YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 195
Bà Chánh văn phòng nhỏ giọng :
“ Ong sang mà giải thích cho bên an ninh nội bộ. Sang ngay mà
giải thoát cho con Tuyết đi, không để lát nữa nó giải về Ban bảo vệ nội bộ tỉnh
uỷ thì lôi thôi to…”
Ong Bí thư tái mặt, nhìn
xung quanh. Mười lăm khuôn mặt trong Ban thường vụ đang chăm chăm nhìn ông như
muốn ăn tươi nuốt sống ông sau vụ bị làm nhục bởi mấy gã an ninh nội bộ khám
xét quá kỹ càng. Ong thừa biết ngưng cuộc họp và bỏ đi lúc này là vô cùng nguy
hiểm, cả 15 cái miệng sẽ bới móc, nói xấu, đặt điều, vu cáo . Ong sẽ trở thành
đối tượng để mọi người xúm vào công kích, chửi bới và ngay lập tức những thông tin này sẽ bay về Ban tổ chức thành uỷ và cái ghế Bí thư
huyện của ông lung lay dữ dội. Vậy nhưng nếu không đi giải cứu con
Tuyết trắng để mặc nó bị giải về Ban bảo vệ nội bộ thì càng nguy to. Chẳng cần
khó khăn gì, chỉ doạ nạt dăm ba câu là con ranh này phun ra hết, nào ăn nằm với
Bí thư huyện uỷ bao nhiêu lần, ở những đâu và nguy hiểm hơn nữa là nó sẽ phun
ra những chuyện bí mật nội bộ văn phòng huyện uỷ nghe lén được.
Ong Bí thư huyện uỷ ruột nóng như lửa đốt loay hoay chưa biết
tính sao, bà Chánh văn phòng lại giục :
“ Ong sang bảo lãnh cho con Tuyết đi. Để tụi nó giải về công an
thành phố là nguy đó…”
Ong Bí thư huyện khổ sở :
“ Tôi sắp khai mạc cuộc họp thường vụ rồi…Đi sao được ?”
Bà Chánh văn phòng gắt :
“ Họp hành gì ? Chuyện kia nước sôi lửa bỏng không lo , lo ba
cái chuyện họp hành vớ vẩn, lại sơ kết đợt học tập làm theo gương bác Hồ vĩ đại
chứ gì ? Hoãn lại mai họp đâu có sao ?”
“ Nhưng hoãn họp rồi tôi đi để họ ngồi lại bàn tán thì nguy
lắm..có cách nào giải tán được ngay tôi đi mới yên tâm được…”
Bà Chánh văn phòng cười nham hiểm :
“ Chuyện nhỏ…để tôi giải quyết cho…ông cứ giả vờ cho tiến hành
khai mạc cuộc họp đi nhé ! ”
Nói rồi bà le te xách túi ra khỏi phòng. Ong Bí thư huyện nhìn
theo thắc mắc không hiểu con mẹ này tính chuyện gì mà nói chắc như cua gạch
vậy. Thôi kệ, cứ làm theo lời mụ chứ còn biết làm sao ? Nghĩ vậy ông cầm chiếc
micrô, dọn giọng rồi cất giọng nghiêm trang :
“ Sáng nay tôi khai mạc cuộc họp của Ban thường vụ huyện uỷ bàn
về việc sơ kết đợt học tập làm theo
gương hy sinh của bác Hồ vĩ đại. Tôi yêu cầu các đồng chí phải tập trung cao
nhất mọi trí tuệ, tâm tư , tình cảm để đúc rút ra những thành tích cũng như là
những tồn tại…”
Ong Bí thư nói đến đó bỗng dưng mấy cái loa trong phòng họp im
bặt, đèn điện tắt hết. Ong chợt hiểu ra, a…thì ra đây là đòn của bà Chánh văn
phòng. Mất điện thì sao mà họp. Đèn đóm, máy lạnh, quạt
trần…tắt hết, chỉ có nước giải tán cuộc họp. Nguyên là ngân sách ngày nay rất
dồi dào. Trụ sở huyện uỷ, trụ sở Uỷ ban tha hồ mà xây dựng “to đẹp hơn, đàng
hoàng hơn ” đúng như lời dậy của bác Hồ năm xưa khi tiến hành đánh Mỹ. Nghĩ lại
những năm tháng đó còn thấy ớn xương sống. Trụ sở huyện uỷ chỉ là ngôi nhà cấp
4, tường phên, mái lá gồi, cả cái phòng họp chỉ có mỗi một cái quạt trần Gió
Mới chạy lừ đà lừ đừ chẳng có tý gió máy nào. Cứ mỗi làn họp Ban thường vụ
huyện uỷ, bên văn phòng lại phải chạy đi “trưng dụng” ba cái quạt tai voi Liên
xô ở khắp các phòng Ban của huyện uỷ để mang về phục vụ cuộc họp của Ban thường
vụ .
Ngày đó thật có nằm mơ cũng chẳng hình dung ra đưọc
phòng họp huyện uỷ bây giờ. Nào đèn chùm kiểu Ý sáng dịu treo giữa phòng, nào
bàn ghế toàn gỗ cẩm lai đón thợ tận Hà Nội về trạm trổ tinh vi.
Nào hệ thống âm thanh “surround” khiến người phát biểu qua micro chỉ ho
khẽ cái là vang lên cả phòng. Nào hệ thống máy lạnh treo tường đảm bảo không
khí trong phòng họp lúc nào cũng mát lạnh cho dù bên ngoài trời đang nắng nóng
đến chảy mỡ.
Những ngày khổ cực thời bao cấp đã lùi xa,
các cán bộ Đảng bây giờ quen họp hành trong phòng máy lạnh, có các em chân dài
súng sính trong bộ áo dài bưng nước giải khát toàn lại cao cấp. Duy có một thói
quen các cán bộ không bỏ được đó là hí húi ghi chép mỗi khi cấp trên lên “quán
triệt” tinh thần nghị quyết hoặc “huấn thị” những mênh lệnh mới.Cho dù mỗi Uỷ
viên thường vụ đều được cung cấp một cái laptop loại xịn nhất , có thể ghi
chép, ghi âm đủ thứ trong cuộc họp nhưng thường là không dùng tới, để nhà cho
con chơi game mà vẫn kè kè cây bút bi với
cuốn sổ như thời bao cấp. Tình trạng đó là phổ biến ở tất cả các huyện
trong tỉnh là vì các Uỷ viên thường vụ tuy ai cũng có bằng cao học như kỹ sư,
thạc sĩ nhưng đều là bằng…đểu, tức bằng chạy, bằng mua cả. Trình độ văn hoá
thực chất của quý vị nói chung là chỉ ngang cấp 2, bởi vậy họ ngại không muốn
sử dụng máy vi tính. Vừa lôi thôi phức tạp lắm phím, lắm nút lại vì sợ mang
tiếng là dùng laptop để đọc thông tin “ngoài luồng” tức đọc những tin tức không
phải báo đài của Đảng.
Một nguyên nhân nữa khiến các cán bộ ngại dùng laptop là vì khi
cấp trên “huấn thị” hay “ quán triệt” nếu người nghe giở sổ tay chăm chú ghi
chép sẽ làm cấp trên hài lòng hơn là bấm bấm máy vi tính. Bởi vậy mặc dù huyện
uỷ đã xuất tiền trang bị cho các Uỷ viên thường vụ mỗi người một cái laptop đắt
tiền nhưng đến khi vào họp thì lại chỉ thấy các quý vị ấy hí húi ghi chép bằng
sổ tay và bút bi.
Trở lại cuộc họp, ông Bí thư huyện lên giọng phàn nàn :
“ Quái quỷ …sao cúp điện không báo trước là sao ?”
Cả 15 vị trong Ban thường vụ chợt xanh mắt
nhìn nhau. Chuyện gì thế này ? Họp thường vụ huyện uỷ mà nó dám cúp điện thì
chắc là phải có chuyện gì rồi ? Ong Chủ tịch huyện ngó sang ông Trưởng Chi
nhánh điện huyện :
“ Chuyện gì thế mày ? Sao dám cúp điện văn phòng huyện uỷ ?”
Ong Chi nhánh điện tái xanh mặt :
“ Làm gì có chuyện đó. Chắc có sự số gì trên đường dây thôi. Để
em bảo tụi nó sang coi…”
Mất điện nên phòng họp trở nên nóng bức và ngộp thở, mọi người
nháo nhào cả lên. Ong Bí thư chờ cho mọi người ai nấy đều sốt ruột thoát khỏi
phòng mới long trọng tuyên bố :
“ Sáng nay bị sự cố mất điện, cuộc họp Ban thường vụ về công
tác sơ kết đợt học tập theo gương bác Hồ vĩ đại sẽ hoãn tới sáng mai…”
Cả 15 ông bà trong Ban thường vụ chỉ chờ có thế , ai nấy vội
vàng rút khỏi phòng họp , bất chấp ông
Chi nhánh điện la oai oái :
“ Xin các đồng chí chờ cho chút…sẽ có điện ngay…sự cố chút xíu
trên đường dây 150 kilôvôn thôi ạ…Anh em trên đường tới đây khắc phục ạ…”
Mặc kệ , mọi người rùng rùng kéo nhau ra
khỏi phòng trước cặp mắt đắc chí của ông Bí thư huyện uỷ. Ông
thở phào. Chà …cái trò cắt điện của con mẹ Chánh văn phòng xem ra độc
thật. Không đuổi mà đi….chỉ loáng cái cả Ban thường vụ 15 vị đã chạy như ma
đuổi . Thế mới biết cán bộ Đảng ta bây giờ quen bia bọt, rượu tây, máy lạnh ,
không có là biến sạch khỏi họp hành .
Bà Chánh văn phòng bước vào cười đắc chí :
“ Ong xem tuyệt chiêu tôi chưa ? Loáng cái là các quý vị cum
cúp ra khỏi phòng họp …”
Ong Bí thư huyện dè dặt :
“ Nhưng thằng Giám đốc điện lực trong thường vụ vừa phát biểu
là tuyệt đối không có chuyện cúp điện của huyện uỷ mà ? Bà làm sao để lòi mặt
ra phá điện của cuộc họp thường vụ là nguy lắm đó…”
Bà Chánh văn phòng cười cười :
“ Yên trí…yên trí…tôi đã làm là kín cạnh lắm ông khỏi lo…có 10
thằng Giám Đốc điện lực cũng chẳng mò được ra …Thôi ông dẹp hết công việc đi
cứu con Tuyết không để tụi nó giải về
tỉnh là nguy. Tôi đã tìm kế hoãn binh bảo tụi nó chờ đồng chí Bí thư huyện tới
kiểm tra đã. Thoạt đầu tụi nó không nghe, cứ nằng nặc đòi giải đi ngay, khỏi
cần Bí thư huyện uỷ tới kiểm tra, sau phải giúi cho tụi nó cái phong bì mới yên
chuyện. …”
Ong Bí thư huyện uỷ vội rời văn phòng ba chân bốn cẳng bước
nhanh xuống phòng bảo vệ. Gã đội trưởng
an ninh nội bộ tỉnh vẫn ngồi ghế kê giữa phòng, miệng phì phèo điếu thuốc, ngồi
hai bên là mấy tên mặt mũi bặm trợn , thằng nào thằng nấy mắt trắng dã, môi
thâm sì, giương mắt lên nhìn chẳng thèm đứng dậy chào đồng chí Bí thư huyện uỷ làm
ông giận tím mặt. Ba thằng khỉ đột này láo thật, cậy thế tỉnh uỷ nên chẳng coi
ai ra gì , nếu không trấn áp phủ đầu, nhất định tụi nó sẽ gây khó dễ. Nghĩ vậy,
ông Bí thư huyện uỷ nghiêm sắc mặt, dằn giọng :
“ Tất cả đứng dậy ra ngoài hết, trừ đồng chí đội trưởng ở lại
báo cáo Bì thư huyện uỷ…”
Mấy thằng lính an ninh ngơ ngác nhìn nhau. Gã đội trưởng giật
mình nhìn vẻ mặt lầm lầm của ông Bí thư huyện, biết gặp phải thứ dữ nên vội
vàng đổi thái độ , hô to :
“ Thực hiện ý kiến chỉ đạo của đồng chí Bí thư. Tất cả ra ngoài
chờ lệnh tôi…”
Mấy thằng khỉ đột líu ríu dắt díu nhau ra khỏi phòng. Ong Bí
thư gật đầu hài lòng, lên giọng chỉ đạo gã đội trưởng an ninh :
“ Giờ đồng chí báo cáo đi…tình hình ổn định trật tự vừa rồi ra
sao ?”
Gã đội trưởng hấp háy cặp mắt lươn , bực mình vì bị Bí thư
huyện át giọng, nhưng sợ quyền uy của Đảng vốn là bản tính cố hữu của mọi loại
cán bộ nên gã đành ấp úng :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư, nhận được điện của đồng chí Chánh
văn phòng huyện uỷ về nghi vấn có khủng bố, được sự chỉ đạo trực tiếp của đồng
chí thường vụ thành uỷ kiêm Trưởng ban bảo vệ nội bộ chúng tôi đã xuống ngay
hiện trường vừa rà soát bom, mìn, chất nổ vừa khám xét toàn bộ những người có
mặt gồm 15 đồng chí uỷ viên thường vụ và một đối tượng không thuộc thành phần
dự họp …”
Gã nói tới đây thì dừng lại chờ phản ứng của Bí thư huyện uỷ.
Gã chẳng dại gì bộc bạch hết ruột gan ra. Phải chờ coi ý của lão Bí thư này coi
sao đã . Phải hết sức cảnh giác không để lão chụp trách nhiệm xuống quấy nhiễu
cơ sở, không hoàn thành nhiệm vụ thì nguy. Quả nhiên ông Bí thư huyện vội hỏi :
“ Đồng chí nói phát hiện một đối tượng không thuộc thành phần
dự họp ?”
Gã đội trưởng gật đầu :
“ Báo cáo đúng thế. Đối tượng này không nằm trong danh sách Ban
thường vụ lại có mặt trong phòng họp đúng vào giờ xảy ra tình trạng lộn xộn…”
“ Vậy đồng chí đã điều tra ra nguyên nhân gây ra lộn xộn chưa
?”
Gã đội trưởng suy nghĩ chút rồi trả lời :
“ Báo cáo chúng tôi đã có kết luận về nguyên nhân sự cố lộn xộn
trước buổi họp thường vụ rồi ạ…”
Ong Bí thư huyện uỷ vội vàng :
“ Đồng chí giỏi lắm. Lập chiến công kịp thời. Huyện uỷ sẽ đề nghị thành uỷ khen thưởng các
đồng chí. Vậy nguyên nhân gây lộn xộn là gì ?”
Gã đội trưởng được khen nở nang cả mặt mày :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư chuyện lộn xộn sáng nay là do đối tượng không thuộc
thành phần dự họp gây ra …”
Ong Bí thư huyện uỷ giật mình :
“ Đối tượng không thuộc thành phần dự họp gây ra ? Người đó là
ai thế ?”
“ Báo cáo đó là một đứa con gái, 21 tuổi, tên là Tòng thị
Tuyết, người rất trắng trẻo nên còn gọi là Tuyết trắng ạ …”
Ong Bí thư huyện uỷ kêu lên :
“ Tuyết trắng à ? Nó làm gì mà anh kết luận nó gây ra tình
trạng lộn xộn trước cuộc họp thường vụ sáng nay…”
Gã đội trưởng lắc đầu :
“ Thực ra nó không làm gì cả, nó chỉ là nguyên nhân gây nên
tình trạng lộn xộn thôi…”
Ong Bí thư tròn mắt :
“ Anh nói vậy là sao ? Nó không làm gì cả sao lại gây nên tình
trạng lộn xộn trước cuộc họp được …”
Gã đội trưởng nghiêm trang :
“ Báo đồng chí Bí thư đúng như vậy. Nguyên nhân tại con bé này nó trắng quá,
người ngợm lại mũm mĩm cứ như người mẫu ấy, rồi lại còn ăn mặc hở hang , bốc
lửa nữa. Chính vì thế một số đồng chí uỷ viên thường vụ bước vào phòng họp nhìn
thấy nó cứ sững cả người , đứng chết trân một chỗ làm tắc nghẽn hàng ngũ không
tiến lên được làm những người đi sau tưởng có chuyện gì chen nhau lên xem. Thế
là có ai đó tưởng có khủng bố đánh bom cảm tử thế là tranh nhau chạy ra khỏi
phòng, cứ loạn cả lên…”
Ong Bí thư huyện uỷ bật
cười :
“ Vậy là tại mấy ông kia chứ đâu phải tại con Tuyết trắng ?”
Gã đội trưởng gật gật :
“ Đúng như thế. Nhưng mấy ông kia đều là Uỷ viên thường vụ
huyện uỷ , ai mà dám kết tội được mấy ông. Bởi vậy mới đổ hết tội lên đầu con
Tuyết này vậy thôi…”
Ong Bí thư huyện uỷ lắc
đầu :
“ Không được…chủ trương của Đảng ta là mọi người phải sống và
làm việc theo pháp luật xã hội chủ nghĩa. Công an và Toà án phải xử đúng người
đúng tội, tuyệt đối không được gây oan sai. Đồng chí đổ tội lên đầu con Tuyết
là phạm vào chủ trường đường lối của Đảng rồi…”
Gã đội trưởng sợ xanh mặt :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư nếu mình không kết tội cho con Tuyết
trắng này thì chẳng lẽ lại phải phê bình kiểm điểm các đồng chí uỷ viên thường vụ vì mải ngắm
con bé này gây nên lộn xộn trước họp thường vụ hay sao ?”
Ong Bí thư huyện uỷ lắc đầu :
“ Không được…không được…làm vậy mất hết uy tín của Đảng. Không
lẽ đường đường là Uỷ viên thường vụ huyện uỷ mà lại tranh nhau nhìn gái đến nỗi
gây mất trật tự cuộc họp sao ?”
Gã đội trưởng nhăn nhó :
“ Kết tội con Tuyết trắng không được mà quy trách nhiệm cho mấy
đồng chí thường vụ cũng không xong. Vậy theo đồng chí phải giải quyết sao giờ ?”
Ong Bí thư huyện uỷ mừng rơn. Vậy là ông là ông đã gài thằng
đội trưởng này vào cái thế không thể quy tội cho con Tuyết trắng này được . Như
vậy chẳng còn lý do gì để nó bắt con đó về thành uỷ nữa.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét