YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 190
Ong Cục trưởng vội vàng rút tờ trăm đô ấn vào tay Tuyết :
“ Thì đây…tiền Mỹ hẳn hoi …không lại bảo là kẹo…”
Cô Tuyết mặt đã tươi hơn nhưng vẫn dấm dẳng :
“ Có một vé thôi mà cũng tinh tướng…thôi được rồi tối nay
em sẽ ở với anh đến 10 giờ …”
Ong Cục trưởng vội vàng :
“ Ay chết…anh lặn lội từ Hà Nội xuống
tận đây chỉ để gặp em thôi sao lại chỉ ở với anh tới 10 giờ, phải qua đêm chứ ?”
Cô gái cười nguẩy :
“ Nhưng mà em bận…”
Ong Cục trưởng hỏi dồn :
“ Em bận..em bận cái gì ? Phải việc cơ quan không để anh
điện cho bà Chánh văn phòng ?”
Cô Tuyết bật cười :
“ Em bận phục vụ cuộc họp của Ban thường vụ huyện uỷ …”
Ong Cục trưởng kêu to :
“ Thường vụ huyện nào lại họp vào cái giờ đó . Em đừng chọc
anh…đêm nay giá nào cũng phải ở với anh…”
Cô Tuyết chộp ngay lấy câu nói :
“ Vậy chính mồm anh nói ra đấy nhé…giá nào em cũng phải ở
lại hả ?”
Ong Cục trưởng vội vàng :
“ Đúng đúng…em đòi bao nhiêu em cũng chịu…”
Cô Tuyết lắc đầu :
“ Anh nói cho vui vậy thôi…sáng mai xong việc rồi lại cắp
cặp chuồn mất đấy mà…”
Ong Cục trưởng giống như con nghiện đói thuốc, vội vàng rút
ngay trong túi ra tờ trăm đô nữa :
“ Đây dây…em cầm lấy …vậy là bằng giá qua đêm với hoa hậu
rồi đây nhé…”
Cô Tuyết bĩu môi :
“ Bằng giá hoa hậu ? Anh có biết hoa hậu báo Tiền Phong qua
đêm giá bao nhiêu không ? Bét cũng phải 5 vé…”
Rồi cũng tự biết còn
xa lắm mới đạt tiêu chuẩn hoa hậu, cô Tuyết gật gật :
“ Thôi được rồi…em qua đêm với anh nhưng sáng mai phải “bo”
thêm một vé nữa nhé ?”
Ong Cục trưởng gật lấy gật để . Rồi để tỏ ra hào phóng ông
rút ra tờ trăm đô nữa đưa luôn cho Tuyết. Cô gái cười nhoẻn hôn đánh choét vào
má ông. Thực ra với ông 300 đôla chẳng đáng gì . Chỉ một chữ ký trong dự án
cũng bằng gấp cả trăm lần số đó. Của thiên lại trả địa. Ong
móc túi dân thì rồi cũng lại bị các cô gái làng chơi móc túi lại. Bởi vậy ông
xỉa ra 300 đôla bằng lương tháng của một kỹ sư cứ nhẹ nhàng như ta tiêu tiền
lẻ.
Tiếc thay cho ông, chi đậm thế mà chưa kịp tận hưởng người
con gái ông ao ước cả tháng nay, ông đã bị cô ta làm cho ông lăn quay ra ngủ .
Cô Tuyết cười khẩy, nhìn cái dáng co
quắp của ông, miệng thở ra toàn hơi rượu và tiếng ngáy khò khò. Cô cuốn chặt chăn xung quanh người rồi cũng đánh một
giấc tới sáng. Hôm sau mặt trời vào tận đình màn ông mới mở choàng mắt dậy. Quờ
tay sang bên, chẳng thấy cô Tuyết đâu, ông tá hoả chạy ra mở cửa ngó ra ngoài
hành lang vắng, tịnh không bóng người. Ong nổi giận đùng
đùng. Ra con bé này láo thật. Đêm qua chẳng hiểu nó đánh thuốc mê cho ông hay
sao mà ngủ vùi chẳng còn biết trời đất là gì . Chỉ có chút chút khi lên giường thôi mà cũng mất toi 300 đô la. Ong bực mình bấm máy cho bà Chánh văn phòng yêu cầu tới
gặp ông ngay lập tức.
Bà Chánh văn phòng vừa ló đầu vào ông đã sẵng giọng :
“ Chị chơi tôi đấy phải không ?”
Bà Chánh văn phòng hốt hoảng :
“ Ay chết…sao đồng chí Cục trưởng lại nói thế ? Hôm qua con
Tuyết nó bận thế mà em cũng phải điều nó về hầu hạ Cục
trưởng cả đêm rồi còn gì ?”
Ong Cục trưởng bực mình :
“ Tôi đã phải bo cho nó cả 300 đô la mà
sáng dậy mất hút luôn, không thấy mặt mũi nó đâu ?”
Bà Chánh văn phòng vỡ lẽ :
“ Hiểu rồi…Cục trưởng cho nó tiền thì nó nhận …nhưng theo
lệ thì nó chỉ qua đêm với Cục trưởng thôi, sáng ra nó phải đi làm chớ ?”
Ong Cục trưởng tức mình :
“ Nhưng mà đã được cái gì đâu…tôi ngủ thiếp đi lúc nào
chẳng biết…”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“Vậy tại Cục trưởng chứ đâu tại nó…theo lệ ở đây thì nó chỉ
qua đêm được thôi, sáng ra nó phải đi công tác
khác chớ…”
Ong Cục trưởng vênh mặt :
“ Công tác khác…công tác gì sáng sớm ấy…lẽ ra cũng phải ở
lại đến 7, 8 giờ cho có …tình cảm chút
chớ. Mới sáng ra tôi chưa kịp dậy nó đã
biến đâu mất tăm. Giờ tôi chờ ở đây chị bảo nó quay lại cho tôi truy lĩnh đêm
qua chứ ?”
Bà Chánh văn phòng vội vàng :
“ Không được đâu Cục trưởng…Cục trưởng đã có nó cả đêm qua
rồi. Giờ nó phải đi phục vụ nơi khác …”
Ong Cục trưởng ngạc nhiên :
“ Phục vụ nơi khác là ở đâu ? Chị mách tôi đến chỗ đó . Cần
thì “bo” cho nó thêm ít tiền nữa…”
Bà Chánh văn phòng lắc quày quạy :
“ Không được đâu…không được đâu…giờ chắc nó đang trên nhà nghỉ của thành uỷ rồi…”
Ong Cục trưởng giật mình đánh thót :
“ Nhà nghỉ của thành uỷ ? Nó lên trên đó làm gì ?”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Thì cũng giúp cho các sếp thư giãn giống như Cục trưởng
ấy mà. Có điều toàn các VIP cả thôi, Cục trưởng không tới đó được đâu…toàn thứ dữ không à…”
Ong Cục trưởng bực mình :
“ Thứ dữ thì làm chó gì…đêm qua tôi mới đưa cho nó 300 đô la mà chưa được mầu mè gì…tôi phải tìm nó không phải đòi
lại tiền mà phải để nó phục vụ thêm nữa chớ. Ai lại thế ?”
Bà Chánh văn phòng lắc quày quạy :
“ Không được, không được, các VIP này là thứ dữ không à ?”
Ong Cục trưởng ra vẻ cứng cỏi :
“ Thứ nào dữ đến đâu tôi cũng không ngán, thì chị cứ thử
nói coi thứ dữ đó có đáng sợ không nào ?”
Bà Chánh văn phòng ngó trước ngó sau rồi
ghé tai ông Cục trưởng nói thầm làm ông giật nảy mình :
“ Thanh tra chính phủ à ?”
Bà Chánh văn phòng huyện uỷ gật gật :
“ Đúng rồi…mà cha trưởng đoàn này lại cũng chết mê chết mệt
với con Tuyết chẳng khác gì với Cục trưởng mới lạ chứ ?”
Nhìn vẻ mặt ngẩn tò te của ông Cục trưởng, bà Chánh văn
phòng bật cười :
“ Sao ? Cục trưởng ngán rồi phải không ? Thì em đã bảo với
Cục trưởng đây là thứ dữ mà. Thanh tra chính phủ chứ giỡn
đâu. Nó mà săm soi vào ai thì chỉ có chết…”
Ong Cục trưởng văng tục :
“ ĐM…thanh tra thanh mẹ thanh dì…hễ có phong bì là nó
thanh…kiu. Tôi còn lại gì bọn chó này nữa. Cứ đánh hơi thấy
ở đâu có ăn là tụi nó sục tới như đàn chó đói. Mà chẳng chừa thăng nào.
Từ thằng trưởng ban cho tới lính lác bên dưới. Thằng nào cũng đòi
phong bì . Không cho tụi nó bới bèo ra bọ cũng chết…”
Bà Chánh văn phòng cười cười :
“ Cục trưởng nói vậy cũng không sai.Không chiều mấy thằng
thanh tra nó bầy trò nọ trò kia. Nào là coi sổ sách, nào là gặp gỡ nhân chứng,
nào là tổ chức đối chất…ôi thôi thôi…đến Bí thư thành uỷ cũng phải ngán tụi nó huống hồ em chỉ là cấp huyện. Sáng nay tụi nó mới tới mà
trên thành phố đã bắt con Tuyết chầu chực hầu hạ từ sáng sớm…”
Ong Cục trưởng nghiến răng
ken két :
“ Mẹ mấy thằng khỉ đột này…Vào tay tụi nó thì em Tuyết có
mà ra bã…”
Mặc ông Cục trưởng có văng tục chửi bới mấy chăng nữa nhưng
cho kẹo ông cũng không dám lên nhà nghỉ thành uỷ tìm cô
Tuyết như nói ra mồm. Ong đanh ngậm đăng nuốt cay, lủi thủi xếp đồ lên xe xuôi Hà Nội sớm. Trong lúc đó cô Tuyết trắng đã lại phải phục
vụ đồng chí Trưởng đoàn thanh tra trung ương, mọt lão già đầu hói, chân tay
xương xầu, mặt mũi dị dạng nom như cái đầu lâu có hai xương
chéo.
Ngược với lời ông Cục trưởng, người “ra bã” không phải cô
Tuyết trắng mà chính là đồng chí Trưởng đoàn
thanh tra năm nay đã gần tuổi thất thập cổ lai hy , chẳng hiểu sao đồng
chí vẫn chưa được hạ cánh, chắc vì chưa tìm được ai có đầy đủ “kinh nghiệm trận
mạc “ để ngồi vào cái ghế của đồng chí hoặc số tiền đồng chí bơm vào Ban tổ
chức trung ương để duy trì chiếc ghế lớn hơn rất nhiều tiền phong bì của những
kẻ lăm le nhảy vào ghế đó.
Mặc dầu ngay từ chập tối , sau bữa tiệc linh đình do thành
uỷ chiêu đãi, tên đàn em trong đoàn đã lôi đồng chí ra hành lang thì thào :
“ Đêm nay tụi nó sẽ chiêu đãi thủ trưởng một em phải nói là
không thua gì người mẫu …”
Đồng chí Trưởng đoàn trố cặp mắt trơ như cùi nhãn :
“ Phải con bé làm phòng dưới nhà khách huyện uỷ không ?”
“ Oi trời ôi..sao thủ trưởng có tin nhanh quá vậy. Báo cáo
đúng con đó đấy, chỉ có điều…”
Đồng chí Trưởng đoàn sốt ruột :
“ Có điều làm sao ?”
“ Nghe nói con này là loại ngựa vía…thủ trưởng không được
hỗ trợ thì nguy với nó…”
Nói rồi hắn rút trong túi ra vỉ thuốc xinh xinh đưa cho ông
Trưởng đoàn, mồm miệng liến thoắng :
“ Vi-a-gờ-ra chính
hiệu “Cali
phoóc ni a “ đấy thủ trưởng. Mua loại này phải có đơn bác sĩ kia đấy…”
Ong Trưởng đoàn giật thót người :
“ Ay chết…bán theo đơn bác sĩ thì bố ai dám uống…nhỡ cái
đứt bóng thì nguy…”
Thằng đàn em cười cười :
“ yên trí…yên trí…Mỹ nó bầy đặt nhiêu khê lắm…hắt xì hơi sổ
mũi nhức đầu…nhất nhất đều đưa tới bác sĩ hết…đã gọi là nhà giàu đứt tay bằng
ăn mày lòi ruột mà…”
Ong Trưởng đoàn bực mình :
“ Vậy mày nói Mỹ nó là nhà giàu còn mình là ăn mày à ?”
Thằng đàn em vội vàng :
“ Ay không không…không phải em muốn nói thế..em chỉ muốn
nói…thuốc này …thuốc này thủ trưởng nên uống để tối nay đủ sức mà chiến đấu…”
Ong Trưởng đoàn ngập ngừng :
“ Uống không sao chứ ? Có kiêng cữ bệnh gì không ?”
“ Không không…chẳng kiêng cữ gì cả…thủ trưởng cứ uống hai
viên trước khi hành sự 30 phút thì thuốc mới hiệu nghiệm. Cứ gọi là suốt đêm…suốt
đêm…”
Thằng đàn em cười
nịnh rồi rút lẹ để mặc ông Trưởng đoàn phân vân với vỉ thuốc trong tay.
Tối hôm đó bước vào phòng ngủ nhà khách thành uỷ, liếc nhìn
đồng hồ, ông Trưởng đoàn thanh tra tắc lưỡi uống liền hai viên. Lạ thật chỉ
không đầy 30 phút sau ông cảm thấy như có cả đàn kiến bò rần rần trong người.
Ong mỉm cười. Thuốc có tác dụng rồi đây. Thằng đàn em vậy mà được việc. Thế mới
biết làm gì cũng phải liều một tí. Cứ độ an toàn 100 phần 100 thì chẳng dám làm
trò gì. Tối nay cứ chần chừ không dám uống thuốc có phải lỗ không ?
Vừa lúc đó có tiếng kẹt cửa, cô Tuyết bước vào tay cầm phích nứớc cô đi tới đặt xuống
bàn nước :
“ Em mang cho thủ trưởng phích nước để thủ trưởng pha chè…”
Ong Trưởng đoàn trố mắt lên nhìn. Oi mẹ ôi, con bé này đúng
có dáng người mẫu thật nhưng nó có cái vẻ gì đó
hấp dẫn đến ghê người khiến ông ngồi bật dây :
“ Em để đó… để đó …rồi lại đây…”
Con bé Tuyết không bước tới giường ông nằm, nó ngồi xuống
ghế ở bàn nước, kéo cao váy lên, bắt chéo hai chân là lộ nguyên cả một cặp đùi
trắng lốp. Ong Trưởng đoàn lại trố mắt lên, rồi như con ếch bị con rắn hớp hồn,
ông lom khom đi tới chỗ Tuyết ngồi. Khi tới nơi ông khuỵu chân xuống như người
quỳ rồi ôm gọn lấy cả cặp chân con Tuyết miệng rên rỉ :
“ Oi trời ôi…sao mà đẹp…đẹp thế này…”
Con Tuyết co chân cuốn quanh cổ ông Trưởng đoàn rồi kéo vào
người nó làm ông hồn vía lên mây. Thế rồi cả hai viên Viagra dường như chững
thấm thía gì với sức nóng kinh hồn của cô hầu phòng ông rướn người, mắt trợn
lên, ngáp ngáp rồi xuội lơ. Nhìn ông Trưởng đoàn nằm thẳng cẳng dưới chân mình,
con Tuyết phát hoảng. Nó đập đập vào người ông khẽ gọi :
“ Dậy…dậy…sao chưa gì đã ngây đơ thế này…”
Nhưng càng đập ông càng cứng ngắc, bất động khiến nó phát
hoảng. Hay thằng cha này chết rồi. Í trời ơi, nếu hắn chết chắc người ta buộc
nó vào tội giết ông Trưởng đoàn thanh tra. Trời đất ơi, tội nặng lắm đây. Nó
cuống quít lôi ông lên giường ông vẫn không hay biết gì. Chật vật lắm nó mới
kéo được ông lên giường, đặt nằm ngây
đơ trước mặt. Trong túi áo ngủ
của ông bỗng rơi ra chiếc phong bì. Chà chắc ông quan
tỉnh nào lót tay cho Trưởng đoàn thanh tra để chạy án đây.
Trong này chắc toàn tiền đô cả đây. Máu tham nổi lên, nó vội mở phong bì ra,
chán quá chẳng có đồng cắc nào chỉ có lá thư viết tay nguệch ngoạc dòng chữ :
” Kính thưa anh,
Em xin gửi đợt 2 số
tiền là 5000 USD. Xong việc em xin gửi nốt số còn lại. Anh giúp tụi em qua khỏi
đợt thanh tra này như đã thưa chuyện với anh.”
B.D.
TGĐ Tổng công ty…
Tuyết đọc xong tiếc ngẩn ngơ.
Hoá ra lão già này đã cẩn thận cất tiền đi từ trước không may còn sót lại lá
thư này. Không có tiền thì giữ lá thư mai mốt đưa bà Chánh văn phòng huyện uỷ
biết đâu bán được tiền cũng nên. Tuyết dắt kỹ phong thư vào túi quay sang ông
Trưởng đoàn thanh tra. Lúc này mặt ông đã xám ngoét, toàn thân vẫn ngay đơ. Thế
rồi bất chợt ông thở dốc, nghe ò ò như lợn bị chọc tiết. Hoá ra lão không chết
chỉ bị ngất xỉu thôi. Già thế còn ham ,
mới chưa đâu vào đâu đã ngã lăn quay, cho đáng kiếp.
Tuyết bước ra khỏi phòng mặc kệ lão Trưởng đoàn lát nữa sẽ
bò dậy. Tuy nhiên khi khép cửa, nhìn bộ mặt vàng như nghệ của lão ta cô lại
chột dạ. Ngộ nhỡ lão lăn quay ra chết thực không bò dậy nữa thì nguy to. Nghĩ
vậy Tuyết quay vào đập tay lên người ông Trưởng đoàn :
“ Dậy…dậy…tỉnh lại đi…”
Ong Trưởng đoàn vẫn
nằm ngây đơ, không thấy thở mạnh như lúc nãy. Tuyết hoảng hồn. Không khéo lão
chết thì nguy, thế nào công an cũng hỏi tới nó. Cô vội vàng ra bàn quay số điện
thoại cho bà Chánh văn phòng huyện uỷ :
“ A lô…cô ơi…chết rồi…chết rồi…”
Bên kia có tiếng ai đó, rồi nhận ra Tuyết bà Chánh văn
phòng nghiêm giọng :
“ Bình tĩnh…mày nói ai chết ?”
Tuyết cuống quýt :
“ Ong…ông Trưởng đoàn ạ…”
Tiếng bà Chánh văn phòng gắt :
“ Trưởng đoàn nào…đoàn cải lương …đoàn chèo…hay đoàn gì ?”
“ Dạ không không…đoàn thanh tra…dạ đúng ông Trưởngđaòn
thanh tra…”
Bà Chánh văn phòng bỗng đổi giọng cuống quýt :
“ Oi chết chết…ông Trưởngđoàn thanh tra làm sao ?”
Tuyết run rẩy :
“ Cháu sợ…ông ấy chết rồi …”
Bà Chánh văn phòng thất thanh :
“ Chết rồi ? Sao mà chết được ? Thế có phải là “phạm
phòng”, thượng mã phong không ?”
“Thượng mã phong là cái gì ạ…”
Bà Chánh văn phòng cáu :
“ Làm cái việc như mày làm mà không biết “thượng mã phong”
là gì ? Là đàn ông ướng rượu say rồi ngủ với đàn bà lên cơn
máu gì đó chết bất đắc kỳ tử. Có điều phải coi ông ấy nằm
đâu. Nếu nằm cạnh mày thì phải ôm chặt lấy cho ông ta khỏi thoát dương, nghe chưa
?”
Con Tuyết vội vàng :
“ Ong ấy không say rươự và cũng chưa…chưa gì với cháu …”
Bà Chánh văn phòng quát :
“ Chưa gì mà đã lăn quay ra thế ? Thôi được rồi,chị không
việc gì phải giấu tôi, cứ để yên như thế , tôi sẽ báo Sở y tế cho mang cáng tới
rồi họ sẽ khuân cả cô đi theo…”
(còn
tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét