SỐNG NHƯ LÀ CHẾT- KỲ 13
Gã cứ ngồi bên
xác con Mực vẫn chưa tin rằng nó đã chết. Không, nó ngủ lát nữa dậy sẽ lại chạy
vào bếp, ở đó gã đã để sẵn đĩa cơm trộn cá. Con này lạ lắm, đói mấy thì đói, nó
chỉ ăn khi gã đứng bên cạnh, gã bỏ đi lập tức nó bỏ ăn đi theo làm gã phải quát
:" Mực…ăn đi…". Ban đêm gã bắt nó ngủ ngoài hành lang để trông nhà,
nó cũng không chịu, cào cửa vào nhà đòi ngủ dưới chân giường gã. Đuổi mãi không
được, gã đành chiều nó.
Có lần gã phải
đi vắng cả tuần , đành nhờ lão hàng xóm cho ăn. Đến ngày thứ ba, lão hàng xóm
điện cho gã :
" con Mực
nó tuyệt thực ông ạ. Hôm đầu cá kho nó chê. Hôm sau đầu gà luộc nó cũng chỉ
ngửi ngửi rồi bỏ.Hôm nay tôi phải đổi món nướng sườn gí vào mũi mà nó vẫn quay mõm đi. Không biết
tính sao cho nó chịu ăn đây".
Gã bảo lão ghé sát điện thoại vào tai nó rồi
quát lớn :
" Mực … ăn
đi rồi tao về…".
Lạ thay, lão
hàng xóm cười hô hố :
" Nghe
tiếng ông nó chịu ăn rồi. ĐM…chó với má…hóm thế…cũng biết nhớ nhung như người
…".
Gã không bao
giờ đánh nó, duy nhất có một lần nó bỏ đi đâu cả buổi sáng, trưa cắn cổ về một
con gà mái, chắc mãi trong xóm mang tới trước mặt gã, gã uýnh nó một roi quắn
đít miềng gào lên :
" Tao cấm
…tao cấm mày ăn trộm gà…lần sau tao giết…"
Con Mực ẳng cái
rồi chạy trốn ra vườn.Mãi chiều tối nó mới len lén bò tới gần chân gã. Kể ra
cũng oan cho nó, nó bắt gà về cho chủ kia mà.Tất nhiên sau cú ăn roi, nó cạch
đến già không còn trốn vào xóm ăn cắp gà nữa.
Con chó khôn
ngoan và trung thành vậy. Tưởng ở cái xóm vườn u tỳ quốc này nó sẽ thảnh thơi,
ngờ đâu, trời ơi, vẫn có thằng đánh bả giết chết nó. "Tao
sẽ tìm ra mày…tao sẽ tìm ra mày…" - gã rít lên như đau răng. Gã nặng
nhọc rời xác con chó đi tìm cái cuốc
chôn nó. Bất ngờ lão hàng xóm hộc tốc chạy sang :
"
Sao…sao…con chó chết rồi hả ?"
Gã nhìn lão đầy
nghi ngờ :
" Sao biết
nó chết ?"
" Thì tôi
sang tìm ông thấy cứ ngồi bên cạnh xác nó mà …"
Chắc lão hàng
xóm biết trước chuyện này, có khi lão là chủ mưu xúi bẩy mấy thằng công nhân
giết chó.
" Sao đang
khỏe mạnh nó lại lăn đùng ra chết vậy ?"
Lão hàng xóm
xách cổ con chó lên, xem xét :
" Sùi bọt
mép thế này là nó bị đánh bả …"
Gã trừng mắt :
" Thằng
nào đánh bả ?"
" Sao biết
được. Ngoài xóm cũng bị mất chó nhiều lắm. Nó dụ chó ăn bả , chó lảo đảo là
dùng cu liêm quăng vào bao tải lên xe máy chạy mất…"
" Nhưng ở
đây..làm sao nó vào trộm xác chó được ?"
" Vậy mới
nói…nó có bả được cũng có ăn nhằm gì ? Thế ông tính sao ? Có bán xác chó không
?"
Gã tròn mắt :
" Ông mua
xác chó làm gì ?"
" Thì bán
cho bọn cày tơ 7 món ngoài thị trấn chứ làm gì ?"
Gã lắc đầu :
" Trả chục
triệu tôi cũng không bán. Tôi chôn
thôi…:
Lão hàng xóm há
hốc miệng :
" Ông chôn
con chó ? Í trời ơi…gần 20 ký thịt …bán
cho tụi nó giá chót cũng phải 6 triệu…Bán cho tôi đi…đừng có chôn…"
Gã nhìn lom lom
vào mặt lão :
" Tôi cho
ông cái xác chó này…đổi lại ông phải làm
việc này cho tôi …"
Lão hàng xóm
cười hê hề:
" Việc
gì…không giết người thì việc gì tôi cũng làm…"
" Lôi cổ
thằng đánh bả chó tới đây cho tôi…"
" Ối
trời…sao tôi biết được thằng nào ?"
" Chỉ 3
thằng phụ lái cẩu thôi. Tụi nó vào chặt tầm vông xong quay ra là chó chết.
Không phải tụi nó thì còn ai ?"
" Nhưng nó
giết chó của ông làm gì ?"
Gã trừng mắt :
" Thế ông
đã đi xe lửa qua miền Trung lần nào chưa ? Tàu chạy qua, tụi nó ném đá lên tàu
làm gì ? Chẳng được cái gì mà tụi nó vẫn ném…Hại được người khác nay đã thành
trò chơi của đám thanh niên mất dậy…"
Lão hàng xóm
ngập ngừng :
" Tôi hỏi
thằng cháu tôi vậy, nó trong ba thằng đó, nhưng thằng này hiền lành, nó không
dám giết chó của ông đâu…"
Lão móc
điện thoại ra gọi léo nhéo, lát sau một
thằng đầu cắt cua, tóc dựng đứng, mắt lấm lét hộc tốc chạy tới :
" Ông gọi
con ?"
" Mày biết
thằng nào đánh bả chết chó ông chủ không ?"
Thằng đầu cua
giãy nảy :
" Sao con
biết được , có điều chắc chắn không phải con…"
Lão hàng xóm
nhìn gã ý nhị. Gã biết ý rút ra tờ một trăm :
" Mày nói
đi…tao thưởng …"
Thằng đầu cua
chộp lấy tờ bạc , gãi đầu gãi tai :
" Chính
thằng Hòa rỗ đó, còn gọi là Hòa chó vì nó chuyên đánh bả chó. Trong túi nó lúc
nào cũng sẵn mấy gói bả. Chó nhà ai xểnh ra đường là nó quăng bả ra cho đớp rồi
quăng cu liêm nhét chó vào bao tải. Năm ngoái nó bả chó ở Nghệ An với một thằng
nữa. Chẳng may dân làng bắt được, đốt xe , trói một thằng uýnh gần chết. Thằng
Hòa chó may trốn được, trốn thoát vào đây làm thợ phụ. Nhưng đánh chết cái nết không
chừa, túi nó lúc nào cũng lăm lăm mấy gói bả…Trưa nay lúc nó chặt tầm vông con
chó cứ xán đến ngửi ngửi , nó tức mình quăng ra gọi bả ?"
Lão hàng xóm
nổi cáu :
" Nó biết
không thể lấy được xác chó mà vẫn đánh bả ?"
Thàng đầu cua
cười cười :
" Thì giết
chó là cái thú của nó mà. Bắt được chó thì may mà không thì cũng…sướng
!!!"
Gã gầm lên :
" Nó đâu
rồi…chỉ cho tao đi bắt nó !"
Thằng đầu cua
lắc đầu :
" Nó trốn
về thị xã rồi, chiều nay nhảy tàu về Thanh Hóa quê nó…"
Gã thở hắt ra :
" Tao gặp
nó tao cắt gân.. mẹ thằng chó…"
Thằng đầu cua
cười hì hì :
" Vậy mới
tên là Hòa chó mà…Đời nó đánh bả chết phải cả mấy trăm con chó rồi…"
Gã cáu kỉnh :
" Sao
thánh thần không vật chết nó đi…"
Lão hàng xóm
buôn chuyện :
" Ông nói
tôi mới nhớ ra. Những thằng làm nghề thịt chó dẫu có giàu nứt đố đổ vách nhưng
về già thế nào cũng gặp tai họa. Thằng
thì con trai bị ô tô chẹt chết, thằng thì vợ ung thư, thằng thì cháy nhà. Chẳng
thế mà ngày nay bỏ nghề nhiều lắm. Như ở Hànội nguyên một cái phố thịt chó ở
Nghi Tàm có thời hoạt động ầm ĩ là thế, bây giờ chủ quán sợ quả báo nên dẹp
tiệm hết rồi, phố thịt chó thế là giải tán…"
Gã cáu kỉnh :
"Tôi cũng
cầu trời khấn phạt cho thằng Hòa chó này xe lửa cán chết bất đắc kỳ tử …"
Một đám ruồi đã
tới bu đầy quanh miệng con chó chết.Hai mắt nó khép không kín vẫn lộ ra một
chút tròng trắng. Lão hàng xóm đi tới gần xách nó lên :
" Vậy rồi
ông tính sao đây ? Thôi bán rẻ cho tôi đi !"
" Ông mua
nó làm gì ?"
" Thì bán
cho hàng thịt chó chứ làm gì ?"
" Chó bị
bả chết, ăn thịt nó cũng chết thì sao ?"
Lão hàng xóm
cười hềnh hệch :
" Ông khéo
lo bò trắng răng…chuyện đó thằng hàng thịt chó phải lo chứ…mắc mớ gì tới ông.
Thôi tôi trả ông 2 triệu , ông bán đi cho rồi…"
Gã im lặng
không trả lời, mắt đăm đăm nhìn xác con Mực. Lão hàng xóm sốt ruột :
" Tôi trả
ông thêm 200 nữa. Giờ xác nó còn nóng, còn mềm. Lát nữa nó cứng ngắc, lạnh ngắt
là mất giá…"
Gã lên tiếng :
" Tôi
không bán , ông có trả tôi chục triệu cũng không bán. Tôi muốn chôn nó. Tôi
thuê ông đào mộ !"
Thằng đầu cua
chen ngang :
" Thôi đào
mộ chôn đi. Xem ra ông chủ thương con chó không bán cho người ta ăn thịt đâu…"
Lão hàng xóm
đành gật đầu :
" Ông chỉ
cho tôi mộ chó đặt đâu để tôi với thằng này đào vậy…"
Gã gật đầu và
nhìn ra khoảng trống giữa vườn.
(còn tiếp)
7-6-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét