Theo anh từ bấy đến giờ
Nay sao anh nỡ nghi ngờ lòng em?
Em còn nhớ rõ chưa quên
Năm mươi năm lẻ ở bên nhau rồi
Mẹ cha cưới hỏi hẳn hoi
Em luôn tận tụy, có đòi chi đâu
Nhớ xưa lặn lội sông sâu
Sóng to, gió lớn chỉ cầu sống thôi
Bây giờ nắng hửng xuân hồi
Không cam lòng nổi, đua đòi chị em!
Ngày xưa em thức bao đêm
Canh chừng giấc ngủ êm đềm của anh
Giữ nhà cho anh học hành
Văn chương khúc chiết, công danh sáng ngời
Em không được học đến nơi
Trình độ có hạn, thì thôi ... mua bằng
Con mình mấy ả, mấy thằng
Theo em buôn bán lằng nhằng giầu to
Đừng nghe những kẻ nói mò
Lòng người nào dễ như dò lòng sông
Gái ngoan chồng chẳng phụ công
Bắt em tự bỏ, thì không đời nào
Vì em có chút công lao
Nhờ anh mới có đồng vào, đồng ra
Nếu anh khăng khẳng ra tòa
Các con bênh mẹ, cả nhà ắt tan
Anh là con người khôn ngoan
Đồng sàng, dị mộng đa mang hết đời
LTT sưu tầm
Vô danh, vô thực đã viết:
Trả lờiXóaChẳng những "tình" đã hết rồi
Mà nay "Chồng" "Vợ" là thù của nhau
Không phải là "Vợ" chỉ giàu
Mà "Vợ" còn muốn "cái gì" to hơn
Nên "Chồng" muốn "diệt" cho yên cửa nhà
"Chồng" định đưa "Vợ" ra Tòa
Không ngờ "Con cái" phá "Cha" dễ dàng
Than ôi! "Chồng Vợ rình rang"
Dân tình cũng ngán "cả Nàng, cả Anh"