Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 169

                           
                             (tiếp theo)


    Gã thư ký đã mang thuốc lắc về nhắn bà Sáu Thượng ra phòng khách lấy. Gã phàn nàn :
“ Đi mua thuốc mà không khác gì vào sào huyệt bọn cướp. Mình không nhanh chân , nhanh tay tụi nó đã xin tí tiết  rồi …”
Nó kể lại cho bà Sáu nghe tường tận những gì nó đã  trải qua khiến bà la lên :
“ Lại còn thế nữa kia ? Nếu vậy phải yêu cầu công an xuống  đó làm sạch địa bàn . Ai lại ngay giữa thủ đô mà chúng dám buôn bán ma tuý ì xèo vậy còn coi Nhà nước mình ra cái đéo gì ?”
Gã thư ký cười nhạt :
“ Cô đừng có mơ , Nhà nước bây giờ là Nhà nước ăn chia. Con chắc  tụi nó phải “điều phôí lợi nhuận “ tới tận thằng cha  Giám đốc công an thành phố rồi ? Ngày nay kinh doanh không có bảo kê từ gái đứng đường cần mấy thằng ma cô tới nhà hàng, khách sạn, khu du lịch tới cả khu chế xuất đâu đâu cũng phải nộp hụi chết cho bọn bảo kê giấu mặt…”
Bà Sáu Thượng trợn mắt :
“ Mày nói vậy chẳng hoá ra nhìn đâu cũng thấy tiêu cực ?”
Gã thư ký cười hô hố :
“ Thì cô cứ thử tìm coi có lĩnh vực nào cán bộ ta không “ăn”, quan lớn ăn lớn, quan bé ăn bé. ĐM..bây giờ lại còn phát triển cái thói “ăn bẩn” nữa kìa …”
Bà Sáu Thượng tò mò :
“ An bẩn là ăn thế nào ? An phân ăn rác ấy à ?”
Gã thư ký bật cười :
“ Phân rác tụi nó cũng ăn. Vậy cô không biết hàng năm thằng tàu nó tuồn vào nước mình biết bao nhiêu phân rởm hả ? Rồi một năm biết bao nhiêu rác độc hại thế giới nó thải ra tuồn sang Việt Nam qua cảng Đà Nẵng cảnh sát môi trường bắt quả tang lập biên bản mà có làm gì được tụi nó đâu ?”
Bà Sáu Thượng càu nhàu :
“ An phân ăn rác mà cũng chưa gọi là ăn bẩn sao ?”
Gã thư ký lắc quày quạy :
“ An như thế vẫn còn…sạch chán. Cô không biết hàng năm tiền cứu trợ cho đồng bào lũ lụt không phải là ít vậy mà đến được tay nạn nhân có được bao nhiêu đâu. Rồi thì xây dựng nghĩa trang để quy tập hài cốt liệt sĩ khi kiểm tra đào lên toàn là xương trâu với xương bò. Tụi nó ăn vậy mới gọi là ăn bẩn…”
Phòng bên thằng Hàm bỗng réo mẹ ầm ĩ, gã thư ký vội vã :
“ Cháu mua cho cô được chục viên thôi. Cô đưa cho nó viên một thôi  đừng đưa cả cho nó chỉ hai hôm là hết…”
Bà Sáu Thượng giắt túi bịch thuốc quay trở lại nhét vào miệng ông con một viên lúc này đã trợn mắt, sùi cả bọt mép. Nó nuốt tọt vào trong khiến bà cảm giác không rụt tay lại kịp thời không khéo nó nuốt luôn cả ngón tay bà làm bà sởn cả gai ốc. Khi bà định thần lại thấy ngay bàn tay thằng Hàm đang chìa ra :
“ Viên nữa đây mẹ…”
Bà lùi ngay lại :
“ Hết rồi…thằng thư ký nó đi mua được  có một viên thôi. Mà sao người ta bảo mỗi cữ thuốc chỉ có nửa viên thôi, con đã nuốt cả một viên rồi còn gì ?”
Thằng Hàm trợn mắt :
“ Nói gì mấy thằng chuột bạch, chẳng có tý thuốc nào vào mồm tụi nó vẫn đánh vòng như điên. Con khác…con là dân chơi thứ thiệt…viên nữa đây mẹ…”
Bà Sáu cương  quyết :
“ Hết rồi…nằm xuống nghỉ đi…”
Thằng Hàm vẫn kèo nèo :
“ Ba hôm nay con không được cắn viên nào. Bởi vậy một viên chẳng bõ bèn gì. Mẹ không đưa thêm viên nữa con sẽ quậy tưng chỗ này lên coi…”
Gã thư ký vội vã :
“ Thôi cô cho nó thêm nửa viên nữa thôi, cho nó cả viên nó bị sốc thuốc cấp cứu không kịp …”
Thằng Hàm nổi cáu :
Anh đừng xúi dại mẹ tôi. Nửa viên thì nhằm nhò gì…Cắn kiểu đó chỉ càng thêm điên. Mẹ cứ đưa con cả viên đây…”
Nhìn cái vẻ hùng hổ của nó, bà Sáu Thượng biết không thể trái ý  đành giơ ra viên thuốc :
“ Thôi mẹ cũng đành chiều con. Rủi có chuyện gì thì đừng có trách mẹ  không can ngăn…”
Thằng Hàm giật lấy viên thuốc bỏ tọt vào miệng rồi chạy ra tủ lạnh lục lọi. Bà Sáu Thượng la lên :
“ Trời đất ơi…lại uống rượu nữa hả ? Uống thuốc lắc rồi nốc rượu vào có mà phát điên…”
Gã thư ký lôi tay bà lại :
“ Cô khỏi lo…nó không uống rượu đâu…nó tìm nước ngọt đấy …”
Bà Sáu Thượng kinh ngạc :
“ Nước ngọt ? Xưa nay thằng này nó có uống nước  ngọt bao giờ ?”
“ Vậy cô không biết. Tụi chơi thuốc lắc này không bia không rượu . Cắn thuốc vào rồi là tụi nó chỉ có nốc nước ngọt thôi. Chắc là trời cũng rủ lòng thương mà bù trừ cho tụi nó đó. Đã say thuốc lắc lại còn say rượu nữa thì chắc tụi nó biến thành hổ báo ăn thịt cả cha mẹ nó…”
Quả nhiên trong tủ lạnh còn cả chai Johny Walker uống dở mà nó không thèm động tới lại vớ chai nước ngọt tu ừng ực. Tu xong nó lừng lững bước ra khỏi phòng làm mẹ nó cuống lên lôi lại :
“ Con đi đâu ? Lại đi vũ trường hả ?”
Thằng Hàm chẳng nói chẳng ràng gạt bà Sáu ra lừng lững đi về phòng. Bà Sáu hoảng hồn không hiểu rồi nó còn bày ra cái trò gì nữa đây. Gã thư ký an ủi :
“ Thím yên tâm…bọn này đã cắn thuốc vào rồi là không có chịu ngồi một chỗ đâu. Thế nào cũng phải có nhạc cho nó nhảy cà tưng cà tưng…”
Quả nhiên thằng Hàm lập tức bật giàn máy digital trị giá 5000 đô la Mỹ người ta biếu ông Sáu Thượng . Tiếng nhạc hip-hop vang lên chói tai. Cũng may phòng riêng của nó đã được  trang bị hệ thống cách âm tuyệt hảo không thua gì phòng bá âm của đài phát thanh  nên nó mở volume hết cỡ mà cũng không lọt ra ngoài chút nào.
Tiếng nhạc vừa cất lên thằng Hàm đã nhảy ra giữa phòng rồi chân tay  bắt đầu cà giật, cà giật, mắt trợn trừng và rồi toàn thân giật lắc điên loạn theo tiếng nhạc. Bà Sáu Thượng kinh  hoàng nhìn cậu quí tử trồng cây chuối ngay trên nền nhà rồi bật ngửa ra đánh võng , xoay tít trong những động tác chỉ cần sơ xẩy một chút là gãy cần cổ. Gã ký quèn vội vã kéo tay bà Sáu :
“ Ay chớ…thím chớ động vào người  hoặc gọi nó trong lúc này…Nó đang phê thuốc đó…đang lắc cuồng nhiệt thế kia mà có vật gì cản trở dám nó ngã gãy xương  sống đó thím…”
Bà Sáu sợ xanh mắt đành cứ khoanh tay đứng nhìn ông con nhảy như trong rạp xiếc. Bà hỏi gã thư ký :
“ Nó cứ lắc với nhảy như vậy còn đâu là hơi sức nữa ?”
Gã thư ký lắc đầu :
‘ Vậy mà nó chẳng mệt nhọc gì đâu…nó cứ nhẩy với lắc thế kia cả tiếng đồng hồ chẳng thấm thía gì. Thím cứ mặc nó để nó cho con. Thím sang phòng chú coi tình hình  sao ?”
Lúc này bà Sáu Thượng mới giật mình nhớ tới ông chồng còn đang mê man bất tỉnh. Nhưng rồi bà lại yên tâm ngay, lo gì, đã có thằng Bảy Dự, thầy tướng số, địa lý, nhân điện, có con người toàn năng toàn tài vậy đang chăm sóc cho ông ấy lại chẳng gấp cả chục cả trăm thằng bác sĩ ấy ư ? Bà nghĩ bụng vậy nhưng vẫn căn dặn thằng thư ký phải bám sát thằng Hàm chớ có rời ra nửa bước, có chuyện gì phải báo bà ngay rồi bà mới yên tâm bước sang bên phòng ông đang nằm .
 Vừa ghé cửa bước vào, bà Sáu Thượng đã giật  mình trố mắt lên nhìn. Bảy Dự, “ nhà nhân điện học “ đang nằm dài ở ghế đánh một giấc tít cung thang, miệng lại còn há ra ngáy ò ò. Ông Sáu Thượng nằm trên giường mắt nhắm nghiền, mặt vẫn còn tái mét. Bà sôi máu lên, thay vì chạy tới coi ông chồng ra sao, bà phóng tới chỗ gã Bảy  Dự, đập vào người gã gọi rối rít :
“ Dậy...dậy..sao lại lăn ra ngủ ở đây ?”
Gọi năm lần bảy lượt, gã Bảy Dự mới mở choàng mắt :
“ Trời ơi...trời ơi...sao đánh thức tôi ?”
Bà Sáu Thượng chợt nhớ ra cái công việc hệ trọng gã đang tiến hành là cứu sống ông chồng của bà nên dịu giọng :
“ Thày có mệt mời thày lên giường đàng hoàng, sao lại nằm ở đây ?”.
Gã Bảy Dự lờ đờ :
“ Tôi mệt......tôi mệt quá...tôi hết hơi ...hết  sức rồi...không ngồi lên nổi nữa...”
Bà Sáu Thượng kinh ngạc :
“ Chết...có khi thày bị trúng gió...mới lúc nãy còn khoẻ lắm mà...”
Gã Bảy Dự rên hừ hừ :
“ Thế bà không biết bao nhiêu điện trong người tôi đã truyền hết sang cho ông nhà rồi à ?”
Lúc này bà Sáu mới chợt nhớ ra trong phép chữa bệnh cho chồng bà, gã Bảy Dự  đã nói phải dùng tới “nhân điện” tức truyền điện từ người gã sang cho ông . Bà vội  hỏi rối rít :
“ Vậy ông nhà tôi sao rồi ? Có cần đưa đi cấp cứu không ?”
Gã Bảy Dự gượng ngồi dậy :
“ Bà thử lại gần ông ấy coi. Không có tôi chắc bà phải cắt hộ khẩu cho ông ấy đi Mai Dịch rồi...”
Bà Sáu vội vàng bổ sang giường ông chồng. Ông vẫn nhắm mắt thiêm thiếp nhưng sờ tay lên trán đã thấy nong nóng chứ không còn lạnh toát như lúc ông ấy lăn quay ra nữa. Bà vội lay người ông gọi rối rít. Bất chợt ông Sáu Thượng mở mắt nhìn bà, từ trong khoé mắt bỗng ứa ra hai giọt nước làm bà cuống quýt :
“ Tôi đây này...ông nhận ra tôi chưa ?”
Ông khe khẽ gật đầu làm bà mừng rỡ :
“Ông tỉnh rồi...may quá...ông tỉnh rồi...cái thằng Bảy Dự ấy tài thật..tài thật...”
Rồi chợt nhớ ra mình đang gọi xách mé, bà vội vàng :
“ Thày Bảy Dự đấy...thày dùng “nhân điện” cứu sống ông đấy...nếu không có thày đưa ông đi cấp cứu bệnh viện thì cũng còn chưa biết thế nào ?”
Ông Sáu Thượng hỏi khẽ :
“ Sao không đưa tôi đi Sanhgapo ?”
Gần đây các nhà đại gia, các cán bộ cấp cao thường có “mốt” đi Sanhgapho chữa bệnh. Mới rồi vợ một ông Thứ Trưởng bị ung thư vú. Nghe tin cha này sắp sửa lên chức vì ông đương kim Bộ trưởng vừa quá tuổi , lại vừa đầy tai tiếng vì ăn tiền dự án nay mai sẽ bị đá về hưu bởi vậy các quan chức  trong Bộ lập tức “trở cờ” đang “phò” ông Bộ trưởng nay quay sang nịnh nọt ông Thứ trưởng. Một tay đi đầu trong cái đám đó là gã Vụ trưởng Vụ tổ chức vốn là người đầu tiên trong Bộ được  mật báo trung ương đã ký quyết định cho ông Bộ trưởng nghỉ hưu và ông Thứ trưởng sẽ lên thay. Ngay lập tức gã Vụ trưởng phóng xe tới tư gia ông Thứ trưởng :
“ Báo cáo anh...em nghe tin chị nhà nghi bị ung thư ?”
Ông Thứ trưởng thở dài đánh sượt  :
“ Còn nghi ngờ gì nữa...sắp sang giai đoạn 2 rồi , cứ xạ trị mãi ở trung tâm ung bướu mà có thấy hết đâu ?”
Gã Vụ trưởng reo lên :
“ Trời đất ơi , vậy  mà thủ trưởng không cho em biết sớm. Thôi để ngay sáng mai em sẽ làm thủ tục đưa chị sang Sanhpapo chữa trị. Em cam đoan chỉ trong ba tháng là chị nhà hết bệnh...”
Tất nhiên là Ngài Thứ trưởng OK liền. Các cụ đã dậy là có bệnh thì phải vái tứ phương, trong trường hợp này, vợ ông có bệnh chưa phải vái thằng nào, bỗng dưng lại có thằng tới vái xin đưa đi tận Sanhgapo chữa trị thì tội gì không đi. Mà nghe đâu Sanhgapo giỏi lắm . Thiên hạ đồn đồng chí Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết bị ung thư cổ họng hay cổ tay cổ chân gì đó đưa sang Pháp điều trị mãi không khỏi, sau đưa sang Sanhgapo chữa lành mới lạ. Bởi vậy Việt Nam- Sanhgapo trở nên gắn bó thân thiết lắm. Cũng đúng thôi, không có nó chắc đồng chí Triết đã được bác Hồ gọi đi hội ý rồi, còn đâu nữa mà ngồi ghế Chủ tịch nước ?
Thế là ngay lập tức vợ đồng chí Thứ trưởng được đích thân ông Vụ trưởng Vụ tổ chức tháp tùng sang tận nước bạn Sanhgapo đưa vào bệnh viện trị bệnh ung thư vú. Quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ mới một tuần sau, phu nhân đã gọi điện về cho đồng chí Thứ trưởng báo tin bệnh viện Sanhgapo điều trị rất tốt, chẳng biết họ chữa trị bằng phương pháp gì mà chỉ vài ngày sau đã đỡ hẳn, đã ăn ngủ rất tốt.
Và thế là chỉ sau không đầy ba tháng, đúng ngày đồng chí đương kim Bộ trưởng khăn gói quả mướp về hưu sinh hoạt chi bộ đường phố, đồng chí Thứ trưởng tưng bừng mở hội ăn khao lên ghế Bộ trưởng thì phu nhân cũng bay từ Sangapo về chia vui với  chồng.
Mọi chuyện diễn ra hết sức suôn xẻ và tốt đẹp duy chỉ có mỗi một chuyện buồn là tân Bộ trưởng phu nhân vốn được trời cho một cặp nhũ hoa vĩ đại như hai trái núi lửa vốn đã từng thiêu đốt bao nhiêu đấng nam nhi truớc khi trở thành vật sở hữu của riêng đồng chí Thứ trưởng thì ôi thôi...các nhà y khoa trứ danh Sanhgapo đã nhân danh yêu cầu của chữa trị mà xẻo đi báu vật trời cho đó khiến bà phu nhân khóc suốt  mấy đêm liền còn đức phu quân ngay khi được chứng kiến  dấu tích còn lại của nó đã bủn rủn cả chân tay bao nhiêu lửa nhiệt tình như bị dội cả một thùng nước đá.
Ông Tân Bộ trưởng đành ngấm ngầm vuốt bụng thở dài, tự an ủi rằng xưa nay  trời chẳng cho ta cái gì mà không lấy đi của ta cái khác. Thôi thì trời đã lấy đi của ông cặp vú nẩy lửa  của vợ lại đền bù cho ông cái ghế Bộ trưởng, như vậy cũng xứng đáng lắm rồi. Mai kia các thủ hạ thân tín của ông sẽ lại bí mật đền bù hàng chục cặp nhũ hoa khác mà lại toàn của trinh nữ chứ chẳng phải  sồn sồn gần hết đát như bà phu nhân .
Nghĩ vậy ông tân Bộ trưởng đổi buồn làm vui, rối rít ôm lấy vợ giả vờ tươi tỉnh :
“ Không sao...không sao...vợ chồng cốt ở cái tình cái nghĩa chứ đâu phải cái hình hài thân xác. Cứ miễn là em sống vui sống khoẻ là anh mừng rồi...”
Bà phu nhân vốn đi guốc trong bụng chồng, gì tay vào trán ông chồng lên giọng răn đe :
“ Ong cứ liệu hồn , đừng quên lên được ghế Bộ trưởng cũng nhờ gái này, rồi chúng nó cung phụng rượu ngon gái đẹp. Cứ lớ phớ nghe lời chúng nó là chết với tôi. Gái này đã điên lên thì chỉ có ...chết ...”
Nói rồi bà làm một động tác làm ông Tân Bộ trưởng sởn gai ốc, vội vàng thề thốt :
“ Ấy ấy...sao em lại nghi ngờ tình yêu của anh giành cho em vậy ? Anh vẫn nhớ anh được có ngày nay là do ai chứ ?”
Bà Phu nhân hài lòng, gật gật :
“ Nói lời thì giữ lấy lời...phất phơ là ...chết đấy...”
Câu chuyện phu nhân tân Bộ trưởng trị được bệnh ung thư vú phút chốc đã loang ra khắp giới đại gia,’thượng lưu” cao cấp làm nổi lên thương hiệu về cái gọi là nên y học Sanhgapo.
Thế là từ con gái đồng chí Tổng Giám đốc Tổng Công ty số 1 bị nghi nhiễm vi rút viêm gan B, mẹ đồng chí Phó Bí thư tỉnh uỷ tỉnh H bị bí đái cả một tuần liền cho tới đồng chí đương kim Chủ nhiệm Uỷ ban quốc gia về tài nguyên, khoáng sản nghi bị ung thư đại tràng...tuốt luốt đều đáp máy bay sang  Sanhgapo chữa bệnh...
                    ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét