TÁO RỤNG SÂN ĐÌNH
Sân đình chiếu trải giữa
đình
Tiện chân ta ghé, để mình
vấn vương
Sân đình táo rụng, tình
nương
Ta mình một thuở, biển vương sóng trào
Nào đâu cần phải “Cây
cao”
Hợp cùng “Bóng cả”, mới
trao nỗi lòng...
Sân đình táo rụng, đợi mong
Ta mình những đợi, cùng
mong xa vời
Sân đình táo rụng, biển
đời
Đâu miền trong đục, đâu
trời “Thiên thai”?
Sân đình in mãi bóng ai
Chung trong ly biệt tình
hoài quê hương
(Đói-no hờn-giận buồn-thương...
Gói trong hoài niệm, để
nương tựa nhờ…)
Sân đình ta ngóng mình
chờ
Đường về quê cũ, mỗi giờ
tuyết sương...
Ta giờ nặng bước tha hương
Thương mình một thuở, vấn vương tơ lòng...
Chu
Văn Keng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét