Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Yêu thời đồ đểu S3

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 42 )

                                         


Bà chủ quán cứ cuống cả lên, án mạng, án mạng, đúng con nhỏ đi với anh này đã giết người cướp của rồi trốn mất. Lúc này gã đã hồi tỉnh, loáng thoáng nghe mấy em tiếp viên bàn tán. Mẹ kiếp, vỡ chuyện ra là chết. Bản lĩnh già giặn ứng phó  rắc rối lập tức trở lại, gã bảo bà chủ quán gã bị ngã chứ chẳng có ai giết ai, đừng gọi điện báo cảnh sát kẻo rầy rà chuyện làm ăn của bà.

“ Vậy con nhỏ đi với anh đâu ? Sao tiếp viên bảo chính con đó giết anh  cướp tiền mà…”

Gã lại chối bai bải, rút tiền đưa bà chủ thuê một phòng kín đáo để nằm lại và  điện cho thằng bạn bác sĩ mà gã đã chạy giúp cho cái giấy phép mở phòng mạch tư. Không đầy nửa tiếng sau, anh chàng này đã xách túi chạy tới :

“ Chuyện gì thế ? Sao không gọi cấp cứu ?”

Sau một hồi khám xét, chàng bác sĩ vui vẻ :

“ May cho ông chỉ bị choáng. Tốt nhất phải về bệnh viện chụp phim cho yên tâm.  Mà đánh nhau với ai toạc cả đầu ra thế này ?”

Gã thư ký lắc đầu :

“ Không phải chuyện của ông, đừng hỏi. Cứ băng và chích thuốc thôi. Nhớ tuyệt đối không lộ chuyện kẻo… mất uy tín Uỷ ban tỉnh…”

“ Yên trí, yên trí… tôi dại gì dính vào cửa quan. Ong cứ nằm nghỉ, sáng mai tôi sẽ tới khám lại…”

 Hôm sau vừa thức dậy gã vội rút điện thoại gọi con bé Gái. Gã chờ sốt cả ruột, thiếp đi, nó mới dẫn xác tới. Nó mua cho gã chục trái cây, ngồi ghé cạnh giường, dửng dưng nhìn mặt gã thư ký tái xanh, đầu cuốn băng. Bất chợt gã mở choàng mắt, nhận ra con bé Gái, gã tức tối :

“ Đêm qua chút xíu nữa mày giết chết tao  ?”

“ Tại chú Năm chớ, chú cào cấu con thâm tím cả mình mẩy nè…”

Gã thư ký chẳng còn hơi sức cãi nhau, gã thều thào :

“ Mày không được hé chuyện đó cho bất kỳ ai. Nhớ chưa ?”

“ Nhớ rồi…dặn hoài…”

Nói rồi nó cười tủm tỉm.  “ Chú Năm” chắc tởn tới già. Cho chừa thói cướp giật cái “nguyên gin” của người ta đi nha. Muốn hưởng cái đó đôi bên phải cùng  “thoả thuận” chớ bộ. Làm đại đâu có được. Số tiền “chú Năm” đưa tối qua cầm về đếm đi đếm lại chưa được một triệu, còn lâu ạ,  chục triệu  cũng chưa được, mới nhiêu đó nhằm nhò gì mà dám làm ẩu. Vậy là lường gạt chứ còn gì ? Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ít nhiều gì  nó cũng đã cầm tiền của “chú Năm” rồi, chưa cho chú được cái gì lại còn nện chai toạc máu đầu . Bởi vậy có sao cũng phải đền bù sòng phẳng cho chú chớ.

 Nghĩ  bụng vậy nó nhoài người đặt bàn tay mát rượi lên  trán nóng rực của gã thư ký. Oi chao, đầu còn đau như búa bổ mà gã vẫn thấy râm ran cả người. Mẹ kiếp, tay con nhỏ này có điện sao đó cứ đặt vào đâu gã giật nảy lên tới đó. Lại thêm đôi chim câu căng tròn của nó cứ gí mỏ vào người trách gì gã chẳng run lên bần bật. Tới lúc đó con bé Gái mới  ghé tai gã cười khì khì :

“ Con cho chú…bú ti nha…Bú ti là khoẻ liền à ?”

Gã thư ký thích mê tơi nhưng nhớ việc cần làm ngay gã gạt ra :

“ Khoan đã, mày ra gọi bà chủ quán vào  đã…”

“ ủa, chú cần gặp làm chi ?”

Nói vậy, con bé Gái cũng cài lại khuy áo, chải sơ mái tóc rồi mới chịu ra kéo bà chủ vào. Gã ngồi hẳn dậy :

“ Bà coi đi, có phải con nhỏ này tối qua đi với tôi tới đây không ? Nó mắc công chuyện phải về trước , đâu có làm gì đâu mà bảo nó giết người cướp của, tầm bậy hết sức…”

Bà chủ quán cười nhìn con bé Gái từ đầu đến chân, cười xuề xoà :

“ Mấy đứa ngứa miệng nói xàm mà, chấp tụi no làm gì . Mà anh tuyển đâu được em gái  xinh quá ta. Mấy thằng lính tôi chạy khắp chợ cùng quê lôi về toàn hàng thứ phẩm, vừa đen vừa lùn đâu có được trắng bóc, chân dài như em này. Em cứ ở đây lo săn sóc ảnh, cần gì cứ bảo tụi nó mang lên nha…”

Bà vừa ra đóng cửa lại, gã thư ký đã lôi tay con nhỏ :

“ Giờ mình tới bến nha. Chiều về chú đưa thêm…”

“ Í trời ơi, đâu có được, con đã nói rồi, chú chỉ được bú ti như ông Chủ tịch thôi…”

Gã tắc lưỡi gật đầu, bú ti như ông Chủ tịch cũng vui rồi, cứ biết thế đã. Tiếc thay gã vừa gục đầu vào gò ngực thây lẩy của con nhỏ, tiếng điện thoại di động đặt đầu giường đã phát ra nhạc thánh thót. Gã buông con bé Gái ra càu nhàu vào máy :

“ Ai vậy ?”

Oi chao ôi…lão Thuộc. Lão đang ngồi ở bến xe tỉnh và yêu cầu gã thư ký tới đón gã ngay, bà Phu nhân đã dặn như thế.

Hoá ra sau lúc “bốc phét” chuyện bùa ngải với bà, lão cầm 3 triệu ghé vào quán thịt cày say  một trận thiệt đã. Mùi chả nướng, mùi dựa mận cùng với hơi rượu cay làm lão lâng lâng. Thời buổi này lừa đảo dễ thật, một con mẹ Phu nhân Chủ tịch tỉnh , đảng viên lão thành , đầu óc vô thần, dặt những “vật chất có trước, tinh thần có sau”, “ nước đun sôi tới trăm độ ắt phải bốc hơi – đó là” quy luật lượng biến  chất biến ”, ĐM…Mác với chẳng Lê, ấy thế mà cứ há mồm ra nuốt bằng hết bao nhiêu điều bịa tạc , bốc phét về bùa ngải, ma quỷ, thần thánh…Hi hi…phi vụ này ít cũng moi được vài chục triệu. Chỉ khó một điều là cái lóng xương cẳng chân lão nhân điện ấy con mẻ đã vứt tọt xuống biển rồi còn kiếm đâu ra ? Lặn xuống đó mà tìm khác gì mò kim đáy biển. Có hoạ điên. Lão suy nghĩ lao lung rồi tặc lưỡi. Thôi thì đã mang tiếng lừa thì bịp tới luôn, nghĩ cách mon men vào bệnh viện bắt quen một thằng y vụ, bỏ ra ít tiền đặt mua vậy. Của đó bệnh viện thiếu gì.Mạo hiểm thật nhưng còn cách nào khác ?

 Lão gắp miếng thịt nướng, tợp cả ly rượu khà ra khoan khoái. Thế rồi cái sọt đặt trong bếp quán thịt cày chợt làm lão trợn ngược cả mắt. Đây rồi, nó đây rồi. Lập tức lão đứng ngay dậy, sấn tới lục tung cái sọt đựng xương chó nhà hàng chất đống. Sau cùng lão cũng tìm được cái vật gã cần. Cái cẳng cày này tuy nhỏ hơn một chút nhưng giống y cái lóng xương chân ông thày nhân điện lão đã gói ghém kỹ lưỡng gửi tặng bà Phu nhân để rồi bà ném tọt xuống biển. Dùng ngay cái này thay thế cái đã bị vứt xuống biển kể ra có chút thất lễ với ông thày nhân điện nhưng mà... cũng có sao đâu ? So với việc bà Phu nhân chặt nhỏ thày ra tống vào toa lét thì chưa là cái gì. Lão Thuộc thở ra nhẹ nhõm.  Còn chưa hết sướng vì cái khâu khó nhất trong phi vụ “bùa ngải” chẳng ngờ quá dễ dàng thế, lão bỗng giật nảy bởi một cái vỗ vai suồng sã và tiếng cười cùng cục của gã đứng sau lưng :

“ Í trời ơi…đại ca…”

Lão Thuộc moi cả óc ra cũng chẳng nhớ được cái thằng cha cao lớn, đầu đinh, tướng tá đúng là một tên đá cá lăn dưa đang kéo ghế ngồi bên là thằng nào ?

“ Bành trọc đây mà…Bành trọc ở K4 Đồng Nai đây mà…”

Vậy thì nhớ ra rồi…hồi đó lão Tư Nhẫn Giám đốc trại giam K4 Đồng Nai bắt tù đẽo đá xếp thành núi giả, đào hồ bán nguyệt, lên rừng chặt gỗ quý về dựng lầu hình cánh cung…biến cả một vùng hoang vu sỏi đá thành vườn Thượng Uyển có cung điện nguy nga. Lão Thuộc thọ án 5 năm tại đây, ngày ngày đẽo đá thành những tảng lớn rồi mài nhẵn  theo yêu cầu của một thằng tù kỹ sư  để xếp thành tượng đài công nông binh khổng lồ đặt chính giữa khu trại. Thằng Bành trọc hồi đó hom hem, đen đúa nhưng rất hung dữ, bạn tù trong phòng coi hắn như đại bàng, thay nhau phục dịch nào tẩm quất , nào lau mặt, dâng trà. Khi lão Thuộc mới chuyển phòng tới, thằng Bành trọc đang nằm cho đám tù thằng bóp chân , thằng đấm lưng . Nó vẫy tay ra hiệu cho lão Thuộc tới gần :

“ Tên gì ?”

“ Mày đi mà hỏi thằng bố mày ấy…”

“ A thằng này hỗn , chúng mày đâu cho nó đi đu quay…”

Lão Thuộc là dân tù có số, thừa biết đó là cái trò mỗi thằng nắm một chân nạn nhân nhấc bổng rồi quay tít. Lão cười khảy và bất ngờ ra đòn. Trong chớp mắt, thằng Bành trọc chưa kịp hiểu chuyện gì toàn thân đã bị nhấc bổng lên rồi ngã bật ngửa ra giữa phòng . Mẹ mày, cho mày biết thế nào là lính đặc công nhé. Lần đó thằng Bành trọc phải lậy sống lão Thuộc, tôn lão làm đại ca và nhường ngay cái chức đại bàng cho lão. Được hơn một năm, thằng Bành trọc phải chuyển trại vào K6 mãi trong Cà Mau, từ đó bặt tin hắn. Chẳng ai ngờ trái đất tròn, giờ hắn lù lù trước mặt, béo trắng ra và nom có phần trẻ trung hơn hồi còn trong tù. Gặp lại lão Thuộc hắn mừng rỡ , hỏi han, kể lể rối rít. Hoá ra hắn đã ra tù được hai năm nay, làm phụ nề một thời gian rồi may mắn gặp được một lão thợ già truyền cho cái nghề coi hướng nhà, hướng bếp  dần dà học được cả âm dương phong thuỷ nên mới sống khấm khá lên đôi chút. Lão Thuộc gật đầu :

“ Vậy mày là thày địa lý chuyên đi bịp thiên hạ…Hòn đất mà biết nói năng thì chết cha mày…”

Thằng Bành trọc vênh mặt :

“ Không bịp sao sống ? Đại ca thử nghĩ coi thời nay từ thằng cán bộ cao cấp tới thằng dân đen có thằng nào không bịp mà phất lên được không ?”

Lão Thuộc bật cười, thằng cha này gãi đúng vào chỗ ngứa . Hoá ra “lừa bịp, dối trá” đã trở thành chân lý thời đại, từ trung ương chính phủ xuống tới làng quê, thôn xã, có thằng nào là không bịp ? Ngay cả lão cũng đang tiến hành phi vụ “bịp” mụ vợ lão Chủ tịch đấy thôi . Lão hất hàm :

“ Mày làm thày phù thuỷ được không ? Yểm bùa, trừ tà, đuổi ma, ám quỷ rành  không ?”

“ Í cái đó dễ cũng là nghề của em mà…để em dẫn đại ca đi coi một màn “chập cheng” cho biết tài thằng em…”

Lão Thuộc đập bốp cái ly xuống bàn. Đây rồi, người lão đang cần tìm tiến hành phi vụ “yểm bùa “ cho bà Phu nhân chẳng phải đâu xa, chọn ngay thằng Bành trọc này tốt chán. Tuy nhiên phải thử “tay nghề” của hắn coi sao . Ngay hôm sau lão Thuộc đi theo Bành trọc coi hắn hành nghề. Hắn dùng xe máy chở lão chạy tuốt lên miệt Bình Phước vào một xóm hẻo lánh giữa rừng cao su. Gia chủ là cặp vợ chồng già có cô con gái tuổi mười tám chẳng hiểu sao cứ ốm lên ốm xuống, chữa chạy ba viên thuốc của trạm xá mà chẳng ăn thua gì, cứ sáng khoẻ ra, chiều lại nằm liệt, miệng há hốc, đầu tóc rối bù, nói năng lảm nhảm.
          ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét