lìm
Hạt giống đang
sinh sôi nảy nở.
Ta sẽ làm những
gì đang bỏ dở
Công việc hôm
nay là để bước đi lên
Công việc hôm
nay là xây móng đắp nền
Cho ngày mai
hoàn thành chắc chắn.
Chắc là em sẽ
chưa hiểu hết
Việc của anh dù
em có biết qua
Em yêu ơi, tình
yêu của chúng ta
Càng bền vững
khi hôm nay anh làm thật tốt
Trong lòng đất,
lòng người càng chân thật
Gắn bó, thương
yêu hơn bất cứ nơi nào
Em yêu ơi, em có
biết vì sao
Anh tin tưởng ta
cần làm đến thế
Công việc hôm
nay dù giản đơn đến mấy
….. (?) …………..
viêc ngày mai
Đường ta đi qua
mỗi chặng dài
Là tới đích tới
ngày hẹn ước
Ta tin tưởng
việc hôm nay trọn vẹn
Là ngày mai ước
hẹn cũng chẳng xa
Việc làm hôm nay
thôi thúc lòng ta
Gắng phấn đấu
trên đường về tới đích
1.7.1972
Rừng
Chiều
Phía chân trời
nhuốm màu hồng rực rỡ
Mặt trời dần
xuống rặng núi xa xa
Còn vướng lại
ánh nắng vàng trên lá
Khẽ rung rinh
với làn gió ban chiều.
Rừng chiều nay
sao thật đáng yêu
Mát rượi lòng ta
chan hòa sức sống
Một niềm vui sau
một ngày lao động
Ta lại ngồi ngắm
rừng núi bao la.
Ríu rít cành
cao, chim về làm tổ
Rộn rã yêu
thương nghe tiếng chim non
Cuộc sống ở đây
dù vất vả, vẫn còn
Niềm vui (nhỏ
chim bay về?) mà gắn bó.
Gió khẽ lay khóm
lau già bên dốc
Cây bông lau
chốc lại phất đong đưa
Trong lòng ta
lại nhớ chuyện ngày xưa
Đinh Tiên Hoàng
dấy cờ lau khởi nghĩa.
Rất đẹp rừng
chiều nay
Rừng cùng ta vui
với tháng ngày.
2.7.1972
Chồi
Xuân
Trước cửa hầm
một gốc cây đã cụt
Bỗng hôm nay bật
dậy chồi xanh
Kỳ lạ thay sức
sống của lá cành
Trong bom đạn
vẫn tươi xanh mơn mởn.
Đẹp quá chồi
xuân trong nắng sớm
Ngơ ngác nhìn
giọt sương sáng long lanh
Lòng ta vui mong
chồi non chóng lớn
Che mát cuộc đời
bằng cành lá xum xuê.
Những chồi xuân
mang sức sống tràn đầy
Như những cuộc
đời sống ở nơi đây
Mặc đạn bom đêm
ngày dội xuống
Vẫn vươn lên
dưới ánh nắng mặt trời.
Ta xa hầm mấy
hôm nay trở lại
Nhìn chồi xuân
thêm những chiếc lá xanh
Gió khẽ rung
chồi xuân động đậy
(?) cho mình
vươn lên với rừng cây.
Ta sống ở đây xa
những gì thân thiết
Bạn với chồi
xuân với căn hầm chật
Sống chan hòa
hiền lành chân thật
Bởi ta nằm trong
lòng đất quê hương.
Ngày mai thôi ta
sẽ lên đường
Chồi xuân ở lại
cùng gian hầm đây nhé
Ta mong sao ngày
nào gặp lại
Chồi xuân là cây
cổ thụ giữa rừng xanh.
4.7.1972
Tin
Tưởng
Ta tin rằng ngày
mai vui sẽ tới
… (?) ….. rồi
cũng sẽ qua đi
Ta sẽ quên đi
tất cả những gì
Đã dằn vặt trong
lòng ta ngày tháng.
Ta tin tưởng sẽ
có ngày trở lại
Mái trường xưa
vui mãi khúc ca
Đời sẽ vui trong
ánh sáng chan hòa
Ta lại giửi
những phương trình toán học.
Hãy tin tưởng ở
ngày mai bạn nhé
Dù sau này ta
phải chịu đau thương
Hãy mạnh chân
dồn bước trên đường
Tới hạnh phúc,
tới ngày sum họp.
Hỡi em yêu, hãy
tin ở tình ta
Dù hôm nay có
phải cách xa
Hãy chờ đón một
ngày vui gặp mặt
Ta lại cùng nhau
xây đắp cuộc đời.
Đồng chí ơi, hôm
nay dù gian khổ
Gió núi, mưa
rừng, đạn nổ, bom rơi
Tin tưởng ngày
mai khắp cả đất trời
Cờ chiến thắng
tung bay đường thắng lợi.
Hãy tin tưởng ở
việc làm hôm nay
Lặng lẽ, âm
thầm, ngày qua tháng lại
Việc ta làm sẽ
còn mãi mãi
Với lịch sử cha
anh dựng nước diệt thù.
6.7.1972
12.7.1972
Đêm nay tôi sẽ
lên đường ra trận. Chiều nay tôi được đứng vào hàng ngũ chiến đấu của Đảng, đã
là Bôn sê vích. Ngày 12.7.1972 là ngày
đáng ghi nhớ trong đời.
Cha yêu thương
của đời con, con đã là người đồng chí của cha rồi đấy. Chắc cha sẽ vui lòng khi
con trưởng thành. Cha sẽ an tâm trước việc làm đầy gian khổ hi sinh của con hôm
nay. Cách xa cha muôn dặm, con ôm hôn cha với tất cả nhựa sống đang tràn trề
trong con.
Cha ơi, con đã
sắp đi rồi. Con sẽ đi vào nơi đau thương tang tóc, nơi mà con người đang tập
trung ý chí. Cha sẽ theo dõi mọi hành động, việc làm của con.
Mẹ ơi, con đang nhớ
tới mẹ, người mẹ suốt đời lo lắng cho con, chăm sóc con những ngày thơ ấu. Lòng
mẹ là dòng nước mát vô tận trong nguồn tưới mát lòng con trong những giờ ác
liệt nhất của cuộc đời. Mẹ sẽ làm dịu đi nhức nhối của đau thương. Lúc này con
đang nhớ mẹ. Nhớ không gì ngăn nổi.
Ngày mai ta sẽ
đến nơi. Ta sẽ phải làm gì đây với cuộc đời. Bây giờ đã là đảng viên, trách
nhiệm càng nặng nề. Liệu ta có vượt được không? Dù phải hi sinh cả tính mạng,
cả cuộc đời 20 xuân phơi phới thì cũng chẳng sao. Bởi sự hi sinh đó là nền móng
cho sự sống mai sau, là hòn đá lát cho lâu đài cao đẹp.
Cha mẹ ơi, hãy bằng lòng để con vào trận hôm
nay, đọ sức cùng chúng nó. Con sẽ trở về bên
mẹ, kể cho mẹ nghe những ngày qua con xa mẹ.
Ta vào trận hôm
nay bình thường hết sức. Có gì đâu, ta đi vào con đường mà cha anh, bạn bè đã
bao lần qua lại. Nhẹ nhàng giản dị như chân lý- Sáng ngời như ánh nắng mùa
xuân.
Đẹp đẽ vô cùng
con đường ra trận. Ta đi theo tiếng gọi của lương tâm. Ta làm theo ý nguyện của
muôn người.
Chào rừng xanh ở
lại, ta đi. Hẹn ngày mai gặp lại.
13.7.1972
Bắt đầu trang bị
lại mọi thứ để lên đường. Con người bắt đầu có sự gắn bó. Trạm tiền tiêu “Cửa
Rừng” đã đón và cung cấp cho chúng tôi. Đường ra trận náo nức lạ thường.
Trong lòng đã dậy lên suy nghĩ về cái chết, sự
sống. Nhưng suy nghĩ để làm gì, để giải quyết vấn đề gì? Lê Mã Lương- Anh là
người đi trước cho chúng tôi bước theo. Đường tôi đi hôm nay là lần thứ mấy
nghìn rồi.
Đêm nay nghỉ
trong thôn nhỏ ở Cự Nẫm. Sao đầy trời. Những ngôi sao sáng nhấp nháy như những
cặp mắt lo lắng, đợi chờ. Tôi trằn trọc không sao ngủ được. Có phải cái rạo rực
của người lần đầu ra trận không? Nhớ ngày nào lần đầu bước vào phòng thi. Nhớ
ngày nào gặp em lần đầu.
Chòm sao Bắc
Đẩu sáng nhất. Có gì trong đó chứa đựng
yêu thương, mong ngóng. Đời ta từ đây lại bước vào thử thách. Một thử thách lớn
lao nhất của cuộc đời.
14.7.1972
Rừng Quảng Bình
cùng ta ghi nhớ
Lại một chiều hành quân bằng cơ giới. Xe chật,
đường xóc kì lạ. Người mệt mỏi. Trên
đường ta vào, địch thường xuyên ngăn chặn. Pháo sáng suốt dọc đường. Địch bắn
phá ta cứ đi. Vượt qua đạn bom mà xốc tới. Đoàn xe ra trận đêm nay ồn ào khí
thế của người chiến thắng.
Qua 3 trạm rồi.
Ba trạm là ba lần gian khổ, trèo đèo, vượt dốc. Có lúc tưởng như đứt hơi.
Quảng Trị đang
gọi chúng tôi.
Chúng tôi đã sẵn
sàng rồi các anh!
Đi, ta đi, hẹn
ngày mai trở lai, tuy rất xa vời!
Lại lên đường ra
trận. Từng loạt bom nổ xé tan không khí im lặng của núi rừng. Pháo phòng không
đỏ rực giăng lưới trên cao.
Ta cứ đi xuyên
rừng, nhằm Quảng Trị xốc tới.
Qua Gio Linh
giữa đêm trăng đầu tháng
20.7.
1972
Một tuần hành
quân liên tục. Tôi đã dừng ở lại Cam Lộ- vùng giải phóng của Quảng Trị. Ôi miền
Nam- mảnh đất thân yêu của đất nước mà lâu nay tôi mới chỉ nghe. Nay đặt chân
lên mảnh đất mới giải phóng.
Đạn bom còn vương
vãi trên mảnh đất này. Đường hành quân địch thường xuyên bắn phá, ngăn chặn.
Qua những dải đồi cháy nham nhở, hố đạn bom, lởm chởm cả một vùng. Chỉ còn trơ
lại những gốc cây đen nhẻm.
Đường ta đi pháo
sáng địch thả liên hồi. Pháo cầm canh từng chặp. Đây rồi những xóm làng của
miền Nam,
người dân đã đi cả. Quảng Trị ơi- tôi đã về với Người đây.
Tôi đã quen dần
với đạn bom. Hành quân dài mang nặng trên vai. Ta đã đến với miền Nam với cả sức
lực của tuổi trẻ.
Ngày mai, lại
lên đường, ta sẽ vào nơi quân thù còn chiếm đóng, làm nên nhiều Quảng Trị, để
quê hương miền Nam
thoát khỏi ách hìm kẹp của Mĩ ngụy.
Đây là thử thách
lớn lao. Đây là cuộc sống và chiến đấu. Còn có nơi nào khác anh dũng, ngoan
cường, bình tĩnh bằng ở đây. Những người mới ra trận với tuồi đời 19 đôi mươi.
Anh bộ đội ơi- Anh đẹp lắm.
22.07.1972
Vượt qua bom đạn
quân thù tôi qua Đông Hà lúc đêm thị trấn tan hoang đổ nát sau cuộc chiến đấu
ác liệt. Vượt sông Cam Lộ vượt (vấn?) trận – Dừng lại ở huyện Triệu Phong, vùng
giải phóng cách thị xã Quảng Trị 7 km. Địch đánh phá dữ dội. Từng đợt B52 rải
thảm. Pháo bày từ hạm đội tới tấp nã vào Triệu Phong. Vùng giải phóng đây,
những ngôi nhà làng xóm quen thuộc của miền Nam đất Việt. Dân ở đây cũng tốt
nhưng sợ bom đạn ác liệt. Nằm ở hầm nghe đất rung rào rào sau mỗi trận B52. Đã
bước vào cuộc chiến đấu thật sự rồi. Sự sống- cái chết chỉ gần nhau gang tấc.
Thị xã Quảng Trị - mảnh đất Quảng Trị là trận địa chiến đấu đầu tiên trong đời.
Ở đây là tập trung của hai quyết tâm, tập trung của sắt thép và bom đạn. Ta sẽ
thử lửa ở đây. Tiếng súng cứ dồn dập vọng tới. Hãy bình tỉnh – dũng cảm sẽ đi
đến cái sống vinh quang. Xin tạm biệt mẹ, các em và em yêu của anh để anh vào
cuộc chiến đấu vĩ đại này.
Vùng
giải phóng Quảng Trị
24.7.1972
Chốt trên căn cứ
Ái Tử. Bom đạn không lúc nào ngớt, hết từng loạt pháo kích lại tiếp những đợt
B52. Mặt đất cứ rung lên bần bật. Đơn vị đã có một đồng chí hi sinh vì bom B52.
Ta vẫn sống đàng hoàng trong lòng đất. Khu Ái Tử ngổn ngang xác xe địch, nhà
cửa đổ nát. Công sự địch ngổn ngang. Ta đã sẵn sàng thế trận đợi địch đến. Ta
nguyện giữ Ái Tử đến giọt máu cuối cùng. Em ơi- Ái Tử là gì nhỉ? Có phải Ái là
yêu không nhỉ ? Còn Tử là gì ? Nằm trong hầm, sau những loạt bom rung chuyển
vẫn có những phút im lặng của chiến trường. Đêm nay mưa rơi. Pháo sáng địch
sáng trưng cả khu Ái Tử. Anh cầm chắc súng áp vào má lạnh của thép - lòng anh càng nhớ em. Nhớ lạ lùng – người
ta vẫn có cái nhớ kì lạ. Dòng suy nghĩ về em, về gia đình bị cắt đứt bởi những
đợt pháo kích.
Ái
Tử - Ái Tử. Quảng Trị
Đêm
1.8.1972
Một tuần nay
chốt giữ Ái Tử, cái bàn đạp của thị xã
Quảng Trị. Bom, đạn trút xuống đây không biết là bao nhiêu chỉ biết tìm được
một giây phút yên lặng trên trời cũng như mặt đất thì thật là hiếm hoi. Con
người đã quen với những tiếng nổ dữ dội. Suốt đêm pháo sáng địch thả liên tục không ngớt. Mọi
sinh hoạt cũng chưa có gì khó khăn ác liệt lắm. Có thể nói rằng: Ở đây, là
quyết tâm cố gắng của con người đến mức cao nhất. Đầu lúc nào cũng váng lên.
Ghét nhất là lũ OV10 và L19 chúng như bầy nhặng xanh suốt ngày đêm quần đảo,
chỉ điểm cho B52 và bầy phản lực trút bom.
Bom đạn của
chúng hòng làm ta khuất phục. Bọn Mĩ đã
nhầm. Chẳng có gì khuất phục được dân tộc này cả - một dân tộc có 4 ngàn năm
giữ nước và dựng nước – dân tộc Việt Nam – con người Việt Nam dạn dày trong bom
đạn vững vàng trước mọi thử thách.
Chúng tôi – một
tiểu đội chốt ở đây. Mọi sinh hoạt đều ở dưới hầm. Trong lòng đất Việt Nam ta nghe ấm
hơi người. Mọi người gắn bó, không ở đâu bằng ở đây tình cảm con người lại chân
thành cao đẹp đến thế.
Đêm
ở Ái Tử
Ái Tử đã chìm
trong đêm
Đêm sâu thẳm
trời đầy sao lấp lánh
Đêm cũng không
yên
Luôn bị xé nát
bởi tiếng rền của B52
Tiếng pháo kích
chớp lòe nổ xé
Đêm sâu thẳm lũ
chó luôn cào cấu
Pháo sáng liên
hồi, có lúc nào yên
Lũ chúng nó như
điên như dại
Trút đạn bom
định đặt lại đau thương
Trên quê hương
ta vừa giải phóng
Mà mảnh đất ta
nằm còn nóng lửa hôm nao.
Ái Tử ơi ! Đêm
về khuya rồi đấy
Mang bên mình
biết mấy đau thương
Bom đạn quân thù
chặn đường cản lối
Pháo sáng, đạn
bom xé đêm tối bao la
Đêm nay có ta
bên nòng súng thép
Đạp trên đồn thù
đổ nát
Cùng trời sao
giữ mãnh đất yêu thương
Ái Tử ơi ta thức với đêm trường.
1.8.1972
2.8.1972
Kì lạ thay, lâu
lắm rồi ta chẳng suy nghĩ gì tới quê hương, gia đình nữa. Sao chiều nay ta bỗng
lại nghĩ tới.Chắc chắn gia đình sẽ buồn, lo nghĩ về ta. Vắng đứa con trong thời
gian dài của thời kỳ chiến tranh ác liệt, ai mà chảng lo, chẳng nghĩ.
Cha mẹ hãy vui
lên vì trong cuộc chiến đấu này con đang góp sức chung với dân tộc, giữ mảnh
đất Quảng Trị mến yêu.
…Sao có lúc ta
trở nên nhỏ nhen và ích kỷ. Sao ta lại so sánh với bạn bè, so sánh làm gì nhỉ?
Chỉ tổ làm cho đầu óc cẳng thằng mà thôi.
B52 và pháo bầy
đã cắt đứt dòng suy nghĩ không đâu. Mấy đứa bạn cũ đang ở đây đã lại ẩn vào dĩ
vãng.
Ta sống những
ngày ác liệt của cuộc chiến đấu. Ta có niềm tự hào của riêng ta.
Em
ơi có thể,
Ngày
chiến thắng về không có bóng anh
Thì,
Em
hãy nhìn lên sắc cờ kiêu hãnh
Có
anh về ôm ấp rặng dừa xanh.
Trận bom B52
chiều nay rải gần quá. Đất, đá, bụi, khói trùm cả khu vực. Không ai việc gì,
mọi công việc vẫn bình thường của cuộc sống chiến trường. Đêm đã bao trùm khu
Aí Tử, pháo sáng địch không lúc nào tắt, hết quả này, chùm này đến chùm khác,
pháo bầy cứ như đánh trống. Đêm chiến trường không lúc nào yên tĩnh.
Mẹ
ơi!
Đêm chiến trường
lòng con nhớ mẹ
Nhớ quê nhà tha
thiết lắm mẹ ơi
Ở Ái Tử đêm nay
con chỉ biết nhìn trời
Sao Bắc Đẩu như
mắt ai vời vợi.
Mẹ ơi! Ở đây
không một giây yên tĩnh
Bom đạn quân thù
xé nát cả trời đêm
Nhưng lòng con
vẫn cứ êm đềm
Với kỉ niệm
những ngày bên mẹ.
Chắc đêm nay mẹ
không ngủ được!
Nhìn phương Nam mong đợi
tin con
Thương quá mẹ
ơi, mắt mẹ mỏi mòn
Lo lắng. Mong
chờ con trai của mẹ
Ở Ái Tử con trai
vẫn khỏe
Cũng ngày ngày
nhớ mẹ không nguôi
Mẹ thương ơi,
con đã sẵn sàng rồi
Chờ địch tới là
xông lên diệt hết.
Đừng lo nhiều
đến con mẹ nhé
Xung quanh con
còn đồng chí, anh em
Tất cả bên nhau,
đồng cam cộng khổ
Gắn bó yêu
thương, như con đẻ một nhà
Đêm nay ta đang
chờ địch tới
Trời đầy sao,
như mắt ai vời vợi
Gửi gắm tin yêu,
tất cả cho ta
Gửi cả cho ta
trời sao lớn bao la.
Quảng
Trị Của Ta
Quảng trị ơi quê
hương vừa giải phóng
Hết bóng quân
thù giày xéo quê ta
Từ Ái Tử, La
Vang cho đến Đông Hà
Tất cả về ta vui
mùa chiến thắng.
Ta đã qua Cam
Lộ, Gio Linh
Đẹp đẽ thay mảnh
đất quê mình
Mặc bom đạn vẫn
một màu xanh mát
Làng ta nghèo
tiếng hát vẫn sáng trong.
Ta đã qua Đông
Hà- Ái Tử
Mới hôm nao quân
thù còn hung dữ
Ngang ngược nơi đây gieo tang tóc đau thương
Đến hôm nay, ta
thẳng bước trên đường.
Ai đã qua đây,
càng tự hào quý giá
Từng xóm làng
từng ruộng lúa dòng sông
Ai qua đây càng
thấy yêu thương
Anh Giải phóng
quân lặn lội đêm trường.
Anh Giải phóng
quân ơi Anh đẹp lắm
Anh là niềm tin
của Quảng Trị quê tôi
Anh là ngôi sao
sáng mãi ngời ngời
Là ngọn đuốc
sáng đêm dài Quảng Trị.
Nhớ
Em Tôi
Lâu rồi vắng
tiếng cười trẻ nhỏ
Lòng khao khát
nghe tiếng nói tuổi thơ
Lâu rồi vắng
tiếng gà gáy sáng
Lòng khát khao
cảnh êm ấm gia đình.
Em tôi ơi, đang
làm gì đấy?
Anh nhớ em biết
mấy em ơi!
Có những đêm anh
không ngủ được
Trằn trọc trong
lòng luôn nghĩ tới em.
Anh nhớ mãi hôm
anh đi em khóc
Chẳng …(?)….
biết anh sẽ lâu về
Và chiều chiều
em đứng đợi trên đê
Cố tìm anh trong
đoàn quân qua xóm.
Anh nhớ nhà, nhớ
em trai nhỏ nhất
Ở chiến trường
trong căn hầm chật
Anh tìm cho em
đồ chơi em thích
Chú thỏ bông, ô
tô nhựa em chơi.
Em trai ơi! Ở
trong xa cách
Anh vẫn bên em
nghe tiếng em cười
Ngày mai thôi,
đất nước nở hoa tươi
Anh sẽ hái cho
em chơi em nhé.
Lúc anh đi em
còn bé tí
Em lớn dần anh
mong lắm em ơi!
Em lớn lên vui
chơi và học tập
Quân thù kia anh
đã diệt tan tành.
Anh nhớ em, nhớ
tiếng nói nụ cười
Nhớ dáng em đi,
đôi chân nhỏ bé
Chạy lăng xăng
đuổi bướm, tìm hoa
Em trai là hạnh
phúc của lòng ta.
4.8.1972
(Nhớ
em Đang, đứa em út của gia đình)
Có
Hiểu Anh Chăng Em
Gửi
S. thân yêu.
Có hiểu chăng em
lòng anh đêm nay
Nghĩ về em, nhớ
những ngày dạo trước
Có hiểu chăng
em? Dù trong lửa đạn
Anh vẫn thiết
tha với cuộc sống tình yêu.
Chắc em đã biết
về Quảng Trị,
Em đã lần nào
nghe tên Ái Tử,
Hay Đông Hà, Cam Lộ, Gio Linh?
Có hiểu chăng em
đó là nghĩa là tình.
Em có nghe tới
cũng không hiểu được
Như ngày nào em
mới hiểu anh
Ở mảnh đất mà
anh đang chiến đấu
Đã thấm máu hồng
của đồng chí, của anh.
Anh biết em ngày
đêm bận học hành
Là cô giáo của
tương lai đất nước
Anh sung sướng
mong sao em hiểu được
Lòng anh đêm nay
trước lúc xung phong.
Em có hiểu
chăng? Có thể hôm nay,
Anh ngã xuống,
máu thấm vào mảnh đất
Để đời sau cất
tiếng hát thanh bình
Để đời sau đẹp
đẽ những mối tình.
Có hiểu chăng
em? Lòng anh sung sướng
Nghĩ đến em,
hạnh phúc của em
Đừng nghĩ rằng
anh quá nhỏ nhen
Trong tình cảm,
trong tình yêu trước đó.
Anh rất hiểu
lòng người con gái
Sẽ khổ đau với
năm tháng đợi chờ
Anh rất hiểu
những mối tình dang dở
Sẽ khổ đau tê
tái biết chừng nào.
Em có hiểu anh
như em vẫn nói
Vẫn chưa đủ đâu
còn thiếu rất nhiều
Có khi nào em
nghĩ đến tình yêu
Sẽ tan vỡ trong
những ngày xa cách.
Em hãy quên đi
để đừng đau khổ
Bởi mối tình đầu
dang dở tuổi xanh
Hãy quên đi như
gió thoảng trên cành
Như đợt sóng
thủy triều hôn bãi cát.
Em hãy để cho
tâm hồn tươi mát
Với trời xuân
bát ngát nắng hồng
Em hãy để cho
lòng mình mát dịu
Với mưa xuân mới
mẻ của mùa sau.
Chiều
ở Ái Tử
Bóng nắng xiên,
chiều về Ái Tử
Gió mát lùa khua
động những mái tôn
Sao chiều nay
tâm hồn ta mát rượi
Sau một ngày
chiến đấu khẩn trương.
Cảnh chiến
trường chiều nay ta nhìn lại
Những cột đèn
cháy dở đen thui
Những lô cốt kia
chôn vùi xác giặc
Những căn nhà đổ
nát bởi đạn bom.
Mảnh đất nơi đây
nóng lửa hôm nào
Xác xe địch ngổn
ngang bên hàng rào đổ nát
Anh chiến sĩ hiên ngang bên chiến hào đang hát
Tay
mải mê lau khẩu súng thân yêu.
Phía xa kia quân
thù đạng bắn pháo
B52, pháo bày
từng đợt
Giặc điên cuồng
hòng hủy diệt quê ta
Đạn bom quân thù
chẳng ngăn bước….
5.8.1972
Trách
Mình
Trách mình số
phận long đong,
Suốt đời quanh
quẩn trong vòng gian nan
Những toàn chịu
cảnh cơ hàn
Than thân trách
phận phàn nàn cùng ai?
Mấy năm đèn sách
miệt mài
Đến nay rồi cũng
phí hoài mà thôi!
Trước như chim
bổng lưng trời
Nay như con ếch
đang ngồi giếng sâu
Ngồi mà ngẫm
nghĩ hồi lâu
Trách mình số
phận đi đâu cũng hèn.
Bi
quan thế S. ơi! Chiều Ái Tử 5.8.1972
Cuộc
Sống ở Đây
Cuộc sống ở đây
vẫn cứ sang
Bom rơi đạn nổ
vẫn đàng hoàng
Cứ hát cứ vui
cùng ngày tháng
Trong lòng mong
đợi phút xung phong.
Hú
Vía
Bắc ghế cạnh hầm
ngồi làm thơ
Pháo địch từ đâu
quá bất ngờ
Đạn nổ đằng sau
vài chục mét
Chạy nhanh vào
hố, rớt cả thơ.
Lại
Buồn
Ta chẳng muốn
làm gì thêm nữa
Tay
rã rời, chân mỏi quá đi thôi
Long nao nao hết
đứng lại ngồi
Một nỗi trong
lòng trỗi dậy.
Nhìn ánh nắng
chiều sao nhạt nhẽo
Làn gió nào mà
yếu ớt thổi qua
Đàn chim kia còn
mỏi cánh phương xa
Cho ta gửi lòng
ta ra Bắc với.
Mắt mỏi mòn nhìn
phương xa vời vợi
Khói bom thù còn
vương lại trên cao
Trong lòng ta
không hiểu vì sao
Buồn chẳng muốn
làm gì thêm nữa.
7.8.1972
Mấy hôm nay mệt
mỏi quá, buồn và chẳng muốn làm gì, lúc nào cũng nằm trong hầm, lòng suy nghĩ
miên man. Chốt giữ ở đây gần một tháng rồi còn gì. Chưa đánh chác gì, chỉ nằm
nghe bom đạn quân thù dội quanh mình. Cuộc sống vẫn chưa khó khăn lắm- cơm vẫn
thừa ăn- thịt bò đến phát ngán người, chỉ thèm rau tươi, con cá. Những cái gì bình
thường nhất nay lại trở nên đặc biệt cần thiết và thấy nhớ.
Không sao gửi
thư ra ngoài kia được, chắc gia đình mong và lo lắng nhiều lắm. Đầu lúc nào
cũng nhức, mũi tắc tị, thật khó thở. Mũi viêm đến hai năm rồi mà chưa có lúc
nào chữa được.
Tình cảm con
người chai lại, rắn rỏi thêm theo ngày tháng, có thể nay mai sẽ còn đi xa hơn.
Huế- Sài Gòn còn đang đợi ta đi.
Mệt
Mấy hôm nay mệt
nằm hầm
Tiếng bom, tiếng
súng ầm ầm không ngơi
Có ai hiểu được
trên đời
Buồn vui trộn
lẫn trong người chiến binh
Mệt mỏi mà nằm
không yên
Tai nghe tiếng
súng vọng miền xa xôi
Nằm đây lòng cứ
bồi hồi
Bâng khuâng
trong dạ đứng ngồi không an.
Thương
Đồng Chí
Hôm qua anh vẫn
bên tôi
Mà nay anh đã về
nơi suối vàng
Châu ơi! Thương
nhớ muôn vàn
Ơi người đồng
chí- cơ hàn có nhau
Nhớ không gió
núi mưa rừng
Cuộc đời chinh
chiến chẳng dừng phút giây
Nhớ anh lòng dạ
chẳng khuây
Thương anh cuộc
sống tràn đầy ước mơ
Hôm nay nào có
ai ngờ
Vĩnh biệt đồng
chí từ giờ phút đây.
12.8.1972.
Một tháng chốt ở
Ái Tử. Một tháng của thời gian ngắn ngủi. Cuộc sống của những người giữ chốt ở
đây phải chịu không biết bao nhiêu bom đạn quân thù, cái sống cái chết gần nhau
là mấy.
Chờ một tháng
nay, 3 đồng chí đã hi sinh vì bom đạn rồi. Đau đớn những người trai trẻ. Cuộc
sống đang tràn đầy hạnh phúc. Các đồng chí đã trở thành người thiên cổ rồi. Mà
mới hôm qua thôi còn cười nói với chúng ta. Không biết tới đây sẽ còn mất những
ai? Cuộc chiến đấu sẽ còn dài, còn ác liệt. Đời một con người ngắn ngủi thế
thôi ư? Không biết rồi mai đây thế hệ sau này và những người ngoài cuộc có hiểu
chúng ta không? Và nếu họ quên đi một cách dễ dàng thì đau khổ biết bao!
15.8.1972.
Sau một cơn mưa,
Ái Tử trở nên dịu dàng, trời đất mát rượi. Những vết bom, pháo kích càng hiện
rõ. Cây cỏ vẫn xanh tươi, Ái Tử vẫn ác liệt. Sao sáng nay lại có vài giây phút
im lặng đến thế?
Hơn một tháng
nay ngủ hầm rồi, cuộc sống vẫn đường hoàng, vẫn bình thường- bom đạn chẳng làm
ta yếu đuối, hèn nhát. Cái chết không làm ta yếu hèn. Khi đã coi thường cái
chết thì mọi thứ khổ trên đời có nghĩa lí gì. Khi ta đã quyết làm nhiệm vụ thì
mọi tính toán riêng tư, mọi thứ nhỏ nhen của cá nhân đều chẳng có gì dằn vặt.
Bặt tin tức gia
đình lâu lắm rồi, ước mơ ngày trở lại, gặp lại những người thân yêu, còn gì
buồn khổ hơn không có ngày trở lại.
Cha, mẹ, người
yêu hãy tin tưởng ở con ngày về không xa lắm, và nhất định sẽ đến.
Tin tưởng, cố
gắng, khó khăn ác liệt sẽ qua, khi đó còn hạnh phúc gì bằng.
17.8.1972.
Công tác liên tục. Những ngày ở chốt phải
chuẩn bị thật khẩn trương, thật tốt. Địch chưa đổ xuống đất này. Không giữ được
chốt Ái Tử thì còn gì nữa. Sức lực, công lao bao người mới có. Ta không tiếc mồ
hôi, ta quý từng giọt máu. Máu ta đổ lúc nào cho xứng đáng.
Công sự, hầm hào
gần tháng rồi mà chưa đâu vào đâu cả, phải tranh thủ hết thời gian mới được.
Không thể thương chiến sĩ bằng cách để anh em nghỉ ngơi, có gì sau này hối hận
sẽ không kịp, kiên quyết làm bằng được.
Đêm nay trăng
sáng. Cả khu Ái Tử ngập tràn ánh trăng. Chắc ở quê ta trăng cũng sáng lắm. Đàn
em ta trông trăng, chắc sẽ nhớ đến anh nó ở phương xa. Các em ơi anh đang giữ
cho các em ánh trăng sáng. Anh muốn cả dải đất này được vui dưới ánh trăng.
Nhớ nhà vô cùng.
Nhớ gian nhà với mọi sinh hoạt bình thường sau bữa cơm chiều. Ôi thiết tha- tha
thiết
Niềm
Tin
Ta xây dựng một
niềm tin vững chắc
Một ngày mai
chiến thắng không xa
Bao gian khổ
trên đường giết giặc
Là khúc quân
hành vang rộn tim ta.
Cho dù hôm nay
còn nhiều gian khổ
Cho dù máu ta có
đổ nơi đây
Thì lòng ta sung
sướng tràn đầy
Bởi đã sống trọn
đời cho lý tưởng.
Đêm nay ta thức
cùng Ái Tử
Nghe tiếng bom
rơi trong lòng uất nghẹn
Cùng cây súng
đêm nay gần gũi
Một niềm tin sắt
đá ở ngày mai.
Ái Tử hôm nay đổ
nát tan hoang
Cuộc chiến đấu
vẫn còn gian khổ
Ái Tử ngày mai
nhất định huy hoàng
Ta xây dựng từ
đau thương đổ nát.
Một niềm tin không
gì lay chuyển được
Từ cuộc sống hôm
nay đi tới ngày mai
Như chân lý, như
mặt trời chói lọi
Soi sáng lòng
ta, sáng chói màu cờ.
Nhớ
Ta nhớ thiết
tha, đêm ngày tha thiết
Từng tin vui từ
miền Bắc bay vào
Em tôi ơi, quê
hương từ ngày ấy
Đã đổi thay biết
mấy hỡi em.
Anh nhớ thiết
tha cánh đồng 5 tấn
Nhớ hàng cây soi
bóng nước trong xanh
Anh nhớ lắm
những mái trường ngói mới
Đàn em vui học
tập hàng ngày.
Lòng anh vui
cùng niềm vui ngoài Bắc
Ngày hôm nay
phản lực Mĩ rơi
Anh sung sướng
đêm ngày thường nhắc
Đến quê hương
chiến thắng từng ngày.
28.8.1972
Rời Ái Tử, trăng
sáng mờ, đủ nhìn thấy đường đi. Hành quân đến vị trí mới chuẩn bị chiến đấu.
Vượt sông sâu lúc đêm khuya. Pháo sáng địch thả liên tục trên đỉnh đầu, pháo
kích bắn chặn đội hình, B52 táng liên tục. Đoàn ta vẫn đi. Dọc bờ sông , cây
cối xóm làng đổ nát tan hoang vì bom đạn Mĩ. Những thân cau cháy dở ngã gục,
những rặng tre xơ xác, ngổn ngang.
Đêm nay nằm
trong hầm kèo nghe bom rung đất rơi rào rào. Ta sắp nổ súng rồi, chúng bay hãy
coi chừng, lửa căm hờn sẽ trút xuống đầu kẻ gây tội ác. Chiến thắng sẽ về ta,
về ta tất cả.
Gặp
Em
Tôi gặp em trên
đường ra trận
Thoáng qua thôi
đã thấy quen rồi
Cô du kích trong
vùng giải phóng
Đánh giặc cừ,
giọng hát vẫn trong.
Ơi người em gái
của quê hương
Súng vác trên
vai, mạnh bước trên đường
Lúc đánh trận
mình em xông xáo
Giờ gặp anh, bẽn
lẽn mặt đỏ bừng.
Chúng ta cùng
chiến hào đánh Mĩ
Chiến đấu quên
mình trên mảnh đất quê em
Khẩu súng của ta
giống nhau em nhỉ
Trước quân thù
liên tục tấn công.
Quê hương em, mát
dòng nước biếc
Tắm mát lòng
anh, làm lành da thịt
Em là quê hương,
em là du kích
Chiến đấu giữ
làng, giữ mãi màu xanh.
*
* *
Hai bài thơ sau
đây được ghi trên 4 trang xen vào nhật ký. Bốn trang này nằm giữa tờ trước
đề ngày 14.6.72 với tờ sau đề ngày 16.6.1972 . Thời gian ghi dưới bài
thơ “Tạm biệt Như Xuân” là 25.4.1970, thời gian ghi dưới bài “Cô gái
quan họ” là 4.1971. Tôi (TTĐ) đoán Sỏi đã ghi nhầm thời gian ở bài “Tạm biệt
Như Xuân” vì vào tháng 4 năm 1970, Sỏi chưa nhập ngũ. Đó phải là năm 1971 thì
hợp lý hơn. Sau nhập ngũ, Sỏi có thời gian huấn luyện ở Như Xuân, rồi ngày 25.4.1971 di chuyển ra Hà Bắc. Cũng
trong tháng 4 đó, Sỏi ra Hà Bắc và gặp “Cô gái quan họ”.
Tạm
biệt Như Xuân
Tạm biệt Như
Xuân anh đi nhé
Chào núi rừng xứ
sở của chim ca
Như Xuân ơi anh
sắp phải xa
Lòng người lính
bao vui buồn thương nhớ.
Như Xuân cùng
anh giữ gìn bao kỷ niệm
Của đời anh ghi
mãi trong tim
Anh nhớ mãi Như
Xuân tươi trẻ
Luôn trên người
màu hoa tím thủy chung.
Ta gần nhau mấy
mùa rồi em nhỉ
Có mùa đông và
cả một mùa xuân
Chính nơi đây
anh đã bao lần
Chờ hạnh phúc dù
chỉ trong giây lát.
Gần Như Xuân xa
cánh đồng bát ngát
Vắng tiếng cười
nhưng rộn tiếng chim
Không có hoa
Hồng, đã có cả đồi sim
Đẹp đẽ biết bao
những chùm mua tím.
Sắp xa rồi,
không hẹn ngày gặp lại
Để lòng ta nhớ
mãi nơi đây
Nhớ rừng xanh,
đồi núi, cỏ cây
Và nhớ cả sắc
trời mây xanh thẳm.
Bước chân ai mà
em chẳng quen
Còn nhớ không em
những buổi tối đi rèn
Đoàn anh đi, sao
sáng trong đêm
Nghe rầm rập
chắc làm em thao thức.
Sắp xa rồi, nhớ
quá Như Xuân
Trong cuộc sống
biết bao lần tạm biệt
Xa Như Xuân ta
lại hành quân tiếp
Đến phương trời
vang tiếng súng tiến công.
Còn nhớ hôm nao,
ta mới đến
Hôm nay đây tạm
biệt chia tay
Ôi đời ta như
những cánh chim bay
Bay- bay mãi
chẳng khi nào mỏi cánh.
( 25.4.1970
(1971?)- Những ngày sống ở Như Xuân
chuyển ra Hà Bắc)
Cô
Gái Quan Họ
Mỗi lần gặp em
trên đường hành quân,
Là thoáng môi em
nở đóa đào xuân.
Mỗi lần gặp em
sau một ngày mệt nhọc,
Là gặp em với
giọng nói thì thầm.
Em gái ơi! Em là
cả mùa xuân!
4.1971
(Những
ngày ở Bắc Ninh)
*
* *
ĐỌC
VÀ SAO BIÊN NHẬT KÝ
TẠ
QUANG SỎI
Thấy tôi làm nghề xuất bản, anh Nguyễn Đình Hóa giao cho cuốn nhật ký của Tạ Quang Sỏi và truyền đạt ý định của chi hội Cựu chiến binh Khoa Toán, Đại học Tổng hợp Hà Nội (cũ) muốn xuất bản thành sách để lưu lại truyền thống của khoa. Tôi nhận nó với tình cảm đặc biệt vì anh Sỏi với tôi có nhiều cái cùng: cùng quê, cùng lớp ở Khoa Toán, cùng nhập ngũ khi đang học dở dang … Tuy nhiên, mãi đến năm nay, 2013, khi đã nghỉ hẳn công tác, tôi mới bắt tay vào đọc để sao chép ra cho thành bản thảo được.
Khi
bắt tay vào đọc cuốn sổ nhỏ này, tôi thực sự bị cuốn hút bởi cảm xúc thơ dào
dạt của Tạ Quang Sỏi. Anh đi tới đâu có thơ ở đó. Trước một sự kiện, hiện
tượng, công việc anh đều có thơ. Tôi có cảm tưởng thơ đã có sẵn trong anh, chỉ
chờ có cớ là tuôn ra. Ngôn từ của người học toán mà thật là phong phú, uyển
chuyển. Những lời thơ, câu thơ được viết ra rất rất ít dập xóa, thay đi đổi lại
mà vẫn rất hợp cảnh hợp tình. Đó là điều mà khi còn học cùng, tôi không bao giờ
nhận ra ở anh.
Nhật ký của Tạ Quang Sỏi được ghi vào cuốn sổ nhỏ khổ 13x18cm, có 200 trang
do Hợp tác xã Sông Hồng sản xuất muộn nhất là năm 1972. Bìa nilon màu xanh da
trời, có in chìm lô gô “Đường 9 Khe Sanh” ở góc dưới bên phải, bìa 1. Chắc đây
là cuốn sổ công tác mà trong quân đội cấp phát cho cán bộ từ cấp tiểu đội
trưởng trở lên để ghi chép công việc, nội dung tập huấn…
Phần
nhật ký được ghi thuận từ đầu sổ trở đi,
có 122 trang chiếm hơn nửa cuốn sổ. Phần ghi công tác, tập huấn và phần có lẽ
là nội dung tìm hiểu về Đảng Lao động Việt Nam trong phạm vi lớp đối tượng đảng
được ghi từ cuối sổ trở lên.
Giấy
trong cuốn sổ còn khá bền, dai, tuy nhiên đã ngả màu vàng. Mực viết chủ yếu là
mực nước với đủ màu xanh đen, xanh nước biển, tím, đỏ. Một số chỗ dùng bút chì.
Do viết bằng mực nước nên mặt trước thấm ra mặt sau làm cho nhiều chỗ rất khó
đọc, thậm chí không đọc được.
Trang
đầu của nhật ký ghi ngày 21.1.1972 có chữ ký và hòm thư bí mật của quân đội.
Trang cuối cùng ghi ngày 30.8.1972 chỉ với mỗi
dòng chữ: “Xa Minh Hoan”. Tính ra quãng thời gian là 7 tháng 9 ngày của
năm 1972. Số ngày được ghi nhật ký là 61 ngày. Nhật ký được viết trong quá trình huấn luyện ở Hà Bắc, diễn tập hành
quân dã ngoại qua vùng Chí Linh, Hải Dương, bắn đạn thật ở Quảng Ninh sau đó
hành quân qua Hà Tĩnh, Quảng Bình rồi vào chiến trường Quảng Trị.
Nhật
ký được ghi dưới hai dạng: thơ và văn xuôi. Thống kê được 70 bài thơ lớn nhỏ.
Không kể 2 bài thơ “Tự khuyên mình”, “Nghe tiếng giã gạo” của Hồ Chủ tịch và 2
bài “Dáng đứng Việt Nam”, “Về đi em” của Lê Anh Xuân do Tạ Quang Sỏi
chép.
Trong
số 70 bài thơ nói trên, bài “Tạm biệt Như Xuân” ghi ngày 25.4.1970 và liền đó
bài “Cô gái quan họ” ghi 4.1971. Ở bài “Tạm biệt Như Xuân” chắc Tạ Quang Sỏi
nhầm, vì tháng 4.1970 anh chưa nhập ngũ,
chắc phải 25.4.1971 mới đúng. Ngày đó, năm 1971, anh tạm biệt Như Xuân
(Thanh Hóa) ra Hà Bắc thì mới gặp “Cô gái quan họ” được.
Việc
đọc để sao ra 122 trang nhật ký của Tạ Quang Sỏi là rất khó khăn:
1/
Tác giả viết trên đường hành quân, tiện bút gì, mực gì viết bút ấy, mực ấy. Có
lúc viết được nắn nót, rõ ràng, lúc phải viết vội dưới ánh sáng của chiếc bật
lửa thì không thể chuẩn chữ cho được.
2/
Nhật ký được viết cách đây hơn 40 năm, mực thấm mặt trước ra mặt sau, nét nọ đè
lên nét kia dù có soi đèn, soi kính lúp cũng không luận được chữ gì. Nhiều chỗ
người đọc phải đọc bằng cảm xúc trước rồi với đọc bằng mắt sau. Về điều này,
tôi có may mắn là đã nhập ngũ trước Sỏi một thời gian, do cùng hoàn cảnh nên ít
nhiều có những cảm xúc gần nhau, dễ hiểu nhau.
Tuy
đã dành nhiều thời gian và đã cố hết sức mình nhưng, rất tiếc, tôi cũng không
thể đọc cho tỏ tường mọi chữ mà Tạ Quang Sỏi đã viết ra. Những chỗ đó tôi đều
đánh dấu ở bản sao. Rất mong ở đâu đó trên cao xanh kia Tạ Quang Sỏi hiểu cho
tôi. Và cũng mong các bạn cùng lớp lượng thứ.
TRỊNH TẤT ĐẠT
LỜI CUỐI SÁCH
Các bạn vừa đọc xong nhật ký Tạ Quang
Sỏi, một người bạn cùng học khóa chúng tôi, khóa sinh viên khoa Toán – Cơ,
trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, K13, 1968-1972. Nhiều, rất nhiều điều trong
những dòng tâm sự của anh cũng chính là những suy nghĩ của chúng tôi, những
thanh niên trong thời chiến tranh chống Mỹ.
Ngày ấy Mỹ đã ném bom miền Bắc, cả
nước là chiến trường, người người là chiến sỹ. Là thanh niên, ai cũng ý thức
rằng mình có thể trở thành chiến sỹ nay mai đây thôi. Ngày ấy, các trường đại
học đều sơ tán, rời Hà Nội, rời thành phố, lên vùng núi rừng, xuống với đồng
quê. Không khí chiến tranh ở những nơi xa xôi hẻo lánh ấy hình như bớt căng
thẳng hơn, nhưng tiếng bom nổ bất chợt đâu đó phía chân trời, tiếng ầm ì của
bầy máy bay vọng lại từ nơi xa vẫn bám theo dai dẳng. Tôi vẫn còn nhớ những bức
thư nhà gửi theo địa chỉ “Hòm thư T104, A1a …” dù chưa đi bộ đội. Phải, đấy là
địa chỉ gửi thư của đám sinh viên chúng tôi ngày ấy. “T104” là mã hòm thư của
trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Các khoa trong trường được mã hóa theo vần chữ
cái, “A” là Toán, “B” là Lý, “C” là Hóa… Chúng tôi lúc ấy đang học năm thứ
nhất, có hai lớp Toán, lớp A và lớp B nên địa chỉ gửi thư lấy theo lớp học là
“A1a” ! Và các chàng trai sinh viên nhận lệnh lên đường nhập ngũ được bạn
nữ cùng lớp tặng chiếc khăn tay, vỏ gối. Nhưng thay cho hình đôi chim, hay hai
chữ đầu tên lồng nhau thêu chỉ hồng trên nền vải trắng, các anh nhận dòng chữ
kỷ niệm “Lớp A2a”. Tình cảm cũng là tập thể, chung của cả lớp, không chút riêng
tư.
Lớp chúng tôi hồi ấy có nhiều người
đi bộ đội. Cả khóa học 1968-1972 chúng tôi có nhiều đợt nhập ngũ.
Đợt tuyển quân đầu tiên vào tháng 8
năm 1970, khi khoa Toán còn sơ tán ở Tiên Hội, Trung Thôn, huyện Đông Anh,
ngoại thành Hà Nội. Ngày giao quân, chia tay các bạn tại ký túc xá Lò Đúc để
lên đường có các anh Nguyễn Hữu Bảo, Hoàng Ngọc Hồ, Trịnh Tất Đạt, Nguyễn Hữu
Sở và anh Khánh lớp Cơ. Tháng 10/1970 gọi bổ sung thêm các anh Nguyễn Vũ
Lương, Bùi Văn Đũa. Tạ Quang Sỏi nhập ngũ chính vào đợt
này.
Đợt tuyển quân thứ hai, tháng 9 năm
1971, lúc ấy trường Tổng hợp đã về Hà Nôi. Sinh viên các ngành học tự nhiên
Toán, Lý, Sinh, Địa… ở ngay 3 tòa nhà 4 tầng, khu Thượng Đình. Nhập ngũ lần này
lớp Toán có các anh Nguyễn Dần, Trần Anh Dũng, Trần Đức Đạt, Lương Đức Thắng, Nguyễn Tuấn Thắng, Nguyễn
Đức Long (liệt sỹ) và các anh Nguyễn Văn Anh, Lê Văn Bính, Tôn Thiện
Chiếu, Nguyễn Văn Huyên, Nguyễn Cảnh Toàn thuộc lớp Cơ.
Trong đợt tuyển quân rầm rộ nhất,
tháng 1 năm 1972, chúng tôi vẫn còn nhớ mãi hình ảnh các sinh viên tân binh của
trường Đại học Tổng hợp Hà Nội đứng chật sân trường ở Thượng Đình chào cờ làm
lễ xuất quân. Lần này có trên 20 sinh viên năm thứ tư, năm cuối cùng của trường
đại học, lên đường ra mặt trận. Đó là các anh Nguyễn Hữu Báu, Trịnh Khắc
Đảo, Phạm Văn Định, Đỗ Ngọc Ninh, Phạm Bùi Phong, Lê Đình
Phan, Nguyễn Tiến Phúc, Phan Mạnh Toàn, Nguyễn Văn Tại, Phạm Hùng, Đỗ Xuân
Thành, Mai Đình Nội, Nguyễn Vĩnh Thuận, Đinh Quốc Tuấn, Đỗ Văn Thế,
Trịnh Trí Thức …(lớp Toán) và các anh Phùng Khắc Bình, Nguyễn Xuân Hậu, Nguyễn Đăng Hùng, Nguyễn
Kim Hùng … (lớp Cơ).
Và gần đến ngày
ra trường, tháng 5 năm 1972, trong khi các bạn đang nỗ lực chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp đại học,
một số các anh vẫn lên đường nhập ngũ: Phạm Hải Bắc, Trần Văn Bốn, Bùi Năng
Cận, Trần Phát Diệp, Chu Văn Keng, Ngô Ánh Tuyết, Đinh Đức Tuyết …
Các bạn tôi đã chiến đấu ở khắp các
chiến trường, từ “B ngắn” là Quảng Trị đến “B dài” sát biên giới Căm pu chia, đến chiến trường “C” ở trên đất Lào.
Rất may mắn là hầu hết các anh đã từ
chiến trường trở về. Người tiếp tục con đường binh nghiệp, người trở lại trường
đại học viết tiếp bài vở sinh viên còn dang dở. Tạ Quang Sỏi là một trong hai
chiến sỹ sinh viên của lớp chúng tôi không trở về ! anh đã hy sinh, thành liệt
sỹ. Anh mãi mãi tuổi hai mươi !
Nhận được cuốn nhật ký với nhiều
trang chữ đã nhòe vì theo chân người chiến sỹ - liệt sỹ trải qua bao nắng mưa
lửa đạn, là di vật vô giá mà anh Sỏi để lại, chúng tôi tự nhủ phải tìm cách gửi
nó đến các anh chị cùng khóa K13, 1968-1972, khoa Toán, trường Đại học
Tổng hợp Hà Nội. Để cùng nhớ về một thời chiến tranh, khó khăn, gian khổ, nhưng
đó là tuổi trẻ của chúng ta, trong sáng, đáng nhớ, đáng yêu.
Ý tưởng sao biên và in thành sách
“Nhật ký Tạ Quang Sỏi” được nhiệt liệt ủng hộ trong buổi gặp mặt kỷ niệm 40 năm
ngày tốt nghiệp ra trường của khóa 1968-1972, khoa Toán-Cơ, trường Đại học Tổng
hợp Hà Nội, tháng 5-2012 tại Huế. Nhiều anh chị đã ủng hộ kinh phí để có thể in
thành sách “Nhật ký Tạ Quang Sỏi” ngay trong buổi liên hoan này. Và sau đó,
nhiều anh chị khác còn tiếp tục ủng hộ thêm nữa. Nhân đây, chúng tôi xin gửi
lời cảm ơn thân thiết đến các anh chị vì sự ủng hộ chí tình ấy.
Để có thể ra mắt “Nhật ký Tạ Quang
Sỏi”, không thể không nói đến sự góp sức của nhóm tổ chức sao biên và cho in mà
người chủ chốt là anh Trịnh Tất Đạt, một cựu chiến binh, cũng là đồng hương
Thanh Hóa với Tạ Quang Sỏi.
Gấp lại trang
cuối của “Nhật ký Tạ Quang Sỏi”, xin gửi đến anh nén tâm
hương của những người bạn đồng học,
cùng trường, cùng lớp, cùng khoa. Chắc anh vui lòng với việc làm của
chúng tôi và mỉm cười đón nhận cuốn sách của mình.
TM Ban liên lạc lớp Toán
1968-1972,
Đại học Tổng hợp Hà Nội
Nguyễn Đình Hóa – Nguyễn Vĩnh Thuận
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét