SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 23
Gã lần mò
theo bậc lên tận đỉnh núi Nùng giữa vườn Bách Thảo. Trời nhá nhem tối, nhìn
xuống đây đó từng đôi ngồi dưới gốc cây, lập lòe đốm thuốc lá. Gã cũng đã vài lần ngồi với cô
trong những tối em cúp cua Anh văn. Có lần cô ôm lấy gã thì thầm :
" Anh
đang nghĩ gì thế ?"
" Anh
chẳng nghĩ gì"
"
Không nghĩ đến em à ".
Gã bật cười :
" Đã ôm nhau thế này còn phải nghĩ nữa kia à
?"
Cô bướng bỉnh :
" Nhỡ anh nghĩ tới cô khác thì sao ?"
Gã đè cô bật ngưả trên nền cỏ ẩm ướt và êm ái :
" Có còn muốn nghĩ nữa không ?"
Cô im bặt cắn vào vai gã đau nhói. Đúng là không
ai nghĩ gì trong lúc này. Cả hai thân thể cuống quýt ghì xiết nhau trong tiếng
thở gấp gáp. Khi buông gã ra, cô hôn lên mắt gã và lại hỏi :
" Anh có yêu em không ?"
" Không yêu mà lại thế này ư ?"
Cô ngúng nguẩy :
" Em muốn anh nói rõ có hay là không cơ
…"
Nhưng đó là chuyện đã qua, bây giờ "bốn
mắt người …bốn mắt thủy tỉnh…" rồi. Đứng trên đỉnh núi Nùng, bất chợt
gã chụm tay lại làm loa :
" Có…anh có yêu em…"
Tiếng gã vang vang như những lớp sóng đuổi nhau
lan truyền trong không gian tối.Cô có nghe thấy không ? Chắc là có, nhưng với
cô mọi việc đã xong, đã hoàn tất…affaire accompli…. Thì tình yêu suy cho
cùng cũng là một thứ áp-phe chứ sao ? Gã cay đắng bò xuống núi . Trời đã khuya
lắm. Gã còn đủ tỉnh táo mở khóa xe và đạp đi trong phố tối…Một gã cảnh sát đứng
đầu đường nhìn gã và sờ tay vào súng .
" Thôi
này đừng bắn nữa…
trái tim
tôi vừa có một lỗ thủng
Đã rơi vào
đó thiên đàng tôi mới có
Ngọn gió nào
luồn lọt kẽ tay?
Mộng tưởng
trắng về đâu đêm nay ?
Hàng phố
ngủ rồi …
cả con
chuột cũng thôi không thập thò miệng cống
Chỉ có tôi
vẫn phải đi với lỗ thủng này…"
Bài thơ vụt hiện trong gã. Phố xá vắng tanh. Chỉ
có gã đạp xe loằn ngoằn trên mặt đường. Giá như chưa chia tay, thế nào gã cũng
khoe cô bài thơ. Nhưng cô không thích gã
làm thơ.
"Thơ anh "du đãng" lắm. Anh viết
truyện ngắn hay hơn. Cứ mỗi truyện ngắn em trả cho anh một trăm đồng. Được chưa
?"
Một trăm đồng thời đó lớn lắm. Phở gà Huyền Trân
công chúa có 3 đồng một bát đặc biệt. Cô nói vậy thôi, sinh viên năm cuối làm
gì có tiền. Thỉnh thoảng vòi mẹ được 4 đồng cô lại đẩy gã vào phở Thìn.
" Anh vào ăn đi…"
" Sao em không vào ?"
" Đủ tiền một bát thôi, anh ăn đi em chờ
ngoài này…"
Gã quát lên :
" Bộ em coi anh là thằng khốn nạn ?"
Gã lôi cô đi sềnh sệch. 4 đồng hôm đó cũng mua
được hai cái bánh mì batê ngồi ghế đá hồ Thuyền Quang ăn với nhau và cười rinh rích. Gã ngửa cổ nhìn trời cao xanh ngăn
ngắt.
" Anh có biết em nghĩ gì không ?"
" Em nghĩ gì ?"
" Em nghĩ nếu có cái rìu em sẽ bổ vỡ đầu anh
coi trong đó có gì ?"
Gã ôm lấy cô cười rú :
" Ôi trời …em tôi thông minh quá…Mình đi
uống "nước trắng" đi !"
" Tiền đâu ?"
" Yên trí…anh "cắm" bìa mua chất
đốt ở quán bà Dậu rồi.Còn "giầm đạn" lắm…"
" Chết…vậy anh nấu cơm bằng gì ?"
Gã cười hì hì :
" Bấc đến đâu…dầu đến đó…lo gì ?"
Gã chẳng biết "dầu đến đó" thì gã ăn
gì, hẵng cứ ngồi quán đưa cay cái đã. Hết bìa chất đốt lại đến bìa thực phẩm.
Không có dầu nấu thì mua cá bể, đậu phụ…làm quái gì. Trước mắt cứ mang
"cắm" là có ngay chén rượu với đĩa lạc rang lại chẳng hơn ư ? Thế là
quên cả bụng đang réo òng ọc, gã mang bìa mua hàng đi "cắm" cái đã.
Gã đưa cô tới quán bà Dậu ở vỉa hè phố Nhà Thờ
lớn. Đi qua tượng Nữ vương Hòa bình đang đứng trên cao, gã nháy mắt :
" Xuống làm chén "cuốc lủi" cho ấm
bụng đi bà…"
Cô cười rinh rích, đấm vào người gã thùm thụp. Gã
chọn một chỗ có thể dựa lưng vào tường, hai cái ghế gỗ với chiếc bàn bé tí. Gã
gọi hai chén "cuốc lủi" và đĩa lạc rang . Cô nhấp chén rượu, mặt đỏ
ửng sau chiếc khăn len choàng đầu. Gã nhìn đồng hồ :
" Muộn lắm rồi. Hôm nay em cúp cua à ?"
" Cúp chứ đến lớp làm gì. Tới lớp cứ nhìn
mặt thầy Đức béo lại phát ngấy. Mặt thày đã ngấy rồi, môn lý luận văn học còn
ngấy hơn…"
" Em cúp cua nhiều nó đuổi…"
" Cho nó đuổi…đi bán bánh trưng rán thích
hơn…"
" Chết với bố mẹ…lột da em là cái
chắc…"
" Phải rồi…em chỉ sợ ông bà bô. Hai cụ
nghiêm lắm… không đuổi nhưng nhốt em trong phòng , khóa trái cửa là cái
chắc…"
Gã cố nén một tiếng thở dài nhưng lại làm nó não nề
hơn.
" Lỗi tại anh…anh chẳng làm được cái gì cho
em ?"
Cô bật cười :
" Anh lại sắp làm dấu thánh giá " Lỗi tại tôi…lỗi tại tôi mọi bề "…Phải
không ?"
Gã trừng mắt :
" Chắc anh phải bỏ việc đi buôn thôi…"
Cô lại cười :
" Anh không đi buôn được đâu…anh chỉ làm kỹ
sư được thôi…"
" Anh chán thiết kế những chiếc "cầu
giấy " lắm rồi…"
" Vậy là sao ?"
"Là thiết kế những chiếc cầu chỉ lưu trên
giấy không bao giờ được mang ra thi
công…"
Cô cười nhoẻn :
" Em cũng có hơn gì anh… toàn học và viết ra
những điều giả dối…chả có ích lợi gì… Em làm khóa luận về Lamartine thì thày
trách sao không làm về thơ Sóng Hồng ? Con bạn em nó làm đề tài : 70% thơ trong
"Nhật ký trong tù" là thơ
Đường, thày sợ quá bắt xé ngay…"
Gã lắc đầu :
" Em muốn tốt nghiệp thì phải quên những thứ
thực sự là thơ văn đó đi…cứ ca ngợi văn học cách mạng cho thật hùng hồn vào là
bằng đỏ…"
" Vậy thì em toàn làm chuyện vô ích chẳng
sinh ra cái giá trị gì ?"
Gã chua chát :
" Chẳng cứ gì anh với em…cả cái xã hội này
đang chạy không tải…nom thì tất bật , bận rộn ghê lắm, nhưng kỳ thực toàn sản
xuất ra giả sản phẩm…Như cái bọn tuyên huấn, tuyên giáo hùng hổ hò hét vậy
nhưng kỳ thực sản phẩm tụi nó là những gì ? Toàn lặp lại những "tri hồ giả
dã", những giáo điều đã chết của một thứ chủ nghĩa gọi là Mác Lê cứ luôn
miệng ca ngợi bách chiến bách thắng mà thực ra thiên hạ nó vứt sọt rác từ tám
đời nào rồi… "
Cô rầu rầu :
" Buồn nhỉ…cả tuổi thanh xuân của biết bao
con người tiêu phí vào những công trình vô bổ, tô vẽ một lý thuyết giả
dối…"
Gã cười
rinh rích :
" Em nói thế đến tai bố em thế nào cũng ăn
đòn…"
" Em hay cãi bố lắm. Mẹ em phải can : bố làm
cán bộ tuyên huấn, con lại nói năng như phản động. Từ giờ cấm nói chuyện chính
trị trong nhà này…"
" Vậy rồi bố em bảo sao ?"
Cô cười phá :
" Bố sợ mẹ hơn sợ…đảng. Đang trong cơn say
sưa thuyết con gái về tính ưu việt Mác Lê, mẹ chỉ lừ mắt cái là bố im
thít…"
Gã cười cùng cục :
" Nhà em vui nhỉ !!!"
Nhà cô đây rồi. Trong nhà tối om, cửa đóng im ỉm. Gã vứt xe vỉa
hè ngồi bậc thềm chụm tay vào hú "cúc
cu…cúc cu…". Mọi ngày thế nào cô cũng hé của lách người ra với gã.
Nhưng bây giờ…."cúc cu…cúc cu…"
gã mỏi cả miệng cửa vẫn khóa chặt, không mảy may tiếng động. Thôi rồi …cô đã
nói thực :" Vậy thì chào anh…tôi hết chịu nổi …"
Gã bụm miệng lại "cúc cu…cúc cu…" lần chót. Trong nhà
vẫn im bặt, không một tia sáng, không một tiếng động nhỏ. Thôi rồi " bốn mắt người …bốn mắt thủy
tinh" thật rồi.
Gã chuệnh choạng đạp xe trong phố vắng, miệng lẩm bẩm :
" Lỗi tại tôi…lỗi tại tôi
mọi bề"…
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét