SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết NHẬT TUẤN - KỲ 3
Chương 3
Cơn mưa đêm qua gây thiệt hại không đáng kể. Cây cối trong vườn
chỉ gãy cành hoặc trụi lá, riêng có cây ngọc lan gãy đổ bật rễ ra khỏi đất.
Gã tiếc đứt ruột. Cả vườn cây trong vườn toàn cho bóng mát,
chẳng có cây ăn quả nào, riêng cây ngọc lan đêm đêm vẫn lặng lẽ toả hương lan
mãi tới tận phòng ngủ .
Đời đểu vậy, gã lẩm bẩm, những cây thuộc dòng hạ lưu như cây
cóc, cây ổi, cây bàng, cây vông…thì sống nhăn, mỗi cây ngọc lan thuộc loại cành
vàng lá ngọc thì lại lăn ra chết mới tiếc.Vườn cây cũng giông giống như xã hội
con người , lưu manh trộm cắp thì sống
lâu, sống khoẻ, thượng lưu trí thức thì ba chìm bẩy nổi, mỗi ngày một tuyệt
diệt .
“
Ngọc Lan..nhành liễu nghiẻng nghieng
Tà
mấy cánh phong nắng thơm ngoài song
Nét
thắm tô bóng chiều , giấc xuân yêu kiều
Nền
gấm cô liêu…”
Gã hát lầm bầm . Cha Dương Thiệu
Tước này không hiểu sao xuất thần một bài hát sang trọng, quý phái, giai điệu
đẹp đến thế. Bài hát cứ như đã chưng cất được chất thượng lưu, kiêu sa của
người con gái Hà Nội cách biệt hẳn cái đám quần chúng cần lao như bao bài khác.
Bất chấp thời gian, bất chấp những biến động kinh hoàng của lịch sử, bài hát
vẫn như một tượng đài người con gái Hà Nội vào cái thời thăng hoa nhất , quý
phái nhất, thượng lưu nhất và ngày nay đã vĩnh viễn mất đi. Cảm hứng thời cách
mạng tuyệt nhiên không sinh ra được những ca khúc sang trọng vậy. Ôi may mắn
làm sao, nếu đảng cướp được chính quyền từ năm 1930 thì làm gì có Thiên Thai, Đêm Đông,Giọt mưa thu, Con
thuyền không bến…
Gã ngồi rất lâu bên cây ngọc lan chết
mắt cứ trợn trừng lên vì tiếc . Liệu có phép mầu gì cho nó sống lại ? Bật rễ
lên thế kia chắc chết quá. Nhưng mà… còn nước còn tát, không thể để chết một cây quý tộc duy nhất trong
vườn được.
Gã mở cổng , ra khỏi nhà, đi vào
xóm. Nhà cửa thưa thớt, lè tè, lợp lá
gồi phần lớn của dân cạo mủ. Gã lại gần
một người đàn ông trạc ngoài 50 tuổi, dáng vóc lực điền, bắp thịt cuồn
cuộn đang vung rìu bổ củi :
“ Chào bác … rảnh không ?”
Lão hàng xóm quay lại :
“ Còn đang chặt ít củi chiều thui
con cày …”
Gã cau mày :
“ Cày đâu mà thui ?”
Lão cười cùng cục :
“ Mấy đứa trong xóm bắt được ở đâu
có biết. Chiều nay tụi nó gây độ nhậu …”
Lão hàng xóm mời gã vào nhà uống
nước. Một chú cẩu bị trói giật cánh khuỷu vứt ở giữa sân nhìn thấy gã đi qua
sủa ăng ẳng.Đôi mắt nó nhìn gã có một vẻ gì đó làm gã phải đứng lại. Đó là một
con chó mực, hai tai vểnh cao, mõm dài và hình như cảm nhận đưọc cái chết đang
tới nên nó giãy giụa một cách tuyệt vọng.
Lão hàng xóm thấy gã ngắm nghía ,
gật gù :
“ Con này dễ phải hơn chục ký. Mà hãy
còn non lắm..chừng 2 tuổi thôi chứ mấy…Thịt mềm phải biết , nướng lên cứ là điếc mũi. Lại còn cái món tiết canh chó
nữa. Phải lọc ra đủ 7 tia máu chỉ chọn tia đỏ thôi. Trộn lẫn máu đen vào là
tiết vứt đi. Gây lắm sao ăn. “
Gã nhăn mạt :
“ Lão ở Nam Định sao mà giỏi tiết canh chó
quá thế ?”
Lão hàng xóm cười hãnh diện :
“ Thì gia truyền mà…sống ở đời ăn miếng dồi chó là thế… Chiều sang đây nhậu
nha…”
Gã bước vào nhà. Đồ đạc chẳng có gì
ngoài một cái bàn gỗ mộc để lỏng chỏng mấy cái chén và ấm chè.Lão rót ra nước chè đã nhạt thếch :
“ Mời ông … Lại mới Sàigòn lên ?
Tuần rồi thấy vắng cả tuần..”
Gã gật đầu :
“ Mới lên…kỳ này lên đây ở luôn…”
Lão hàng xóm tròn mắt :
“ Lên đây ở luôn ? Vậy nhà Sàigòn
ssao ?”
“ Thì cứ để đó…khi cần thì bán…”
Lão hàng xóm than vãn :
“ Rõ kẻ ăn không hết người lần không
ra.. Ông nhà lớn nhà nhỏ, tôi tấc đất cắm dùi cũng không có…”
Gã lảng chuyện :
“ Chiều rỗi ông sang coi giúp tôi
cây ngọc lan…liệu có làm nó sống được
không ?”
“ Cái giống lan rễ nông , lớn nhanh
mà chết cũng nhanh…để chiều tôi sang coi cho…”
Một chiếc xe máy cũ kỹ dừng trước
cổng. Một thanh niên tóc đầu đinh đi vào oang oang :
“ Tình hình chuẩn bị đến đâu rồi…nhớ
hãm bát tiết canh nha…chiều nay lối 5 giờ là tụi nó tập trung đây…”
Lão hàng xóm giới thiệu :
“ Chú nhà báo mới Sàigòn lên…chiều
mời chú sang nhậu luôn thể…”
Gã thanh niên sốt sắng :
“ Có ngay, có ngay …mời chú sang
nhâụ với đám thanh niên cạo mủ cho
vui…có gì viết cho một bài tố cáo mấy cha đội trưởng ăn cắp cả xe mủ …”
Lão hàng xóm gạt đi :
“ Thôi thôi …mời vô tư đi..chuyện
báo bổ tính sau…chuyên nào đi chuyện đó chớ ?”
Gã cười buồn :
“ Tôi về hưu rồi…rửa tay gác kiếm
rồi…chẳng dính dáng gì tới báo chí nữa…”
Anh
thanh niên :
“ Không sao..không sao…chiều nay mời chú cứ sang nhậu
cho vui…”
Con Mực lại sủa ăng ẳng . Tiếng sủa
nghe như sói vào óc khiến gã phải ngó ra :
“ Con chó này có cặp mắt lạ nhỉ ?
Như mắt người mới kinh !”
Lão Vẻ cười cười :
“Ông nói gì kỳ vậy ? Mắt chó là mắt
chó…mắt người là mắt người …mắt chó sao giống mắt người ?”
Gã bước lại gần con chó và bỗng
nhiên ngồi xuống vuốt đầu nó. Con chó sủa lên ăng ẳng và kỳ lạ từ khoé mắt nó
ứa ra hai giọt nước mắt. Gã nói :
“ Con chó này lạ lắm…nó sủa y như
tiếng người khóc…”
Lão hàng xóm bật cười :
“Người có chữ như ông khéo tưởng
tượng. Nó biết gì mà khóc…chiều nay cho lên đĩa là hết khóc…”
Gã thanh niên cười hềnh hệch :
“Cái món cày thì ông này chuyên gia
số 1…”
Con Mực ngoài sân lại tru lên nghe
như xói vào tai. Gã bước ra ngắm nghía con chó rồi bất ngờ gã quay sang anh
thanh niên hỏi :
“ Anh bán cho tôi con chó này được
không ?”
Anh thanh niên trố mắt :
“ Chú nói gì kỳ vậy ? Chó hoang tụi
nó bắt được chỉ có làm mồi nhậu thôi, chú mua về làm gì ?”
“ Tôi mua về nuôi chứ làm gì ? Con
bẹc giê của tôi mới chết tháng trước, nó ăn phải bả hay sao ấy. Anh bán tôi lấy
tiền đi nhậu nhà hàng chẳng sang hơn ư ?”
Lão hàng xóm hùa theo :
“ Thì chú ây muốn mua…mày bán cho
chú ấy rồi đi nhậu quán…thiếu gì quán cày tơ…”
Gã thanh niên gãi tai :
“ Nhưng mà giá cả nhiêu, đâu biết …”
Lão hàng xóm dàn hoà :
“ Thôi tao ở giữa, tao dàn xếp…triệu
rưỡi được rồi…”
Đó là cái giá trên trời, nhưng gã vẫn
rút ra 3 tờ 500 ngàn. Gã thanh niên nhét ngay vào túi , chạy ra rồ máy xe,
ngoái lại :
“ Chú đừng nấu cơm chiều, tụi con
gây độ đâu mời chú đến đó…”
Lão hàng xóm cởi trói cho con Mực,
thòng giây vào cổ đưa cho gã :
“ Bây giờ là chó của ông . Ông dắt
nó về…”
Con chó mừng rỡ ve vẩy đuôi quấn
quanh chân gã. Lão hàng xóm gật gù :
“ Nói thật , giống chó này tốt lắm
đó, tai vểnh, bốn chân thẳng, tướng chạy cứ như ngựa phi thế kia là quý tướng,
ông nuôi nó là có lộc lắm đó…”
Gã cầm giây đi trước con Mực lót tót
chạy theo sau. Vâỵ là nơi cư trú của gã từ nay có thêm cư dân nữa : con Mực.
(còn tiếp)