YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 189
Ong
Cục trưởng lè lưỡi :
“
Mẹ thằng này phản động hết chỗ nói ..tao không hiểu tại sao người ta lại đưa mày vào làm thư
ký cho Cục trưởng nhỉ ?”
Thằng
đệ tử điềm nhiên :
“
500 triệu đó…tiền tươi trao tận tay ông Trưởng ban tổ chức, nửa tháng sau em đã có quyết định nhận vào hầu thủ trưởng…”
Ong
Cục trưởng tròn mắt :
“
Hèn chi tao thấy mày ở cơ quan ngông nghênh thế…mày lót ổ vậy thì đến cả tao
cũng không dám đuổi mày…”
Thằng
đệ tử cười nhếch miệng :
“
Thủ trưởng cứ nói thế…em có làm gì bậy bạ đâu mà thủ trưởng đuổi em…”
Ong
Cục trưởng lắc đầu :
“
Mày có mắc tội tày đình đi chăng nữa cũng chẳng ai dám đuổi
mày. Ai đền 500 triệu cho…”
Thằng
đệ tử cười hề hề :
“ Chẳng cứ gì em đâu…cả cái bộ máy này nó thế…bộ phận nào cũng đều được bảo kê bằng tiền hết rồi…bởi vậy tất cả đều phải ra sức vơ vét mà bù vào cái số
tiền “nộp mạng”, theo danh từ thời thượng bây giờ là “thu hồi
vốn” đấy thủ trưởng…”
Ong
Cục trưởng cười cười :
“
Vậy mày đã thu hồi được gấp mấy lần vốn rồi…”
Mặt
thằng đệ tử rầu rầu :
“
Cái số em nó đen…được nhận vị trí này đúng vào lúc ông Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng phát động phong trào chống tham nhũng trong toàn Đảng toàn dân, bởi thế
tất cả đều phải án binh bất động chờ nghe ngóng tình hình đã…”
Ong
Cục trưởng cười cười :
“
Nghe ngóng cái đ…gì, mày đừng bịp tao…ông Thủ tướng càng to mồm “quyết liệt “
chuyện chống tham nhũng thì cán bộ càng quyết liệt móc túi dân . Ai chẳng biết
ở cái xứ này chống tham nhũng có mà tan mẹ nó Đảng…”
Thằng
đệ tử khoái chí :
“
Kể cũng lạ nhỉ thủ trưởng nhỉ…Đảng ta đang từ chỗ oai hùng, uy tin lẫy lừng thế
mà bây giờ thật chẳng còn ra làm sao ?”
Ong
Cục trưởng trợn mắt :
“
Chẳng còn ra làm sao là sao ?”
“
Là chẳng còn cái thớ gì…ngày xưa thời thủ trưởng người ta còn hay nói “ ơn Đảng
ơn chính phủ”, còn bây giờ nói đến Đảng là nói đến tham nhũng, ăn cắp. Em đố
thủ trưởng tìm ra được người nào còn thật lòng tin tưởng Đảng như cái thời bao
cấp ngày xưa đấy…”
Ong
Cục trưởng trợn mắt :
“
Có chớ…ông anh Cả nhà tao đấy…năm nay cụ đã ngoại 80 rồi , nhận huy hiệu 60 tuổi Đảng rồi, vậy mà
ai động tới Đảng là chết với cụ. Cụ về hưu 20 năm thì 20 năm làm tổ trưởng dân
phố, con cái trong nhà bảo cụ thôi nghỉ đi mà dưỡng già, cụ trợn mắt :” tôi
nghỉ thì ai thay tôi…làm tổ trưởng đâu có dễ…bao nhiêu chủ trương chính sách
của Đảng chính phủ đều phải quán triệt từ tổ dân phố…chừng nào có người thay
tôi sẽ nghỉ …”. Con cái cười ầm :” ối trời ôi…đến cái chức Tổng Bí thư còn thay
được huống hồ “tổ trưởng dân phố”. Thế là cụ cãi bứa :” Tổng bí thư thay được
chứ tổ trưởng dân phố dứt khoát là không…”. Thế là cụ cứ khăng khăng không chịu
rời cái chức ấy ra. Mấy cha đảng uỷ phường sợ cụ chọc vào mấy vụ các cha ăn
chia nhau quá lộ liễu nên đành cứ phải để yên cho cụ giữ cái chức “mõ phố” ấy
suốt mấy nhiệm kỳ…”
“
Trời đất ơi…cái chức bét nhất trong phường vậy mà cũng ham ?”
Ong
Cục trưởng cười cười :
“
Từ đó mới suy ra cái chức “mõ phố” ấy người ta còn khư khư giữ lấy, huống hồ
Tổng Bí thư, Thủ tướng với Chủ tịch nước…người ta uynh nhau để giữ ghế là đúng
rồi…”
Thằng
đệ tử bật cười :
“
Làm “mõ phố” là làm những gì mà ham quá vậy ?”
Ong
Cục trưởng kêu trời :
“
Có cái quái gì đâu ? Thứ nhất là cứ mỗi đầu tháng lên Uỷ ban Phường lĩnh lương
hưu cho các cụ rồi mang về nhà phát cho từng người. Thứ hai là đi dòm ngó các
hộ gia đình có vi phạm gì không ? Kiểu như vứt rác ra đường, nhà có người tạm
vắng, tạm trú mà không khai báo. Thứ ba là đi thu các kiểu tiền phải đóng góp
như quỹ dân phòng, quỹ xoá đói giảm nghèo, quỹ phát thanh loa phường…”
Thằng
đệ tử reo lên :
“
Loa Phường ? Con mẹ nó ở phố em ghét nhất cái loa này. Nó treo trên cột điện ngay đầu gác nhà em. Mới bảnh mát ra nó đã oang oang đủ
các thứ chủ trương chính sách của Đảng và Nhà nước làm mình đang ngủ ngon cũng
phải choàng dậy, rồi cứ thế là nó choảng vào tai mình đủ thứ giả dối. Nào là
phong trào học tập đạo đức sáng ngời của bác Hồ, nào là tin đồng chí Tổng Bí
thư Nguyễn Phú Trọng ôm hôn thắm thiết đồng chí Tập Cận Bình, miệng cứ leo lẻo Việt Nam Trung Hoa núi liền núi, sông liền
sông, chói lọi 16 chữ vàng, mà nó vẫn cứ xây đảo ở Trường Sa, vẫn cấm ngư dân
ta ra khơi đánh cá. Mẹ kiếp nghe mà muốn phát ói. Sao mấy thằng Bộ thông tin văn hoá đi nước ngoài xoành xoạch mà không mở mắt ra ở các nước văn minh làm gì ra có cái
trò loa phường hủ lậu ấy mà dẹp nó đi nhỉ ?”
Ong
Cục trưởng kêu lên :
“
Dẹp loa phường…có mà các cụ cựu chiến binh kiện lên tới tận Bộ chính trị. Ở
phường ông anh tao làm tổ trưởng có lần cái loa phường đang nói oang oang bỗng
lên cơn ho hen rột rột rồi tịt ngóc. Hôm sau đến giờ phát thanh vẫn thấy im re.
cả bà con phu phố mừng rỡ vì từ nay thoát được cái của nợ
đó. Trong khi đó thì cụ tổ trưởng tức ông anh tôi cứ đi ra đi vào lẩm bà lẩm
bẩm không biết tại sao cái loa đang nói oang oang, ngon trớn bỗng dưng lại tắt
tiếng. Thôi chết rồi, chắc có bàn tay phá hoại của bọn phản động rồi. Thế là cụ
sầm sầm khoác áo chống batoong tới đồn công an tìm gặp cho
được thằng cha cảnh sát khu vực yêu cầu mở cuộc điều tra
vạch mặt bọn phản động phá hoại giấu mặt ở trong phường. Thằng cha cảnh sát khu
vực hoảng quá, vâng dạ rối rít nhưng chẳng có mở cuộc điều
tra điều con gì bởi có cái mẹ gì mà điều tra. Chẳng qua là Ban thông tin văn
hoá phường thông đồng với bọn con buôn mua đồ rởm giá cao để ăn chênh lệch đút túi nên loa mới sắm về, chưa
được một tháng đã hỏng . Bà con cứ bấm bụng cười, thôi thế là nhân dịp hỏng loa
cho nó tắt tiếng luôn bà con được nhơ, khỏi khổ cái lỗ tai. “
Thằng
đệ tử reo lên :
“
Hay hay…cứ nhằm lúc đêm vắng tương cho nó cục đá củ đậu cho nó tắt tiếng luôn
là thoát cái loa phường…”
Ong
Cục trưởng trợn mắt :
“
Ay chớ dại…mày có đập nó đi rồi nó cũng thay cái khác chứ không thoát được
đâu…Như ở khu phố tao, cái loa hỏng rồi, ai ai cũng lờ đi cho nó tắt tiếng
luôn…nhưng cụ tổ trưởng là ông anh Cả tao cứ sùng sục hết
lên phường rồi lại lại lên Quận để xin tiền mua cái loa
khác, cụ còn lôi kéo cả Hội cựu chiến binh vào cuộc . Sau cùng mấy cha ở Quận
phải lệnh cho Phường xuất tiền để mua loa mới đó. Thế là bà
con tưởng thoát được cái loa phường ngờ đâu một hôm mới mờ sáng bất ngờ lại nghe
oang oang :” alô alô…Đây là tiếng nói của
nhân dân khu phố…”. Làm nhiều anh đang ngon giấc bị dựng dậy chửi toáng
lên. Từ hôm đó ông cụ Cả nhà tôi đi đâu cũng bị người ta nhiếc “kìa kìa…cái loa
phường tới rồi kìa…”
“
Ong cụ có biết dân trong phường chửi mình không ?”
Ong
Cục trưởng kêu lên :
“
Có chớ…có đứa nó đứng ngoài cửa chửi thằng già rách việc mua cái loa mới làm
khổ chúng ông…”
Sau
hôm đó thằng đệ tử tính đưa ông Cục
trưởng quay lại khu resort trên đỉnh núi nhưng không thành vì dự án sân golf
chân núi Ba Vì phải giải toả mấy trại bò
làm dấy lên làn sóng phản đối vì đó là đàn bò do các đồng chí Cuba trao tặng
nên không thể di dời như những đàn bò bình thường khác. Dự án sân golf không
thành, không cần tới chữ ký ông Cục trưởng vì vậy nhà đầu tư cũng không lót tay
ông một chuyến du hý nữa.
Ong
Cục trưởng bực mình lắm. Lâu nay thỉnh thoảng thằng đệ tử đưa ông đi “tươi mát”
đã thành lệ, ông dường như nghiện, lâu lâu không đi ông thấy thiếu quá. Rất may
khi xuống huyện mãi dưới Hải Phòng ông lại gặp cô Tuyết trắng, hầu phòng cho
nhà khách huyện uỷ. Cô gái này thật là một khám phát bất ngờ m vừa có cái miệng
rất bặm trợn, hiểu biết rất nhiều chuyện quái quỉ trong nội bộ đảng bộ huyện,
đồng thời lại có khả năng đưa ông lên chín tầng mây tuyệt vời khiến ông xong
việc ở huyện uỷ rồi, lại còn nấn ná thêm ngày nữa để lại được gặp em .
Trở
về nhà sau cái lần đó, ông dấu biến chuyện xuống huyện với bà vợ và cả với
thằng đệ tử ranh mãnh. Ong cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ quay trở lại cái huyện khỉ
ho cò gáy ấy nữa. Con bé Tuyết trắng đó kể ra cũng xuất sắc thật đấy nhưng ở
các nơi ‘tươi mát” như Đồ Sơn,
Nam Định, Thanh
Hoá…thiếu gì đứa xuất sắc. Cứ vài ba tuần thằng đệ tử lại sắp xếp cho ông đi
một chuyến thật xa để …xả xui. Vậy mà thật không ngờ, ở khắp các nơi ăn chơi
nổi tiếng vậy, ông Cục trưởng chẳng tìm ra đứa nào nồng mặn, quyến rũ, quỷ quái
như cái con Tuyết trắng hầu phòng nhà khách huyện uỷ dưới Hải Phòng cả.
Như
con nghiện, cả ngày ông Cục trưởng cứ bần thần nhớ con bé đó. Kể cũng lạ , ông
chỉ xuống dưới đó mỗi một lần, qua hai đêm với nó vậy mà cứ mỗi ngày hình ảnh
nó càng thêm rõ mồn một . Nó cười , nó nói, nó quát tháo chòng ghẹo ông, nó đưa
ông lên đỉnh cao chất ngất của sự sung sướng rồi bất ngờ nó đạp ông cho ngã lăn
quay xuống đất. Ông cứ thở dài sườn sượt nhớ lại từng giây từng phút vui vầy bên con
nhỏ .
Thằng
đệ tử chứng kiến biểu hiện khác thường
của ông Cục trưởng lại tưởng ông nhớ tới khu rì sọt trên đỉnh núi. Nó liền lẳng
lặng liên hệ với đối tác để đưa ông Cục trưởng quay lại đó lần nữa. Mọi chuyện
chuẩn bị đã xong , nó báo tin cho ông Cục trưởng, chắc mẩm ông sẽ nhẩy lên mà
đồng ý , nào ngờ ông lắc quày quạy :
“
Thôi thôi, tao không lên trên đó đâu.
Việc gì phải lên tận đó mới có gái đẹp?”
Thằng
đệ tử tròn mắt vì kinh ngạc :
“
ủa….lần trước em thấy thủ trưởng khen đứt cả lưỡi kia mà…”
Suýt
nữa ông Cục trưởng xì ra chuyện “tụi trên núi” không bằng cái gót chân con
Tuyết trắng ở nhà khách huyện uỷ, may thay ông kìm được cười bí mật :
“
Tao đùa mày chút thôi, bọn con gái Mường, Mán, Mèo ấy có gì đặc biệt ? Đi một
lần cho biết chứ quay lại đó làm gì ? Rõ
thật ăn bát cháo chạy ba quãng đồng, chẳng bõ…”
Thằng
đệ tử lại trợn mắt lên mà kinh ngạc. Tuy nhiên nó không sao đoán ra ông Cục
trưởng đang “tương tư “ con Tuyết trắng hầu phòng nhà nghỉ huyện uỷ.
Mấy
hôm sau dường như không chịu nổi cơn thèm gặp lại em Tuyết trắng, ông bí mật
giấu cả vợ lẫn thằng đệ tử mò xuống huyện uỷ với danh nghĩa coi lại vài hạng
mục dự án .
Rủi
thay chiều hôm đó em Tuyết trắng lại kẹt
ở nhà để để tiếp ông Bí thư huyện uỷ
nhân dịp vợ về quê ăn giỗ mới mò tới nữ “đồng chí cảm tình Đảng” để bồi dưỡng
chính trị tư tưởng. Ngờ đâu đồng chí Bí thư huyện chưa được chấm mút gì, mới sơ
sơ vài đường tán tỉnh theo kiểu hứa hẹn cho “em” vào Đảng, cấp đất cho “em” xây
nhà…thì văn phòng đã báo ông Cục trưởng lên thăm và đang đòi gắp cô Tuyết
trắng.
Ong
Bí thư văng tục, vọt miệng chửi thằng Cục trưởng tham lam, đã được “eng” Tuyết
tiếp hai đêm, đã trở về Hà Nội rồi lại vẫn còn hám mò xuống huyện phá đám cuộc
vui hiếm hoi của ông. Tuy nhiên theo yêu cầu của bà Chánh văn phòng, ông Bí thư
vẫn phải bấm bụng thả em Tuyết trắng ra đẻ cô đi tiếp lão Cục trưởng máu gái.
Cô
Tuyết được lệnh trở về nhà khách để tiếp Cục trưởng giãy nảy từ chối. Một là
nếu nhận lời ngay sẽ làm phiền lòng Bí thư huyện, mà phải làm như đây là nhiệm
vụ cách mạng giao cho nên cô buộc phải làm chứ thực ra trong bụng cô ghét cái
lão béo bụng to ấy lắm để đồng chí Bí thư huyện uỷ thông cảm mà…thương em
gái.Hai nữa là cô phải làm cao để ép bà Chánh văn phòng thực hiện lời hứa cấp
đất . Thực ra đất đai trong huyện nào đâu phải của riêng của bà Chánh văn phòng
với ông Bí thư. Nhưng hai vị cứ ký bừa cốt để ăn tiền lót tay. Riêng với con bé
Tuyết hầu phòng này, có “phân đất” cho nó thì cà bà Chánh văn phòng lẫn ông Bí
thư huyện cũng chẳng sơ múi gì. Bởi vậy nó phải riết róng nhắc nhở, gây sức ép
với bà Chánh văn phồng để được nhận đất càng sớm càng tốt. Và sau rốt là cô
cũng ghê sợ cái thân hình nhẽo nhèo , răn reo, cái bụng bà bầu, cái đít túm của
lão già ấy lắm.
Nhưng
rồi “nhiệm vụ cách mạng” đã giao không thể thoái thác, dù có làm mình làm mẩy cô
vẫn cứ phải bước chân vào cái phòng có ông Cục trưởng nằm chờ sẵn.
Lúc
này ông Cục trưởng đã sốt ruột lắm rồi. Ong đã mất hết kiên nhẫn và bắt đầu
chửi thầm trong bụng. Mẹ bố chúng nó chứ, ông đã cất công xuống tận dưới này,
khác nào rồng đến nhà tôm, vậy mà chúng nó còn cao giá bắt ông chờ đợi đến mỏi
cả mắt. Ong mà điên lên ông rút lại hết cả mấy cái giấy phép đầu tư ở huyện này
thì cha con tụi nó có mà ăn cám.Tiền lót tay đứa nào đứa nấy đã nuốt cả rồi,
giờ dự án không thành phải khạc ra thì đau hơn hoạn.
Ong
cứ lầm bầm trong miệng, nghiến răng ken két. Rồi như không chịu nổi, ông vùng
dậy đi tới điện thoại định gọi cho bà Chánh văn phòng hỏi han tình hình. Vừa
may lúc đó có tiếng két cửa và cô hầu phòng tên Tuyết trắng đứng lù lù ngoài
cửa làm ông giật nảy mình đánh rơi cả điện thoại. Cô Tuyết trắng cười khảy :
“
Chắc lại gọi điện về nhà báo cáo bà xã ông tuyệt đối ngủ một mình không có con
nào phải không ?”
Ong
Cục trưởng cuống lên :
“
Không không…anh vừa đinh điện cho bà Chánh văn phòng thôi …”
Cô
Tuyết trắng trợn mắt :
“
Điện cho bà Chánh văn phòng? Chuyện gì thế ?”
Ong
Cục trưởng cười nịnh :
“
Là tại anh chờ em lâu quá…suốt từ chiều tới giờ không thấy mới hỏi thăm…hỏi
thăm bà Chánh văn phòng coi sao vậy thôi …”
Cô
Tuyêt trắng cười khảy :
“
Nói thật với ông tôi cũng định không gặp ông nữa đâu…”
Ong
Cục trưởng cuống lên :
“
Ay chết…ấy chết sao em lại làm thế ? Anh có làm gì làm em buồn lòng đâu ?”
Cô
Tuyết trắng nguây nguẩy :
“
Có chớ sao không ? Ong là tổ sư “Candy
man”…”
Ong
Cục trưởng ngớ người :
“
Candy man là cái gì ?”
Cô
Tuyết trắng bật cười :
“
là ông “kẹo”, ông keo kiệt chứ còn gì ?”
Ong
Cục trưởng kêu lên :
“
Anh mà keo kiệt ? Lần trước anh đã bo cho em hai tờ năm trăm tính ra cả triệu
đồng rồi còn gì ?”
Cô
Tuyết bĩu môi :
“
An thua gì ? Anh tưởng một triệu của anh to lắm hả ? Xì…vét đĩa…gọi là Candy man kể cũng không oan…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét