SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết NHẬT TUẤN - KỲ 5
Chương 5
Gã cười cười :
" Vậy bác tưởng bao nhiêu ? Bốn chục ngàn à ?"
Lão lắc đầu, càm ràm :
" Bốn trăm ngàn một cục thế này chắc chỉ mấy
thằng quan tham mới dám ăn…"
Chuyện nọ xọ chuyện kia lão kể Bí thư huyện ủy
tên Hai Công mà có đến 200 công đất cao su, đất của hắn tới đâu là đường nhựa
làm tới đó, rồi thằng Phương, Chủ tịch huyện, nguyên Viện trưởng Viện kiểm sát
tỉnh, bị bắt quả tang chơi gái vị thành niên trong khách sạn phải đổi xuống
huyện …ĐM chúng nó…cơ quan ban nghành đoàn thể toàn ăn tàn phá hoại… »
Gã cười hô hố :
" Thôi thôi, mặc kệ chúng nó, cái xứ này từ
vua quan tới sai nha , lính lệ thằng nào không ăn cắp. Nói chuyện đó làm gì,
phí rượu…"
Lão ghé sát nhìn lom lom vào gã :
" Ông sợ à ?"
Gã cau mặt, cất ngay chai rượu xuống gầm bàn :
"Kết thúc …sáng mai đưa xe cẩu tới
nha…"
Lão chuếnh choáng bước khó khăn như đi ngược gió, miệng lải nhải :
" Vùng
lên…nhân dân miền Nam anh hùng…Vùng lên… xông pha vượt qua bão bùng…ha ha
ha…"
Gã nhìn theo bật cười. Cục hận trong lão già này
cũng chỉ đủ để lão chửi đổng vậy thôi, còn bổ cuốc vào đầu Bí thư với Chủ tịch
huyện chắc chẳng dám. Theo thói quen, gã xóa ngay chuyện thời thế, quay sang
con Mực. Nó nhẩy cẫng lên rối rít chồm
lên gã. Gã quẳng cho nó cục phó mát. Nó
hít hít mấy cái rồi quay đi. Lạ chưa kìa, chắc nó chưa hề biết tới món cao cấp
này. Gã quẳng miếng thịt xông khói , nhoáng cái nó đớp ngay. Hóa ra chó cũng
như người vậy. Chỉ tiếp nhận những gì đã biết, đã quen. Dân ta giờ nếu được đảng xả càng cho nói thoải mái chắc cũng
chỉ cà lăm, một chút dân chủ thôi, cũng đủ ho sặc sụa rồi. Khổ vậy.
Ô hay, lại lan man sang chuyện thời thế . Lạ
thật, nó như cục nợ trong người, hở ra tý là xông ra khuấy động đầu óc. Thôi
không « chính chị, chính em », đi nấu ăn thôi. Gã chợt nhớ chậu ốc
ngâm nước từ chiều qua giờ phải làm món
ốc nấu chuổi thôi. Chuối xanh đã sẵn trong vườn, thịt ba chỉ, đậu phụ, tía tô,
xả, tỏi hành, mắm tôm dấm bỗng đã sẵn sàng…Gã chuẩn bị kỹ vậy chẳng phải giỏi
giang gì, xung quang chẳng có ai để hỏi, chỉ hỏi ông…Gu-gồ.
Thời internet này lợi hại vậy đó, thượng vàng hạ
cám, từ ông tổ triết học hiện tượng luận cho tới cách nấu ốc chuối đậu…tất tật
cứ hỏi ông Gu-gồ là ra hết. Robinson ngày xưa có thể sống trên hoàng đảo mà
không cần có phương tiện gì liên lạc với con người. Còn gã sống giữa nơi u tì
này nếu không có internet chắc không quá
được một tuần. Thông tin với gã cũng cần thiết như đồ ăn thức uống vậy. Gã có
thể xa lánh xã hội con người nhưng không thể thiếu cái thế giới ảo của nó .
Gã nấu theo trình tự đúng như mách bảo của bác
Gu-gồ. Từ luộc ốc, nhể ốc, xào thịt, rán đậu tới chế mắm tôm, xả, dấm bỗng…nhất
nhất đều theo chỉ dẫn rất chi tiết. Quả nhiên chỉ một tiếng sau gã đã có được
nồi ốc nấu đậu thơm phức.Gã trịnh trọng dọn ra bàn ăn.Cũng giống như lúc uống
trà, gã gác lại mọi chuyện, xóa mọi nghĩ ngợi,
việc duy nhất trong lúc này là…ăn. Cơm mới chín tới rưới nước ốc chuối,
vị ngọt của ốc, vị bùi của chuối rồi đậu,thịt ba chỉ ngấm ốc, mùi mắm tôm lẫn
vị chua của dấm bỗng…vừa ăn gã vừa xuýt xoa « ngon tuyệt…ngon
tuyệt ».
Cơm xong, nhấm nháp chén trà ô long thật nóng ,
đặt lưng xuống giường gã ngủ thiếp trong tiếng xèo xèo của ốc xào lẫn vời đậu
phụ rán và thịt ba chỉ…
*
* *
Thức dậy trời đã tối mù gã thò tay bật tivi. Trời
đất, đã chương trình thời sự tức hơn 7 giờ tối rồi. Một ông mặt đầy thịt, hai
mắt ti hí đang chém gió trong cuộc hội nghị nào đó quan trọng lắm. Gã giỏng cả
hai tai chẳng hiểu ông nói gì. Lạ thật, phần lớn những ông nói năng trên tivi
với bộ dạng khệnh khạng cha thiên hạ , nếu có một phép đo thông tin, chắc bài
nói của mấy ông có lượng thông tin bằng zéro, nghĩa là tương đương với những
câu " gà trống có mỏ, có mào to,
thường cất tiếng gáy vào sáng sớm" hoặc " gà mái mỗi ngày đẻ một trứng, thường lên chuồng vào buổi tối",
về số lượng từ của mấy ông mới thật khủng khiếp : quán triệt, triển khai, chỉ
đạo, phương châm, chủ trương, nghị quyết, từng bước, quyết liệt… nếu có máy đếm
thống kê chắc chưa tới 100 từ, lặp đi lặp lại
theo một tần suất lớn. Người nghe đã khó lượm chút thông tin mà ngay cả
người nói, đôi khi cũng chẳng hiểu mình đang nói cái gì ? Cứ như trong cổ
họng mấy ông có sẵn một băng ghi âm khi cần bật lên.Đó là một thứ ngôn ngữ vô
cùng nghèo nàn, làm nhiễm độc cả ngôn ngữ dân chúng. Một thời ngay cả ông Thủ
tướng Phạm Văn Đồng cũng phải hô hào giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt là
gì ? Hô hào vậy thôi,chính mấy ông làm vẩn đục nó chứ ai.
Gã chuyển kênh khác. Lại vẫn rặt mấy ông chiếm
hình màn hình bằng những diễn văn kỷ
niệm, những trả lời vòng vo cho dù câu hỏi cực kỳ đơn giản, những giải thích
tức cười « tăng giá xăng người dùng
cũng có lợi », « tuyệt đại đa số khách hàng yêu cầu phải tăng giá
cước 3 G »
Chỉ sau chương trình thời sự mấy ông mới bớt xuất
hiện, thay vào đó là các ông hàng tỉnh với những hoạt động lăng xăng quanh
người lao động làm như mấy ông ngày đêm lo lắng cho dân, vì dân, do dân, từ dân
mà ra…
Tất nhiên gã lướt qua những chương trình đó, dừng
lại trước một chương trình đố vui, ca nhạc giật cục đến nhức óc, hoặc rền rĩ
đến não lòng…Kể cũng lạ, nào Nhân tố bí ẩn, VietNam Idol, Đừng để tiền rơi,Ai
là triệu phú, Bố ơi mình đi đâu thế ?…nhất nhất đều mua bản quyền của nước
ngoài về xào lại theo kiểu Việt Nam..Ô hay…trí khôn người Việt để đâu mà cái gì
cũng phải mua của nước ngoài thế ?
Gã chợt nhận ra rằng mình lại đang dính dấp vào
chuyện thời thế. Thôi thì chuyển kênh coi phim vậy. Buồn thay, chẳng phải
« chính chị, chính em » gì,
gã nhất thiết không coi phim Việt Nam chỉ vì nó…dở quá.. Có một lần khi gã hỏi
« điện ảnh là gì ? », một ông đạo diễn Mỹ đã trả
lời : » là camera, ánh sáng và
mặt trái xã hội… ». Phim ta thiếu cả ba thứ đó làm sao hay ? Cũng
đành, nó là sự rơi thằng đứng chẳng riêng nó, văn học, âm nhạc, kịch sân khấu
cũng vậy. Thay vì hàng nội địa, phim cổ trang sử thi Hàn Quốc và phim hình sự
nhiều tập Mỹ là món giải trí thường xuyên của gã.
« You
got message ! » - màn hình vi tính nhắc gã nhận thư mới. « Nhân ngày 30-4 và 1-5, mời anh dự cuộc họp mặt…. ». Không đọc
hết, gã nhấn delete. Từ lâu rồi, gã khong còn thò mặt ra tại các cuộc họp như
thế vốn rất nhiều trong năm ngay cả khi một ông Chủ tịch Hội gào lên trong điện
thoại : » Ông phải về dự với
anh em, không có gì cả, gặp gỡ bạn bè cho vui thôi ».
Gã mở phim trên màn hình vi tính. Hai chiếc xe
hơi đuổi nhau và bắn nhau loạn xạ. Phim bộ hình sự Mỹ đó. Tối nay gã xem tiếp
tập 25. Chẳng thế sự, chẳng « chính
chị, chính em » gì, cứ thoải mái coi.
Gã nhêch mép cười, tắt bớt đèn, nằm duỗi dài trên
chiếc ghế vi tính « giám đốc ».Ngoài trời đã tối mịt , mặt trăng tròn
vạnh nhìn gã qua cửa sổ. Vậy là sắp qua đi một ngày – một ngày không như mọi
ngày..
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét