YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 183
Con Tuyết
õng ẹo :
“ Vậy là xong rồi...mấy anh mấy chị để em đi làm
nhiệm vụ tổ chức phân công...chỉ thương bác Bí thư tối nay mỡ gí miệng mèo rồi
còn phải nhả ra ...”
Ông Bí thư tái mặt, lắp bắp :
“ Ấy không sao...không sao...tôi tới gặp cô Tuyết
để nắm tình hình quần chúng thôi mà...”
Con Tuyết cười
rinh rích :
“ Thảo nào đồng chí Bí thư cứ nắm quần em đòi kéo
xuống, kéo xuống...”
Mặt ông Bí thư đỏ như gấc, bà Chánh văn phòng
không nhịn được, cười rinh rích , vội kéo tay Tuyết ra góc nhà thì thào :
“ Này này ...tuyệt đối cô không được lộ chuyện
đồng chí Bí thư tới đây đâu nhé...tuyệt đối bí mật đấy...lộ ra là kỷ luật đấy...”
Con Tuyết gật lia lịa :
“ Yên trí...cô cứ yên trí...cháu mà giữ bí mật
thì có thánh cũng không lôi ra được...”
Bà Chánh văn phòng đuổi khéo ông Bí thư :
“ Thôi ta về để cô Tuyết còn đi ...làm...”
Ông Bí thư huyện tiếc rẻ nhìn Tuyết khoá của
buồng, chợt nổi cáu, vọt miệng chửi :
“ Mẹ cha cái thằng Cục trưởng phá đám...tôi canh
mãi mới có được tối nay rảnh rang để tới đây...”
Bà Chánh văn phòng an ủi :
“ Tuần này còn khối tối thường vụ nghỉ không họp
hành hội ý hội báo gì , mai kia thủ
trưởng tha hồ tới đây bồi dưỡng nâng cao nhận thức tư tưởng cho cô Tuyết...”
Ông Bí thư càu nhàu :
“ Họp hành thì nói làm gì, chẳng họp hôm này thì
họp hôm khác, có điều con mụ béo nhà tôi hôm nay nó về quê thăm mẹ ốm nên mới
tới đây, chứ mụ ở nhà thì đi sao được, mình đi đâu về nó lục soát, ngửi hít
khắp người, có mùi lạ chết với nó...”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Thảo nào... tối hôm nay điều con Tuyết đi làm
đau lòng thủ trưởng quá.Vậy rồi hôm nào chị nhà lại về quê nữa thủ trưởng cho
em biết trước để em sắp xếp cho cô Tuyết nó nghỉ ở nhà đón thủ trưởng...”
Ông Bí thư huyện uỷ thở dài não nuột :
“ Nó mới đi hôm nay, biết hôm nào mới lại đi
nữa...vài tháng cũng chưa chắc....”
Bà Chánh văn phòng :
“Thế thủ trưởng không có cách gì “điệu hổ ly sơn”
à ?”
Ông Bí thư huyện uỷ lắc đầu :
“ Cách gì ? Con mụ này như con ma xó trong
nhà..sao mà qua mặt nó được ?”
Bà Chánh văn phòng hiến kế :
“ Em có cách này thế nào chị nhà cũng bó tay...”
“ Cách gì ? Cách gì nói nghe coi !”
Bà Chánh văn phòng ghé tai ông Bí thư huyện uỷ
nói thật nhỏ làm Tuyết giỏng cả hai tai ra cũng chẳng nghe thấy gì . Ông Bí thư
gật gật :
“ Được ...được ...hay lắm ...để mai mốt cứ thế , cứ
thế làm...”
Con Tuyết trắng bĩu môi :
“ Gì mà bí mật ghê thế ? Cách gì cách cũng còn do
tôi nữa chứ . Tôi không nghe thì cách gì cũng chịu ...”
Bà Chánh văn phòng vội vàng :
“ Đúng đúng... em nói đúng..là chị định thế
này...hôm nào chị đặt kế hoạch cho đồng chí Bí thư gọi là đi họp Hà Nội nhưng
lại cho xe chạy tuốt lên Sơn Tây ... “
Con Tuyết trắng trợn tròn mắt :
“ Lên Sơn Tây ? lên Sơn tây làm gì ?”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Trời ơi sao cô em ngây thơ quá thế ? Lên Sơn
Tây thuê khách sạn cho đồng chí Bí thư bồi dưỡng lập trường tư tưởng cho em chứ
còn gì ?”
Con Tuyết
trắng thật thà :
“ í thôi thôi...thà đi cuốc đất còn hơn nghe
giảng chính trị...bố ai mà ngồi nghe cho nổi được ?”
Bà Chánh văn phòng cười he hé :
“ Ối trời đất ôi, sao em ngu lâu quá thế. Gọi là
bồi dưỡng lập trường tư tưởng là nói bóng thôi, chính là làm việc ..”ấy “
đấy...”
Con Tuyết trắng bĩu môi :
“ Nói dễ nghe nhỉ ? Có phải của ...chùa đâu mà
việc ấy mới chả việc ấy ...”
Ông Bí thư vội vàng :
“ Thì tất nhiên nếu cô Tuyết có tinh thần ..tinh
thần hết lòng phục vụ thì nhất định được đền bù thoả đáng...”
Tuyết trắng lắc quày quạy :
“ Không cần, không cần, với thủ trưởng em ..vô
tư. Chỉ cần huyện phân cho em xuất đất
xong thì em xin phục vụ thủ trưởng miễn phí, vô tư...”
Bà Chánh văn phòng sốt ruột :
“ Thôi thôi...đi thôi không đồng chí Cục trưởng
chờ mãi sốt ruột chết...”
Quả nhiên ở nhà khách đồng chí Cục trưởng ngóng “eng Tuyết” từ chập tối, sốt ruột sốt
gan, cứ giở ra giở vào cuốn Lịch sử Đảng bộ huyện mà chẳng đọc được chữ nào .
Nằm mãi trong phòng khách dẫu là của huyện uỷ mà
sang trọng không kém gì khách sạn 5 sao trên Hải Phòng. Cũng có máy lạnh chạy
mát rượi , cũng có tivi LCD màn hình lớn kèm theo đầu đọc DVD với cả xấp đĩa
toàn những bài ca cách mạng ca ngợi Đảng, ca ngợi Bác . Rồi trong tủ lạnh xếp chất ngất toàn
bia với nước ngọt cùng là hoa quả, bánh trái toàn loại chọn lọc chất lượng cao
cho khách dùng thoải mái.
Vậy nhưng đồng chí Cục trưởng chẳng thèm ngó
ngàng gì tới những cái đó. Đồng chí cứ nằm vắt tay lên trán thở dài thườn thượt
, chốc chốc lại ngồi bật dậy đi ra sân, ngóng ra cửa mà vẫn chẳng thấy bóng
dáng chiếc xe hơi nào đưa “eng Tuyết” tới .
Ông lại đành nằm thõng thượt ra giường , vắt tay
lên trán nghĩ ngợi. Quái lạ...không lẽ con mẹ Chánh văn phòng này lừa ông ? Mụ
đã cam đoan thế nào cũng đưa được “eng Tuyết” tới cho ông vậy mà mụ đi cả mấy
tiếng đồng hồ rồi không thấy bóng dáng đâu . Không khéo mụ cho ông ăn “quả lừa”
rồi cũng nên. Thế này thì láo quá, nó dám coi thường ông. Ông chỉ vạch ra một
điểm bố láo trong dự án là tụi nó phá sản. Mà những thứ đó đầy ra chứ ít đâu.
Nào rác thải , nào hiệu ứng nhà kính, nào vệ sinh an toàn thực phẩm...Ong bỏ
qua cho là phúc mà ông moi ra chết cả đám ,
ông chẳng mất gì hết , chỉ chết mấy thằng địa phương. Bởi thế tụi nó
phải biết điều với ông chứ ? Mà kể cũng
lạ thật đấy cái con bé làm phòng ở cái nhà khách huyện lỵ xứ khỉ ho cò gáy này
sao nó làm ông “máu” đến thế ?
Ông hồi tưởng lại cái đêm đầu tiên ông được Tuyết
“phục vụ”.
Thoạt đầu mới nhìn ông cũng thấy con bé cũng chỉ
vào loại “thường thường bậc trung”. Người ngợm , tay chân cũng chỉ ngang một
con bé ca sĩ cấp huyện. May cho nó còn bù lại được cái nước da trắng. Quả thật
con bé trắng thật, cứ như là con lai vậy. Mặt mũi, chân tay trắng bóc như bông
bưởi. Mà những hình khối của nó mới ghê. Trời ơi, chỗ nào ra chỗ đó, cần thắt
vào thì thắt hết cỡ, cần nở ra thì cũng nở hết chê.
Đêm hôm đó ông đã uống ba chén rượu Minh Mạng có
pha bột sừng tê do thằng thư ký lúc nào cũng kè kè mang theo mỗi lần tháp tùng
thủ trưởng đi công tác, hiệu quả gấp cả chục viên Viagra, những tưởng hạ gục
con bé, nào ngờ...
Trời ơi lúc này nghĩ lại cái đêm hôm đó ông vẫn
còn nóng ran cả người. Thật là ngoài sức tưởng tượng của ông . Sao lại có một
con bé lạ lùng đến vậy, thật từ thủa vào đời chinh chiến tới giờ ông chưa từng
gặp.
Thoạt đầu
nó cứ trơ ra như người đúc bằng cao su. Ấy thế rồi ông hứa với nó cho dù mọi
chi phí của ông huyện uỷ đều lo cho ông hết riêng tiền nó phục vụ ông sẽ “bo”
cho thật hậu hĩnh. Và để nó tin ông mở ví lấy tờ 100 ngàn dúi vào tay nó không
ngờ nó hẩy ra, bĩu môi :
“ Tờ này chỉ đáng cho mấy con đứng đường...”
Ái chà chà...ghê nhỉ ?
“ Vậy thì tờ này nhé…” – ông rút ra một tờ “bác
Hồ xanh” - tức bạc 500 ngàn giơ ra trước mặt cô gái hầu
phòng .
Tuyết trắng đổi ngay thái độ , nịnh khéo :
“ Phải rồi, cán bộ lớn như anh thì phải tiêu tiền
lớn chớ…tiêu ba cái tờ lẻ tẻ kia mất uy tín cán bộ…hì hì…”
Cô cười rinh rích rồi lăn người sà vào lòng ông.
Oi chao ôi
thật đúng là tiền nào của nấy. Cô biến ông thành như quả bóng hết đập lên đập
xuống rồi lại đánh đầu, đá bật tường chẳng khác gì một cầu thủ chuyên nghiệp
đùa giỡn với trái banh.
Lạ một điều suốt trong lúc “giao lưu” , Tuyết cứ nín lặng, không thốt ra
đến nửa câu, trong lúc đó ông Cục trưởng lại la hét ầm ĩ cứ như là đang quát
tháo nhân viên.
Kể cũng lạ ông
vốn rất ít lời, suốt ngày cứ ngồi lầm lầm sau bàn giấy, mặt mũi lúc nào cũng như đang quán triệt chủ trương chính sách , đào
sâu suy nghĩ những tư tưởng lớn của thời đại hội nhập cùng là nhưng dự án các
nơi đệ trình lên chờ ông xét duyệt.
Đối với cấp trên ông chỉ nghe, không nói đã đành,
với cấp dưới ông cũng chỉ gật, lắc hay hất hàm . Hiếm khi ông nói được một câu
cho đủ cả chủ ngữ lẫn vị ngữ. Những từ cửa miệng ông thường bật ra là :” chưa
duyệt, câm mồm, xéo ngay…”, chỉ trừ khi có chuyện gì vui lắm hoặc bực mình lắm,
ông mới xả nho ầm ầm , nói tiếng Đan
Mạch ào ào khiến nữ cán bộ cấp dưới sợ
mất vía, đỏ mặt chạy hết.
Nhưng khi “giao lưu “ với Tuyết, ông Cục trưởng
lại khác hẳn. Ong như thi sĩ được thần hứng nhập vào, hoặc như ca sĩ xả hết
giọng ở đoạn cao trào của bài hát, chỉ có điều khi cô Tuyết đưa ông lên đỉnh Vu
Sơn, ông cao hứng quá lại cứ réo tên …lãnh tụ ra mà gọi :
” Ơi ông Các Mác ơi…ới ông Lênin ơi…ới ông Mao
Trạch Đông ơi ” .
Cứ “ới ông
ơi” rầm rĩ cả lên . Thì ra trong thâm sâu cố đế của cán bộ ta, những tên
tuổi lớn như vậy vẫn nằm nguyên dưới đó, chỉ khi có dịp được kích thích mới lại
nổi lên, trào vọt ra ngoài…miệng .
Ong Cục trưởng cứ réo tướng lên như
thế. Cũng may cửa phòng ngủ nhà khách huyện uỷ làm bằng gỗ quý hiếm, rất
dầy nên tiếng la hét của ông Cục trưởng không lọt được ngoài mà chỉ chui hết
vào hai lỗ tai Tuyết lúc đó, ngược với ông Cục trưởng lại cứ im thin thít, mặt
lì ra, chỉ giang hai tay vần ông cán bộ cấp cao dập lên dập xuống cứ như thợ
làm bánh nhào bột .
Mãi đến khi ông Cục trưởng hai bên tai đánh ù ù,
mắt nổ đom đóm, người rũ ra như cái bánh tráng nhúng nước, Tuyết mới buông ra,
giơ chân đạp thẳng cánh cho lăn xuống chân giường.
Tội nghiệp ông Cục trưởng, bị đá lăn lông lốc,
xương cốt muốn gãy răng rắc cả, vậy mà
lại còn cười nữa kia chứ. Thật chẳng bù cho cái lúc 8 giờ vàng ngọc ở cơ quan,
vô phúc thằng nào đi qua mặt ông mà không chào lập tức ăn
đòn ngay, chứ nói gì dám đá ông một cái trời giáng như con
bé Tuyết này.
Người ta kể có lần ông sục vào phòng “Thẩm tra dự án cấp 1” đúng vào lúc cha
Trưởng phòng mới được đám đệ tử lôi đi nhậu, mùi rượu vẫn
còn xông lên nồng nặc, ngồi ở ghế mà lại thượng hai cẳng chân lên mặt bàn, mắt
mũi nhắm tịt, miệng đã thở ra hơi rượu lại còn ngáy ò ò nữa
chớ. Ong Cục trưởng nhìn thấy cấp dưới ngủ ngon lành ngay trong giờ làm việc
lại trong tư thế coi trời bằng vung như vậy mới nổi xung lên quát :
“ ĐM thằng Trưởng phòng … dám đi uống rượu giữa giờ như thế à ?”
Cô nhân viên của ông Trưởng phòng sợ hết hồn vội
vã chạy tới lay thủ trưởng của mình dậy :
“Ay chết chết, thủ trưởng dậy đi có cấp trên tới
kìa…”
Ong Trưởng phòng mắt nhắm mắt mở, vọt miệng chửi
:
“ Câp trên là cái thớ đ,,, gì…có để yên cho bố
mày ngủ không ?”
Ong Cục trưởng nổi giận đùng đùng. Ong quát hai thằng bảo vệ cao to như hai con khỉ đột khiêng ông Trưởng
phòng vứt vào bồn tắm và khi ông này tỉnh rượu lậy như tế sao, ông cũng nhất
quyết ký quyết định ngưng chức trong thời hạn…1 tháng để thằng cha kia tha hồ
đến lạy lục, lo lót ông mới tha cho.
Vậy mà con bé hầu phòng này chắc đã uống cả ký
thuốc liều, cả gan đạp ông một cái ngã quay lơ mà ông vẫn
không nổi lôi đình thì mới lạ. Cho hay là giống “hữu tình”, mặt sắt mắt rắn
cũng phải ngây vì…gái.
Đến lúc này, khi ông Cục trưởng nằm ngay đơ, đến
lượt cô Tuyết mở miệng, nói veo véo
những chuyện đầu cua tai nheo chẳng ăn nhập gì với nhau. Chẳng hạn :
“ Chỉ được cái nói phét…mới dập cho mấy cái đã lử
ra như cò bợ rồi ….Này anh giề…hết hơi
không nhúc nhích được nữa hả ?
Lần sau nhớ uống vài viên Viagra rồi hãy vác xác tới đây nha…”
Oi trời ôi, chỉ cần một phần nhỏ những câu này mà
có cô nhân viên nào dám nói toẹt ra giữa phòng Cục trưởng thì bằng ném ra trái
bom. Cả phòng sẽ kéo tới, ai cũng muốn nhìn mặt con bé cả gan quát cả đồng chí
Cục trưởng với lời lẽ nôm na mách qué như vậy. Kỳ này chắc cả nhà nó ăn đất là
cái chắc. Vậy là phòng lại dôi dư ra một xuất cán bộ, chỉ béo mấy thằng nhân
sự, chắc chắn sau khi đuổi việc cô ta tụi nó sẽ bán cái xuất đó lấy cả trăm
triệu đút túi . Ay vậy mà ở giữa cái phòng khách bé tí, hẻo lánh, ở cái nơi khỉ
ho cò gáy này lại có một con nhãi ranh cất giọng chửi ông rất véo von, trầm
bổng và những điều nó nói ra lại đều làm ông Cục trưởng giật mình thon thót,
giãy lên đành đạch :
“ Tiền đâu mà “bo” cho gái lắm thế ? Tiền bốc
tiền hốt của dân chứ gì ? Nghe người ta
nói mỗi lần giải toả đất để bán cho tụi đầu tư nước ngoài, các quan lại chia
chác nhau tiền lớn tiền nhỏ. Đất của người
ta là bờ xôi ruộng mật mà đền bù có mấy trăm ngàn một mét trong khi bán cho tụi nước ngoài cả mấy chục triệu rồi chia
nhau. Người dân mất đất mất nhà kêu oan khiếu kiện mãi đã
làm lơ lại còn vu cho người ta là bị kẻ xấu kích động, lợi dụng
tự do dân chủ gây mất ổn định xã hội. Mẹ cha chúng nó chứ, ngày xưa gia đình em
ở mãi trên núi mà cũng bị lính của anh
nó cướp trắng tay…”
Ong Cục trưởng tá hoả tam tinh, thật không ngờ
cái con hầu phòng lai Thổ này mà miệng lưỡi ghê gớm thế.
Thôi đúng rồi, tại nó sống ở ngay cái nhà khách huyện uỷ này, đêm đêm tiếp xúc
với toàn cán bộ lớn như ông, trách gì nó chẳng được nghe
đủ thứ chuyện cung đình, đầu óc nó mỗi
ngày được các đồng chí cán bộ vãng lai mở mang, khai tâm trách gì miệng lưỡi nó
độc địa sâu cay chẳng khác gì nọc rắn rết vậy.
“ Mẹ bố chúng nó chớ…ngoài miệng thì cứ leo lẻo học tập theo gương sáng bác Hồ vĩ đại, vậy mà chui vào
đây thằng nào thằng nấy như chó đói gặm
xương vậy. Chúi đầu chúi mũi vào chỗ kín của người ta , mất cha nó cả tư thế
lẫn uy tín cán bộ…hé hé hé…”
Con bé hầu phòng nó nói băm nói bổ không khác gì
trùm đồ dơ của nó vào mặt, vậy mà lạ thay, đồng chí Cục trưởng vẫn cứ tỉnh bơ, giương mắt thao láo nhìn nó chẳng quát
tháo lấy được một câu. Một phần vì đồng
chí đã hết cả hơi sức, một phần đồng chí biết rằng chính các đồng chí vãng lai
và các đồng chí sở tại đã biến nó từ một bông hoa rừng miền sơn cước thành một
con sói cái, nhe nanh nhe vuốt vô phúc chọc giận nó đợp cho một cái thì
mất…giống.
(còn
tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét