Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YẾU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 64 )




Gã Bút Thọc cười cười :

“ Quyết định vậy nên mới có cả đống thư phản đối ….”

Ong Chủ tịch giật thót , hỏi dồn  :

“ Mày nói  gì ? Ai phản đối ? Phản đối ai ? Mà phản đối cái gì ?”

Gã nhà báo không trả lời ngay, mở sổ tay xem xét vẻ quan trọng lắm rồi  mới  nghiêm giọng :

“ Phản đối chuyện giao đất cho Công ty Sương Mai, có thư còn nêu đích danh đồng chí Chủ tịch nhận tiền của bà Giám đốc nữa kìa…”

Ong Chủ tịch đập bàn :

“ Bố láo…vu cáo dựng chuyện…nói xấu lãnh đạo… chắc toàn thư nặc danh  chứ gì …giá trị mẹ gì, không chừng của các thế lực phản động phá hoại nội bộ đảng ?”

“ Không phải nặc danh , phần lớn cựu chiến binh có tên tuổi, địa chỉ đàng hoàng. Có thư còn tố cáo đồng chí Chủ tịch tỉnh trúng kế mỹ nhân của bà Giám đốc theo bả lên phòng riêng làm chuyện bậy bạ nữa kìa…”

“ ĐM thằng nào láo vậy ? “

Ong Chủ tịch tỉnh vọt miệng chửi, mặt tái đi, chuyển dần sang đỏ ké :

“ Mày về nói thằng Tổng biên tập nhà mày chuyển hết những lá thư ấy sang Uỷ ban giải quyết. Tao sẽ đưa cho thằng Ba bên công an điều tra coi đứa nào đứng sau vụ này xích cổ nó lại. Tụi nó định phá hoại sự nghiệp công nghiệp hoá, hiện đại hoá của tỉnh ta hả ?”

Cơn giận làm ông Chủ tịch run bắn. Gã thư ký vội kéo Bút Thọc khỏi phòng ông Chủ tịch bước sang phòng riêng :

“ Mày nói thực hay bịa để doạ Chủ tịch đấy ?”

Gã Bút Thọc trợn mắt :

“ Ay chết, tôi đâu dám mó dái ngựa …động vào lãnh đạo tỉnh cả nhà tôi ăn cứt à ? Ai còn lạ gì mấy cha…đòn độc, đòn đểu là ngón gia truyền của cán bộ cấp cao mà …:…”

Gã thư ky vọt miệng :

“ ĐM thằng nhà báo này, mày nuốt phải rắn nước sao mà ngứa mồm ngứa miệng thế ? Muốn bóc lịch hả ? Thôi được, mày gom hết thư ấy đưa riêng cho tao ! ”

“ í đâu có được, thư gửi về đưa sang Phòng bạn đọc vô sổ đàng hoàng, lấy khơi khơi sao được ? Uỷ ban muốn lấy số thư đó phải đánh công văn sang yêu cầu mà lại phải qua Ban tuyên huấn  tỉnh uỷ duyệt nữa kìa…”

“ Vậy thì nói làm chó gì ? Tao hỏi mày chôm được không kìa ? Mà phải bí mật lộ ra là chết cả lũ…”

Gã Bút Thọc cười  hí hí :

“ Vậy ông quên lời Bác dậy rồi à ? “Không có việc gì khó, chỉ sợ…tiền không nhiều” thôi mà…”

Gã thư ký trợn mắt :

“ ĐM thằng này, mày tính trấn lột cả Uỷ ban tỉnh hả ?”

“ Ơ cái ông này buồn cười, chính ông gạ tôi đấy chớ. Vậy thôi , tôi về…”

Gã Bút Thọc dợm chân bước ra cửa gã thư ký đã gọi giật lại :

“ Mày có mang …”hàng mẫu” tao coi không ?”

Gã nhà báo rút ra một tập thư :

“ Tất nhiên là có, tôi phô tô vài  thư ông coi để “tham khảo” …”

Gã thư ký mới đọc lướt đã hoảng hồn, toát mồ hôi hột. Chẳng hiểu sao những chuyện làm ăn “tối mật” lại lọt ra ngoài có cả dẫn chứng số liệu hết sức cụ thể và chi tiết. Nào biến chủ trương giao đất giao rừng cho dân thành chuyện chia chác giữa các quan trong tỉnh, nào nhận đút lót của Đài Loan cho mở Xí nghiệp gốm bóp chết công nghiệp địa phương, nào biến khu di tích căn cứ địa cách mạng thành khu ăn chơi giải trí….Oi mẹ ôi, tất cả những chuyện này đưa hết lên mặt báo cho ông Mười Vẻ, Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ đánh ông Chủ tịch tỉnh thì chẳng những ông chết mà cả gã thư ký đệ tử ruột của ông cũng khó toàn thây. Nghĩ bụng vậy gã vẫn quăng tập thư  trả lại Bút Thọc, giọng tỉnh bơ  :

“Tưởng gì, toàn chuyện tầm phào…”

Gã nhà báo cười nhạt :

“ Chuyện tầm phào này mà lọt vào tay ông Mười Vẻ thì cũng mệt cho ông Chủ tịch lắm đây …”

“ Tất cả bao nhiêu thư ?”

“ Mười ba lá lận. Còn nhiều thư…độc hơn vầy nhiều…”

“ Vậy mày đòi bao nhiêu ?”

“ Tôi đâu dám đòi ? Vụ này tôi chỉ làm trung gian thôi. Còn chính chủ thì đâu biết là ai…”

“ Thôi được, để tao báo cáo với ông Chủ tịch rồi điện cho mày …”

Thằng Bút Thọc tò mò :

“ Vậy còn cái băng ghi âm tôi ghi tiếng nói con bé Gái ra sao rồi ?”

Gã thư ký giật mình :

“ Cái đó nhằm nhò gì, tao …tao đốt đi rồi…”

“ Ong đốt đi là phải đó, trong cái băng ghi âm đó không chỉ có tiếng nói con bé Gái thôi đâu ? Còn có chuyện quan trọng hơn nhiều…”

Gã thư ký há miệng :

“ Mày nói vậy là sao ? Tao nghe chỉ thấy tiếng nói con bé Gái thôi mà …”

“ Vậy ông nghe lại đi, hết đoạn con bé Gái chạy qua một đoạn băng trắng dài mới đến đoạn người khác nói còn kinh hơn nhiều…”

Chiều hôm đó gã thư ký đóng chặt cửa nghe hết cả cuộn  băng. Hoá ra sau đoạn con bé Gái, gần cuối cuộn băng có một giọng khác - một ông già, bị bỏ qua không ai ngờ tới . Ong này tố cáo trong vụ xây tư dinh, ông Chủ tịch tỉnh đã gợi ý  các Công ty, các quan chức cấp dưới phải cống nạp người thì xi măng sắt thép, người thì cây cảnh quý hiếm, đặc biệt một Công ty đã “cúng” bà Chủ tịch một bồn tắm bằng ngọc, có máy tạo sóng giá tới trăm ngàn đô. Sau cùng giọng ông già dõng dạc :” Tôi là Tám Lên, nguyên Chánh văn phòng Uỷ ban tỉnh vì phản đối ông Chủ tịch tỉnh trong những vụ sách nhiễu đối tác tới tỉnh ta đầu tư nên bị trù úm buộc về hưu sớm . Tôi xin chịu hoàn toàn chịu trách nhiệm trước Đảng và Nhà nước về những lời tố cáo trên…”. Gã thư ký nghe xong bủn rủn cả người, ngay tối hôm đó gã phóng xe tới tư dinh ông Chủ tịch. Tiểu thư Kim Anh mở cửa cho gã, mặt mũi tươi rói :

 “ May quá, vừa định  điện cho anh tới …”.

Hoá ra cô nàng cuối cùng cũng được ông bố cho đi chơi Phú Quốc với đám Tuyết Nhi và thằng cằm bạnh con  ông lớn ngoài Hà Nội. Gã thư ký phải lo vé máy bay đi về, đặt khách sạn và đưa cô nàng về tận thành phố, leo lên máy bay mới được quay trở về. ĐM tụi bay, ông bố đang bị lửa đốt đít mà con gái lớn cứ nhơn nhơn . Cô thì thào vào tai gã :

“ Anh có biết tại sao ba tôi trước thì cấm sau lại bằng lòng cho tôi đi Phú Quốc không ?”

“ Thì tại bà nhà xin cho cô chứ gì ? Lệnh ông không bằng cồng bà mà…”

Cô tiểu thư lắc đầu, vẻ bí mật :

“ Không phải đâu, ba tôi cho tôi đi Phú Quốc để thăm dò chuyện…mua đất đấy…”

Gã thư ký trợn tròn mắt :

“ Mua đất ? Nhà cô thiếu gì đất mà phải ra đó mua…”

“ Vậy thì anh chẳng biết gì , đất ở các đảo bây giờ đang lên cơn sốt đấy. Như ở Tuần Châu ngoài Quảng Ninh đó. Ai có tiền cũng muốn mua vài ngàn mét để đón đầu du lịch sau này….”

“ Cô nghe đâu ra vậy ?”

“ Tuyết Nhi con chú Ba ,Giám đốc công an đó, nó đang ở ngoài đó lùng mua đất kìa. Anh thu xếp công việc mai đưa tôi về thành phố lấy vé máy bay ra Phú Quốc cho sớm nghen…”

Gã thư ký thở hắt ra :

“ Được rồi, nhưng phải để tôi hỏi ý kiến ông nhà đã…”

Ong Chủ tịch tịch đang nằm ở giường cho bà Phu nhân nhổ tóc sâu, thoáng thấy gã thư ký,  nhỏm ngay dậy :

“ Chuyện gì mày ?”

Ong lo lắng ra mặt, bởi lẽ theo quy định, khi có việc gì thật cần, quan trọng thì gã thư ký mới phóng thẳng tới tư dinh ông, ngoài ra mọi việc đều giải quyết ở cơ quan .  Bà Phu nhân cũng nhìn gã với con mắt tò mò :

“ Chuyện gì mà tới tối vậy ?”

Gã thư ký đánh trống lảng :

“ Cô chú Hai đã đồng ý cho cô Kim Anh đi chơi Phú Quốc ?”

Bà Phu nhân nhanh nhẩu :

“ Thì nó đang nghỉ hè, cho nó vui bạn vui bè…”

Cả vợ lẫn chồng Chủ tịch đều dấu biến chuyện cho con gái ra Phú Quốc thăm dò mua đất. Gã cười thầm, địt mẹ lãnh đạo, một lũ chó đói, lòng tham vô đáy, nào đất rừng đất rẫy, nào đất ven sông, đất đô thị …. Sổ đỏ nhét trong két phải  cả chục vậy mà còn ham đất mãi ngoài hải đảo.


                                              ( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét