Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 184

                                                                                

                                                    (tiếp theo)


 
 
Lúc này ông Cục trưởng chỉ còn biết nằm ngây đơ cho con bé hầu phòng xoa xoa cái đầu hói chòng ghẹo :
“ Này anh ơi...sao lúc nẫy anh sướng anh cứ réo gọi tên ai thế ?”
Ông Cục trưởng giật mình đánh thót, nghển  cổ dậy nhìn quanh căn phòng vẫn chỉ có ông với con bé hầu phòng nên mới yên tâm, cất tiếng cười hề hề :
“ Ba ông đó là tổ sư , bố đẻ ra Đảng đấy. Thế em không để ý trong hội trường huyện uỷ có hình hai ông tây có râu à ?”
Cô hầu phòng thật thà :
“ Sao bảo ba ông tổ sư mà lại chỉ có hình hai ông thôi ?”
Ông Cục trưởng gật gật :
“ Phải rồi, phải rồi, hai ông râu rậm là tây, còn ông thứ ba là người tàu không có râu nhưng lại có cái nốt ruồi tổ bố trên mặt...”
Cô Tuyết thắc mắc :
“ Sao đẻ ra Đảng mà lại toàn tây với tàu là sao ? Thế còn bác Hồ, bác Hồ không đẻ ra Đảng hả ?”
Ông Cục trưởng gắt :
“ Chết thật thôi , cái con bé này công tác tại văn phòng huyện uỷ mà chẳng biết cái gì về Đảng cả, đến phân biệt bác Hồ với Mác, Lênin , Mao Chủ tịch mà cũng không biết. Lúc nào phải đặt vấn đề với thường vụ huyện uỷ tăng cường công tác giáo dục chính trị tư tưởng cho cán bộ công nhân viên giác ngộ về Đảng mới được .”
Con bé hầu phòng đập  cái vào đầu hói ông Cục trưởng đau điếng :
“ Thôi thôi...đừng có bầy trò...lại bắt ngồi học tập , thảo luận với cả quán triệt gương đạo đức bác Hồ , buồn ngủ bỏ mẹ, bố ai mà học được ?”
Ông Cục trưởng càu nhàu :
“ Gớm...sao em choảng anh một cái đau thế ? Váng cả óc...”
Cô hầu phòng cười rinh rích :
“ Ai bảo định bắt tôi ngồi học tập chính trị...”
Ông Cục trưởng trợn mắt :
“ Học tập để mà tiến bộ chớ. Sau này bất cứ cán bộ nào cũng được tiêu chuẩn hoá hết. Thí dụ em muốn phấn đấu lên chức Phó cửa hàng ăn uống, em phải có bằng trung cấp chính trị, còn muốn lên chức Chánh văn phòng huyện uỷ như sếp của em thì phải có bằng đại học Nguyễn Ai Quốc..”
Cô hầu phòng bĩu môi :
“ Thôi tôi không thèm...thà đứng đường còn hơn làm cái nghề suốt ngày bốc phét, ăn gian nói dối đó...”
Ông Cục trưởng há hốc miệng :
“ Em nói ai vậy ?”
“ Thì nói mấy ông mấy bà trong huyện uỷ này chứ ai ? Anh không biết, bề ngoài thì nói năng lịch sự lắm,một điều đồng chí hai điều đồng chí, nhưng họp nội bộ thì chửi nhau, đụ đéo không khác gì ba thằng lưu manh ngoài chợ...”
Ông Cục trưởng kinh ngạc :
Ối trời ôi...em là quần chúng ngoài Đảng sao biết được nội dung họp nội bộ...”
“ Thì em bưng bê nước thuốc cho mấy ông mấy bà hội họp choảng nhau em còn lạ gì ?”
Ông Cục trưởng thở hắt ra :
“ Thảo nào em ăn nói đanh đá, bỗ bã thế. Mà trình độ của em sau này phải ngang tầm Hội trưởng phụ nữ huyện...”
Cô hầu phòng vênh mặt :
“ Đã bảo không thèm mà lị...anh muốn giúp em tốt nhất là cứ đưa tiền tươi thóc thật như ban nãy là tốt rồi...”
Ông Cục trưởng hứng chí :
“ Chuyện đó khó gì...anh “bo” thêm một tờ nữa này...”
Ông rút một tờ “bác Hồ sốt rét” tức bạc 500 ngàn dúi vào tay Tuyết làm cô cười  thích chí :
“ “Bo” nữa kia à ? Anh chơi đẹp thế này thì em cũng phải “bo” lại cho anh một chầu lên tiên nữa. Nhưng khi nào thấy hai tay tê tê muốn bắt chuồn chuồn thì phải bảo em cho anh “hạ cánh” không lại lên nóc tủ ngồi xem gà cởi truồng giờ  !”
Ông Cục trưởng ngớ người :
“ Sao lại lên nóc tủ coi gà cởi truồng ?”
Cô hầu phòng cười rinh rích :
“ Thì khi anh nhắm mắt tắt hơi, vợ con anh chẳng đưa ảnh anh lên nóc tủ rồi cúng con gà luộc là gì ?”
Ông Cục trưởng kêu lên :
“ Trời đất ơi, anh chưa thấy đứa con gái nào nói năng đểu giả như em...”
Cô hầu phòng chẳng những không tự ái còn cười  nhạt :
“ Thì ông Bí thư với bà Chánh văn phòng cứ mỗi lần cãi nhau lại réo tướng lên “ thời đại này đồ đá không phải, đồ đồng cũng không, đúng là thời đại đồ...đểu...”
Ông Cục trưởng chưa biết nói sao đã bị cô hầu phòng tống ngay vào mồm “trái quý” của cô khiến ông phùng mang trợn mắt, chân tay bủn rủn, toàn thân giãy đành đạch như con giun bị ném vào ổ kiến lửa. Khi cô trả lại tự do cho cái miệng của ông, ông cười sằng sặc và lại cất tiếng réo :
“ Ối ông Mác Lênin ôi...ôi ông Mao Trạch Đông ơi...”
Cô hầu phòng phải đập tay vào người ông nhắc nhở :
“ Bé bé cái mồm chớ...bên huyện uỷ người ta nghe thấy thì anh chết...”
Đang trong cơn hưng phấn, ông vênh mặt :
“ Đ...sợ...anh chỉ réo tên các đồng  chí Mác Lênin, Mao Trạch Đông chứ có réo tên bác Hồ đâu nên anh đ...sợ...”
Cô hầu phòng bật cười :
“ Vậy chẳng hoá ra bác Hồ to hơn ba ông kia ?”
Ông Cục trưởng lắc đầu :
“ Không to hơn, chẳng những không to hơn mà lại còn là học trò của ba ông đó nữa kìa. “
Cô hầu phòng bĩu môi :
“ Học trò mà to hơn thày. Anh xạo...”
Ông Cục trưởng la lên :
“ Anh nói thật đó. Cho dù bác Hồ luôn tự nhận mình là người học trò nhỏ của Mác Lênin, Mao Trạch Đông nhưng Đảng ta vẫn kính trọng bác không thua gì ba ông kia, có khi còn hơn nữa kìa...”
Cô hầu phòng lắc đầu :
“ Sao lạ thế ? Sao coi học trò hơn thầy là sao ?”
Ông Cục trưởng lại phải giải thích :
“ Thì em thấy Đảng ta toàn học tập theo gương bác Hồ chứ có bao giờ nói học tập Mác, Lênin, Mao Trạch Đông đâu...”
Cô hầu phòng cười rinh rích :
“ Hoá ra lúc đó anh không dám gọi tên bác Hồ sợ bác vật chết, đúng không ?”
Ông Cục trưởng lo ngay ngáy. Trời đất ôi, giữa lúc cả hai còn đang tô hô thế này, chẳng may có đứa nào ghi âm . chụp hình được cuộc nói chuyện giữa ông với con bé hầu phòng này, nó nộp lên Ban tổ chức trung ương thì ôi thôi...ông chỉ còn có nước về nhà bóc hành, coi mèo cho vợ nấu ăn. Ông vội vàng chấn chỉnh :
“ Thôi nhé... trong lúc này đừng có nhắc tên bác Hồ nhé...”
Cô hầu phòng cong cớn :
“ Tại anh nhắc chớ em biết gì ? Sau này có bị kiểm điểm lại đổ riệt hết cho con này chứ tôi có nói đâu ?”
Ông Cục trưởng giật mình :
“ Em nói cái gì ? Tại sao sau này lại bị kiểm điểm. Trong phòng này chỉ có anh và em, có ai đâu mà sau này kiểm điểm...”
Cô hầu phòng ỡm ờ :
“ Việc gì phải có ai...có cái khác thì sao ?”
Ông Cục trưởng sợ toát mồ hôi :
“ Có cái khác là cái gì ? Phải thằng Bí thư huyện muốn chơi  anh đặt máy quay camera ở phòng này chăng ?”
Cô hầu phòng giả vờ ngây thơ :
“ Em có biết camera là cái đâu ? Mà tại sao ông Bí thư huyện lại phải quay camera...’
Ông Cục trưởng rền rĩ :
“ Để nó có bằng cớ anh chơi gái hại anh biết chưa ? Chưa nói tới chuyện nó nộp cho cơ quán,  nó chỉ cần đưa cho vợ anh là đủ giết anh chết mất ngáp rồi....”
Cô hầu phòng cười  rinh rích :
“ Anh sợ vợ ghế thế kia à ? Hoá ra thằng nào cũng giống thằng nào..thằng nào cũng sợ vợ đến đái cả ra quần...”
Quả thực sau lần đó, trở về tư gia ở Hà Nội ông Cục trưởng nhìn vợ cứ len lét như rắn mồng Năm .Lậy trời, nó mà phát hiện ra cái vụ ông ngủ với con hầu phòng ở dưới văn phòng huyện uỷ thì…tan tành sự nghiệp.
Còn nhớ lần đi vào Sàigòn công tác hồi ông mới lên chức; thằng đệ tử thân tín đưa ông đi  “thư giãn” ở nhà hàng karaoke. Oi trời ôi, gọi là “nhà hàng” là sai bét , phải gọi là “Liên hiệp các xí nghiệp” thì đúng hơn, bởi vừa bước qua hai lần cửa sắt, thằng đệ tử đã dẫn ông vào một khu vực có nhà 4 tầng lầu, tầng nào ngoài hành lang cũng có các em xinh tươi, tuổi vừa đôi tám, đồng phục chỉ có hai mảnh nhỏ xíu, đứng dàn chào như đội quân danh dự đồng chí Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vẫn dẫn khách nguyên thủ quốc gia tới thăm VN đi duyệt tại Phủ Chủ tịch.
Oi chao ôi, vỡ tổ đâu ra mà lắm gái đẹp đến thế không biết, các em cười nói mời chào, vẫy vẫy hai bên lối đi nom cứ như hồi 54 nhân dân Thủ đô Hà Nội đứng hai bên đường chào mừng Đảng, Chính phủ, bác Hồ từ kháng chiến trở về thủ đô. Chỉ có điều các cô đón ông không mang hoa, ông đi tới đâu các cô lột ngay mảnh trên ra dùng nó để vẫy vẫy.
Tự dưng , lúc đó chẳng hiểu sao ông lại nghĩ tới vở ca vũ nhạc kịch “ Tiếng hát rừng dừa” do đoàn nghệ sĩ Bắc Kinh của nước anh em Trung Quốc sáng tác và biểu diễn để ca ngợi phong trào du kích miền Nam Việt Nam hồi chiến tranh chống Mỹ.
Quả thực lúc này ông cũng đang đi giữa một rừng “dừa” nõn nà, căng đầy nhựa sống. At  hẳn nhà hàng đã làm một cuộc tuyển chọn công phu lắm mới trưng được một quang cảnh “bắt mắt” quy mô lớn, hùng vĩ đến thế ?
Ngẩn người trước quang cảnh có một không hai, ông Cục trưởng “ chửi thầm :
“Đ.M. cái bọn Sàigòn này, bầy thật lắm trò…”.
Ong tuy làm tới chức Cục trưởng mà tính cách vẫn như hồi làm nhân viên hành chính, có việc gì dù vui dù buồn ông vẫn cứ Đ.M. L.C. ầm ĩ, lắm khi khách quốc tế tới làm việc ông cũng chẳng tha, chỉ tội cô phiên dịch, đầy hai lỗ tai những từ mà ngay trong truyện tiếu lâm người ta vẫn phải viết tắt mà không dám dịch cho khách nghe sợ…mất “thể diện quốc gia”.
Có lần phát hiện ra một câu chửi của mình bị cô phiên dịch bỏ qua, không dịch cho khách, ông đập bàn quát :
“ Sao không dịch ? Cứ dịch cho nó nghe cho nó sáng mắt ra! Sợ cái đéo gì ?’
Cô phiên dịch mặt đỏ tía tai khi phải tuân lệnh thủ trưởng, còn khách quốc tế thì cứ giơ cả hai tay lên trời, trợn tròn đôi mắt xanh lét mà la lên :” Oh My God…Oh My God…”
Ngoài tật hay chửi tục, ông Cục trưởng còn có thói quen hay so sánh thời bao cấp, thời chiến tranh với thời hội nhập ngày nay. Chẳng hạn khi nhân viên phàn nàn tiền thưởng tháng này hụt nhiều so với tháng trước , ông đập bàn quát :
“ Hụt mấy thì hụt mỗi đứa cũng nhét túi cả chục triệu còn kêu gì ? So với ngày xưa còn sướng chán, thời bao cấp ấy à…ba cọc ba đồng, chẳng có thưởng tưởng con mẹ gì, cứ lĩnh lương xong phải cất kỹ 36 đồng để đóng tiền cơm, 30 đồng ăn sáng…còn mấy đồng toàn uống chè vặt với lạc rang . Ngày nay ngồi phòng làm việc đã có máy lạnh, một bước lên ô tô, ba ngày lại chiêu đãi nhà hàng, thịt ăn phát chán đến  nhả bã…vậy còn kêu ca nỗi gì ?’
Cơ quan của ông chuyên ký giấy cho các tỉnh làm dự án, thực chất là ban phát bổng lộc cho họ, bởi vậy thả sức mà tiêu tiền. Cục trưởng, Cục phó có xe riêng đã đành, ngay đến cấp Trưởng, Phó Phòng anh nào anh nấy đi công tác đều nghễu nghện ngự trên những chiếc xe đời mới láng coóng. Từ đó các cán bộ sinh ra cái mốt đi công tác xa không thèm đi…máy bay, cứ dùng xe công mà bon bon trên đường thiên lý, chiều tới ghé thành phố nào đó, tìm khách sạn du lịch 5 sao, ăn chơi nhảy múa chán chê sáng hôm sau lại tiếp tục lăn bánh trên đường trường xa.
Thói chơi ngông đó sẽ tiếp diễn dài dài nếu không bị phát hiện bởi một tờ báo địa phương. Thế là ông Cục trưởng nổi trận lôi đình, gọi thuộc cấp tới mắng mỏ :
“ Các ông quên mất thời chống Mỹ cứu nước, vượt Trường Sơn gian khó đến thế nào không ? Đã trèo leo như con  khỉ đánh đu giữa rừng, trên vai lại còn phải đeo chiếc ba lô con cóc ngót nghét nửa tạ. Truyền thống chịu đựng gian khổ vậy mà ngày nay ngồi máy bay đi công tác cũng không chịu ngồi, cứ ngự trên xe con mà rong ruổi, chơi bời, trác táng, báo chí nó chửi cho là phải. Từ này cứ đi công tác trên trăm kilômét là phải đi bằng máy bay nghe chưa ? Cấm chạy xe ô tô đường dài…”
Đại khái ông cứ ngày xưa “bao cấp”, ngày xưa “ chống Mỹ cứu nước” để  so sánh với thời nay mà răn dậy cấp dưới.
Bởi vậy sau cái màn dàn chào của cả trăm em gái xinh đẹp, bước chân vào phòng hát karaoke rộng như cái hội trường cơ quan, xung quanh cơ man là đèn màu nhấp nháy, ngồi một dẫy trên  ghế bọc nhung là cả chục em gái xinh đẹp nõn nà, đồng loạt đứng dậy vỗ tay khi ông bước vào khiến ông lập tức nhớ tới cái phòng thời bao cấp, cả gia đình ông tam đại đồng đường trong vỏn vẹn có…12 mét vuông khu tập thể Kim Liên với 6 thành viên trong gia đình xanh xao, còm cõi, xám xịt và đen đúa.
Oi trời ôi so cảnh thời đó với những gì đang diễn ra khiến ông Cục trưởng tưởng  như  mình là cô Alice ngày xưa lạc vào xứ sở thần tiên.
Có điều ngày xưa cô Alice chỉ gặp Thỏ Trắng, Sâu bướm và Hoàng Hậu…còn ngày nay, lạc vào cái phòng thần tiên này, ông Cục Trưởng cuống cả lên khi quanh ông xuất hiện cả một dàn các cô Mận, cô Đào,  cô Tuyết, cô Lê…xinh tươi mơn mởn, cô kéo tay, cô vuốt tóc, cô lau mặt, cô nhảy tót lên lòng …làm ông không còn lòng dạ đâu mà nghĩ tới thời bao cấp, thời chiến tranh ngày xưa nữa , chỉ còn biết chìm ngập trong khoái lạc ngoài sức tưởng tượng của một cán bộ dầy dạn lửa đạn, xông pha trong đấu tranh cách mạng như ông.
Sau cái đêm “nhất dạ đế vương “ ở Sàigòn đó, ngồi máy bay về Hà Nội người ông vẫn cứ ngây ngất, ngật ngưỡng như còn trên mây xanh khiến tối hôm đó vừa mở cửa phòng ngủ ra mắt bà xã sau đợt đi công tác dài ngày, bà đã nắm cổ áo ông kéo tới gần hít hít cùng khắp trên người rồi bà rít lên :
“ Vào Saìgon lại đi chơi gái phải không ? Tôi biết ngay mà…nhìn cái bản mặt ông lờ đờ như con cá cờ kia là tôi biết ngay rồi mà…”
Lẽ ra khi bà nổi cơn tam bành, quát mắng vậy thì phải im thít, miệng ngậm hột thị, tuyệt nhiên không nói năng gì, bà nói chán, bắn hết đạn rồi khắc im là ông thoát. Đằng này ông Cục trưởng lại chối đây đẩy, thề sống thề chết vẫn giữ gìn đạo đức cách mạng , học tập gương bác Hồ vĩ đại, chỉ dám nhấm nháp ba chén rượu tây trong tiệc do thành uỷ chiêu đãi, chứ chấp chới với phụ nữ thì tuyệt nhiên không ?
Nghe ông cãi, bà vợ lại càng như lửa đổ thêm dầu, bà móc máy, bà tra hỏi, bà bắt ông phải tường trình dự những cuộc họp gì, gặp những ai, các buổi tối ở Sàigòn nếu không họp hành thì nằm nghỉ trong khách sạn hay đi “tươi mát” ở những đâu ?
Oi trời đất ôi, bà quay ông còn hơn cả mật thám phòng nhì Pháp quay tù cộng sản thời xưa. Cũng may, ông nhanh trí quyết không mảy may khai báo nên điều tra xét hỏi chán rồi bà cũng cho qua, chỉ cảnh cáo ông kỳ sau đi công tác các tỉnh xa mà còn lớ xớ tới mấy “con đĩ non” thì bà …xẻo.
Nói xong bà làm một động tác khiến ông Cục trưởng sởn gai ốc.
                                                                                           ( còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét