YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 181
(tiếp theo)
Thằng thư ký cười hề hề :
“ Vậy mới nói...thoạt đầu em cũng nghĩ như chị. Cha này
thật bố tướng. Người ta có chồng có con đàng hoàng rồi mà còn tính chuyện tòm
tem, lại còn nói là chuyện ...lẻ tẻ. Sau em mới nghĩ, suy cho cùng, thời nay
cái đéo gì là chẳng của Đảng. này nhé quân đội của Đảng, công an của Đảng, tư
tưởng của Đảng, sức mạnh của Đảng, rồi sự nghiệp cũng của Đảng...tuốt tuột đều
của Đảng hết...bởi vậy cái cô Giám đốc trách nhiệm hữu hạn ấy cũng là của Đảng
thì có sao. Anh Tám là người đại diện cho Đảng, cô kia dẫu có chồng đi chăng
nữa thì cũng là của...anh Tám. Em đoán thằng bí thư của anh Tám cũng nghĩ như
em nên nó mới hứa như đinh đóng cột :
” Xin thủ trưởng cứ yên tâm công tác, một tuần lễ nữa em sẽ
đưa cô Giám đốc về cho thủ trưởng thoả nỗi ước mong..”
Bà Chánh văn phòng tròn mắt :
“ Thằng này liều mạng nhỉ ? Nó định bắt cóc cô Giám đốc sao
mà dám hứa hẹn chắc chắn vậy ?”
Thằng thư ký lắc đầu :
“ Vấn đề là phải chinh phục được cả khối óc lẫn trái tim
chớ ? Bắt cóc cô ấy về rồi cô ấy khăng khăng không chịu thì chẳng lẽ phải bạo
lực, thằng đè chân, thằng đè tay cho anh Tám hành sự à ?
Không không, vậy còn gì là sung sướng nữa. Anh Tám đâu có chịu vậy. Phải là tâm
phục khẩu phục kìa, nghĩa là khỏi cần tới “biện pháp nghiệp vụ”, cô Giám đốc
vẫn hiến dâng cả phần hồn lẫn phần xác thì mới gọi là...chữa được bệnh tương tư
cho anh Tám kìa...”
Bà Chánh văn phòng có vẻ sốt ruột :
“ Nhưng con mẹ Giám đốc ấy có yêu chồng không ?”
Thằng thư ký trợn mắt :
“ Yêu chứ sao không ? Cô này ngoài thời gian ở cơ quan ra
là phóng ngay về nhà cơm nước, dọn dẹp săn sóc đức ông chồng như hiền thê...”
Bà Chánh văn phòng lắc đầu :
“ Vậy mà đòi nó hiến dâng cả phần hồn
phần xác cho anh Tám thì còn lâu ạ ...”
Gã thư ký cười ha hả :
“ Ấy thế mà đúng như lời hứa, chỉ một tuần sau, thằng bí
thư đã dâng được cô ta tới tận miệng
cho anh Tám ăn gỏi mới tài ?”
Bà Giám đốc tròn xoe mắt :
“ Thật không ? mày nói thật không ? Nó dùng bùa phép gì hay
vậy ?”
Thằng thư ký thở dài :
“ Con người ta thường chết vì tham vọng...Giá như cô Giám
đốc trách nhiệm hữu hạn này cứ yên tâm với cái mình hiện có
thì đâu có làm sao ? Khốn nỗi cô muốn mở rộng xí nghiệp, phát triển sản xuất
dần dần tiến tới lập cả một tập đoàn liên hiệp may mặc nữa kìa. Muốn vậy trước
hết phải kiếm được đầu ra. Mà thời đó muốn xuất được hàng phải có quota. Cái này Bộ thương mại nắm chặt
trong tay, không phải để quản lý cho
công bằng, nghiêm minh mà chính là để bán cho các doanh nghiệp đang sốt ruột xuất được càng nhiều hàng càng
có lời....”
Bà Chánh văn phòng há mồm :
“ Buôn bán cả quota
nữa kia à ? Trời đất ơi, vậy còn cái gì là không mua không bán ?”
Gã thư ký cười hềnh hệch :
“ Sao bà chị ngây thơ quá vậy ? Thời buổi kinh tế thị
trường dẫu có định hướng xã hội chủ nghĩa đi chăng nữa thì tuốt luốt cái gì
cũng mua, cái gì cũng bán, từ bằng cấp, chức vụ cho tới danh hiệu anh hùng lao
dộng, nghệ sĩ nhân dân...cứ có “cung” là có “cầu”. Chẳng thế mà ông Bí thư tỉnh
uỷ Cà Mâu phải thú nhận rằng nếu muốn, cứ mỗi khoá bầu cử, ông có thể nhận cả
dăm bảy tỉ đồng đấy ư ...”
“ Ừ thì cứ cho là quota
cũng mua bán được. Nhưng nếu cần thì cô
Giám đốc kia cứ bỏ tiền ra mua mắc mớ gì phải hiến thân cho anh Tám ?”
“Đúng thế thật ... nhưng khốn nỗi thời điểm đó quota rất hiếm, có tiền cũng phải lùng
sục chán chê mới tiếp cận được mà lại rất dễ bị lừa . Đằng này có người dâng
tới tận nơi, tội gì không nhận ? Thằng bí thư của anh Tám mới đặt vấn đề “ như
thế ...như thế...”với ông Chủ tịch Quận
vốn quen biết cô Giám đốc Công ty và
nhất là Công ty này lại nằm trên địa bàn Quận của ông . Lúc đầu ông Chủ tịch
Quận còn ngần ngại, sợ việc toé loe ra ông cũng chết, nhưng sau vì “uy tín” anh
Tám quá lớn, có thể ảnh hưởng trực tiếp tới cái ghế của ông nên đành nhận lời .
Trước hết ông cho mời cô Giám đốc kia tới nói hiện có một số lượng lớn
quota hàng may mặc , anh Tám có thể
chỉ đạo để số quota đó thuộc về cô.
Vốn tin tưởng đồng chí Chủ tịch Quận xưa nay vẫn nhiệt tình giúp đỡ các doanh nhân, nhất cô đang
khao khát mặt hàng này nên vội vàng nhờ ông giúp đỡ . Thế là đúng vào ngày
thằng Bí thư đã hứa, ông Chủ tịch Quận đợi cô ở một phòng trong khách sạn lớn
ngoại thành. Không đầy 15 phút sau anh Tám ghé tới. Sau màn chào hỏi giới thiệu
, ông Chủ tịch Quận rút êm để lại cô Giám đốc ngồi với anh Tám....”
Gã thư ký kể tới đó thì ngưng lại làm bà Chánh văn phòng
sốt ruột :
“ Sao mất cảnh giác quá vậy ? Một thân một mình vào hang
cọp thì thoát sao được ? Nhưng thật ra nếu cô ta chống lại quyết liệt thì anh
Tám cũng chịu, chẳng xơ múi gì ...”
Gã thư ký gật đầu :
“ Cái điểm này thằng Bí thư
cũng đã tính tới rồi. Nó tính rằng kế hoạch của nó phải vượt qua ba điểm mấu chốt. Thứ nhất cô kia nhận lời
tới khách sạn. Qua được cái cầu này coi như kế hoạch thành công được một phần
ba. Thứ hai, khi ông Chủ tịch Quận rút lui, cô ta chịu ngồi lại với anh Tám. Kế
hoạch coi như thành công tới 70 phần trăm. Và phần còn lại, thắng lợi hoàn toàn
nếu cô ta chịu uống ly nước Coca anh Tám rót mời, trong đó gã bí thư đã bỏ sẵn
thuốc kích dục. “
Bà Chánh văn phòng kêu lên :
“ Trời đất ơi...cái
thằng Bí thư của anh Tám đểu đến thế kia à ?”
Gã thư ký bĩu môi :
“ Chuyện nhỏ...vậy đã ăn thua gì. Hắn còn bầy cho anh Tám
những chuyện tày đình gấp mấy lần chuyện này nữa kia . Và thế là trong lúc anh
Tám buông những lời đường mật hứa hẹn chỉ đạo rót quota xuống cho Công ty của cô gái thì cô này bắt đầu cảm thấy
người nóng bừng , mặt đỏ lựng, hai mắt cứ díu lại , chân tay nặng chịch như đeo
đá. Cái dáng vẻ của người tình trong mộng bấy lâu khao khát làm anh Tám cũng thấy trong người như có ngọn lửa cháy
đùng đùng. Thế rồi vẻ đạo mạo, nghiêm chỉnh lúc ban đầu biến mất tiêu, anh Tám
nhảy xổ tới cô Giám đốc như một con hổ đói vồ mồi. Thế là mọi chuyện xảy ra
đúng y như kịch bản của gã Bí thư...”
Bà Chánh văn phòng thở dài :
“ Rồi sau anh Tám có chỉ đạo rót quota xuống cho cô ấy không ?”
Gã thư ký gật đầu :
“ Có chớ...về khoản này thì anh Tám giữ đúng lời hứa. Chỉ
có điều từ đó cô Giám đốc trách nhiệm hữu hạn này trở thành nô lệ tình dục của anh
Tám. Đang ngồi xe trên phố Sàigòn nhác thấy cô đi qua, anh Tám cũng nhào tới
lôi cô bằng được vào khách sạn. Rồi mỗi lần anh Tám đi công tác nước ngoài như Malaysia, Singapore
hay Indonesia..anh
Tám đều bắt cô đi theo tới mức có lần cô sợ quá phải cầm phong bì trong có 2000
USD đưa cho anh Tám xin rằng anh cầm lấy để sang đó anh tìm gái trẻ mà giải trí
, buông tha cho em là gái có chồng...”
Bà Chánh văn phòng kêu lên :
“ Vậy rồi anh Tám có tha không ?”
Gã thư ký cười lắc đầu :
“ Phong bì thì vẫn cầm nhưng người thì vẫn không tha...”
Bà Chánh văn phòng la lên :
“ Ác đức...ác đức...bất nhân đến thế là cùng...”
Thằng thư ký cười cùng cục :
“ Thì các cụ ta nói rồi : “ bạc là dân, bất nhân là quan” mà...”
Bà Chánh văn phòng thở dài :
“ Cứ nói là trời có mắt, ác giả ác báo mà có thấy gì đâu.
Mấy cha như anh Tám này truy ra thì tội lỗi đầy mình, vậy mà vẫn thăng quan
tiến chức ầm ầm, tiền chảy vào nhà như nước lụt trong khi dân đen mỗi ngày mỗi
nghèo xơ nghèo xác..”
Thằng thư ký lắc đầu :
“ Chưa đâu..chưa đâu...đòn trừng phạt trời giáng xuống có
khi ngay trong lúc đang sống mà cũng có khi chết rồi, con cháu mới lãnh đủ...”
Bà Chánh văn phòng bĩu môi :
“ Láo toét...Mày không thấy con cái mấy ông lớn đều nối
nghiệp cha làm lớn hết à ? Nếu trời có mắt thì phải quật chết hết tụi nó
rồi...”
Thằng thư ký lắc đầu :
“ Sớm muộn gì rồi lịch sử cũng sẽ tính sổ với những kẻ gây
tội ác với nhân dân . Chị không biết chuyện ông Sáu à ? Thằng cha này ký giấy
bắt không biết bao nhiêu người, kể cả những người trung thành với chế độ khiến
tiếng oan kêu dậy đất. Ác giả ác báo, lúc còn đang sống lão cho bắn chết cả em
ruột đó...”
Bà Chánh văn phòng trợn mắt hỏi dồn :
“ Lại có cả chuyện đó nữa kia à ? Ở đâu vậy ? Sao phải cho
người bắn chết cả em ruột ?”
Thằng thư ký chắp tay vái vái :
“Em lậy chị...chuyện này là thâm cung bí sử ... chị có ngăn
không cho em gặp con Tuyết trắng hoặc giết chết em đi nữa, em cũng chịu không
dám kể chị nghe chuyện này...”
Bà Chánh văn phòng cười nhạt :
“ Phải chuyện ông em đi săn , ông anh cho lính bắn chết ông
em rồi đổ tại cướp cò súng không ?”
Thằng thư ký rối rít
:
“ Ối chết chết...chị cũng biết chuyện này kia à ? Em cứ
tưởng đây là chuyện bí mật quốc gia làm sao mà lọt ra ngoài được ?”
Bà Chánh văn phòng văng tục :
“ Chuyện anh em nhà nó giết nhau có đéo gì là bí mật quốc
gia...đó...trời có mắt đấy...bắt bớ cho lắm vào rồi trời bắt tự tay giết chính
thằng em ruột của mình..”
Thằng thư ký cười hì
hì :
“Vậy chị biết hết rồi, em khỏi kể...vậy chị tìm giúp em con
Tuyết trắng để đưa nó về gặp thằng Hàm đi...”
Bà Chánh văn phòng đã cầm phong bì, chẳng có lý do gì từ
chối, chỉ nguýt dài :
“ Làm gì mà nôn nóng quá vậy ? Cứ để nó hầu mấy thằng thanh
tra trung ương cho xong rồi dâng cho thằng Hàm cũng đâu có sao ?”
Gã thư ký chắp tay vái vái :
“ Thôi thôi em lạy chị, thằng Hàm nó chỉ cho em thời hạn có
5 ngày thôi...5 ngày là phải đưa bằng được con Tuyết lên cho nó...”
Ngay tối hôm đó bà Chánh văn phòng phải hạ cố thân chinh
tới nhà Tuyết. Đó là điều xưa nay chưa hề có. Cú theo như bản lý lịch tự khai
thì Tuyết vốn là con một người Hà Nội, sau năm 1954, giải phóng thủ đô, phải đi
kinh tế mới tại Tuyên Quang. Ở giữa vùng rừng núi trùng điệp này, ông ta gặp
một cô gái người Thổ chung sống như vợ chồng và đẻ ra Tuyết. Năm cô lên 10
tuổi, bà vợ người Hà Nội của bố Tuyết tìm ra tổ ấm mới của chồng nên thuê một
lũ nặc nô ở Hải Phòng lên đánh ghen, bắt chồng trở về nhà, hai mẹ con Tuyết
phải dắt díu nhau chạy trốn tuốt lên núi.
Vài năm sau mẹ Tuyết
xuống núi tái giá với một gã thợ sơn tràng. Năm 16 tuổi gã sơn tràng trong buổi
vợ vắng nhà đã đè Tuyết ra nhà. Gã cướp được của cô cái quý nhất của người con
gái nhưng bù lại gã cũng bị cô dùng chày đập một nhát chí mạng vào đầu khiến gã
mang tật ngớ ngẩn suốt đời. Sau chuyện đó, Tuyết bỏ trốn khỏi nhà, mò xuống
thành phố kiếm sống bằng nghề quét dọn, rửa bát, bưng bê tại các quán ăn ngay ở
phố huyện. Một hôm bà Chánh văn phòng ghé ăn phở thì gặp Tuyết đang chạy bàn.
Vẻ nhanh nhẹn, nước da trắng bóc và
khuôn mặt ưa nhìn của cô ta bất chợt làm nảy ra trong đầu bà Chánh văn phòng ý
định rút cô ta về làm tiếp tân tại nhà khách của huyện uỷ , đào tạo thành một
đệ tử thân tín dùng phục vụ các quan thỉnh thoảng qua lại công tác ở huyện nhà.
Thế là từ một con bé chạy bàn phút chốc Tuyết biến thành
nhân viên nhà khách huyện uỷ. Bà Chánh văn phòng quả có con mắt tinh đời, chỉ
sau hơn một năm “phục vụ phòng”, con bé đã bộc lộ năng khiếu “chinh phục đàn
ông” đến độ “quan “ nào đã được Tuyết “phục vụ” một lần rồi thì nhất định phải
tìm cớ quay lại “làm việc” với huyện lần nữa.
Càng ngày “tài năng” của Tuyết càng được rèn giũa khiến nhiều khi bà
Chánh văn phòng huyện uỷ cũng phải kinh ngạc, trố mắt nhìn từ đầu đến chân con
bé tiếp viên không hiểu nó có bùa có ngải gì không mà hớp được hồn các “quan”
đến vậy.
Có lần, một ông cỡ Cục trưởng ở trên Bộ xuống làm việc để
duyệt cho huyện một dự án xây siêu thị ngay phố huyện . Trong những ngày ông
lưu lại nhà khách, bà Chánh văn phòng ngấm ngầm bố trí cho Tuyết tận tình”phục
vụ”. Quả nhiên , ông đổi hẳn thái độ, mấy ngày đầu ông khó khăn, xoi mói, bắt
ne bắt nẹt bao nhiêu thì chỉ ít ngày sau ông đổi thái độ dễ tính, vui vẻ, xởi
lởi bấy nhiêu. Công việc xong xuôi, dự án đã được duyệt, ông trở về Hà Nội và
chỉ non một tháng sau, ông quay trở lại huyện với lý do rất ngớ ngẩn là ...
thẩm tra lại hồ sơ thiết kế là thứ chẳng dính dáng gì tới ông. Lúc đó ông Bí
thư huyện cho gọi bà Chánh văn phòng tới, thắc mắc :
“ Lần trước ông Cục trưởng làm việc xong về Hà Nội chị có
...phong bì đưa tiễn không ?
Bà Chánh văn phòng ngạc nhiên :
“ Có chớ sao không ? Hai lần hai phong bì tổng cộng 5000 đô
la Mỹ chứ đâu có ít ?”
Ông Bí thư huyện thở dài :
“ Ăn dầy thế rồi còn quay lại đòi thẩm tra hồ sơ thiết kế
nữa là sao ? Và hồ sơ thiết kế thì dính dáng gì tới lão mà bày đặt ?”
Ngay lúc đó ở bên nhà khách có điện gọi bà Chánh văn phòng
tới gấp vì đồng chí Cục trưởng muốn gặp riêng bà. Ông Bí thư cùng nghe điện
thoại, lo lắng :
“ Sao thằng cha này lại đòi gặp chị nhỉ ? Không lẽ hắn
trắng trợn đòi phong bì nữa sao ?”
Bà Chánh văn phòng lắc đầu :
“ Chắc không phải vậy. Mình phong bì cho lão nặng vậy là
vượt giá thị trường rồi. Để tôi về coi lão muốn gì ?”
Bà Chánh văn phòng phóng xe về nhà khách huyện uỷ thì đã
thấy ông Cục trưởng ngồi lù lù ở phòng khách vẻ căng thẳng . Bà giật thót
người, không lẽ thằng cha này ăn tiền nơi khác đã bị lộ nên sợ quá mang trả lại
hai phong bì đã nhận cũng nên. Bà vội vàng tiến tới, cười toe toét :
“ Chào đồng chí Cục trưởng..đồng chí tới đây lâu chưa ?”
Ông Cục trưởng da thiết bì, mắt trắng dã, môi dày như cặp
chả trâu thâm sì, cất giọng trọ trẹ :
“ Bưa tui...mởi tởi...đả lam việc vởi đồng chỉ bỉ thư...”
Bà Chánh văn phòng ra vẻ xởi lởi :
“ Báo cáo đồng chí Cục trưởng tôi cũng vừa được đồng chí Bí
thư huyện truyền đạt đồng chí mới xuống để ...thẩm tra...thẩm tra hồ sơ thiết
kế...”
Ông Cục trưởng gật gật nhưng rồi chợt đổi hẳn thái độ
cười hề hề :
“ Chuyện nớ là
chuyện công tác...còn cái chỉnh là xuổng thăm ...xuổng thăm ..eng Tuyết...eng
Tuyết đi mô rồi hè...”
Bà Chánh văn phòng cười
thầm trong bụng, hoá ra là như thế...
( còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét