Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

THƠ: ĐÀN BÀ & ĐÀN ÔNG (CVK St)



ĐÀN BÀ

Đàn bà yếu lòng nhẹ dạ
Chỉ uống nước đường cũng say
Thoáng lời vu vơ...Mà nhớ
Má hồng lên suốt mấy ngày

Đàn bà mộng mơ lãng mạn
Tự mình quây lưới nhốt mình
Chẳng trói được người...Thì khóc
Làm thơ như thể thất tình

Đã có cái gì đâu nhỉ
Bâng quơ...Ai bảo nhớ dai
Người dưng không duyên chẳng nợ
Tự mình đau.
Bắt đền ai?

Chử Thu Hằng


MỘT KHÍA CẠNH
NHO NHỎ CỦA ĐÀN ÔNG

Đàn ông hay này hay nọ,
Hám lăn tăn, khéo "phải gió" lôi thôi.

Đã yên phận, đã được rồi,
Mà không chịu, nên cơm sôi quá lửa!

Đàn ông có này đòi nữa,
Mắt bị mù? Thấy một nửa...Cũng say!

Trái tim thổn thức đọa đầy
Tưởng như thế? Mà hóa hay phải thế?!

Đàn ông đàn ang một thế,
Thích được khen? Bắt dâu bể làm vui!

Buồn đau khách khí bùi ngùi,
Nhưng chững được cái nhiễu, điều vi vu.

Thế giới khật khùng ủ rũ,
Nếu thiếu đàn ông! Thiếu đủ...à ơi...

Khổ lắm nói mãi...ối giời!
Đàn ông dzậy...ạ ời! mênh mông...

Bởi vì bởi tại đàn ông
Thế gian lắm nỗi phòng không một mình?!

Thoại Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét