Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 170

                                      (tiếp theo)   



Bởi vậy khi vừa tỉnh lại ông Sáu Thượng đã nhắc ngay đến chuyện đi Sanhgapo chữa bệnh. Nghe ông nói bà vội lắc quày quạy :
“ Đi Sanhgapo ? Vậy ông không biết chuyện gì sao ? Coin mụ vợ lão Bô trưởng sang đó điều trị ung thư bị nó xẻo mất cả hai cái vú tưởng hết bệnh ngờ đâu chỉ ba tháng sau bệnh tái phát ngỏm củ tỏi rồi…”
Ong Sáu Thượng nửa tin nửa ngờ :
“ Sao bảo Sanhgapo nó chữa giỏi lắm. Mẹ vợ đồng chí Sáu Liên, Uỷ viên trung ương bị xơ gan cổ chướng phình cả bụng ra mà vẫn chữa được  đó…”
Bà Sáu Thượng toét miệng ra cười :
“ Ong chưa tỉnh hả ? Đầu óc vẫn còn lơ tơ mơ hả ? Con mụ đó cũng mới chôn rồi. Sang Sanhgapo chữa trị tốn cả mấy trăm ngàn đô đưa về sống thêm được vài tháng rồi cũng phải đi Văn Điển rồi. Ong chẳng cần đi đâu hết, cứ nằm nhà có thày nhân điện chữa trị cho, tốt bằng mấy lần đi Sanhgapo ấy chớ ?”
Ong Sáu Thượng ngạc nhiên :
“ Thày nhân điện ? Thày nhân điện nào ?”
Bà Sáu Thượng vui vẻ :
“ Thày Bảy Dự chứ còn thày nào…thày truyền hết nhân điện của thày mới cứu sống được ông nên giờ thày nằm liệt kia chứ đâu ?’
Ong Sáu Thượng vội nhỏm dậy nhìn gã Bảy Dự đang nằm choéo khoeo trên ghế salông miệng còn ngáy khò khò. Ong Sáu Thượng vẫn chưa tin, cười  khảy :
“ Thằng này bói toán thì còn tin được, chứ nó học hồi nào mà thành thày nhân điên ?”
Bà Sáu Thượng giảng giải :
“ Nghề này là do thánh nhập vào người ban cho chứ không có cơ duyên thì học cũng chẳng được. Đó…ông ngất đi tôi cứ tưởng ông bị nhồi máu cơ tim rồi tai biến mạch máu não ít cũng nằm liệt rồi. Ai ngờ thày Bảy Dự dùng nhân điện của thày phóng sang ông mới cứu được cái mạng sống của ông đó. Từ giờ ông phải đối xử với thày sao cho có ân có nghĩa…”
Ong Sáu Thượng vò đầu bứt tai :
“ Vậy chẳng hoá ra thằng Bảy Dự lại trở thành  ân nhân cứu mạng tôi sao ?”
Bà Sáu Thượng trợn mắt :
“ Đúng thế chứ còn gì ? Không có thày thì chắc ông không chết cũng bán thân bất toại rồi…”
Ong Sáu Thượng tuy trong bụng không tin nhưng cũng không dám cãi, đành nín lặng mặc cho vợ kéo ông ngồi dậy. Bà vui mừng ra mặt :
“ Từ nay nhà mình đã có thầy thuốc trong nhà. Cả tôi, cả ông cả thằng Hàm nếu có chuyện gì cứ gọi thầy đến chữa trị bằng nhân điện là tốt nhất…”
Gã Bảy Dự thực ra đã tỉnh dậy từ lâu. Tuy nhiên gã cứ vờ chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền, miệng ngày ò ò nhưng đầu óc gã đã tỉnh táo và nhoay nhoáy tính toán.  Thế là cả hai vợ chồng ông Sáu Thượng  đều tin gã đến sái cổ, Từ giờ lựa lời mà thổi vào lỗ tai của cả hai thì chắc phải được ăn…dày. Nghĩ vậy gã cất tiếng rên hừ hừ làm bà Sáu vội vã chạy tới :
“ Thày Bảy Dự tỉnh rồi ạ. May quá có thày giúp không thì ông nhà tôi cũng còn chưa biết ra sao đây ?”
Gã Bảy Dự mở mắt làm ra vẻ kiệt sức :
“ Vậy tôi chúc mừng ông bà…chỉ có tôi là mệt…mệt quá…”
Bà Sáu Thượng cuống quýt :
“ Thày mệt xin mời thày lên giường nằm. Để tôi nói mấy đứa hãm cho thày chén sâm uống cho tỉnh…”
Ong Sáu Thượng cũng săn đón :
“ Cảm ơn anh Bảy Dự…tôi nghe nhà tôi nói không có anh truyền nhân điện thì tôi gay go lắm rồi…”
Gã Bảy Dự lắc đầu :
“ Anh Sáu không cần nói cảm ơn…đó là nghĩa vụ của tôi… tôi không cứu anh Sáu thì sư tổ phạt tôi…”
Bà Sáu Thượng tò mò :
“ Sư tổ anh là ai ? Sao dám phạt anh ?”
Gã Bảy Dự ra vẻ bí mật :
“ Sư tổ là người truyền nghề nhân điện cho tôi đó.Ong dặn phải nhớ thầy  người trong cơn hiểm nghèo phải ra tay tế độ không được bỏ qua…”
Ong Sáu Thượng tái mặt :
“ Anh Bảy nói vậy chẳng hoá ra tôi bệnh nặng lắm sao ?”
Gã Bảy Dự nghiêm mặt :
“ Phải gọi là hiểm nghèo chứ không phải thường? Hôm nay coi như tôi mới chỉ cấp cứu anh Sáu tạm thời qua cơn hiểm nghèo thôi, chưa qua khỏi hẳn đâu ?”
Ong Sáu Thượng hốt hoảng :
“ Vậy tôi bị căn bệnh gì vậy ?”.
Gã Bảy Dự lắc đầu :
“ Chưa biết được . Tạm thời chỉ thấy điện thế trong hệ kinh lạc của anh Sáu vừa rất yếu vừa thất thường. Phải chờ tôi phục hồi sức lực tôi mới bắt mạch tiếp tục chữa trị được …”
Ong Sáu Thượng sợ sệt :
“ Vậy trăm sự nhờ anh cứu giúp  …”
Bà vợ ông Sáu Thượng cũng lễ phép :
“ Nhân thể nhờ thày coi giùm cho thằng Hàm. Nó vừa bệnh lại vừa nghiện thuốc lắc vậy không hiểu thầy có chữa trị cho nó được không ?”
Gã Bảy Dự không trả lời. Gã giơ tay bấm độn , hai mắt nhắm nghiền , miệng lầm rầm câu gì đó nghe như tiếng An Độ. Rõ ràng gã đang bầy trò lừa đảo một cách lố lăng, người có đôi chút học vấn sẽ nhận ra ngay, vậy mà hai vợ chồng ông Sáu Thượng mang danh là cán bộ , chủ nghĩa Mác Lênin trang bị từ đầu tới chân , duy vật biện chứng thấm vào máu lại tin gã như thánh sống mới lạ. Hoá ra xã hội ngày càng điên đảo, bát nháo , sự dối trá mỗi ngày một tràn lan thì con người ta càng tìm tới thần thánh, ngay cả cán bộ cộng sản nòi. Ngày nay vào ngày rằm mồng một và những ngày lễ trọng, vợ con các ông lớn đua nhau ngồi xe của chồng đi các đền phủ xin xăm, ngồi đồng, bói toán. Nhất vào dịp đại  hội Đảng các cấp sắp sửa bầu bán, các bà các cô lại càng tấp nập đi đền đi chùa lễ bái cầu xin thánh thần ban phước ban lộc cho chồng thăng quan tiến chức. Và rồi ngay cả các ông, vào những dịp trọng đại ấy, những gã thày bói chuyên gia “thổi lỗ tai” kiểu Bảy Dự tấp nập thì thọt vào các tư gia làm “cố vấn tâm linh” cho các ông lớn. Ở cả hai thành phố lớn như Hà Nội và Sàigòn đều có những ông “cố vấn” như vậy ngang nhiên hành nghề có ô tô riêng, trụ sở riêng sống giàu có không thua gì các đại gia  kinh doanh địa ốc.
Gã Bảy Dự lầm rầm khấn khứa một hồi mới mở mắt ra nghiêm giọng :
“ Cái số thằng Hàm nặng căn lắm. Thằng này tạo  nghiệp rất lớn, nếu không cẩn thận sẽ gây hoạ lớn liên luỵ tới cả gia đình mà bản thân nó thì có khi phải đáo tụng đình…”
Bà Sáu Thượng hoảng sợ :
“ Oi chết chết…vậy có cách nào cứu được  cháu không ?”
Gã Bảy Dự nghiêm mặt :
“ Thiên cơ bất khả lậu…nhưng một khi đã có sư tổ phù trợ thì có việc gì là không làm được ?”
Bà Sáu Thượng khẩn khoản :
“ Vậy nhờ thày giúp …phí tổn bao nhiêu chúng tôi cũng lo hết, cốt sao thày giải cho cháu qua cái hạn này…”
Gã Bảy Dự ra vẻ khó khăn :
“ Vừa trị bệnh cho anh Sáu lại vừa giải hạn cho thằng Hàm là mất rất nhiều thời gian và công sức lắm. Tôi lại còn bao nhiêu công việc với các anh ở trên trung ương. Không biết tôi có giúp anh chị được không ?”
Ong Sáu Thượng vội vàng :
“ Xin thày cứ tập trung giúp chúng tôi. Thày cần gì chúng tôi sẽ lo bằng được …”
Gã Bảy Dự xua xua tay :
“ Ay ấy…anh chị đừng hiểu lầm tôi…tôi đâu có đòi hỏi gì đâu… tôi làm việc này chủ yếu là ra tay…cứu nhân độ thế…chứ không phải vì vật chất tiền bạc…”
Bà vợ ông Sáu Thượng vui vẻ :
“ Anh nói vậy thôi...nhưng về phía vợ chồng tôi cũng biết cách xử sự sao cho đáng cái công anh chớ...”
Trong lúc đó nhân lúc thằng Hàm ngáy khò khò, thằng thư ký rón rén đi tới trước cửa phòng nghe trộm câu chuyện giữa hai vợ chồng ông Sáu Thượng và gã Bảy Dự. Gã cười thầm vợ chồng ông Sáu Thượng, cán bộ to, trình độ cao vậy không ngờ bị thằng Bảy Dự cho vào xiếc, bầy trò lừa đảo vậy mà cũng há mồm ra tin. Hoá ra cán bộ to mấy to trình độ cũng chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua giỏi luồn lọt, đấu đá mà leo lên chứ chẳng phải do học vấn, tài năng con mẹ gì. Cái trò chuyền nhân điện là đại ba lăng nhăng, may chỉ lừa được con nít, rồi lại cái trò bấm độn, bói toán nữa có khác gì trò của lão thầy bói mù ngồi đền Ngọc Sơn, hồ Hoàn Kiếm ? Vậy mà lừa được thì lạ thực.
Thằng thư ký rình nghe chán chê, rút êm về phòng đúng lúc thằng Hàm mở mắt thức dậy. Thằng thư ký hỏi xỏ :
“ Sao ? Cắn viên nữa cho đã chớ ?”
Thằng Hàm lắc đầu, uể oải :
“ Thôi ... phát ói với lắc rồi giờ chỉ muốn có em chân dài mà ôm ngủ cho sướng..”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Thôi đi cậu...vẫn chưa chừa kia à ? Hai cái án giết người trên đầu cũng vì chuyện gái gủng mà chưa tởn hả ?”
Thằng Hàm bĩu môi :
“ Mới hai mạng ăn thua gì ? Ông bà già “chạy” được tuốt...Mày cứ đi kiếm em nào về đây, tội vạ đâu tao chịu...”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Mang về đây ?Lính gác cổng gô cổ lại ...”
Thằng Hàm cười  đểu :
“ Thì mày cứ nói nó là...vợ mày. Hai vợ chồng mày tới thăm tao ...”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Thăm nom gì mà con vợ ngủ lại cả đêm không thấy ra còn thằng chồng lủi ra một mình. Không lẽ mang vợ tới dâng cho cấp trên à ?”
Thằng Hàm bật cười :
“ Chứ sao ? Chuyện đó là chuyện thường ngày ở cửa nhà quan, đâu có lạ gì đâu ?”
Gã thư ký vẫn lắc đầu :
“ Í thôi thôi..lộ chuyện ra đến tai ông bà bô cậu thì tôi toi đời...”
“ Thì cứ nói là mang vào cho tao...mày có hưởng đâu mà lo ? “
Gã thư ký vẫn phản đối nhưng đã hạ giọng :
“ Sợ lắm...đưa vào cho cậu gái mãi dâm đứng đường thì không được rồi...mà đưa các em cave chân dài  có chút con nhà lành thì phải nộp tô cho má mì ...tốn kém lắm...”
Thằng Hàm mở khoá tủ, rút ra một cục tiền toàn giấy 500 ngàn vứt toẹt xuống mặt bàn :
“ Mày xem ngần này đã đủ chưa ?”
Gã Ký Quèn chộp vội lấy mớ tiền gói chặt như cục gạch. Ai chà...nguyên chỗ này cũng phải cả trăm triệu. Mẹ kiếp gia đình lão Sáu Thượng này hút máu hút mủ của dân cách gì mà lắm tiền vậy ? Kiểu này của thiên lại giả địa đây. Bòn rút của dân để rồi sang tay mấy con điếm . Gã lận cục tiền vào thắt lưng , dợm chân tính bước khỏi phòng lập tức thằng Hàm ngăn lại :
“Sao về vội vậy ?”
Gã thư ký toét miệng cười  :
“ Thì còn về để tuyển...”tân binh” cho cậu nữa chớ ?”
Thằng Hàm cười ha hả :
“ Chỉ tiếc ông bô bà bô cấm trại trăm phần trăm chứ không tao đi đại náo với mày có phải vui không ?
Gã thư ký lắc quày quạy :
“ Ấy chớ...ấy chớ...cậu lại tranh gái đòm chết thằng nữa thì ông bô bà bô lại phải chạy mệt...”
Thằg Hàm vênh mặt :
“ Lo gì...ông bà via thiếu gì tiền, thiếu gì quyền...”
Gã thư ký chợt nhớ ra :
“ À này...cậu có nhớ thằng cha Bảy Dự không ?”
Thằng  Hàm cau mặt :
“ Phải thằng cha Tổng Giám đốc Tổng Công ty tư vấn phong thuỷ không ?”
Gã thư ký gật đầu :
“ Nó chứ thằng nào ?”
Thằng Hàm văng tục :
“ Mẹ kiếp...thằng này chuyên bói toán lừa đảo đàn bà con gái...”
Gã thư ký tròn mắt :
“ Ủa ...vậy cậu cũng biết hắn à ?”
“ Biết chứ sao không...hắn vẫn thậm thụt lại nhà riêng mấy ông lớn nên nổi tiếng trong đám quan chức ai chẳng biết...”
Gã thư ký cười hề hề :
“ Hắn đang bầy trò chuyền nhân điện cấp cứu ông bô cậu ở phòng bên kìa.”
Thằng Hàm tròn mắt :
“ Ông bô làm sao mà phải cấp cứu ?”
“Hoá ra cậu ngủ chẳng biết gì cả hả ? Ông nhà bị nhồi máu cơ tim sao đó , bà nhà tính đưa đi cấp cứu nhưng hắn ngăn lại để chuyền nhân điện ..”
Thằng Hàm giật mình :
“ Ấy bỏ mẹ...vậy rồi bà bô có nghe lời hắn không ?”
Gã thư ký cười hềch hệch :
“ Bà nhà lúc này hắn nói gì mà chẳng nghe. Có điều lạ là chẳng hiểu hắn chuyền điện điếc ra sao bố cậu tỉnh lại mới lạ chớ ?”
Thằng Hàm trố mắt :
“ Lại còn thế nữa kia à ? Chắc ông bô chỉ xây xẩm mặt mày thôi chứ nhồi máu cơ tim thì bố nó cũng không cứu được. Vậy mà bà bô cũng tin được à ?”
“ Tin xái cổ chứ sao ? Bà thấy ông chồng ngã bổ ngửa, mặt mày tái mét thì đúng là đột quỵ , nhồi máu cơ tim,  rồi lại thấy ông tỉnh lại không hề hấn gì thì phải lậy gã như thánh sống chứ còn gì ?”
Thằng Hàm nghiến răng ken két :
“ Lạ thật...ông bà bô toàn là những người mácxít lêninnít đầy mình vậy mà sao lại dễ dàng tin một gã thầy bói bày trò mê tín dị đoan vậy nhỉ ?”
Gã thư ký cười  hề  hề :
“ Tại cậu chưa được chứng kiến thôi, cậu mà được nhìn tận mắt có khi cậu còn tin hắn hơn cả ông bô bà bô nữa kia ?”
Thằng Hàm trợn mắt :
“ Bộ nó có pháp thuật à ? Mày đã được coi gã làm phép chưa ?”
Gã thư ký gật gật :
“ Rồi...rồi...Gã có một bộ bài không phải vẽ những quân rô quân át quân cơ mà lại vẽ gia cảnh của rất nhiều người...”
Thằng Hàm cau mày :
“ vẽ gia cảnh của rất nhiều người là sao ?”
“ Là vẽ ông bà cha mẹ con cái. Giả tỉ trong gia đình có ai đã chết thì nó không vẽ người đó, có ai bị tật nguyền thì nó cũng vẽ người câm mù què điếc vào đó...”
Thằng Hàm kêu lên :
“ Trời đất vậy nó phải vẽ bao nhiêu quân bài cho đủ ?”
“ Thì nó chỉ vẽ chừng vài trăm gia cảnh điển hình thôi chứ mấy. Sau đó nó đưa cho khách hàng tráo bài rồi thả con chim sâu ra cho nó mổ lấy một quân bài. Quân bài đó nghiệm đúng vào gia cảnh của khách mới tài. Thế là hắn tha hồ huyên thuyên bốc phét dựa trên hình vẽ trong quân bài . Hắn làm vậy ai mà chẳng tin sái cổ...”
Thằng Hàm lắc đầu :
“ Làm gì có chuyện đó. Trước hết là nó có vẽ tới cả vạn quân bài cũng không nói đủ được gia cảnh của mọi người. Sau nữa là làm gì có con chim nào lại mổ được ra quân bài thần kỳ vậy ...”
Gã thư ký cười hềnh hệch :
“ Bởi vậy ông bô bà bô mới tin xái cổ...”
Thằng Hàm sa sầm mặt :
“ Để tao phải lật tẩy nó mới được !”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Cậu lật tẩy nó hay là cậu lại tin nó còn điên cuồng hơn cả ông via bà via ? Cậu có biết nó bói cho mẹ cậu ra quân bài gì không ? Một cái bóng ma chỉ rõ cha đẻ của cậu. Rồi cậu đang chơi quả bóng...”
Thằng Hàm ngắt lời :
“ Tao có chơi bóng bao giờ đâu ?”
                                                                        ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét