YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 200
Ong
Bí thư huyện cũng chẳng vừa, quát lại :
“
Chứ lại không ư ? Nếu bà bình thường như người ta thì giờ ít
ra tôi cũng có một trai một gái rồi…”
Bà
vợ cười nhạt :
“
Sao ông chóng quên thế nhỉ ? Thế ông còn nhớ cái vụ “tò vò mà nuôi con nhện” với con Doan dưới quê
không ?”
Ong Bí thư giật nảy người như bị khoét vào vết
thương cũ. Ong quên sao được cái “quả đắng” chết người đó.
Nguyên
mới năm kia, cưới nhau cả 6,7 năm, bà vợ cứ đực ra không đẻ
đái gì, ông Bí thư huyện lúc đó còn là
Trưởng phòng nông nghiệp huyện quá sốt ruột, đau đầu buốt
óc cố nghĩ kế sao có được mụn con trai .
Cứ mỗi lần về thăm mẹ dưới quê, ông thở dài
sườn sượt khiến bà sốt ruột :
“
Thế đã chắc chắn con vợ anh nó không đẻ đái được chưa ? Tôi nghe vợ chồng hiếm
muộn kéo nhau vào Sàigòn chữa trị Mà
không thì đưa nhau lên chùa làm lễ cầu tự …”
Ong
lắc đầu thở dài :
“
Tất cả những gì làm được con làm hết cả rồi. Chắc nhà bố vợ con, leo tới cái
chức Phó Bí thư thành uỷ thì cũng giết nhiều thằng lắm, thất đức vậy chắc trời
phạt ?”
Bà
mẹ trừng mắt :
“
Phạt thì phạt nhà nó chớ ? Sao lại phạt mình ? Mình có tội tình gì mà chịu cảnh
tuyệt tự ? ”
Ong
Bí thư huyện ngẩn người :
“
Mẹ nói thế là thế nào ?”
Bà
mẹ ngẫm nghĩ rồi chậm rãi :
Ong
Bí thư huyện giật mình :
“
Mẹ bảo con lấy vợ bé à ? Ay không được, Đảng nó kỷ luật chết, mất ghế là cái
chắc…”
Bà
mẹ lắc quày quạy :
“
Không không, tôi có nói anh lấy vợ bé đâu…tôi chỉ bảo anh
nhờ đứa khác đẻ thôi .”
Ong
Bí thư huyện sáng mắt lên :
“
Nhờ được hả mẹ ? Nếu mình không cưới sức mấy nó chịu ? Mà
cưới thì Đảng bộ nó làm thịt mình, với cả con sư tử cái lại không rống lên cho
mà chết .”
Bà
mẹ nhìn con trai thương hại :
“
Tôi tưởng anh làm tới chức Trưởng phòng rồi đầu óc phải sáng ra chứ, sao cạn
nghĩ quá vậy ? Tôi đâu có bắt anh cưới xin rình rang vừa
bị kỷ luật lại vừà bị thiên hạ nó chê
cười ?”
Ong
Bí thư huyện sốt ruột :
“
Nếu vậy mẹ tính sao ?”
Bà
mẹ nhẹ nhàng :
“
Tôi sẽ tìm cho anh một đứa con gái dưới quê này thôi. Tất
nhiên nó phải con nhà nghèo thì mới chịu nhận một món tiền đẻ thuê cho mình. “
Ong
Bí thư huyện tròn mắt :
“
Vậy phải đưa cô ta đi Bệnh viện Bà mẹ trẻ em cấy tinh trùng của con sang cho cô
ta ?”
Bà
mẹ lắc quày quạy :
“
Ay không…không cấy hái gì hết…làm thế nhỡ nó cấy nhầm của thằng
khác thì sao ? Lúc đó chẳng hoá ra là “tò vò mà nuôi con nhện “ ? Không, không phải cấy, mà là ăn nằm với nhau tự nhiên như vợ chồng. Chỉ có
điều khi đẻ con ra thì mình mang nó ngay lập tức , trả tiền cho mẹ nó rồi đuổi
đi thật xa..”
Ong
Bí thư huyện băn khoăn :
“
Nhưng liệu cô ta có chấp nhận không ?”
Bà
mẹ quả quyết :
“
Có tiền mua tiên cũng được .Việc đó anh cứ để tôi lo…”
Ong
Bí thư huyện mừng khấp khởi. Mẹ ông thật sáng suốt, chỉ cách này ông mới có con
trai. Sau khi đứa con đẻ ra, ông cho ẵm về nhà coi như con
đẻ của vợ thì thế nào bà ấy chẳng nghe. Mừng rỡ là khác …”
Ong
giao hẹn :
“
Vậy mẹ tiến hành đi. Nhưng mẹ nhớ là phải tuyệt đối giữ kín, lọt vào tai con mụ
vợ con thì lôi thôi lắm đấy…”
“
Anh cứ yên tâm…tôi đã có cách .”
Ong
Bí thư còn nèo thêm :
“
Mà mẹ cũng phải tìm cô trẻ trẻ, xinh xinh đấy nhé. Xấu như
Thị Nở thì bố ai gần được ?”
Bà
mẹ mắng yêu :
“
Tôi biết tính tình bố con nhà anh rồi. Hồi mồ ma ông ấy có bao giờ ông ấy chịu
ngồi nhà. Giữ ông ấy ở nhà khỏi đi lang
chạ khác nào bắt cóc bỏ đĩa. Bởi vậy tôi
phải bấm bụng cưới vợ hai cho ông ấy mới yên. Đến đời anh cũng thế.
Truyền cho con chẳng được cái gì hay ho mỗi cái máu gái…”
Ba
tháng sau mẹ anh nhắn anh về vì bà bị ốm. Thực ra không phải vậy mà chính là
che mắt cô vợ “đực rựa”, gọi anh về để coi mắt cô gái nhận đẻ thuê. Bà vợ không mảy may nghi
ngờ, còn dặn ông cứ ở lại vài ba ngày coi tình hình sức khoẻ mẹ ra sao ?
Ong
về tới nơi đã thấy bà mẹ ngồi với cô gái lạ mặt. Trắng trẻo, xinh xẻo, mình
rây, chân dài không thua gì mấy cố tiếp viên ngoài thành phố. Cô ta tên Doan,
bố chết từ nhỏ, ở với mẹ, hai mẹ con lần hồi nuôi nhau trên có một sào vườn
trồng rau bởi vậy nhà nghèo rớt mồng tơi. Bà mẹ ông Bí thư huyện đã cho ngừơi dò la rất kỹ, cô ta rất ngoan, cả ngày chỉ lúi húi ở nhà với mẹ, không đua đòi theo bạn bè lên thành phố, không tấp tểnh lấy Đài
Loan.
Lúc
đầu nghe đề nghị “đẻ thuê” cho ông Bí
thư huyện, cả hai mẹ con cô Doan thấy tức cười và lạ lùng quá. Sau đó bà mẹ ông
Bí thư đưa ra một số tiền quá lớn, cả đời hai mẹ con chưa kiếm nổi nên sau một
tuần lễ bàn bạc, đắn đó, cả hai mẹ con cô Doan đều chấp nhận.
Thà
đi đẻ thuê cho người ta còn hơn đi làm tiếp viên nhà hàng rồi gái mãi dâm hỏng
cả một đời. Đằng này chỉ làm cái ổ đẻ cho người ta có một
lần xong rồi dư dật cả đời, hai mẹ con thoát cảnh chạy ăn từng bữa lại chẳng hơn ư.
Thế
là hợp đồng chi tiết được ký kết. Ong Bí thư có trách nhiệm chu cấp ăn uống
sinh hoạt cho hai mẹ con trong thời gian chưa sinh con, nếu sinh con trai ông
sẽ thưởng một số tiền là 300 triệu đồng, sinh con gái 200 triệu. Số tiền được
tạm ứng một phần ba ngay sau khi ký, trong thời hạn ba tháng nếu không dính bầu
hợp đồng kết thúc, bên ông Bí thư không được đòi lại tiền
cọc. Bên cô Doan cam kết sau khi đẻ xong phải giao con ngay cho ông Bí thư ,
chấm dứt mọi liên lạc vơi nó .
Ngay
sau khi lý hợp đồng, ông Bí thư có thể lui tới nhà cô Doan, quan hệ tình dục
như vợ chồng. Ong Bí thư phải bỏ tiền xây thêm một phòng làm phòng “hạnh phúc” ở ngay nhà cô Doan , trang bị đầy đủ tiện nghi như quạt,tủ
lạnh,tivi…
Thế
là ông Bí thư nghiễm nhiên trở thành như là “chàng rể” trong nhà cô Doan. Năm
nay ông ngoài 50 hom hem, ốm yếu lại hay đau lưng. Mẹ ông lùng khắp nơi tìm thuốc thần
kỳ cho ông. Hàng ngày bà đi khắp các chùa cầu xin cho con trai có quí tử nối dõi tông đường.
Mọi
việc đẻ thuê đều được tuyệt đối giữ bí mật khiến bà vợ trên
thành phố hoàn toàn không biết gì, chỉ thấy chồng thỉnh thoảng
lại về thăm mẹ già thì lại tưởng là bà này sắp chết nên ông năng về chăm sóc.
Một
hôm ông Bí thư huyện lẻn vợ về thăm cô Doan – cô gái đẻ thuê. Ong vừa về đến
cửa nhà đã thấy cô “vợ thuê” được một gã lạ mặt chở xe máy đi đâu về. Cô bảo
ông cô vừa ở bệnh viện huyện về . Hoá ra gã kia là dân chạy xe ôm. Ong yên tâm
liền khi thấy cô trả tiền sòng phẳng. Mới có hai tháng ăn trắng mặc trơn, được
ông Bí thư huyện cưng chiều nom cô béo trắng ra . Hai má phinh phính, đỏ hồng ,
đôi môi tô son hơi đậm khiến cô có dáng dấp
tiếp viên nhà hàng hơn là gái quê
hương đồng cỏ nội.
Hôm
đó sau khi cho ông Bí thư huyện thoả thuê, cô Doan cầm tay ông đặt lên bụng cô
:
“
Anh sắp được làm bố…”
Ong
Bí thư huyện trố mắt :
“
Thật không ? Em nói thật không ?”
Cô
gái cười nhoẻn :
”
Thật chứ sao không ? Em vừa đi siêu âm về, được hai tháng rồi…”
Ong
Bí thư huyện hỏi dồn :
“
Siêu âm ? Em siêu âm rồi ? Vậy con trai hay con gái ?”
Cô
gái nín thinh, chờ cho ông Bí thư sốt ruột giục cuống lên cô mới chịu thủng thẳng :
“
Anh yên trí…em không đẻ ra vịt giời đâu…em sẽ đẻ cho anh hẳn một thằng cu…hôm
nay siêu âm nhìn thấy cả quả ớt của nó rồi…”.
Ong
Bí thư huyện ôm chầm lấy cô reo lên :
“
Hoan hô…hoan hô em…con trai thật rồi hả …vậy thì phải thưởng…phải thưởng …”
Cô
Doan nũng nịu :
“
Thưởng gì thì thưởng luôn đi nào ?”
Đúng
như tác phong của ông chủ với người làm thuê, cho dù đây là loại người làm thuê
đặc biệt, ông Bí thư rút ví lấy ra một xấp tiền ấn vào tay cô vợ hờ :
“Này
thưởng…”
Thật
chẳng ngờ cô ta hất tay ra, miệng ngúng nguẩy :
“
Đẻ cho anh cả đứa con trai mà thưởng có bấy nhiêu thôi ư ?”
Ong
Bí thư đang sung sướng đến bàng hoàng cả người , ôm ngang bụng cô cười ha hả :
“
Yên trí…yên trí…anh sẽ bàn với mẹ anh thưởng nữa…”
Ong
trở về thông báo với bà mẹ. Lập tức bà đến ngay
“kiểm tra” cô gái. Bà đưa cô vào
phòng trong, lát sau trở ra bà gật gật :
“
Trúng rồi …trúng rồi…”
Ong
Bí thư nở nang cả mặt mày. Ong hoàn toàn nhất trí với bà mẹ đề ra một chế độ ăn
uống, sinh hoạt cho cô gái để đảm bảo cái thai được phát triển tốt nhất.
Trước hết cô phải hạn chế đi lại. Khi có
việc gì cần kíp mới được ra khỏi nhà , bà mướn một người chợ búa thay cô. Về ăn
uống nhất thiết phải theo những thứ bà quy định. Trước hết phải kiêng ăn các
loại ốc và hải sản có nhớt sợ bé sinh ra rớt rãi. Hàng ngày phải ăn thứ giá trị
dinh dưỡng cao như : thịt bò, trứng, sữa, gan và cật heo. Để tăng cường canxi
cho thai nhi phải ăn nhiều canh xương heo, giò heo . Không được ăn cay nóng .
Tóm lại bé mới trong bụng mẹ nhưng đã hưởng chế độ dinh dưỡng tốt nhất .
Vì
cô gái đã mang thai nên đúng như trong hợp đồng, ông Bí thư huyện không
được quan hệ tình dục với cô nữa. Tuy nhiên ông bỗng thấy có tình cảm
quyên luyến ông lại lẻn vợ trốn đến với cô.
Lần
này, may quá cô vừa đi đâu về bằng xe
ôm. Nhìn thấy ông, cô gái vội trả tiền cho gã xe ôm rồi kéo ông vào nhà. Ong
nhớ mang máng ra chuyện gì, chợt đứng lại hỏi :
“
Khoan đã…khoan đã…cái anh này tôi nom quen quen…”
Chàng
xe ôm quay ngay mặt đi, cô gái để mướn vội vã :
“
À…đúng rồi…anh này là xe ôm vẫn chở em đi bệnh viện kiểm tra anh gặp lần trước
đấy mà…”
Ong
Bí thư huyện yên tâm theo cô vào nhà không hỏi han nữa. Tới ngày sinh, quả nhiên cô gái đẻ cho ông một bé trai
cực kỳ xinh xắn, khoẻ mạnh, nặng ký khiến hai mẹ con ông Bí thư mừng như bắt
được cục vàng. Theo đúng hợp đồng , cô
gái phải trao cho ông đứa bé sơ sinh , nhận đủ tiền và cam kết không được lui
tới gặp gỡ đứa bé. Mọi việc ổn thoả . Cả hai bên A và B đều hài lòng . Riêng Bí thư huyện, cái đáng
băn khoăn nhất là sẽ báo cho bà vợ chính thức sao đây ? Bản thân bà không sinh
nở được nên chắc bà chấp nhận đứa bé như con bà đẻ ra. Tuy nhiên,
rất có thể máu ghen làm bà nổi giận thì hỏng hết mọi chuyện.Bởi vậy ông Bí thư
huyện cứ đắn đo mãi chưa dám thú thật
với vợ khiến bà mẹ sốt ruột :
“
Thì anh cứ nói thẳng với nó.Nó chắp nhận thì mọi việc đều êm xuôi, đứa bé coi
như con đẻ của nó, còn nó nổi máu ghen
phá phách thì tôi bắt cháu tôi về đây tôi nuôi…”
Ong
Bí thư huyện ngẫm nghĩ lời mẹ nói cũng phải, trước sau cũng phải thú thật với
vợ để còn làm giấy khai sinh. Thế là vào một tốt mát mẻ, bà huyện đang vui vẻ
vì mới trúng đậm quả gì đó, ông Bí thư
mới đánh bạo ướm lời :
“
Này bà ạ..có chuyện này tôi muốn bàn …tôi với bà làm bạn với nhau cả 7, 8 năm
trời mà đường con cái nối dõi vẫn chưa thấy gì ?”
Nghe
ông nói xong bà cười nhạt :
“
Ong định cưới vợ hai à ?”
Ong
vội vàng :
“Ay
không không…cưới vợ hai giờ đảng bộ nó kiểm điểm kỷ luật chết. Ai mà dám ?”
Bà
lại cười :
“
Vậy ông định sao ?”
Ong
Bí thư lắp bắp :
”
Tôi xin…tôi xin thú thật với bà..tôi ..tôi đã thuê người ta đẻ…”
Ong
Bí thư nói xong run bắn, chờ đợi một cơn thịnh nộ nổ ra trút lên đầu ông, nhưng
không, bà không tỏ ra mảy may giận dữ, ngược lại, cười khẩy :
“
Thuê đẻ…đẻ làm sao mà thuê ?”
Ong
Bí thư luống cuống :
“
Thì tôi gửi con vào bụng người ta…người ta đẻ cho tôi…khi đẻ ra tôi bắt lấy đứa
con và coi như là con của tôi với bà…”
“
Ra thế đấy…nhưng ông gửi con bằng cách nào ?”
Ong
Bí thư xanh mặt :
“
Thì tôi cũng gửi theo cái cách …bình
thường vậy thôi…”
Bà
gặng :
“
Theo cái cách bình thường là cách thế nào ? Nó cho ông ngủ với
nó à ?”
Ong
Bí thư thú nhận :
“
Thì cũng theo cái kiểu ăn bánh trả tiền thôi. Cũng là vì mong có đứa con theo
nguyện vọng của mẹ tôi chứ tôi có ham hố gì đâu ?”
Bà
vợ ông Bí thư cười khảy :
“
Không ham hố gì ? Chứ không phải là trâu già hám gặm cỏ non à ?”
Ong
Bí thư vội chối đây đẩy :
“
Không không…tôi còn gì nữa đâu mà hám cỏ non ?”
Bà
vợ ông Bí thư vặn vẹo :
“
Còn gì nữa đâu mà sao lại gửi được con vào bụng người ta. Ong nói vậy chó nó
cũng không nghe …”
Ong
Bí thư ắng họng không còn biết nói sao.Chờ cho ông xanh xám cả mặt mày, bà vợ
mới cao giọng :
“
Thôi thôi….ông đừng có vải thưa che mắt thánh. Tôi biết cả rồi…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét