SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 19
Gã thức giấc khi nắng sớm bò vào màn. Khác mọi
ngày ngủ nướng,gã nhảy khỏi giường, và cũng khác mọi ngày, gã rảo bước ra vườn.
Con bé ấy vẫn chưa tới làm. Gã ngạc nhiên …sao quan tâm tới nó vậy nhỉ ? Lâu
rồi gã có để ý tới đứa con gái nào đâu. Không còn lãng mạn, tình yêu đã chết
trong cái thời đểu giả này. Gã cũng vậy
thôi. Tình yêu chỉ là cái sức đẩy lôi cô gái lên giường.Gã làm tình hùng hục
như đạp xích lô, như võ sĩ quyền Anh. Hết hiệp, cả hai lăn ra thở, lúc này gã
sợ nhất cô gái hỏi :
« Anh có yêu em không ? »
Yêu là cái quỷ gì không biết , nhưng gã vẫn đáp
bừa :
« Yêu chớ…không yêu sao thế này… »
Và gã lại đè sấn cô gái , lại hùng hục cho tới
lúc gã thấy thèm rượu và mực nướng. Có lẽ không cô nào hiểu được tâm trạng gã
khi gã thốt lên :
» Yêu chớ… ».
Theo các cô phải yêu mãnh liệt lắm « anh
ấy » mới đòi hỏi dữ dội vậy. Than ôi, các cô đâu biết với gã cô nào cũng
như cô nào. Khi đưa được em lên giường, gã đè sấn, ngấu nghiến, nghiền nát,
muốn xé toang em ra xem trong em có cái gì ? Chẳng có cái gì ngoài những
giọt nước mắt thánh thót :
» Anh có yêu em không ? » .
Tất nhiên đó là gái nhà lành. Còn mấy em
« ăn bánh trả tiền » chẳng bao giờ hỏi thế. Còn nhớ sau ngày
« giải phóng miền Nam », gã đi công tác xuống mãi miệt Cà Mâu lúc đó
còn chưa có nhà trọ, khách sạn như bây giờ, đi qua phố "đứng đường" ,
một em gái nhìn gã , nói câu muôn thủa :
" Bốn mắt nhìn nhau…tìm ai đấy..?"
Em gái mắt đen láy, da trắng mịn, nom hiền như
ma…cô. Không sao cả, gã ngủ được với cả quỷ sứ.
" Tìm em chứ ai. Đi khách sạn hay về nhà em
?"
Cô gái cười rú :
" Khách sạn đâu ra…em không có nhà …"
" Vậy mình đi đâu ?"
Cô gái đáp gọn thon lỏn :
" Ra nghĩa địa…"
Gã trố mắt :
« Ra nghĩa địa ? »
Cố gái cười nhoẻn :
« Chớ sao…ở đó lắm ngôi mộ sang trọng như
biệt thự… »
Gã bật cười :
« Ừ nhỉ… »
Gã nghĩ tới thi sĩ người Pháp , Paul Eluard với
bài thơ « J’écris ton nom… »
Anh viết tên em - anh viết tên em trên sa mạc và trên những đám mây - anh viết
tên em trên vạn ngôi nhà tan hoang..trên muôn hải đăng sập, sóng tràn –
vậy thì sao gã không yêu em trong nghĩa địa ?
Thế là gã vui vẻ nhận lời Cô gái dưa gã đi len
lỏi qua những ngõ ngách chật hẹp, tăm tối đầy đe dọa khiến gã cảm giác cô là nữ
giao liên ngày trước dẫn đường cho bộ
đội.
« Tới rồi…tới rồi… »
Cô gái khẽ reo lên. Quả thật nơi đó là nghĩa địa
với hàng bia mộ chạy dài. Người già, người trẻ, đàn ông, con trai, đàn bà, con
gái…hầu hết đều ghi chết ngày 30 tháng 4 năm 1975. Mặt trái của tấm huân chương
ấy đây…cả vạn người mừng thì cũng cả vạn
người than khóc vì thân nhân ngã xuống.
Cô gái vẫn thoăn thoắt từ ngôi mộ này sang mộ khác. Sau cùng cô dừng lại ngôi
mộ xây có mái che có mặt sàn lát đá. Gã còn đang liếc hàng chữ trên bia mộ, cô
gái đã kéo tay :
" Tới rồi…tới rồi… "
Gã trợn tròn mắt :
" Ở đây à ?"
Cô gái cười rinh rích :
"Không ở đây còn ở đâu… khách sạn âm phủ đó
anh…"
Cô rút trong hốc ra miếng vải nhựa , thoáng cái
đã cởi đồ xong , giúp gã làm như cô và đẩy gã nằm bật ngửa
" Lẹ lẹ…lên anh !"
Ối mẹ ôi, dầu cũng đã dạn dầy chinh chiến, chưa bao giờ gã
lâm vào cảnh ngộ kỳ quái như lúc này. Cô gái ôm chặt lấy chưa chi đã rên rỉ,
thở dốc làm như đang trên đỉnh vu sơn. Qua bờ vai trần của cô , loang loáng
những hàng bia mộ xếp hàng trong nắng chiều. Cô gái đập đét vào người gã :
" Anh sao thế ? Anh sao thế ?Tập trung vào
đây chớ !"
Nói rồi cô mắm môi mắm lợi theo ngôn từ nhà thờ -
nhốt con quỷ sứ vào cái địa ngục. Rồi gã như người tỉnh cơn mơ, cười cùng cục :
" Vậy hả…vậy hả…tập trung vào đó hả…"
Đến lượt cô gái không còn giả vờ nữa, cô rít lên
như cái còi hơi, xốc tới, vật gã xuống, đạp gã lên, xoắn xuýt , oằn oại như hai
con rắn phủ nhau . Từ hoàng hôn tới tối mịt mới rời nhau ra, cả hai nằm bên
nhau như cặp võ sĩ vừa qua trận đấu. Gã còn đang đê mê với cảm giác kỳ diệu sau
cơn động đất, cô gái đã đập vào vai gã :
"Thôi…hóa vàng đi anh…"
Gã trố mắt ra không hiểu . Hóa vàng ? Sao lại hóa
vàng. Cô gái rũ ra cười :
" Là tiền "dù"…anh đưa em rồi dzọt lẹ …mấy thằng cô hồn sắp tới đòi
tiền bảo kê giờ…"
Gã ngơ ngác :
" Có thấy thằng nào đâu ?"
" Nó nấp trong lùm cây đó…"
Cô gái nhét tiền vào ngực áo, hôn gã rồi biến mất
sau hàng bia mộ. Suốt mấy ngày ở Cà Mâu gã
cứ lang thang dãy phố tối tìm cô gái với đôi mắt đen láy, làn da trắng ngần và
"dịu dàng" như ma…cô mà không thấy, cứ như cô đã mất hút vào Đồng
Tháp Mười. He he…"tháp Mười đẹp nhất
bông sen", với anh, em là người
đẹp nhất.
Hình ảnh cô gái "hóa vàng đi anh" còn dai dẳng rất lâu trong gã. Trong những
chiều thị xã, gã vẫn lang thang vỉa hè mong gặp lại. Đó là kỷ niệm lãng mạn cuối cùng sót lại trong lòng gã.
Gã nằm ngửa trên thảm lá rụng ngước nhìn những
tia nắng đang lách qua tầng cây xanh. Khí mát và sạch lùa vào phổi lan tới các
phế nang nhỏ li ti làm gã thơ thới và nhẹ bỗng.. Kệ sự đời, cứ nằm thế này, nằm
thế này và hít thở. Chắc gã còn ngủ thiếp đến trưa nếu không bị đánh thức.Gã mở
choàng mắt ngồi bật dậy, con bé người làm lù lù trước mặt gã.
" Ông về nhà ngủ…nằm đây hơi đất cảm
chết…"
Gã chẳng nói chẳng rằng lẽo đẽo bước theo nó. Hôm
nay con bé mặc đồ công nhân cao su, kín đáo hơn nhưng những hình khối và đường
nét của nó vẫn lồ lộ sau lớp vải xanh. Chính vì thế lại có vẻ lôi cuốn hơn là
lúc nó mặc hở hang như chiều qua. Gã bực mình xóa ngay ý nghĩ so sánh đó bước nhanh vào phóng vi tính và sập cửa lại. Khỉ
thật, cái con bé này có cái gì đó làm gã xốn xang mỗi khi gặp. Không được,
không được lại gần, không được nghĩ tới nó. Rồi sẽ phải bảo nó muốn làm lâu dài
phải ăn mặc cho kín dáo , tuyệt đối không hở hang,
Gã bật vi tính và cố vùi vào trang đang đọc dở.Đó
là truyện ngắn viết về lúc tỏ tình của chàng trai với cô gái. Lẽ ra chỉ cần nói
"anh yêu em" thì anh chàng lại nói về cô gái cùng cơ quan mới mua một
con Iphone 6 đập hộp,về ông sếp có vẻ bị
"đồng tính" sao đó, lại rất lạnh nhạt với các cô gái trẻ trong cơ
quan nhưng lại rất thích gọi các chàng trai vào phòng riêng trò chuyện…cô gái
cứ chờ và chờ…sau cùng hết kiên nhẫn, cô thủng thẳng :" thôi anh về với cô
Iphone 6, ông Giám đốc xăng pha nhớt của anh…em dzìa…". Hai chữ "em dzìa" nhưng quăng vào mặt làm
anh chàng đứng ngẩn tò te…
" Truyện dở ẹc…" gã càu nhàu đóng máy
và vào bếp kiếm chai nước lạnh. Con bé người làm đã xong việc buổi sáng, giờ
chắc về nhà đang nấu cơm. Gã bước ra vườn ngơ ngẩn nhìn những khoảnh đất đã
cuốc cỏ, những tùm búi dây leo đã bị chặt hạ. Xem ra con bé rất chịu khó, có
một buổi sáng đã dọn sạch quang cả một góc vườn.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét