YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 182
(tiếp theo)
Hoá ra đồng chí Cục trưởng
xuống huyện không phải vì công tác thẩm “cha” thẩm “con” mẹ gì mà vì cái con
tiếp viên bà nhặt về từ quán phở kia. Con nhỏ này có gì mê hoặc đàn ông ghê gớm
vậy nhỉ ? Đã đành rằng “chè Thái, gái Tuyên”, con bé gốc Thổ người Tuyên Quang
này dẫu rằng da trắng, mắt bồ câu, chân dài, miệng lúc nào cũng đỏ tươi như
nhai trầu nhưng cũng chỉ ngang người mẫu cấp tỉnh vậy thôi, có gì đặc biệt đâu
mà cuốn hút đàn ông ghê vậy ?
Bà Chánh văn phòng cho goi
Tuyết trắng đến gợi chuyện :
“ Cháu còn nhớ ông Cục trưởng
tháng trước xuống đây không ?”
Cô tiếp viên nhà nghỉ cau mặt
:
“ Phải cái lão béo đầu hói
không còn sợ tóc ?
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Ấy chết...sao lại gọi
đồng chí Cục trưởng là “lão béo”.
Cô gái chợt nổi cáu :
“ Gọi “lão béo” còn may cho
lão đó, phải gọi là ‘con lợn” ...”con lợn thiến sót” thì đúng hơn ...”
Bà Chánh văn phòng phì cười,
hẳn lão Cục trưởng đã làm chuyện gì ghê gớm lắm mới làm con bé nổi cáu vậy. Bà
tìm cách xoa dịu :
“ Thôi thôi...dẫu sao người
ta cũng là cán bộ cao cấp, Cục trưởng kia đấy...”
Cô gái càng cáu :
“ Thằng già dê đó mà cũng cán
bộ cao cấp kia à ? Cao cấp gì thằng chó đẻ đó...ma cô dắt gái còn tử tế hơn...”
Bà Chánh văn phòng tròn mắt
vì kinh ngạc :
“ Ấy chết...bé cái miệng
chớ...đồng chí ấy nghe thấy thì chết...nhưng xảy ra chuyện gì mà cháu căm ghét
đồng chí ấy thế ? Đồng chí ấy đánh cháu à ?’
Cô gái cười nhạt :
“ Đánh được cháu thì đã khá. Mà còn sức lực đâu mà
đánh...”
Bà Chánh văn phòng càng ngạc
nhiên :
“ Không còn sức nữa à ? Tại
cái bụng lớn quá đấy mà. Vác bụng còn mệt thở phì phò nữa mà làm được chuyện gì
?”
Cô gái trừng mắt :
“ Nó không làm được gì nên nó
mới “hành” mình tức đến chết. Ôi chao ôi...cái miệng nó hôi quá cái lỗ trồ...cái bụng nó bèo nhèo quá thịt lợn sề...vậy mà nó bắt
cháu làm đủ trò...rồi sau cùng lại quỵt cả tiền “bo” nữa chớ. Cháu đòi thì nó
trâng tráo :” Đi mà đòi đồng chí Bí thư huyện uỷ...”. Con mẹ nó, đồ chơi lường
đéo quỵt, thế mà cũng lên mặt cán bộ cao cấp ? Hay là bây giờ cán bộ cao cấp nó
thế ?”
Bà Chánh văn phòng xua xua
tay :
“ Ấy chết...cháu đừng có vơ
đũa cả nắm ...cán bộ cao cấp toàn là những người trui rèn trong đấu tranh cách
mạng, học tập gương đạo đức sáng chói của bác Hồ vĩ đại...Cháu mới tiếp xúc với đồng chí Cục trưởng
có một lần nên chắc hiểu nhầm đồng chí đó thôi...chớ đồng chí đó có huy hiệu 30
tuổi Đảng kia đấy...”
Cô gái vẫn bướng bỉnh :
“ Một lần ngủ với con chó già
ấy cũng đủ chết nửa đời người rồi, cũng đủ biết cái bản mặt chó của nó ra sao
rồi, cô khỏi phải bênh nó...”
Bà Chánh văn phòng kêu lên :
“ Ấy chết...sao cháu lại nặng
lời với đồng chí ấy thế...đồng chí ấy rất có cảm tình với cháu nên mới quay về
huyện ta đó...”
Cô gái giật mình :
“ Quay trở lại huyện
ta...thằng chó già ấy quay trở lại huyện ta
?”
Bà Chánh văn phòng cũng lấy
làm lạ không hiểu đồng chí Cục trưởng dở trò gì ra với con bé nó nó căm ghét
đồng chí còn hơn là ngày xưa bác Hồ ghét đế quốc Mỹ. Tuy nhiên vì nhiệm vụ đồng
chí Bí thư huyện uỷ đã giao phó nên bà vẫn phải uốn giọng ngọt nhạt :
“ Bình tĩnh...cháu cứ bình
tĩnh...đồng chí Cục trưởng mới quay lại huyện ta sáng hôm qua. Hiện đồng chí đó
đang ở khách sạn 5 sao trên thành phố và đang chờ mong được gặp lại cháu đó...”
“ Không đời nào...không đời
nào cháu gặp lại con lợn già bệnh hoạn ấy nữa...”
Bà Chánh văn phòng giật thót
:
“ Ấy không được...cháu nói
vậy không được...đây là...nhiệm vụ...nhiệm vụ cách mạng tổ chức giao cho cháu
... nếu làm tốt việc này cô sẽ bàn với đồng chí Bí thư huyện cắt cho cháu một
mảnh đất ở ven thị trấn sau này gom tiền mà cất nhà...”
Miếng mồi bà Chánh văn phòng
đưa ra lớn quá làm Tuyết phân vân. Thoát khỏi cái chái bếp chật chội của cửa
hàng phở, Tuyết theo bà Chánh văn phòng huyện uỷ về sống tại một cái phòng xép
tít trên tầng 4 khu nhà tập thể của cán bộ công nhân văn phòng huyện uỷ. Căn
phòng 12 mét vuông kê vừa đúng chiếc giường cá nhân, cái tủ để quần áo với một
góc đặt cái bếp dầu để nấu ăn , chỉ ngần đó nhưng so với những ngày thơ ấu trên
rừng núi Tuyên Quang, với Tuyết đã là thiên đàng. Tuy nhiên chỉ sau một năm
ngắn ngủi về phục vụ các quan tại nhà nghỉ của huyện uỷ, cô đã tích cóp được
một món tiền kha khá trong khoản các quan móc túi ra “bo” sau khi được Tuyết
tận tình phục vụ từ A tới Z. Tiền góp được càng nhiều, cô càng thấy cái phòng
cô ở trở nên quá chật chội và ước một ngày nào đó thoát khỏi cái khu nhà tập
thể nhung nhúc người này tới một nơi
thật riêng tư, cô có thể ra vào, đi sớm về khuya không bị ai nhòm ngó.
Chính vì vậy lời mời chào của
bà Chánh văn phòng làm cô nghĩ ngợi. Kể ra so với tiêu chuẩn đãi ngộ thì cô còn
đứng thật xa trong cái danh sách được cấp đất làm nhà đó. Một là phải đương
chức Trưởng phòng trong huyện hay tương đương như Chủ tịch Hội phụ nữ, Hội đồng
nhân dân, hay Chánh án Toà án nhân dân, Viện kiểm sát, hoặc Chánh văn phòng huyện
uỷ. Cái thứ tiếp viên nhà nghỉ như Tuyết, đảng viên chẳng phải, đoàn viên cũng
không nốt, sao mà dám sớ rớ tới đó. Bởi vậy Tuyết chối đây đẩy :
“ Cô định lừa cháu đấy hả ?
cái thứ nhân viên quèn như cháu có đời sang tiểu cũng chẳng được phân đất làm nhà...Thôi
thôi cháu không ham...cô bảo cái thằng già dê đó tìm người khác đi, quyền cao
chức trọng như lão thì thiếu gì gái non....”
Bà Chánh văn phòng toét miệng
cười :
“ Con bé này biết một mà
chẳng biết hai, hiện nay tuy cô mới xếp bậc lương nhân viên 3 thôi nhưng cô lại
có điểm mạnh là người dân tộc Thổ. Thế cô không biết Đảng và Nhà nước ta luôn
có chính sách ưu tiên dân tộc à. Cô lại đang công tác ở một cơ quan Đảng tuy là
nhà khách nhưng lại là nhà khách của huyện uỷ thì ai tranh được cô...”
Cô Tuyết nghe cũng có lý.
Thật ra nói về sự đóng góp thì cô còn hơn khối mấy ông cán bộ huyện. Tuy về
công khai cô chỉ là gái hầu phòng chẳng có công trạng gì to tát nhưng bên
trong, đúng bên trong mấy ai biết được khối ông cán bộ trung ương cũng vì cô mà
tha cho huyện nhiều vụ chia chác động trời mà nếu các quan cứ thẳng tay thì
cả Bí thư , Chủ tịch huyện có khi đi tù
cả lũ. Tất nhiên là huyện cũng phải lót tay phong bì thật nặng nhưng vai trò
tác động của cô mới thật là quyết định chớ.
Nghĩ vậy Tuyết cũng xiêu
xiêu, thôi thì cố nhắm mắt nhắm mũi chịu đựng con dê già cho nó vầy vò ít bữa
rồi thì được nhận miếng đất để cất nhà cũng bõ. Tuy vậy Tuyết vẫn lo lo :
“ Cô nói thật không ? Cháu sợ
khi lão dê già ấy rút đi rồi cô lại đưa ra đủ các thứ lý do để chạy làng...”
Bà Chánh văn phòng trợn mắt :
“ Cô phải tin tưởng vào ý
kiến của đồng chí Bí thư huyện uỷ chớ ?”
Tuyết trắng giật mình :
“ Vậy đây là ý kiến chỉ đạo
của ông chí Bí thư à ?”
Bà Chánh văn phòng bĩu môi :
“ Chứ lại không à ? Không có ý kiến đồng chí đó tôi
làm sao dám hứa cấp đất cho cô ?”
Lần đó Tuyết trắng hoàn thành xuất sắc nhiệm
vụ bà Chánh văn phòng huyện uỷ giao.
Đồng chí Cục trưởng mới sau một đêm trọ lại nhà khách huyện uỷ, sáng hôm sau
trở dậy đã vui như tết, phóng xe sang văn phòng huyện uỷ gặp bà Chánh văn phòng
rối rít :
“ Tốt…tốt “lẳm”
…tinh thần phục vụ của “eng Tuyết”
tốt “lẳm”. Xin có lời cảm ơn đồng chí
Bí thư và đồng chí Chánh văn phòng…”
Bà Chánh văn phòng đinh ninh ông Cục trưởng chỉ
qua một đêm cho đỡ nhớ “eng Tuyết”
rồi lại phóng xe về Hà Nội với bao công việc khẩn cấp đang chờ đợi, nào ngờ
đồng chí lại chưa…muốn về :
“ “Bưa tui”
muốn đi khảo sát lại lần nữa khu vực dự
án tính xây siêu thị coi…coi cảnh quan xung quanh có phù hợp với xây cao ốc
không ?”
Bà Chánh văn phòng biết tỏng đồng chí Cục trưởng
muốn nấn ná ở lại với em Tuyết thêm đêm nữa , nhưng vẫn giả vờ như không biết,
hỏi lửng lơ :
“ Vậy sáng nay đi coi thực địa xong, huyện uỷ
chiêu đãi đồng chí đầu giờ chiều đồng chí xuôi Hà Nội chứ ạ ?”
Ong Cục trưởng lắc đầu lia
lịa :
“ Ay chưa…chiều nay “bưa tui” còn muốn gặp hội
đồng nhân dân huyện coi ý kiến họ có đồng tình với dự án không
đã ?”
Bà Chánh văn phòng cố nín cười :
“ Vậy tôi sẽ nói cô Tuyết tối nay trực phòng coi
đồng chí Cục trưởng có cần gì không ?”
Đồng chí Cục trưởng cười toét miệng :
“ Rứa thì tốt “lẳm”…” eng Tuyết” có tinh
thần phục vụ cao “lẳm”, mà “eng” lương bổng sao ?”
Bà Chánh văn phòng vui vẻ :
“ Báo cáo Cục trưởng lương cô Tuyết đang còn thấp
lắm , cô mới được vào biên chế Nhà nước hưởng lương nhân viên 2 ạ…”
Đồng chí Cục trưởng lắc đầu :
“ í không được…lương rứa thì thấp “quả”…phải tăng lương cho “eng “ thành cán sự 2…”eng” phục vụ tốt “lẳm”…cần nâng đỡ…à mà
“eng “ đã được học cảm tình Đảng chưa
hè ?”
Bà Chánh văn phòng cười cười :
“ Báo cáo đồng chí Cục trưởng chi bộ văn phòng
huyện uỷ mới dự kiến đưa cô Tuyết vào diện cảm tình Đảng tháng trước đấy ạ…”
Đồng chí Cục trưởng vui vẻ :
“ Tốt…tốt “lẳm”…còn
trẻ mà có tinh thần phục vụ cao như “eng
Tuyết” cần được bồi dưỡng đề bạt làm …hạt giống đỏ…”
Bà Chánh văn phòng cố nín cười . Trời đất ơi, con
bé Tuyết này mà đồng chí Cục trưởng định đưa vào diện “hạt giống đỏ” ấy ư ?
Chuyện này mà tới tai đồng chí Bí thư huyện uỷ chắc phải giơ cả hai tay lên
trời, trợn tròn mắt vì kinh ngạc .
Tối hôm đó nhà khách huyện uỷ vừa đỏ đèn đã thấy
xe con của đồng chí Cục trưởng
chạy vào sát tận trong sân. Vừa vào tới tiếp tân, đồng chí Cục trưởng đã hỏi
ngay :
“ Eng Tuyết đi đâu không “chộ” hè ?”
Cô tổ trưởng tiếp tân sợ hãi :
“ Báo cáo đồng chí Cục trưởng, cô ấy chạy về nhà
chút rồi tới liền, tới liền ạ…”
Đồng chí Cục trưởng đi lên phòng, mặt không vui,
cứ dở ra dở vào, chốc chốc lại chạy xuống tiếp tân hỏi “eng Tuyết đâu ? eng Tuyết đâu” mà vẫn tịt mù không thấy bóng dáng
đâu. Sau cùng không chịu nổi , đồng chí gọi điện thẳng cho bà Chánh văn phòng
làm bà tá hoả, rối rít :
“ Báo cáo đồng chí Cục trưởng …ngày hôm nay văn
phòng đã bố trí cô Tuyết trực phòng đồng chí mà. Chắc cô
chạy đi đâu vậy thôi, đồng chí chịu khó đợi để tôi tìm…”
Bà Chánh văn phòng tức tốc đánh xe tới khu tập
thể đập cửa phòng Tuyết. Cửa hé ra bà Chánh văn phòng muốn ngã bổ ngửa vì cái
người ló ra chẳng phải ai mà chính là đồng chí…Bí thư huyện uỷ. Ôi chết chết,
hoá ra ông quan đầu huyện này cũng chui vào cái rọ “hớp hồn hớp vía” của con bé
Tuyết trắng này kìa ? Oi chao ôi, vậy mà hàng ngày nom đồng chí Bí thư mắt khó
đăm đăm, lúc nào cũng đạo mạo, nói năng thở ra toàn chỉ thị với nghị quyết.
Thật ai có ngờ…đồng chí cũng rúc vào xó buồng cái con bé
Tuyết trắng này.
Đồng chí Bí thư huyện bị bắt quả tang “quan hệ
nam nữ ngoài luồng”, mặt thoắt đỏ bừng rồi chuyển sang xám ngoét. Rồi thấy vẻ
mặt hớt hơ hớt hải của bà Chánh văn phòng, đồng chí nghiêm mặt , chỉnh đốn quần
áo, tác phong rồi lên giọng chỉ đạo quen thuộc :
“ Làm cái gì mà cứ như cháy trụ sở huyện uỷ vậy
?”
Bà Chánh văn phòng trợn mắt :
“ Còn hơn cả cháy trụ sở nữa kìa. Ong không cho
con Tuyết nó sang bên đó , đồng chí Cục trưởng nổi giận lên thì nguy to…”
Ong Bí thư huyện uỷ ngạc nhiên :
“ ủa…tưởng sau bữa chiêu đãi của huyện uỷ trưa
nay, “lão” ta đã phóng về Hà Nội rồi…”
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ lắc đầu :
“ Chưa ạ…chưa dứt được ra…còn đòi đêm nay nữa…”
Tuyết trắng từ sau tấm màn gió nhô người ra :
“ Ứ…chịu thôi…em chiều lão một đêm qua đủ rồi…”
Bà Chánh văn phòng tái mặt :
“ Ay chết…hôm nay mà cô để đồng chí Cục
trưởng ngủ một mình thì hư hết bột hết
đường…”
Cô Tuyết trắng vẫn lắc quày quạy :
“ Chịu thôi…chịu thôi…ngủ với con lợn sề ấy đêm
nữa chắc chết quá…”
Bà Chánh văn phòng liếc ra hành lang vắng, quay
vào quát khẽ :
“ Bậy nào…đồng chí Cục trưởng chỉ hơi béo chút
thôi …tướng tá có thua gì…thua gì…”
Bà định nói có thua gì ông Bí thư huyện uỷ nhưng
kìm lại được, chữa khéo :
“ Có thua gì thanh niên đâu…”
Cô Tuyết bĩu môi :
“ Lão già đó mà bà ví với thanh niên…có mà thanh
niên cụ…”
Đồng chí bí thư huyện uỷ trở lại vẻ nghiêm nghị
hàng ngày, cao giọng giao nhiệm vụ:
“ Không được…có là thanh niên cụ cũng phải chiều
theo ý thích của đồng chí Cục trưởng…đó là nhiệm vụ chính
trị cao nhất tổ chức giao cho đồng chí Tuyết đây…”
Oi chao ôi, bà Chánh văn phòng cố nhịn cười , cô
Tuyết trắng cười rinh rích :
“ Báo cáo thủ trưởng…em hạ quyết tâm hoàn thành
nhiệm vụ Đảng giao cho…”
Ong Bí thư gật gật :
“ Tốt tốt…sắp tới có đợt đi học cảm tình Đảng
nhất định chi bộ phải cử đồng chí Tuyết đi để bồi dưỡng nâng cao nhận thức…”
Tuyết vội xua xua tay :
“ Ay không không…đi học thì em chịu thôi…em chỉ
cần thủ trưởng giữ lời hứa “phân” cho em mảnh đất là em quyết tâm hoàn thành
nhiệm vụ…”
Ong Bí thư chi bộ ngạc nhiên :
“ Mảnh đất nào ?”
Tuyết trợn mắt :
“ Sao bảo xong vụ ông Cục trưởng này huyện phân
cho em miếng đất làm nhà ? Cô Chánh văn phòng nói đây là ý kiến của đồng chí Bí thư chi bộ. Vậy chẳng hoá ra mấy ông mấy bà lừa tôi ?”
Mắt Tuyêt long lên, vằn tia máu đỏ nom khác hẳn
lúc thường làm bà Chánh văn phòng cũng phát hoảng. Bà vội vàng :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư, chuyện này lẽ ra phải
nói trước với đồng chí, nhưng vì gấp gáp quá nên văn phòng có dự kiến vậy. Xét
thấy cô Tuyết đây có rất nhiều đóng góp cho Đảng , cho
huyện ta nên văn phòng thống nhất phân cho cô Tuyết một mảnh đất để cất nhà…”
Tuyết nghe nói vậy thì dịu hẳn lại, quay sang giở
giọng õng ẹo với ông Bí thư huyện :
“ Đó…ý kiến bà Chánh văn phòng vậy, ý đồng chí Bí
thư sao ? Có duyệt không ?”
Ong Bí thư huyện uỷ vội vàng :
“ Nếu dưới cơ sở đã thống nhất vậy thì thường vụ
huyện uỷ cũng chấp nhận thôi. Miễn đồng
chí hoàn thành tốt nhiệm vụ tổ chức giao cho…”
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét