Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 83)



                                       


Ong thi đua lo lắng không hiểu ông Bí thư sẽ đưa câu chuyện đi tới đâu . Ong khúm núm :

Dạ báo cáo anh đúng thế đấy ạ. Bây giờ các cơ sở sản xuất thi nhau trao đổi sản phẩm cho nhau. Anh hợp tác xã nông nghiệp có gạo, đậu xanh, đậu đen, gà, lợn…anh nhà máy có lốp xe, xà phòng, mì chính…Tự tiêu sản phẩm của mình là mắc tội tham ô tập thể nhưng mang đi trao đổi trên tinh thần liên minh công nông thì lại được phép đấy ạ…”

Được rồi, được rồi…chuuyện đó cơ quan chủ quản người ta lo chẳng liên quan gì tới mình. Tôi chỉ hỏi anh đã viết xong báo cáo thi đua chưa ?”

Ong Trưởng phòng thi đua nhẹ cả người, tưởng chuyện gì, hoá ra thủ trưởng  gọi lên vì công việc chứ đâu phải trừng phạt tội bêu xấu, rõ thần hồn nát thần tính. Ong vui vẻ :

Báo cáo anh xong hết rồi. Cả phần phụ lục các số liệu thành tích thi đua cũng xong rồi…”

Ong Bí thư kiêm Phó Ty nở nụ cười thật tươi :

Vậy tốt…tốt lắm…”

Rồi bất ngờ ông nghiêm mặt :

Đồng chí chuẩn bị nhận nhiệm vụ biệt phái vào tuyến lửa Vĩnh - Bình, xuống các đơn vị phát động phong trào thi đua “tiếng hát át tiếng bom” …”

Ong thi đua rụng rời chân tay. Oi chao ôi tuyến lửa Vĩnh Bình chính là Vĩnh Linh và Quảng Bình, miền đất lửa bom B52 Mỹ đang vãi xuống như trấu, vào đó có khi còn nguy hiểm hơn đi B, đi B tiếng là đi  chiến trường nhưng vào  đó cứ rúc trên rừng khai hội với học chính trị có khi lại đeo chữ thọ sau đít . Ong  vãi cả linh hồn, rối rít :

Em lậy anh…em lậy anh…anh tha cho em khỏi vào tuyến lửa…hoàn cảnh em mẹ già vợ dại nhỡ chẳng may có thế nào thì biết nương tựa vào ai ?”

Ong Bí thư kiêm Phó Ty lừ mắt :

Đồng chí là cán bộ chỉ đạo phong trào thi đua mà ăn nói kém gương mẫu ? Nhỡ đến tai quần chúng mất uy tín cán bộ đảng viên thì đồng chí nghĩ sao ?”

Em lậy anh, em lậy anh…nhà em được hợp tác xã phân cho 2 sào đất 5 phần trăm để trồng rau, chăn nuôi, khổ nỗi kỳ rồi vợ em bệnh quá , mẹ lại lại già nên đất vẫn để hoá, em đang định xin cơ quan  đi phép để về giúp gia đình một tay…”

Ong Bí thư kiêm Phó Ty cười nhạt :

Nếu đất phần trăm được  hợp tác xã giao mà không đủ khả năng làm để bỏ hoang thì phải trả lại cho hợp tác xã, như thế mới gọi là “ chấp hành đầy đủ chủ trương chính sách Nhà nước…”

 Mẹ kiếp , bao nhiêu năm tập trung hết ruộng đất vào hợp tác xã thành một thứ cha chung không ai khóc, giờ mất bao mồ hôi nước mắt đảng mới chịu trả lại cho nông dân mảnh ruộng 5 phần trăm để tự tăng gia chăn nuôi, có hoạ điên mới nộp lại cho hợp tác xã. Một khi đã chia cho xã viên rồi, đảng có bước qua xác họ cũng không mong đòi lại mảnh đất dẫu nhỏ nhoi chẳng đáng bao nhiêu so với đồng ruộng mênh mông bể sở của hợp tác xã đang lâm cảnh hoang hoá chẳng ai chịu  làm với ngày công  rẻ mạt chỉ bằng vài lạng thóc ướt.

Hôm đó ông Trưởng phòng thi đua nài xin đến đứt lưỡi ông Bí thư Đảng uỷ kiêm Phó Ty cũng chỉ nhân nhượng cho về phép giải quyết việc gia đình 3 ngày sau đó vẫn phải đeo ba lô vào tuyến lửa phát động phong trào “tiếng hát át tiếng bom” .

Sau vụ này, uy danh ông Bí thư Đảng uỷ kiêm Phó ty tăng vọt. Gặp ông từ xa, ai cũng muốn tránh mặt kẻo lại ăn đòn như ông Trưởng phòng thi đua. Bởi thế trống ngực ông Trưởng phòng văn hoá quần chúng cứ đập thình thịch theo chân cô gái bước vào phòng  khách ông Bí thư Đảng uỷ kiêm Phó ty đang ngồi đọc báo . Cô gái tới gần nhắc khéo, ông mới chịu rời tờ báo nhìn lom lom vào mặt người đối diện . Ong Trưởng phòng văn hoá quần chúng vội vã :

Chào bác ạ. Hoá ra cháu cùng Sở với bác…”

Ong Bí thư kiêm Phó ty quên béng cô con gái dung nhan đầy vẻ …nam tính “ chết mê chết mệt” anh chàng văn hoá quần chúng tép riu, bèn lên giọng cấp trên :

Anh vinh dự  đi B đợt này …đã chuẩn bị chưa ?”

Ong Trưởng phòng thi đua tái mặt. Chẳng lẽ cô con gái ông Phó Ty lừa  ông ? Cô đã cam đoan bố cô nhất định sẽ cứu ông vĩnh viễn khỏi lo vượt Trường Sơn  giúp đỡ đồng bào miền Nam ruột thịt  kia mà.

Ong hoảng quá nhìn cô gái lắp bắp :

Em...em...kìa em...”

Cô con gái ông Phó Ty ghé  tai bố thì thào, ông này nghe xong gật gật , dịu giọng :

Gọi là đi B nhưng không phải ai cũng vào chiến trường. Phục vụ chiến đấu có nhiều công tác, nào huấn luyện văn công bổ sung cho đoàn văn nghệ Giải Phóng, nào làm chương trình cho đài B gọi là đài Giải Phóng nhưng phát thanh ở Mễ Trì...tuỳ theo tổ chức phân công...”

Ông Trưởng phòng văn hoá quần chúng tươi mặt :

Dạ được vậy tốt quá…cháu sẵn sàng tuân theo mọi phân công của tổ chức ạ…”

Ong Phó Giám đốc cười  nhạt :

Vậy anh vào công tác ở Trung ương cục nhé…”

Ong Trưởng phòng tái mặt, ắng cổ không nói nên lời. Cô tiểu thư láu táu :

Trung Ương Cục là ở đâu hả bố ?”

Mãi trên rừng núi Tây Ninh, giáp Campuchia kìa…”

Cô tiểu thư dẩu mỏ :

Ứ , bố cứ đùa dai…thôi bố để con phân công anh ấy cho, hoặc về đài B ở Mễ Trì hoặc lấy tâm điểm là hồ Hoàn Kiếm, xoay một bán kính 10 kilômét, đó, anh ấy làm gì thì làm nhưng cứ phải ở trong cái vòng tròn đó …”

Ong Phó Ty kiêm Bí thư Đảng uỷ ở cơ quan hét ra lửa, nhưng về nhà với cô gái rượu lại hiền như cục đất. Nghe cô nói vậy, ông không nổi giận mà lại cười cười cốc khẽ vào đầu cô :

Tôi biết rồi…anh chị không rời đất thánh được chứ gì ?”

Cô gái cười sung sướng làm đôi mắt ốc nhồi nhắm tít lại. Ong Trưởng phòng văn hoá quần chúng vừa vui lại vừa buồn. Vui vì thoát được đi B, chữ thọ lại đeo sau lưng, buồn vì cái xấu đau đớn của cô vợ tương lai. Ong tắc lưỡi , mặc kệ, tới đâu tới, cứ thoát được khoác ba lô con cóc vào chiến trường cái đã, rồi tính  . Chiều hôm đó ông Trưởng phòng văn hoá quần chúng vinh dự được  ngồi ăn cơm với ông Phó Ty. Cô gái xách túi đi cửa hàng Tôn Đản – thường được gọi là chợ vua quan, mua về nào cua bể, nào tôm càng…là những thứ tuyệt nhiên không bao giờ thấy bày bán ở các cửa hàng thực phẩm giành cho dân thường. Thức ăn dọn ra đầy bàn, cô gái  mở tủ lấy ra một chai rượu tây mà cô khoe là “chỉ giành cho các đồng chí Uỷ viên trung ương Đảng”. Ong Trưởng phòng văn hoá quần chúng  vốn chỉ quen với các thứ rượu  “cuốc lủi” nấu bằng gạo, nhắp thử chén rượu “trung ương Đảng” thấy thơm phức, nóng ran cả người, miệng tấm tắc khen :

Rượu Uỷ viên trung ương Đảng mà đã ngon thế này, rượu “Bộ Chính trị” không biết còn ngon đến đâu ?”

Cô tiểu thư  ra vẻ sành sỏi :

Bộ  Chính trị không uống thứ rượu Tây sản xuất này đâu ? Nhỡ nó bỏ thuốc độc vào thì sao ? Ban Bảo vệ sức khoẻ trung ương phải chế ra thứ rượu đặc biệt ngâm toàn những sừng tê, mật gấu, răng hổ với sâm Cao Ly rồi đủ thứ thuốc quý khác , uống  vào không khác gì rượu tiên…”

Ong Phó Ty kiêm  Bí thư Đảng uỷ đã uống tới chén thứ ba, cái vẻ lừ lừ hàng ngày biến mất, ông cười cùng cục :

Thảo nào, ông nào ông nấy nước da cứ đỏ bóng lên, phát biểu giọng cứ sang sảng. Đa số ngoài bảy chục cả rồi mà nom cứ như mới ngoài năm mươi, con rơi con vãi tứ tung …”


Ong Phó ty trợn mắt :

Nói láo, đừng phụ hoạ với luận điệu của địch nói xấu lãnh tụ…”

Ông Trưởng phòng văn hoá quần chúng  xanh mặt, tay run bần bật làm rơi cả chén rượu khiến cô tiểu thư phải kêu lên :

Chuyện vui lúc uống rượu mà bố cứ làm như  đang đấu tố. Ở cơ quan con mấy bà kháo nhau ầm lên kìa, bố còn lạ gì mà cứ bênh chằm chặp ? Thôi, bố uống thế thôi còn tỉnh táo để về Kim Liên…”

Nói rồi cô cất ngay cái chén của ông Phó Ty vào góc tủ. Lát sau  ông bố đứng dậy đòi về. Cô tiểu thư gài chặt cửa, quay lại hỉ hả :

Uống rượu với ông via chán chết được, giờ chỉ còn em và anh, mình phải đánh hết chai này…”

Tối hôm đó ông Trưởng phòng say bí tỉ chẳng còn biết trời trăng mây nước gì, sáng hôm sau tỉnh dậy, ông giật mình thấy cô con gái ông Phó Ty ytaafn truồng nằm bên cạnh khóc tấm tức. Ong hốt hoảng nhỏm dậy, cuống quít :

Chết…chết…sao lại thế này ?”

Cô gái khóc hu hu :

Thôi anh làm hại đời em rồi…em bắt đền anh đấy…”

Cô cứ túm chặt lấy ông khóc như cha chết làm ông phải dỗ dành :

Anh…anh xin lỗi…chắc tại đêm qua anh uống nhiều quá. Thôi sự thể đã tới nước này thì mình xin phép bố mẹ tổ chức cưới thôi…”

Cô gái  tươi mặt :

Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé. Anh mà bỏ em anh chết với em…”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét