Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Yêu thời đồ đểu T1

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (kỳ 50 )

                              
                     
Nó cố nặn ra cái cười thật tươi mà tim đập còn hơn gõ trống. Chàng cảnh vệ tò mò :
“ Ông Chủ tịch sao phải  cấp cứu ?”
“ Trúng gió, hỏi làm gì?”
“ Hỏi cho biết , làm tàng dữ a…mua giùm gói con Mèo được không ?”
“  Được chớ sao không ? “
Nó trả lại tờ 5 chục anh cảnh vệ nhét vào tay. Lẽ ra nó có thể đút túi rồi biến, nhưng thôi, lương chàng tháng có trên một triệu , tội nghiệp.Nó đi như ma đuổi ra đầu phố . Đã tảng sáng, xe cộ và người đã lác đác. Ong xe ôm quen biết trờ tới. Í  chết, để cha chở bể hết chuyện, từ chối sao cho êm ? Nó vội đưa ra tờ giấy bạc :
“ Chú Bảy chạy đi mua giùm gói con Mèo đưa cho cảnh vệ, con chờ…
Ông xe ôm vừa khuất, nó tót lên xe lam ra bến xe. Xe buýt về thành phố vẫn còn thưa thớt người. Nó kiếm băng sau nằm ngả, dấu mặt vào góc  xe. Vái trời cho nó chạy ngay, chờ tới sáng bà Phu nhân phái người đi chú Ba Giám đốc công an còng tay là cái chắc. Nhiều lần làm đồ nhậu cho  mấy chú  nó biết quá mà, nếu  ông Chủ tịch ra lệnh, thì đến  ruột thịt trong nhà chú cũng còng chứ đừng nói nó là con ở. Nó nghĩ lan man, ngủ mất tiêu, choàng dậy xe chạy từ lúc nào. Người ngồi cạnh nó cười khà khà :
“ Ghê gớm thật, định đi trốn kia đấy…”
Í mèn ơi,  ông già này chính là người gã thư ký gọi tới cứu ông Chủ tịch. Sao ổng biết nó trốn ?
Hoá ra lão Thuộc sau khi bị bà Phu nhân đuổi về, ghé quán cóc kêu xị rượu với đĩa bò xào hành. Còn đang nhâm nhi, lão trố mắt nhìn con bé Gái nhớn nha nhớn nhác xách túi đi qua. Lão nhận ngay ra đứa con gái trần truồng mới làm ông Chủ tịch suýt chết “bất đắc kỳ tử” trên bụng nó. Hẳn nó trốn đòn trừng phạt của bà Phu nhân , bà dám thủ tiêu , bịt đầu mối, giữ uy tín cho chồng lắm. Con mẹ này việc gì mà không làm ?  Cứu cánh biện minh cho phương tiện mà, cái thói đó đã thành máu thịt nhà quan . Dù có phải giết cả huyện người cứu lấy mạng mình, quan vẫn dám ra tay huống hồ một con nhóc đi ở. Một vụ tai nạn xe hơi, một cái chết trôi sông bởi một nguyên cớ vớ vẩn nào đó…bà Phu nhân dành sẵn cho nó.
“ Này con nhãi, mày sắp tiêu rồi biết chưa ? Mày  khác gì con nai tơ giữa đàn cọp dữ. Tao không ra tay, mày về chầu tổ tiên là cái chắc , lão nghĩ thế và cộp chén rượu xuống bàn. Phải cứu nó thôi, vả lại nếu nắm được con hầu gái, bao nhiêu bí mật trong gia đình ông Chủ tịch nó sẽ tuôn ra  bằng hết,  nhân chứng sống dùng để trấn lột con mẹ Phu nhân còn ai hơn ? Thế là lão  Thuộc bỏ dở bữa nhậu vẫy xe ôm bám theo con bé Gái. Nó run bần bật, lắp bắp :
“ Ong là…ông thày đã cứu ông Chủ tịch ?”
“ Hoá ra mày vẫn nhớ mặt tao ?”
“ Ong tha cho cháu, ông bắt cháu về  chắc bà Phu nhân bắt cháu đi tù . Ong cần bao nhiêu tiền cháu xin đưa …”
Lão Thuộc bật cười :
“ Ra mày cũng đã học được thói đút lót của nhà quan rồi đó …”
“ Vậy…vậy ông muốn gì ?”
Nó chợt nghĩ  tới cái vũ khí trời cho, mang ra dụ thì thằng đàn ông nào không chết, nó nặn ngay ra nụ cười mời chào :
“ Thảo nào …em nom ông cứ quen quen…”
Lão Thuộc như đi guốc vào bụng nó , cười khảy :
“  Thôi này, con nhóc, đừng giở bài đó ra, tao không có máu “ sư phụ” *  như  lão Chủ tịch tỉnh đâu …”
Con bé Gái ngớ người, sao lạ vậy cà, lâu nay có gã đàn ông nào đi qua trước mặt mà không bị hút ánh mắt vào bộ ngực ngoại cỡ của nó đâu ? Vậy mà cái lão này chẳng coi chuyện đó ra cái “ve chai” gì. Hay lão là dân 8 vía ** ? Không phải rồi, dân đó mặt mũi nhẵn nhụi, láng coóng , đi đứng ẹo ẹo chứ đâu có xồm xoàm chổi xể, chân tay chắc nịch  thế kia. Thôi được,  “tình “ thì chê nhưng “tiền” chắc  không. Nghĩ vậy nó móc ra mấy trăm dúi vào tay lão Thuộc :
“ Ong cầm đi nhậu, tha cho cháu…”
Lão Thuộc nhét ngay tiền vào túi cười khà khà :
“ Mày là con ở nhà quan mà cũng “sành điệu “ gớm nhỉ ? Mà lấy đâu ra lắm tiền thế ?”
Có bé Gái đỏ mặt lên im thít, lão Thuộc lại cả cười :
“  À quên, phải rồi, phải rồi , ông Chủ tịch thì thiếu gì tiền, vậy mày trấn ông ấy được mấy chục triệu rồi ?”
Con bé Gái giật thót người, hoá ra thằng chả hỏi dò để cướp tiền đây . Đừng hòng nha. Nó làm ra vẻ rầu rĩ :
“ Chưa được đồng nào đã bể chuyện hết trơn, đến tiền công tháng còn chẳng được lĩnh  nói gì  tiền bo…”
Lão Thuộc rút tiền ấn trả vào tay nó :
“ Tao đùa mày thôi, mấy trăm với tao chưa đáng tiền lẻ…”
Con gé Gái tái mặt  :
“ Vậy chú tính bắt cháu về cho bà Phu nhân ?”
“ Tao có phải tay chân bà ấy đâu, bắt mày về tao ăn cái gì ?”
Con bé Gái mừng ra mặt :
“ Vậy cháu cứ tưởng. Hoá ra ông cũng có việc về thành phố ?”
“ Có việc, việc đưa mày đi trốn đây…”
Con bé Gái trố mắt :
“ Chú nói vậy là sao ?”
“ Là cứu mày khỏi chết đó…”
Con bé Gái cứ run bắn cả người nghe lão Thuộc vạch ra những đòn hiểm độc  bà Phu nhân có thể đập lên đầu nó.
Lão doạ tiếp :
“Mày lên thành phố, giấy tờ không có, ai cho mày trọ ? Lớ xớ ra đứng đường công an còng liền. Rồi nó trả mày về nhà ông Chủ tịch thì mày “phế thải” con ạ…”
Con  bé Gái mếu máo :
“ Con lậy ông , ông cứu con, ông bảo gì con cũng làm…”
“ Được rồi, nhất nhất mày phải nghe tao, trái lời là…chết…”
Con bé Gái rối rít thề độc làm lão Thuộc sốt ruột cắt ngang :
“ Thôi được, tao tin mày nhưng tao hỏi thật mày đã bầu bì gì với ông Chủ tịch chưa ?”
Con bé lắc quày quạy :
“ Làm gì có chuyện đó, con mới chỉ cho ổng…”bú ti”thôi, chuyện đó…chưa…”
Lão Thuộc bật cười :
“ Xạo mày…đêm qua chính mắt tao trông thấy mà…”
Con bé đỏ mặt tía tai :
“ Vậy mà không phải vậy đâu ông ơi, mới chưa đâu vào  đâu ổng đã xỉu mất tiêu rồi…”
“ Thảo nào…mụ vợ cắm sừng lia lịa…”
Con bé Gái tròn mắt :
“ Ong nói vậy là sao ?”
“ Là bà chủ cũng cho thằng khác “bú ti” chứ còn gì ?”
“ Ua bả già vầy còn ti nữa đâu …?”
Lão Thuộc cười ngất :
“ Gìa  mấy già cứ chi  tiền  ra là khối thằng xin chết . Vậy ông Chủ tịch chi cho mày bao nhiêu rồi ?”
Con bé Gái sợ sệt :
“ Ong chi cũng bạo, mới có vầy mà hơn chục triệu…”
Lão Thuộc trề môi :
“ Vậy ăn thua gì ? Không bằng một góc tiền bà Phu nhân chi cho mấy thằng kia….”
Í mèn ơi bà chủ cũng vậy cà ? Thiệt không tin nổi , cứ nghĩ  bả chỉ hám tiền bắt chồng kiếm cho nhiều ai dè còn có cả chuyện đó nữa. Ghê gớm thiệt, nhìn bên ngoài ai chẳng tưởng bả thương yêu chồng lắm. Mà sao ông già này rành mọi chuyện dữ vậy ? Nó ở ngay trong nhà, suốt ngày hầu hạ bả mà chẳng biết gì hết. Lão Thuộc thấy con bé cứ ngẩn ra, lại tưởng nó giận ông Chủ tịch “bo” cho nó quá ít, lão cười cười :
“ Lần sau có cho ông “bú ti” mày phải bắt ông đưa vòng vàng hay hột xoàn mới bõ kìa…”
Con bé Gái tái mặt :
“ Nhưng cháu…cháu có gặp lại ổng nữa đâu ?”
“ Là tao nói chuyện mai sau kìa , còn giờ thì phải trốn cho kỹ…”
Ngay chiều hôm đó lão Thuộc đã gửi gắm con bé Gái ở với một bà già tít trong hẻm rồi quay  về nhà trọ dưới tỉnh. Thằng Bành Trọc kêu oai oái :
“  Í trời ơi, đại ca đi đâu từ đêm qua tới giờ, thằng em đói hoa cả mắt  thèm  rượu tới mụ cả đầu mà trong túi không có tới một cắc…”
“ Vậy có đứa nào tới tìm tao không ?”
“ Chỉ có con ma đói nó hành em thôi ngoài ra có thằng chó nào đâu ?”
Lão Thuộc cau mặt, thằng thư ký vẫn chưa tới trả tiền lão, vậy mà đêm qua con mụ vợ lão Chủ tịch cứ xoen xoét : “ ông cứ biến đi, mai tôi bảo thằng thư ký cầm cho…”. Có phải thằng chồng thoát chết rồi mụ tiếc tiền tính chạy làng ? ĐM… quen cái thói nhà quan, cho ai vay đòi bằng được còn nợ ai thì quên béng . Nhưng  chơi  vậy với dân tỉnh nhà thì được, còn với thằng Thuộc này đừng hòng, thiếu một cắc cũng phải nôn ra. Mắt lão  long lên giận dữ, móc ngay điện thoại bấm số bà Phu nhân.
Lúc này bà đang bối rối như nhà có tang. Chở ông Chủ tịch tới bệnh viện rồi, bà lệnh cho Giám đốc phải đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt làm ông này xoa tay rối rít :
“ Chị Hai yên trí đi. Nhận được điện của chị, em đã sai ngay chúng nó chuẩn bị một phòng máy lạnh, máy tắm nước nóng, tiện nghi còn hơn cả khách sạn du lịch nữa kìa….”
Bà đích thân kiểm tra khắp xó xỉnh trong phòng coi “tụi nó” có cài máy ghi âm, thu hình gì không ? Vợ  các quan tỉnh bao giờ cũng cẩn thận vậy. Mấy năm trước , một  ông Phó Chủ tịch phụ trách kinh tế đi viện mổ ruột thừa. Bà vợ lo chồng chết, đêm đó cứ nằng nặc đòi ông phải “khai báo” cho hết mọi ngân khoản bí mật ông  cất dấu những đâu. Bà còn tra hỏi dự án này dự án kia đã nhận đủ tiền “phần trăm” chưa ? Những nơi nào chưa chịu trả, nơi nào còn thiếu bao nhiêu ? Cứ như vậy cả đêm vợ chồng nói đi nói lại toàn những chuyện làm ăn chết người. Không đầy một tháng sau , ông Phó Chủ tịch đang tiếp phái đoàn đầu tư bỗng nhận diện thoại sang gặp thường vụ tỉnh uỷ gấp. Oi chao ôi, trên bàn anh Sáu Bí thư đã có một chồng hồ sơ dầy cộp. Máy lạnh trong phòng mát rượi mà ông Phó Chủ tịch vẫn vã cả mồ hôi khi anh Sáu hất hàm, giọng sắc như dao Thái Lan :
“ Đồng chí đọc đi…”
 Ong Phó Giám đốc bủn rủn chân tay. Kỳ này chết chắc, mọi ngày vẫn “chú chú, anh anh” ngọt ngào thân mật, bữa nay anh Sáu kêu “đồng chí” là sắp sửa giết nhau rồi đây. Quả nhiên mớ hồ sơ ghi chép đủ các thứ vụ việc, nào ngày mấy tháng mấy nhận “quà” của Công ty nào, ăn tiền hoa hồng ký duyệt mua vật tư , thiết bị của những ai ... Mẹ kiếp chi tiết từng ly từng tý cứ như có con ma xó nằm gậm giường vậy. Ong Phó Giám đốc tỏ vẻ phẫn nộ :
“ Báo cáo anh Sáu, oan cho em lắm ạ…quả thực thỉnh thoảng lễ tết em cũng có nhận chút quà trên mức tình cảm nhưng chẳng đáng là bao, đâu có nhiều như vầy…”
“ Chưa chịu thành khẩn nhận khuyết điểm hả ? Vậy nghe đây…”
Nói rồi anh Sáu nhón ngón tay bật nút máy ghi âm. Sau một hồi lạo xạo, giọng  vợ chồng ông Phó Giám đốc vang lên rõ mồn một, nào khoản này mấy trăm triệu, khoản kia mấy chục ngàn đô la, ý chết mẹ , hôm mổ ruột dư đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, ông đã sướng tỉnh cả người , ngờ đâu bị tụi nó đặt máy ghi âm mà không hay , vợ chồng cứ toang toác vạch áo cho người xem lưng, cũng  may không có câu nào động tới anh Sáu không phen này ra vành móng ngựa là cái chắc. Nghĩ vậy rồi ông Phó Chủ tịch quỳ sụp ngay xuống vái lia lịa :
“ Em lậy anh Sáu, xin anh Sáu coi em như con cháu trong nhà, anh Sáu tha cho em, ơn này em xin đời đời ghi nhớ, khắc cốt, ghi xương…”
Đồng chí Bí thư  vỗ bàn quát :
“ Đồng chí đứng dậy đi, đồng chí quên mất danh dự đảng viên, uy tín cán bộ lãnh đạo hả ? “
Ong Phó Chủ tịch vẫn khăng khăng quỳ :
“ Lậy anh Sáu, anh tha cho em lần này…”
“ Đồng chí về viết kiểm điểm đi, thường vụ sẽ xem xét mức độ kỷ luật…”
Ong Phó Chủ tịch chợt sáng mắt sáng lòng như người chết sống lại, “thường vụ sẽ xem xét” tức là chỉ…xử lý nội bộ , cùng lắm là khiển trách hoặc cảnh cáo, thuyên chuyển công tác, chứ đưa sang công an khởi tố thì ôi thôi, chẳng những tù đầy mà còn tịch biên gia sản nữa kìa . Đồng chí Bí thư  nói vậy là đã có ý tha , ông Phó Giám đốc lắp bắp cảm ơn đi giật lùi ra khỏi phòng. Mấy tháng sau quả nhiên ông Phó Chủ tịch nhận kỷ luật  cảnh cáo trong Đảng và rút về văn phòng tỉnh uỷ làm chuyên viên.
Chuyện cài máy ghi âm trong phòng  “săn sóc đặc biệt” ở bệnh viện tỉnh  làm xôn xao giới quan chức , khối anh bệnh nặng mà cứ khăng khăng xin nằm nhà “điều trị ngoại trú”.
Bà Phu nhân vẫn nhớ chuyện đó nên để mặc ông chồng nằm thiêm thiếp trên giường cứ xăm xoi khắp nơi khắp chốn, yên tâm rồi bà mới quay sang đánh thức cô tiểu thư  lúc này đang kéo bễ trên chiếc giường nhỏ kê góc phòng :
“ Dậy đi, dậy đi về coi nhà cửa ra sao ?”
Được lời như cởi tấm lòng, Kim Anh tót ngay ra cổng bệnh viện. Lúc này cô mới thấy bụng đói cồn cào, về nhà chỉ toàn đồ nguội trong tủ lạnh, thôi kệ, tới nhà hàng “Đêm mầu hồng “ “đá đèn”*** cái đã.
Nghĩ vậy cô giơ tay lớn tiếng gọi taxi…
*máu “sư phụ” “ máu dê
**8 vía : người “đồng tính luyến ái” ( đàn ông 9 vía, đàn bà 7 vía, nửa nọ nửa kia 8 vía)
* ** đá đèn : ăn đêm                                                            
                                                                                         
  ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét