Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Yêu thời đồ đểu S7

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 47 )

                                     
 
                              

Nghe tới bằng cấp ông Chủ tịch giật thót. Ong vẫn dấu bà vụ xài bằng trung học rởm, phải đấm mõm thằng giáo vụ 20 ngàn đô. Oi chao, nghĩ lại còn buốt ruột, trấn lột tới giá ấy thì thiệt quân dã man, mẹ kiếp, lọt vào tay ông phải nhét cứt vào mồm nó mới hả. Mắt ông trợn trừng, mặt ngây đơ làm bà Phu nhân lo sợ :

“ Ong sao vậy ? Lại lên cơn hen hả ?”

“ Không không, hơi khó thở thôi, để tôi ra ngoài vườn cho thoáng …”

Bà Phu nhân ngáp cái rõ dài :

“ Vậy tôi đi ngủ trước, hôm nay ngồi xe suốt ngày đau hết mình mẩy…”

Ong Chủ tịch sốt sắng đưa bà vào giường, bật đèn ngủ. Chờ bà giở mình vài cái, lăn ra ngáy o o , ông mới lẻn ra vườn tối. Mẹ kiếp , chẳng hiểu sao  như  có cấp trên gọi , lòng dạ như lửa đốt,  đứng không yên ngồi chẳng được, đành  khoác áo gió , rón chân ra vườn. Ma quỷ xui khiến, ông lại tới  ngồi cái ghế đá bữa trước.

Lại trăng nữa rồi, sáng vằng vặc át cả đèn xanh đỏ mắc rải rác trong các lùm cây tối. Chuyện bằng rởm, chuyện bầu cử  đảng bộ, chuyện bà Phu nhân chạy  bằng Tiến sĩ… tất cả như bị ánh trăng xoá sạch ;  đầu óc ông lúc này cũng trong veo như bầu trời vậy, gió man mát, vườn đêm lặng tờ, ông cao hứng ngửa mặt hít một hơi rõ dài. Thế rồi đưa vào mũi ông không chỉ cái thoáng đãng  của thiên nhiên mà một mùi  rất lạ, lẻn vào khứu giác, đánh động  toàn thân, hốt nhiên máu chảy rần rần, tim đập loạn xạ. Mùi gì thần diệu thế không biết ?

Hoá ra mùi da thịt non trẻ của con bé Gái đứng cạnh ông từ lúc nào. Chập tối nó đã trở về buồng riêng dưới nhà kho, tắm rửa, mặc đồ ngủ, rồi qua cửa sổ nhác thấy ông Chủ tịch lẻn ra vườn, tới ngồi cái ghế đá bữa trước, nó hiểu ngay ông muốn gì ? Nó chợt nóng hết cả người. Không thể không thừa nhận cả ông Chủ tịch lẫn gã thư ký , dù cung cách khác nhau nhưng đều khơi dậy trên da thịt  nó những ham muốn thầm kín mà nó không biết. Nó nằm xoay trở trên giường, nhớ lại giây phút nóng bỏng vạch áo ngực cho ông Chủ tịch “bú ti”, lúc quần thảo gã thư ký khiến gã lăn đùng ngã ngửa, kỳ lạ thiệt, càng nhắm mắt ba cái đó lại càng nhoi nhói trong lòng . Rồi ánh trăng tràn qua cửa sổ dãi lên da thịt mơn mởn của nó một màu huyền ảo làm nó mê mẩn, người cứ lật qua lật lại mãi không sao nhắm mắt  đành lách cửa nhón chân ra vườn. Lại cũng giống ông Chủ tịch, một thúc đẩy bí ẩn cứ đưa nó  đi như mộng du tới chiếc ghế đá.

Ong Chủ tịch chưa kịp hiểu ra chuyện gì, con Gái đã gí bộ ngực trần nhễ nhại ánh trăng sát vào mặt ông , thì thào :

“ Bú ti đi…ông bú ti đi…”                                                                                                                                                                   

Oi trời ôi, ông Chủ tịch tưởng đang nằm mơ, chỉ khi cảm nhận được cả khối lượng lẫn màu sắc và độ rắn chắc của đôi chim câu với cái mỏ xinh xinh như trên trời sà xuống dâng hiến tận miệng, ông mới ôm choàng lấy ngấu nghiến như con chó đói. Thế rồi sức nóng kinh hồn tuổi mười bảy thiêu đốt ông già sáu mươi trong nháy mắt, ông ngã ngửa ra trên ghế đá thều thào :

“ Mày làm sao ? Mày làm sao vậy Gái ? ”

Tiếng ông thoảng vào gió, còn nhỏ hơn cả tiếng dế, nó chẳng nghe thấy gì, chẳng cần biết ông là ai, nó cứ đè sấn cái thân hình ngây đơ lên ghế đá, miệng gầm gừ  như một con mèo cái. Oi chao ôi, ông Chủ tịch đang từ đỉnh cao khoái lạc rớt bịch xuống vực sâu hoảng sợ, cố vùng vẫy thoát ra mà tay chân nặng trịch như đeo đá, đành nằm thở dốc như người đang thoát dương.

“ Chắc mình chết quá”, ý nghĩ thoảng qua làm người ông lạnh toát. Chưa bao giờ nỗi chết sát gần như bây giờ. Ngày trước dọc đường công tác có lần lọt ổ phục kích, một khẩu AR 15 bắn như vãi đạn, cô giao liên nằm cạnh quay lơ, đầu nứt toác, toé máu sang cả ông. “Chết chắc rồi”, ông nghĩ bụng, kèm theo đôi chút tự hào  hy sinh cho sự nghiệp “chống Mỹ cứu nước “ của đảng . Nhưng lần đó trời chưa cho ông làm liệt sĩ. Vào lúc lẽ ra ông phải theo chân cô du kích, hợp tinh thần   “hoặc xanh cỏ, hoặc đỏ ngực” * thời bấy giờ, oái oăm thay, tử thần lại tha bổng, anh chàng cầm khẩu AR 15 ở phía bên kia vừa nhằm vào ông bóp cò đã lãnh trọn ngay một băng AK của du kích vừa bò tới. Tỉnh dậy ông thấy mình nằm dưới hầm quân y trạm đường dây Bắc Nam. Hoá ra ông chỉ ngất vì mất máu do miểng đạn găm vào người. Sau này nhớ lại, ông cứ tấm tắc câu nói cửa miệng thời đó “ gặp địch chắc gì nó đã bắn, bắn chắc gì đã trúng, trúng chắc gì đã chết”, hoá ra sống chết cũng  có… số thật. Tuy nhiên, lần cận kề cái chết này mang ý nghĩa khác hẳn. Ong không chết vì hy sinh cho đảng,  không chết bởi súng đạn kẻ thù, ông chết một cái chết ngớ ngẩn, dẫu hoang tưởng đến điên rồ như  các lý thuyết gia xây dựng chủ nghĩa xã hội chăng nữa, cũng chịu  không nghĩ ra ông chết vì…cái lồn con gái trần truồng, trắng toát, nhễ nhại  dưới ánh trăng, hừng hực sức nóng  dậy thì đang ngấu nghiến  những giọt sống cuối cùng của đời ông mà lẽ ra theo như lúc giơ tay thề dưới cờ đảng, ông phải hiến dâng cho sự nghiệp cao quy của cách mạng.  

Than ôi con bé Gái tuyệt nhiên không hiểu được điều đó cũng như  tầm quan trọng chết người của việc nó làm. Ngọn lửa thẳm sâu bên trong bùng phát đốt cháy toàn thân làm nó cuống cuồng đòi cho được cái đỉnh cao ngất của vương quốc khoái lạc từ nhỏ chưa hề được biết tới. Nó gào, nó lay, nó ghì xiết, nó đánh nhịp toàn thân , ối mẹ ôi, ông Chủ tịch lâm nguy thiệt rồi, những tia sáng còn lại trong tri giác sắp tắt lụi, không còn hơi sức chống đỡ, ông buông xuôi cho số phận.

 Vậy nhưng đồng chí Sáu Bí thư, cậu Bảy Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ  và cả những người trong phe đối lập với Ong Chủ tịch chớ vội mừng, trời chưa bắt ông đi theo các đồng chí cộng sản tiền bối đâu đã vội vỗ tay, lại một lần nữa sau vụ chết hụt vì lọt ổ phục kích, lần này ông lại thoát lưỡi hái tử thần nhờ tiếng quát :

” Gái…”.

Tiểu thư Kim Oanh có mặt kịp thời chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Nhìn ông bố ngây đơ dưới cơn cuồng dục của con bé Gái, cô vội nhào tới tát vào mặt nó :

“ Mày làm vầy chết ba tao rồi…”. 

Con bé khựng lại như có thùng nước dội vào ngọn lửa đang đùng đùng trong nó. Nó ngơ ngơ ngác ngác như người vừa tỉnh cơn mộng du. Bộ mặt tiểu thư hầm hầm làm nó lập tức hiểu ngay hoàn cảnh hiểm nghèo, vội vàng gân cổ cãi :

“ Tại ổng dụ tôi chớ bộ…”

Nói rồi nó định xô ông Chủ tịch khỏi người , bất chợt một bàn tay cứng như sắt giữ nó lại .

“ Im…nằm im…mày động đậy là mày chết …”

Oi trời đất thiên địa ơi, tưởng ai, hoá ra là…bà Phu nhân. Bà đã lù lù đứng đó từ lúc nào đâu có hay . Nó rối rít :

“ Con lạy bà…con lạy bà…tại ông cho con tiền…”

Bà Phu nhân rít lên, mắt trợn trừng :

“ Nằm yên, tao bảo mày nằm yên, cứ ôm lấy ổng cho thiệt chặt, mày mà dời ổng ra là mày giết chết ổng, mày phải ra Toà lãnh án tử hình …”

Con bé Gái chẳng hiểu gì đành cứ ôm ghì lấy  thân hình bất động của ông Chủ tịch. Cô tiểu thư cũng tròn mắt :

“ Má…sao má bắt nó làm vầy coi sao được ?”

Bà Phu nhân quát lên :

“ Ba cô đang bị “phạm phòng “ biết chưa ? Phải bắt nó cứ ôm vầy để giữ cho ổng cái hơi của nó, dứt ngay ra là ổng chết liền, nghe chưa ? “

Rồi bà sai cô hoả tốc đi lấy chăn, dầu nóng, chổi xể đốt nóng cho ông. Vào   lúc nước sôi lửa bỏng mới biết bản lĩnh bà Phu nhân thật cao cường. Từ chập tối bà đã đánh một giấc  đã con mắt. Những người lắm lo toan giàu mưu mẹo như bà chẳng mấy khi được ngủ thẳng giấc tới sáng. Bà nằm mơ thấy khúc xương cẳng chân của ông thày nhân điện, lúc này đã được bọc vải điều và được thằng Bành trọc nhảy múa la hét yểm bùa suốt một buổi chiều. Bây giờ bà đã cầm nó trong tay, bà sẽ lập đàn nhốt vía cả bọn “chúng nó” – chú Sáu, thằng Bảy và phe đảng, những người đang lăm le lật đổ chiếc ghế của chồng bà, ngày đêm bà sẽ khấn khứa, cầm bùa yểm vào vía  từng thằng cho  ăn không ngon, ngủ không yên, có mồm không có lưỡi , có mắt không có tròng, có tai không có lỗ, chết dần chết mòn, cạn hơi tàn sức chẳng động được tới cái lông chân chồng bà.

Thế rồi bỗng dưng bà cảm thấy  tay bà cứ nóng dần, nóng dần , í trời ơi, chiếc bùa bà đang cầm chẳng hiểu sao biến thành cục than cháy đỏ. Bà hoảng hồn vội vàng ném  đi mà nó cứ dính chặt  lòng bàn tay khiến bà bỏng rát hét lên kinh hãi. Hoá ra nằm mơ. Mẹ kiếp, làm người ta hết cả hồn, bồ hôi mẹ bồ hôi con kéo ra đầm đìa. Bà quơ sang bên cạnh thấy trống không, ủa, khuya vầy ông còn đi đâu ? Phòng khách không có, phòng làm việc trống không, phòng ăn cũng vắng ngắt . À thôi phải rồi, chặp tối ông bảo ra vườn hít thở không khí cho khoẻ. Nhưng sao tới giờ vẫn chưa vào ? Chết chết, không khéo ông gặp cơn gió độc, nằm ngất xỉu ngoài đó cũng nên. Bà đi vòng qua những chậu thiên tuế, những hòn giả sơn, những hồ cá cảnh… thế rồi hình ảnh loã lồ của đức ông chồng với con bé người làm quấn vào nhau như hai con rắn trắng đập vào mắt làm bà ngớ người. Chuyện gì thế kia ? Trời sập rồi sao ? Không, không thể có chuyện một đồng chí lãnh đạo cao cấp đầy uy tín, một cán bộ cách mạng, một ông quan đứng đầu trăm họ trong toàn tỉnh lại đi làm cái việc đồi truỵ với một con bé người hầu vị thành niên thế kia ? Không, bà đang nằm mơ giống lúc nãy thấy bùa bốc cháy trong lòng bàn tay đó thôi. Đôi chân cứ đưa bà tới chiếc ghế đá nơi đức ông chồng đang chơi trò con heo. Hình ảnh người thực việc thực đánh vào tim bà một cú điếng hồn, hoá ra chẳng mơ với mộng gì ráo, thằng già mắc dịch kia quả thật đang chơi trò trống bỏi.

Lúc này cũng mới biết bà Phu nhân quả là một người đàn bà lạ lùng. Bà quên béng bà đã từng ôm ấp cậu Bảy lái xe ngay trước mũi ông, bà quên phứt những ngày   dài bắt ông thày nhân điện phục vụ bà ngay trong ngôi nhà người đời vẫn gọi văn hoa là “tổ ấm gia đình” , bà quên sạch những cặp sừng lớn nhỏ đã cắm chi chít trên đầu ông. Bà quên béng nguyên tắc “nam nữ bình đẳng”,” phu phụ bình quyền “ vốn được ghi rõ trong giao ước thi đua xây dựng “gia đình văn hoá mới ” , một khi bà đã chán cơm thèm phở” thì cũng phải chấp nhận cho chồng ăn vài bát hủ tiếu chớ ?

Đằng này không, bà không có  cảm thông ,  quán triệt con mẹ gì sất, dầu sôi lửa bỏng đang cháy rát trong lòng bà. Bà vớ ngay cái cuốc cỏ vứt lăn lóc góc vườn xăm xăm chạy tới và nghiến răng nghiến lợi giang tay bổ xuống đôi thằn lằn trắng đang lẹo tẹo. Í mèn ơi, đúng lúc đó ma quỷ xui khiến sao đó , cô tiểu thư Kim Anh lại nhào tới. Chút  xíu nữa bà Phu nhân đã bổ ngay cái cuốc xuống đầu con gái.Oi lạy Phật, ngài đủ lòng thương giữ tay bà lại, tránh cho bà một bi kịch còn thê thảm hơn những gì đang diễn ra trên ghế đá.


 (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét