Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 65 )

 



 Bà Phu nhân ra khỏi phòng, gã thư ký mới bật băng ghi âm .Ong Chủ tịch cười cay đắng :

“ Thằng Tám Lên cũng chơi tao kia à ?”

Tám Lên nguyên là thợ sửa đồng hồ ngoài chợ huyện, đánh bạc vay nợ không trả nổi phải nhảy lên bưng làm cách mạng. Nhờ cái khả năng chi li, tỉ mỉ rèn giũa được qua việc tháo ráp các bánh răng nhỏ xíu với nhau, Tám Lên dần được giao nhiệm vụ quản lý bếp ăn, ghi chép thu chi các khoản chợ búa. Quả nhiên từng trăm gam đường, từng lít nước mắm, Tám Lên đều lưu sổ rất rõ ràng, rành mạch đâu ra đấy. Nhờ tài vặt đó và luôn dấm dúi cho thủ trưởng những món hàng quý hiếm miền Bắc gửi vào chi viện miền Nam như sâm Cao Ly, trứng cá hồi đóng hộp, rượu Mao Đài…Tám Lên dần trở nên đệ tử ruột của ông Chủ tịch. Sau ngày cách mạng thắng lợi hoàn toàn, Tám Lên được cất nhắc làm Trưởng phòng hành chính Sở thương nghiệp nơi ông Chủ tịch làm Giám đốc. Khi ông leo được tới cái ghế Chủ tịch tỉnh , Tám Lên cũng được đưa lên Chánh văn phòng Uỷ ban, một chức vụ béo bở không thua gì Giám đốc Sở tài chánh hoặc Cục trưởng Cục hải quan.

Vậy mới biết cán bộ bưng về phần lớn thất học, “đá cá lăn dưa”ngoài chợ, sau nảy nhảy lên lãnh đạo , cần cân nảy mực xã hội, trách gì dân nó ào ào bỏ phiếu bằng đôi chân vượt biên sang Mỹ với câu nổi tiếng thời đó “ đến cái cột đèn có chân nó cũng đi”.

Từ đó thày trò thả sức vơ vét và tưởng như sẽ gắn bó với nhau cho đến ngày về hưu cùng hạ cánh an toàn, không ngờ sau lần bị ông Chủ tịch từ chối không cất nhắc thằng con trai lên ghế trưởng phòng, Tám Lên giở mặt thù thủ truởng.

 Gã lẳng lặng ghi chép thật tỉ mỉ những món tiền và những bất động sản ông Chủ tịch đã chiếm đoạt của Nhà nước đợi dịp tung ra lật đổ sếp. Gã hoàn toàn không ngờ từ rất lâu ông Chủ tịch đã cài người vào văn phòng Uỷ ban nên bao nhiêu hành động ngấm ngầm chống đối của gã ông đều được  mật báo. Khi sự phản bội của Tám Lên lộ rõ, ông Chủ tịch chỉ cười nhạt như thể đó là chuyện vặt không thèm chấp.

Thế rồi bất thình lình ông giáng ngay cho Tám Lên cái quyết định về hưu non khi gã lấy xe công đưa vợ con đi thăm chùa Bà ở Tây Ninh  nhân ngày rằm tháng Giêng. Một sai phạm cỏn con nhưng khi đã bị thổi lên thành lớn chuyện thì Tám Lên hết đường cựa. Gã đành ngậm miệng đau đớn nhận quyết định về nhà suốt ngày làm chân ghi chép sổ sách cho vợ bán tạp hoá ngoài chợ.

Những vụ việc gã tố cáo ông Chủ tịch trong băng ghi âm đều có số liệu cụ thể, chi tiết gã thu thập được trong thời gian còn đương chức Chánh văn phòng. Càng nghe ông Chủ tịch càng giật mình. Mẹ cái thằng xuất thân thợ đồng hồ này, sao nó ghi chép tỉ mỉ thế. Ngày mấy tháng mấy…bao nhiêu tiền và thuộc tài khoản nào ? Ba thứ này lọt vào tay thằng Mười Vẻ Ban tổ chức tỉnh uỷ thì  hết sức phiền toái. Ong đập bàn :

“ Thằng láo, trước sau tao sẽ xử nó. Rõ thiệt nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà…”

Gã thư ký rụt rè :

“ Chú Hai có định mua cái băng này hay thôi ?”

“ Thì hôm trước tao đã trả giá 10 triệu rồi…”

“ Mười triệu thì nó chỉ đưa bản sao thôi. Chú Hai muốn lấy bản gốc phải trả nó  dứt khoát 5 ngàn đô …”

Ong Chủ tịch nằm bật ngửa ra giường ngước mắt lên trần nhà. Hình ảnh bộ ngực trần trắng nhễ nhại với hai cái núm vú nhỏ xíu hồng  hồng của con bé Gái trở lại trong tâm tưởng . Ong nhớ ra rằng từ ngày ông hưởng thụ bộ vưu vật đó, bao nhiêu  rắc rối cứ dồn dập xảy tới với ông. Dường như  con bé Gái mang đến cho ông càng nhiều khoái lạc thì cũng lại gây cho ông càng nhiều rắc rối. Ong thở hắt ra :

“ Thôi được rồi,  chấp nhận thôi, nhưng mày phải nhớ giữ kín không cho cô Hai biết…”

Gã thư ký vui vẻ :

“ Chú Hai cứ yên tâm , con thạo việc mà…”

Vẻ nhanh nhẩu của gã làm ông Chủ tịch giật mình. Ông nhìn thẳng vào mắt gã  như muốn xuyên thấu tâm can để biết được trong đầu gã đang nghĩ  gì, liệu có ngấm ngầm phản trắc như thằng Tám Lên ? Ong chợt thấy lẻ loi ghê gớm, những kẻ mới quan hệ vài năm nay phản bội ông đã đành, ngay cả những đồng chí từng nằm gai nếm mật cũng ngấm ngầm đánh ông, rồi thì cả đến gã thư ký thân cận này nữa cũng đâu có thiết cốt với ông. Ngày nào ông còn bám ghế Chủ tịch tỉnh này chúng còn bấu xấu bên ông, khi ông hưu lập tức chúng biến mất tăm, thậm chí rậu đổ bìm leo, nhiều đứa còn muốn hại ông nữa. “ Thân yêu nhau chúng ta gọi đồng chí” là vậy mà ! Địt mẹ các đồng chí. Ông Chủ tịch chợt nổi cáu chửi thầm trong bụng.

“ Thằng Bút Thọc hiện giữ nhiều đơn thư tố cáo…”

Giọng gã thư ký vang lên làm ông giật mình. Ừ nhỉ, lại còn chuyện này nữa, mẹ kiếp, cơn ông chưa qua cơn bà đã tới, triền miên những rắc rối thế này thì vỡ đầu mà chết . Thiên hạ cứ tưởng ngồi ở cái ghế quan chức cao cấp là sung sướng béo bổ lắm có ai ngờ tứ bề thọ địch, lao tâm khổ tứ đến thế này. Ong cầm lên những lá đơn thư, cái  viết tay bằng bút mực nguệch ngoạc, cái đánh máy lem nhem, tất cả đều gửi  ông Tổng biên tập báo “Tỉnh nhà đổi mới” để “cung cấp cho báo những tư liệu góp phần chống tham nhũng”.

“ Mày có chắc tụi nó chỉ gửi cho báo thôi không ? Ngoài báo ra tụi nó còn gửi những nơi khác thì sao ?”

“ Chú Hai yên tâm, nếu gửi cả nơi khác như Ban thanh tra, Ban thường vụ tỉnh uỷ thì nó phải ghi rõ “đồng kính gửi” đằng này chỉ ghi gửi có Tổng biên tập báo thôi…”

Ong Chủ tịch lại phải làm cái việc nhọc nhằn, khổ ải nữa là đọc những đơn thư tố cáo ông. Xưa nay ở ngoài đời ông chỉ toàn nghe những lời tâng bốc, kính thưa của đám thuộc cấp và những người xung quanh, nghe thật khoái cái lỗ tai. Những đơn thư này ngược lại, toàn gọi ông là “con sâu mọt đục khoét, “tên giặc nội xâm nguy hiểm”, “thằng quan tham hút máu đồng bào” và kể tội ông đã phá hoại uy tín của Đảng mà bác Hồ và bao nhiêu đồng chí khác đã dầy công vun xới. Ong chợt cảm thấy như đang đứng trước một đám đông không phải câm nín, ngoan ngoãn vâng theo những lời ông huấn thị, đe nẹt mà là la ó, chửi bới, tua tủa giơ lên những nắm đấm phản đối đòi trị tội ông. Những tiếng thét mỗi lúc mỗi lớn , những nắm đấm mỗi lúc mỗi sát gần rồi bất ngờ như có một nắm tay khổng lồ đấm thẳng vào mặt làm nổ đom đóm mắt và biết bao nhiêu là hoa cà hoa cải bùng vỡ ra ở trong đầu  .

Gã thư ký chợt thấy ông Chủ tịch gục xuống mặt bàn tưởng ông ngủ gật, lay ông dậy, ngờ đâu ông ngay đơ, người lạnh toát. Gã hoảng quá la toáng làm bà Phu nhân và tiểu thư Kim Anh chạy vào. Gã lắp bắp :

“ Chú Hai…chú Hai không hiểu sao ….”

Ong Chủ tịch được đặt nằm ngay trên giường cho bà Phu nhân bôi dầu , cạo gió trong lúc cô Kim Anh gọi xe cấp cứu.

“ Mày tới báo cáo chuyện gì  làm ông Chủ tịch ngất xỉu vậy ? Có lệnh gọi ông ra Ban thanh tra trung ương hả ?”

Bà Phu nhân nhìn gã hầm hầm như chính gã làm ông ra nông nỗi này . Gã vội vã :

“ Làm gì có chuyện đó, con tới thăm chú Hai thôi mà thím …”

“ Mày đừng hòng qua mắt tao, lúc tối ông còn khoẻ khoắn, vui vẻ trò chuyện, chỉ sau lúc mày tới nói chuyện gì đó ổng mới ngất xỉu vầy…”

Gã thư ký đành phải kể lể đầu đuôi mọi chuyện cho bà Phu nhân. Ong Chủ tịch tỉnh vừa  hồi tỉnh, mở he hé mắt, bà vợ đã rít lên :

“ Trời ơi, trời ơi, thằng Tám Lên ….thằng Tám Lên…ông đối xử cách sao mà  nó trở mặt  chống lại ông vậy ?

Cô Kim Anh gạt đi :

“ Kìa má…ba bị ngất xỉu, mới vừa tỉnh lại đã hay biết gì đâu, phải để ba nghỉ ngơi dưỡng sức chớ….” 

Bả Phu nhân trấn tĩnh lại, im bặt , lấy dầu gió xoa nhẹ lên trán ông. Ong Chủ tịch đã tỉnh,  nhận ra vợ con vây quanh  bất chợt ông ứa ra hai giọt nước mắt . Bà Phu nhân vội vàng  :

“ Ông đừng nghĩ ngợi nữa, từ nay tôi đã có thần linh yểm trợ , tụi nó có ba đầu sáu tay cũng chẳng làm gì được mình, thằng Tám Lên giờ hưu rồi, suốt ngày ngồi phục dịch con vợ ngoài chợ nhằm nhò mẹ gì mà lo…”

Ong Chủ tịch kéo bà Phu nhân thì thầm gì đó vào tai . Ban đầu bà còn sầm mặt giận dữ rồi sau bà đành gật gật. Bà ra hiệu cho gã thư ký lại gần két sắt, lấy ra một xấp đô la, đếm đi đếm lại rồi đưa cho gã :

“ Đây đủ 5 ngàn đây , mày đưa cho tụi nó lấy băng gốc về…”

Gã thư ký ngoài mặt tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng trong bụng vui như mở cờ. Rời nhà ông Chú tịch, gã phóng ngay tới nhà trọ gặp lão Thuộc. Vừa thấy gã thư ký lão hỏi ngay :

“ Băng ghi âm đâu ? Ong Chủ tịch có định mua không ? Tao bán cho người khác đừng trách tao nhé…”

Gã thư ký cười cười :

 “ Sao nóng thế ? Băng ghi âm này không bán cho ông Chủ tịch còn bán cho ai ? Thôi được rồi, ông đưa bản gốc đây, tôi trả ông 2000 đô, được chưa ?”

Lão Thuộc hất hàm :

“ Mày ra đi…ra đi cho tao còn ngủ…”

“ Thì hai ngàn rưởi vậy ?”

Thàng Bành Trọc ngồi bên bàn xuýt xoa :

“ Í trời ơi, cái băng ghi âm bé chút xíu mà bán được những hai ngàn rưởi đôla. Thôi bán đại đi cho rồi đại ca…”

Lão Thuộc trừng mắt :

“ Mày có im không tao vả vỡ mõm mày bây giờ. Biết cái gì mà xía vô ? Còn thằng kia, đi ra cho tao ngủ.”

Nhìn vẻ mặt lão Thuộc, gã thư ký biết không thể ăn chặn  thêm một cắc. Thôi trong phi vụ này, gã ăn hoa hồng 2000 đô là dầy lắm rồi, chớ nên tham quá, già néo đứt giây chuyện vỡ lở đến tai vợ chồng ông Chủ tịch thì nguy. Nghĩ vậy gã rút đủ 3 ngàn đô đặt lên bàn, xuýt xoa :

“ Thì đây ,  cả cục 3 ngàn đây, vậy ông anh không lì xì thằng em chút đỉnh bõ công bõ sức khó nhọc thuyết phục ông bà Chủ tịch tỉnh hả ?”

Lão Thuộc nghiêm mặt :

“ Tao sẵn lòng chia cho mày vài tờ với điều kiện mày phải nói rõ mày đã đội giá lên, trấn lột  ông bà Chủ tịch mấy ngàn đô ?”

Thằng thư ký xanh xám cả mặt mày, giơ tay vái  lia lịa :

“ Thôi thôi, con xin chịu bố, thánh cũng chẳng ăn được của bố lấy một cắc…”

Lão Thuộc cười ha hả :

“ Người nào có phần người đó. Tính tao rất phân miêng. Tao biết mày đã trấn lột vợ chồng ông Chủ tịch bộn tiền rồi thì thôi, đừng có rây phần vào đây nữa, còn con bé Gái, cái băng ghi âm ấy là của nó, tao cũng phải chia cho nó chớ ?”


                                         (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét