SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 22
Thằng lái xe để lại cho gã không chỉ ba bao thuốc Trường Sơn mà
còn cả một gói càphê bột - quà từ đất thánh !
Gã hít hít , nắm lấy tay thằng lái xe rối rít :
" Càphê arabica
chính hiệu . Mày kiếm đấu ra của độc thế này ?"
Thằng lái xe cười hô hố :
" Hóa ra tao không cắm hoa nhài vào bãi cứt trâu. Tao chỉ
sợ trao cho một thằng nhà quê "bucanov"
* chỉ biết uống chè Ba Đình, đéo biết càphê arabica
là cái quỷ gì ? Vậy mày cũng là đệ tử
nàng tiên đen ?"
Gã thích chí :
" Tối nào tao cũng chầu ở càphê Nhân phố Cầu Gỗ có hôm lại
chuyển sang càphê Bằng Lý Quốc Sư …"
Thằng lái xe gật gật :
" Thảo nào…Tao cũng nghiện càphê Nhân. Sau tháng 10 năm
1954, bọn "Lika Five" ** mang "văn hóa bia hơi " du nhập
Hànội nhưng cũng đéo xóa được càphê - văn minh
chính hiệu con nai vàng của người Hà Nội …"
" Nhưng mày dân Hà Sơn …Buồn kia mà…"
" Tao đẻ Hànội bố tao mới gốc Sơn Tây…"
Gã chớp chớp mắt :
" Mai kia về Hànội hẹn hặp nhau ở càphê Nhân nhé…"
Thằng lái xe lắc đầu :
" Người ta bảo số 9 là số may mắn. Tao đéo tin, tao sẽ là
thằng thứ 9 "sinh Bắc tử Nam"
trong đơn vị..."
Lên xe rồi thằng lái còn nói vọng xuống :
" Bom đạn đéo có mắt…cố giữ lấy cái gáo mà về…chống Mỹ cứu nước con cặc…tao sợ ở
nhà tụi nó gây khó dễ cho ông bà bô không thì tao cũng chuồn mất hút con mẹ
hàng lươn rồi…"
Chiếc Zil 3 cầu xịt khói
ra sau rồi mới nặng nề bò tới. Gã chợt nhớ tới ông bọ Quảng Bình khoe với gã :
" Mày coi cái xe tải kìa…nó địt phát rồi mới chạy
kìa…"
Gã lăn ra cười :
" Bọ phải nói "đánh rắm" chớ ? Miền Nam
mới nói "địt" !"
Ông bọ cười theo :
" Thì mấy thằng miền đù tập kết ra Bắc giờ lại trở về Nam
ghé đây ngủ nhờ nói vậy mà…"
Rồi bọ chỉ đoàn các cô thanh niên xung phong đi ngang qua trầm
trồ :
" Í trời…giừ ăn cơm của Bác, mấy o béo nổi gân khu lên
kìa…đến bọ còn ngỏng cặc huống chi các chú …"
Gã bò ra cười . Hóa ra trước nay bọ chưa tùng thấy con gái mặc
sì-líp bao giờ. Nay bọ mới thấy lại tưởng các cô mập đến nổi cả..gân đít. Rồi
bọ bảo :
" Các chú vào Nam thế nào 10 chú cũng chết 7,
thôi cứ bỏ trước lại cho bọ cái tăng cái võng cho đỡ phí."
Gã cười hề hề :
"Con gái bọ đi 3 sẵn sàng trước sau cũng chết "tọa
độ", thôi cứ để con ngủ với nó kẻo
phí."
Bọ vớ lấy cái gậy chửi
toáng :
" Tổ cha mi, bộ mi tưởng con gái tau lồn sành ghe đá , phế
phẩm bỏ đi hả ? "
Gã phải nhào tới mới tránh được một gậy trong tay bọ rồi vừa
chạy vừa cười hô hố. Đó "đánh Mỹ là
niềm vui bất tận" chẳng đúng là gì ?
Cứ hành quân dọc đường "Hà Tĩnh quê ta đồng ba cân sắn" rồi lại"Quảng Bình quê ta ơi" còn khối
chuyện vui…bất tận"
Tối hôm đó phân phát toàn tiểu đội mỗi thằng 3 điếu Trường Sơn rồi
gã lấy một chiếc tất chân để …pha càphê.
Chẳng đứa nào thèm ngó tới cái thứ "càphê" bí- tất đó, chỉ có thằng
tiểu đội trưởng nhắp một chút rồi nhăn mặt :
" Đắng bỏ mẹ…uống tổ tốn đường…"
Thế là chỉ còn mình gã ngồi nhấm nháp
càphê dưới gốc cây chò
chỉ dưới ánh trăng vàng khè. Tôi nay im vắng khác thường. Chỉ nghe tiếng
máy
bay ầm ì và những quả pháo sáng xa tít
lơ lủng như những con đom đóm. Gã rít một hơi thuốc rõ dài rồi nhắp ngụm
càphê
sóng sánh. Trời đất…cực kỳ sảng khoái. Gã lâng lâng như bay về càphê
Bằng phố Lý Quốc Sư Hànội . Hôm đó cô người yêu chẳng nhớ thứ
mấy, hẹn gã tới nói lời chia tay. Gã lặng im nghe cô nói. Tiếng cô như
vẳng tới
từ nơi xa lắm. Cô nói trong anh có hai con người, một rất đằm thắm, lãng
mạn,
yêu đương cuồng nhiệt còn một lại rất lạnh lùng, thờ ơ, ích kỷ, yêu
đương băng
giá…Cô lại nói cô đã chịu đựng anh quá lâu, giờ hết chịu nổi, phải chia
tay
thôi…Gã vẫn im lặng, mắt lờ đờ như người mộng du. Cô vẫn nói như từ nơi
xa lắm
rồi bất chợt cô dừng lại, gắt :
" Anh có nghe em nói không ?"
" Có…anh vẫn nghe…"
" Vẫn nghe sao không nói gì ?"
Gã nhìn cô uể oải :
" Thì em cứ nói liên tục sao anh nói được ?"
Cô gái bực mình :
" Thì em im cho anh nói…nói đi !"
" Anh biết nói gì bây giờ ?"
" Có phải trong anh có hai con người không ? Một thì nóng bỏng, một lại lạnh như
đá. Phải vậy không ?"
" Thật vậy à? Anh đâu có biết …"
Cô gái tròn mắt :
" Vậy anh cho anh là người thế nào ?"
Gã lắc đầu :
" Anh cũng…đâu có biết…"
Cô gái nổi cáu :
" Vậy thì anh biết cái gì ? Có biết em là người yêu của
anh không ?"
Gã khẽ khàng :
" Biết…biết chứ…"
" Biết sao đối xử với em như người lạ vậy ?"
Gã thở ra :
" Anh…không biết…"
Hình như sức chịu đựng đã tới giới hạn. Cô gái xô ghế đứng dậy
quát vào mặt anh :
" Vậy thì chào anh…tôi hết chịu nổi rồi…"
Gã đốt điếu thuốc, lơ đãng nhìn lên tường, ở đó không hiểu sao
người ta lại treo một tấm bản đò Phi
Châu. Thế rồi như có ma nhập vào người , gã ứng tác ngay một bài thơ :
" Tấm bản đồ Phi
Châu là giọt nước mắt đen…
Khói thuốc trắng vu vơ đến thế !
Mặt bàn giữa tôi và em chợt như biển…
Bốn mắt người…bốn mắt thủy tinh…"
Ô hô…hóa ra gã cũng làm được thơ kia à. Tối hôm đó gã đến gõ
cửa thằng nhà thơ "Đố điên", khoe :
" Tao mới làm được một bài thơ…"
Thằng "Đố điên" nhìn vào mặt gã cười hô hố :
" Mày cũng đòi làm thơ hả ? Voi cũng đòi nhảy balê à ? Thôi dược, cứ đọc tao
nghe, nếu hay tao đưa chị Trần thị Tuyết hay Linh Nhâm ngâm vào buổi tiếng
thơ…"
Đột nhiên gã nổi cáu :
" Buổi tiếng thơ của mày ra cái chó gì. Tao chỉ muốn đọc
cho bạn bè nghe thôi…đừng có mang Trần thị Tuyết hay Linh Nhâm ra dọa tao
!"
" Nghệ sĩ ưu tú cả đấy bố ạ…được họ ngâm trên đài thơ mày
được đưa vào tuyển tập thơ hay là cái
chắc…"
Gã bỏ đi. Mẹ cái thằng Đố điên này, méo mó nghề nghiệp, càng
biên tập thơ cho đài phát thanh, nó càng điên. Gã mò tới nhà thằng
"sô-lếch-mù", thằng này có chiếc Solex đã tháo máy thành xe đạp rong
ruổi khắp phố phường. "Anh lang thang em/ Anh xanh xao em/ Anh mi ni em/ Đêm về/
Anh/ tiết canh/ em…
Hơ hơ…thơ thế thì bố thằng Đố điên cũng chẳng dám đưa lên đài cho chị
Trần thị Tuyết - Linh Nhâm ngâm.
Gã mò vào ngõ nhỏ mãi trên
Thuy Khuê. Cửa đóng im ỉm với cái khóa tổ bố. Thằng "Solex mù" đi
vắng . Chắc nó lại đang "tiết canh" em nào. Gã chán nản bỏ vào vườn
Bách thảo ngồi dưới gốc cây chân núi Nùng. A…gã nhớ ra rồi…đúng chỗ này gã đã
đưa "em " vừa chia tay tới ngồi suốt buổi tối. Gã không còn nhớ đã
nói gì với em chỉ nhớ em đã kêu lên thảng thốt và sung sướng :" ơ…ơ…anh
làm gì em thế này ?"
Ừ nhỉ …"anh làm gì em
nhỉ" …nói theo kiểu thằng "Solex mù" thì anh đang "tiết
canh em". Cả một thời gian dài say đắm, cuống nhiệt, nóng bỏng vậy mà sao lại…"mặt bàn giữa anh và em chợt như biển…bốn mắt người bốn mắt thủy tinh…"
Sao vậy…sao vậy nhỉ ???
"Anh không biết…anh
đâu có biết …"
Đó là câu cửa miệng gã vẫn
thường trả lời cô gái.
* bucanov : bần cố nông
** Lika Five : Liên khu 5
20-7-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét