Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 66 )



Gã thư ký nhét cẩn thận cuộn băng gốc vào túi rồi hể hả :
“ Lẽ ra phải chia một phần cho thằng Bút Thọc, trong băng ghi âm nó thu được lời tố cáo nguy hiểm của một nhân chứng quan trọng…”
Lão Thuộc tròn mắt hỏi dồn :
“ Lại thế kia à ? Nó là thằng nào ? Nó tố cáo cái gì thế ?”
Gã thư ký cười cười :
“Thôi thôi …chuyện này chẳng dính dáng gì tới ông, cuộn băng ông cũng bán  cho người ta rồi….”
Lão Thuộc tiếc rẻ :
“ Hoá ra tao bán giá đó vẫn còn hớ. Tưởng chỉ ghi lời con bé Gái thôi chớ ? Ai ngờ…biết vậy tao giết vợ chồng lão Chủ tịch chục ngàn đô …”
Hôm sau lão Thuộc về thành phố tìm con bé Gái đưa tiền cho nó. Má Mỵ trong quán cà phê nói con bé mới đi chơi với ông Hai Công hai ngày nay. Lão Thuộc tròn mắt :
“ Vậy nó bán trinh cho lão già dịch rồi à ?”
Má Mị lắc đầu :
“ Tôi đâu có biết. Cứ  thấy lâu lâu ông Hai Công lại đánh xe tới đón nó đi chơi. Lúc về ông lại nhờ tôi khuyên giải nó ngoan ngoãn nghe lời ổng. Tôi hỏi nó tình hình sao ? Nó cứ cười lắc đầu hoài bảo “chưa có chuyện gì đâu, con chỉ mới … đi chơi với ổng thôi…”
Lão Thuộc kêu lên :
“ Vậy tức là sao ? Đi chơi với lão cả mấy ngày mà vẫn cứ leo lẻo rằng chưa có gì sao ? Cái con bé này lạ thật ? Nó tính chơi trò gì đây ?”
Má Mị lắc đầu :
“ Từ thủa cha sinh mẹ đẻ , tôi chưa thấy đứa nào gan lì, ương bướng như con nhỏ này. Hôm nào không thích đi hả ? Ong Hai Công có quỳ lạy dâng cho nó cả đống vàng cũng không lay chuyển được nó…”
Lão Thuộc cười ha hả :
“ Hay, hay, vậy mới đáng mặt nữ nhi . Chắc nó hành lão già kia phải chết . Tôi hiểu rồi, tôi hiểu cái gan của con nhỏ này rồi, nó tính làm việc lớn kìa chứ không thèm bán trinh một lượt như mọi đứa…”
Má Mị tròn mắt :
“ Việc lớn là việc gì ? Gái có trinh thì phải bán, đắt rẻ gì cũng có giá chớ ? Vậy nó tính sao ?”
Lão Thuộc lắc đầu :
“ Chịu, tôi cũng không biết, có điều con nhỏ này không phải đứa tầm thường…”
Lão Thuộc đành nằm lại quán chờ. Mãi hai hôm sau con bé Gai mới trở về. Nhìn nó từ trên chiếc xe bóng lộn của ông Hai Công bước xuống, lão Thuộc trố mắt ra kinh ngạc. Oi mẹ ôi, mới có ít ngày sao mà nó đã thay đổi dữ vậy cà ? Nhìn nó đố ai dám bảo nó xuất thân con hầu, bưng bê  quán cà phê. Toàn thân óng ả,  bước đi uyển chuyển như tiểu thư con nhà giàu, đôi vú cao vổng, nhọn hoắt, mắt ngời ngợi, đôi môi hình quả tim chẳng cần tô son cũng đỏ  lịm. Con nhỏ như thế kia trách gì  ông Hai Cồng chẳng chết mê chết  mệt.
Nhận ra lão Thuộc, con bé Gái cười chúm chím :
“ Ong mới lên ạ ?”
Lão Thuộc chưa hết kinh ngạc, gật gật :
“ Tao mang tiền bán cuốn băng của mày cho ông Chủ tịch đây…”
Cón bé Gái mặt ngẩn ra ngạc nhiên rồi khi nhớ ra nó cười nhoẻn :
“ Ong cứ giữ lấy giùm cháu, sau này khi nào cần tới cháu mới lấy …”
Lão Thuộc nhìn vào đôi mắt rừng rực của nó :
“ Màỳ vừa bán trinh cho ông Hai Công hả ?”
Con bé Gái cười lắc đầu :
“ Chưa đâu ông ơi…vả lại cháu không… tính bán…”
Lão Thuộc kêu lên :
“ Mày không bán sao dám trèo lên xe đi qua đêm vơi ông ấy ?”
“ Qua đêm thì qua đêm, đâu có sao đâu ?”
Lão Thuộc lắc đầu :
“ Chịu, tao không hiểu mày chơi kiểu gì với lão tỉ phú miệt vườn  . Mà từ hôm đó đến giờ lão đã cúng cho mày  bao nhiêu rồi…”
Con bé Gái cười bí mật :
“ Đâu có nhiêu đâu …Ổng đưa tiền cháu không lấy…”
Lão Thuộc chộp cổ tay con bé nhìn cái nhẫn nó đang đeo :
“ Nhẫn hạt xoàn phải không ? Lão Hai Công dâng chứ gì. Phải rồi không lấy tiền thì lấy hạt xoàn . Mày khôn lắm con ạ…”
Con bé Gái lắc quày quạy :
“ Không phải, không phải hạt xoàn đâu chú ơi…chú coi kỹ đi nè…đồ rởm  cháu mua trong siêu thị có vài chục ngàn …”
Lão Thuộc tròn cả mắt :
“ Ua, vậy ra mày chưa bán trinh cho lão già à ? Vậy mày đi với lão liền mấy ngày đêm  làm…cái gì ?”
Con Bé Gía cười nhoẻn :
“ Vui chơi văn nghệ thôi mà chú…đâu có bán chác gì đâu ?”
Lão Thuộc lắc đầu :
“ Vui chơi văn nghệ là sao ?”
“ Là nghe ổng bày tỏ tình cảm . Ong nói nhiều lắm kìa. Nào “ anh muốn sống bên em trọn đời”, nào là “em là cây sầu riêng đang trổ bông..”. Í trời ơi, nghe cũng sướng cái lỗ tai…”
“ Vậy rồi mày trả lời lão già ấy sao ?”
“ Con bảo yêu sao thì yêu cũng phải có thời gian…Vả lại ổng còn có vợ ổng mà, lớ quớ nó thuê người tạt a xít thì chết mất toi…”
Lão Thuộc kêu lên :
“ Ra mày đòi lão bỏ vợ cưới mày kia à ? Con này ghê thật. Nhưng phải nhớ trèo cao ngã đau lắm đó con…”
Con bé Gái đỏ mặt lên cãi :
“ Thì đã gọi yêu là phải dẫn tới hôn nhân ? Mà tại ông Hai Công đòi chớ bộ, cháu cũng đâu có muốn giựt chồng người ta làm gì ?”
Lão Thuộc đành chịu thua lý lẽ con bé Gái. Lão nhìn đôi mắt cứ rực lên  những tia sắc lạnh mà thầm phục con nhỏ này to gan lớn mật. Lão tỉ phú miệt vườn kia chắc còn khốn đốn .
Con bé Gái chợt lảng ra sân khi ông Hai Công bước vào. Ông nhìn hút theo nó như thể thân hình óng ả của nó có nam châm hút mắt ông .
 “ Thằng cha này bệnh nặng lắm rồi đây”, lão Thuộc cười thầm ngắm nghía “dong nhan” của lão già tỉ phú miệt vườn. Bỏ qua bộ vó đắt tiền khoác trên người mà theo lời má Mị nội cái sơ mi cũng đáng giá bằng một con trâu, cục nhẫn 5 chỉ vàng có gắn cả chuỗi hạt xoàn 10 ly bằng cả một mẫu ruộng, lột  bỏ hết những gì lão trưng trên người thì lão Hai Công nguyên hình là một lão già cả đời lặn lội trong rừng cao su đầy vắt muỗi và lam sơn chướng chí.
Thân hình lão khô quắt như cây cao su mấy chục năm đã bị vắt hết mủ còn trơ lại những cành khô nhựa sống. Da dẻ lão bị những vất vả và hiểm nguy trong rừng cao su đầy độc hại  làm đen đúa, sứt sẹo đến cóc cáy.Toàn bộ sức sống của lão chỉ còn leo lét ở đôi mắt cứ ánh lên thèm khát chưa  thoả mãn. Đời lão rồi cũng chết rục bên cây cao su như cha lão nếu nền kinh tế thị trường không mở ra cho lão kinh doanh đất rừng và mủ cao su không lên giá vùn vụt.
Khi tiền bạc đầy nhà, lão lao vào hưởng thụ bù lại những năm tháng đẹp nhất vắt sức cho cây cao su . Trong mắt lão thoạt đầu con bé Gái cũng như những đứa khác, cứ vung tiền ra là lên giường . Vậy mà không, lão bày đủ trò, nào quà tặng đắt tiền, nào rủ lên xe đi Vũng Tàu , Đà Lạt…Kể ra nếu còn tuổi trai tráng như ngày xưa thì lão đã “ăn gỏi” con nhỏ . Một khi nó  đã leo lên xe theo lão vào khách sạn thì nó chạy đằng trời. Đằng này thời trai tráng qua rồi, leo cầu thang lên lầu đã thở dốc, vã mồ hôi, chân tê gối mỏi.Đã vậy thần kinh cũng rệu rã lắm , con bé Gái cứ vuốt vuốt vài cái là lão xuội lơ, bởi vậy mấy lần lão dùng bạo lực đều thất bại thảm hại, lại còn bị con nhỏ cười vào mũi.
Có lần nó bảo lão :
” Cha ơi cha, cha làm vầy chỉ tổn hại sức khoẻ, chỉ khi nào con bằng lòng cho cha cái đó thì cha mới được hưởng, còn không thì chẳng nhằm nhò gì đâu…”
Lúc đó người lão đã ngây đơ, thở không ra hơi :
“ Thì …thì  em…em cho anh đi…anh …anh …yêu em mờ…”
Con bé Gái cười cười :
“ Bà vợ còn lù lù ở nhà…yêu đương cái nỗi gì …?”
“ Í mèn ơi, con mụ già đó nghĩa lý gì, anh bỏ nó cái một, dễ ợt à…”
“ Nói phét ở đây thôi, về nhà vợ nó ho một cái là chết nhát cho coi…ai còn lạ gì ?”
“ Anh thề này, anh không bỏ con mụ già anh sẽ uống mủ cao su tự vẫn cho em coi…”
“ Thề thốt làm gì … thề miệng thì ai chẳng thề được…”.
Lão cười rinh rích :
“ Thôi thôi, trong lúc chưa bỏ được vợ thì …tạm ứng cho anh chút đỉnh  vậy…”
Lão tưởng con bé Giá sẽ đẩy bật lão ra, ngờ đâu nó chìa ra một bàn chân :
“ Thì đây…cho cha nội nè…nhưng mà chỉ bàn chân thôi đó…”
Í trời đất ơi, bàn chân nhỏ nhắn, trắng muốt của nó làm lão Hai Công run bắn cả người, lão nâng niu đưa lên mặt, thụ hưởng đến tận cùng toàn bộ cả sắc màu , hình khối và cả hương vị của nó. Tuy nhiên con bé Gái chỉ cho lão giới hạn tới mắt cá chân thôi, con đường tới thiên đàng tuy chỉ còn mét hai  mét ba nhưng còn xa, còn xa lắm. Để tới được vườn địa đàng , lão còn phải gian truân vất vả , khó nhất bỏ mụ vợ già và thuyết phục ba thằng con trai đều vợ con cả rồi.
Lão sẵn sàng tậu nhà cho con bé Gái , cho thật nhiều tiền , nhưng bỏ vợ thì rắc rối quá. Nào dư luận ì xèo, nào tài sản chia chác …í trời ơi, dầu có làm được cũng còn lâu lắc lắm, mà lão chỉ muốn mua “xổ liền” thôi.
Có lần ôm ấp mãi bàn chân con bé Gái lão bỗng như con nghiện phê thuốc, bất ngờ nhào qua đường ranh giới. Ôi chao, con nhỏ bỗng nổi điên, giơ chân đạp đầu  lão ngã lăn quay. Nó phạt cả tháng không nhìn mặt làm lão năn nỉ ỉ ôi đến đứt cả lưỡi nó mới tha . Từ đó lão hiền như  con nai, được con bé Gái cho tới đâu chỉ dám mon men tới đó. Lão đành cầu cứu lão Thuộc :
“ Ong là người đỡ đầu con bé Gái, tôi nhờ ông khuyên bảo giùm, con nhỏ này ương bướng trần ai, dụ hoài, dụ hoài không chịu  nghe…”
 Lão Thuộc cười cười :
“ Vậy ông đã cho nó những gì ?”
“ Nào tiền nào nhẫn nhưng nó đâu có thèm…”
“ Chắc lại dăm bảy triệu thôi chớ gì ?”
Lão Hai Công trợn mắt :
“ Dăm bảy triệu là sao ? Tôi còn hứa tậu cả nhà cho nó nữa kìa. Rồi hàng tháng tôi chu cấp cho nó mười triệu. Nó chẳng phải làm lụng gì, cứ ở nhà hưởng thụ thôi. Sướng vầy còn muốn gì ?”
“ Sướng vậy được mấy tháng , rồi tới tai vợ ông , nó cho người  xả thịt con nhỏ hả ?”
Lão Hai Công nhăn nhó :
“ Không có chuyện đó đâu, bà nhà tôi hiền khô à …”
Lão Thuộc bật cười :
“ Bộ bà nhà Phật bà Quan Âm  hả ? Mà bà có thành Phật vẫn chưa chừa được cái máu ghen kìa…”
Lão Hai Công da diết :
“ Tôi cam đoan mà. Tôi biết tính vợ tôi lắm mà. Mấy năm nay nó biết tôi ăn chơi tưng bừng mà có quậy phá gì đâu ?”
“ Vậy nhưng ông đã tậu nhà bao bồ nhí lần nào chưa  ?”
“ Chưa, chuyện  đó thì chưa …”
“ Vậy lần này chắc nó không để yên cho ông . Mới cả tôi biết tính  con nhỏ, nó không chịu làm gái bao đâu ?
Lão Hai Công tiu nghỉu :
“ Vậy tôi biết làm sao giờ ? Ong giúp tôi đi, xong việc tôi sẽ có thù lao…”
                                              (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét