YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 196
(tiếp theo)
Ông trấn an gã đội trưởng :
“ Như vậy càng tốt chứ sao ? Càng chứng tỏ tình hình chính trị
của Đảng ta rất ổn định, không một tổ chức khủng bố nào, ngay cả Bin Laden cũng
không lọt được để phá hoại. Vụ vừa rồi coi như một vụ …thực tập chiến đấu chống
khủng bố vậy thôi. Càng tốt chứ sao ?”
Gã đội trưởng băn khoăn :
“ Nếu là thực tập báo động chống khủng bố thì Ban an ninh phải
có kế hoạch cụ thể từ trước để phối hợp với cảnh sát 113,
chữa cháy, y tế, quân đội …chứ sao lại hoạt động đơn lẻ vậy ?”
Ong Bí thư huyện uỷ giật mình. Mẹ kiếp gã đội trưởng này nói có
lý, chẳng lẽ tập trận giả lại không có chủ trương của thành uỷ, không có kế
hoạch phối thuộc các lực lượng trên địa bàn, lại chỉ có một
mình đơn vị an ninh nội bộ này thôi sao. Nói vậy chỉ tổ gây thêm nghi ngờ sao
huyện uỷ lôi kéo công an, an ninh vào
cái vụ đầu voi đuôi chuột này ?
Bất chợt ông Bí thư vỗ trán nảy ra sáng kiến,phải rồi,mấy thằng
an ninh bề ngoài ngổ ngáo, hung hăng nhưng bên trong chết nhát sợ cấp trên hơn
sợ bố. Tốt nhất phải doạ cho nó sợ vãi
linh hồn mới yên. Ong Bí thư lên giọng :
“ Vậy đồng chí sẽ báo sao với đồng chí thường vụ thành uỷ phụ
trách nội chính. Đồng chí sẽ báo cáo sự thật rằng trong cuộc họp Ban thương vụ
huyện uỷ chỉ do có mấy đồng chí uỷ viên mải nhìn con Tuyết trắng nên xô nhau gây nên tình trạng hoảng loạn tại văn
phòng huyện uỷ à …”
Gã đội trưởng an ninh
gật gật :
“ Báo cáo đồng chí Bí thư sự thật là thế…”
Ong Bí thư huyện uỷ gắt :
“ Đồng chí báo cáo vậy không
sợ làm mất uy tín của Đảng bộ huyện à ?Mà đồng chí có lập được danh sách
các đồng chí Uỷ viên thường vụ huyện mải nhìn gái mà va vào
nhau gây nên tình trạng hỗn loạn trong cuộc họp không ?”
Gã đội trưởng lo sợ :
“ Dạ không ạ…báo cáo đồng chí Bí thư sự thực lúc đó xảy ra như vậy
nhưng tôi không dám lập biên bản ạ vì..vì …đương sự toàn là lãnh đạo huyện cả
thôi ạ …”
Ong Bí thư huyện uỷ trợn mắt :
“ Lãnh đạo huyện ? Vậy có đồng chí Chủ tịch uỷ ban huyện ? Đồng chí Trưởng công an huyện ? Đồng chí Chỉ huy huyện đội không ?”
Gã đội trưởng xanh mặt :
“ Dạ..dạ..báo cáo đồng chí Bí thư tôi..tôi chưa biết mặt mấy
đồng chí đó nên không dám chắc ạ…”
Gã đội trưởng tái mặt :
“ Dạ không…dạ không ạ…mấy đồng chí đó đều là cán bộ đầu ngành ,
đều có đạo đức sáng ngời, học tập theo gương bác Hồ vĩ đại đời nào các đồng chí đó
lại tranh nhau nhìn gái ạ…”
Ong Bí thư huyện uỷ trợn mắt :
“ Nhưng nhỡ mấy đồng chí đó có hành động thực sự như vậy thì
sao ? Đồng chí cũng lập biên bản báo cáo cấp trên à ?”
Gã đội trưởng an ninh mặt tái đi vì sợ, rối rít :
“ Dạ không…dạ không…em không dám làm thế đâu ạ…báo cáo đồng chí
Bí thư, tụi em làm công tác bảo vệ Đảng trước hết là bảo vệ
uy tín cho Đảng, đời nào em dám làm một bản báo cáo gây mất uy tín cho Đảng như vậy ạ…”
Ong Bí thư huyện uỷ ra vẻ lạnh lùng :
“ Tuỳ đồng chí…đồng chí định sao thì do đồng chí quyết định
thôi, huyện uỷ không có ý kiến sợ không được khách quan…”
Gã đội trưởng an ninh vội vàng :
“ Dạ thôi…vụ này coi như không xảy ra ạ…chỉ cần huyện uỷ không
báo cáo lên Ban bảo vệ nội bộ thì đội an
ninh cũng không có ý kiến gì hết ạ…”
Ong Bí thư huyện uỷ gật đầu vui vẻ :
“ Vậy tốt…vậy tốt…coi như mấy anh xuống huyện để kiểm tra phong
trào an ninh nội bộ , không có cái vụ lộn xộn kia. Đúng không ?”
Gã đội trưởng vội rối rít :
“ Báo cáo đúng…đúng thế ạ…đội an ninh xuống đây chủ yếu là để
kiểm tra phong trào bảo vệ nội bộ thôi,
chứ không có điều tra điều con gì cả ạ…”
Vừa lúc đó bà Chánh văn phòng bước vào. Ong Bí thư huyện nháy
mắt ra hiệu cho bà rồi nói to :
“Anh em Đội an ninh làm việc vất vả suốt buổi sáng đề nghị văn
phòng có chế độ bồi dưỡng …”
Đã chuẩn bị sẵn, bà Chánh văn phòng vội vàng :
“ Đây đây…có tiền bồi dưỡng cho anh em đây…”
Nói rồi bà rú ra cái phong bì tiền dầy cộp ấn vào tay gã đội
trưởng an ninh :
“ Anh cầm tạm đưa anh em đi bồi dưỡng một bữa ra trò nhé…”
Gã đội trưởng vừa thoát được tình thế khó xử vừa được tiền bồi dưỡng nên vội
vàng nhét ngay phong bì tiền vào túi, cảm ơn rối rít. Lúc này ông Bí thư mới đề
cập tới vấn đề chính :
“ Con Tuyết trắng vốn thuộc biên chế bên nhà khách huyện uỷ .
Sáng nay nó chạy sang bên văn phòng để tìm đồng chí Chánh văn phòng xin ý kiến
chỉ đạo về kế hoạch đón khách trong ngày hôm nay thôi…”
Bà Chánh văn phòng cũng đế thêm :
“ Cái con bé này không chịu chủ động làm việc. Cứ hơi một tí là lại chạy sang bên này tìm tôi xin ý kiến mới khổ
chứ. Sáng nay nó sang tìm tôi đúng vào lúc Ban thường vụ sắp họp nên mới xảy
chuyện lộn xộn . Vậy thôi tôi bảo lãnh cho nó, đồng chí đội trưởng thả nó ra
nhé!”
Gã đội trưởng gật đầu :
“ Đồng chí Chánh văn phòng đã bảo lãnh vậy thì phải thả nó ra
ngay chứ, ai bắt nó làm gì. Với cả đồng chí Bí thư huyện cũng có ý kiến xác
minh cho nó sang bên này tìm đồng chí Chánh văn phòng thì còn lý do gì để giữ
nó nữa…”
Gã đội trưởng bước ra ngoài lệnh cho tên đàn em mở khoá phòng
dưới chân cầu thang nơi nhốt con Tuyết trắng. Được thả ra, nó la oai oái :
“ Tôi làm gì mà bắt tội nhốt gậm cầu thang
thế này…”
Gã đội trưởng an ninh
nhe răng cười :
“ Vậy là còn may cho cô đó. Đồng chí Bí thư huyện uỷ có ý kiến
chỉ đâọ và đồng chí Chánh văn phòng đứng ra bảo lãnh nên cô
mới được tha không bị giải về trại giam của ban Bảo vệ thành uỷ đó. Bị giải lên
đó hả ? Có mà nằm sàn đá , ăn cơm gạo mốc. Vậy là may lắm rồi …”
Con Tuyết nghe vậy thì hoảng hồn, la thất thanh :
“ Tôi can tội gì mà định bắt tôi vào đó ?”
Gã đội trưởng an ninh :
“ Can tội làm cho các đồng chí uỷ viên thường vụ tranh nhau
ngắm cô gây tình trạng chen lấn, mất trật tự khiến đồng chí Bí thư huyện lại
tưởng có khủng bố mang bom liều chết tới nên mới gọi điện cho chúng tôi…”
Con Tuyết trắng lúc này mới hiểu ra tại sao nó bị bắt, vội vàng
quay sang ông Bí thư huyện uỷ xì một cái :
“ Có thế thôi mà cũng gọi điện cho công an để nó về suýt bắt
tôi. Người đâu mà nhát như thỏ đế vậy…”
Sợ con Tuyết còn xì ra
lắm chuyện ngay trước mặt gã đội trưởng an ninh, bà Chánh
văn phòng vội vàng kéo tay gã :
“ Thôi thôi…mới mấy đồng chí kéo nhau đi ăn bồi dưỡng đi không
hết cả buổi trưa không có gì vào bụng, đói chết…”
Gã đội trưởng an ninh chỉ chờ có thế, vội vàng kéo cả mấy tên
lâu la bước vội ra ngoài cổng, trèo lên xe bít bùng đậu sẵn, rồ ga chạy mất. Con Tuyết trăng nhìn theo lè
lưỡi :
“ Trời đất thiên địa ơi…ra tụi nó định mang cái xe đó tới bắt
tôi đó hả ?”
Bà Chánh văn phòng trợn mắt :
“ Chứ còn gì nữa. Suýt
nữa thì cô gây thành chuyện lớn. Tụi nó mà bắt cô lên bảo vệ nội bộ trên thành
uỷ thì rắc rối to. Trước hết nó giam cô
lại đó rồi bắt cung khai đủ thứ chuyện thì chết . “
Con Tuyết trắng nghe bà Chánh văn phòng doạ thế thì chẳng những
không sợ, còn vênh mặt :
“ Chết…chết hả…có chết ông Bí thư huyện với cô là Chánh văn
phòng thì có ấy…cháu là phó thường dân, chẳng qua là con bưng bê trong nhà
khách huyện uỷ thôi có gì phải sợ. Bởi
thế con mà bị bắt lên đó con cứ khai tuốt luốt ra kể cả mọi chuyện chẳng dính
dáng gì tới con cũng khai luôn…”
Ong Bí thư huyện nãy giờ im lặng theo dõi cây chuyện giữa hai
người, bỗng nghe con Tuyết trắng nói vậy, ông giãy nảy :
“ Mày nói thế là thế nào hả Tuyết. Mày nói mày khai tuốt luốt
kể cả những chuyện không dính dáng tới mày , mày cũng khai là sao ?”
Con Tuyết cười nhạt :
“ Đơn giản vậy mà cũng không hiểu à ? Những chuyện không dính
dáng gì tới con chính là những chuyện tuy chẳng buồn nghe nhưng mà nó cứ lọt
vào tai con…”
Bà Chánh văn phòng xanh mặt :
“ Chuyện gì lọt vào tai mày ?”
Con Tuyết trắng vênh mặt :
“ Ối chuyện…cứ vào giờ
ăn chịu khó lắng nghe thì ối chuyện hấp dẫn…nào bà Chánh văn phòng huyện uỷ mới cho chở về nhà một cái quạt trần Nhật
Bản trong lô hàng mới nhập để trang bị cho
phòng họp, nào đồng chí Bí thư huyện nhận phong bì của bọn lâm tặc…”
Ong Bí thư huyện uỷ đập bàn cái chát :
“ Im…im ngay…mày nghe đâu toàn những chuyện tào lao, địch phao
tin đồn nhảm làm mất uy tín lãnh đạo như vậy hả ? Mày nghe ở đâu ?”
Ong Bí thư huyện hầm hầm nét mặt, giương oai diễn võ tưởng đè
bẹp được con nhỏ hầu phòng, ngờ đâu nó vẫn nhơn nhơn :
“ Nghe ở dưới phòng ăn chứ đâu. Toàn những ông Trưởng, Phó ban
của huyện uỷ uống vài ly bia vào là bốc phét tận trời. Trò đời rượu vào lời ra
có chuyện gì là dân nhậu không phun
ra…Bởi vậy con biết khối chuyện…”.
Ong Bí thư huyện uỷ lại đập bàn :
“ Mày hóng được chuyện gì thì đào sâu chôn chặt trong lòng nhé.
Đó là bí mật nội bộ mày cứ mon men tới gần là dấn thân vào chỗ chết đó…”
Bà Chánh văn phòng cũng đế thêm, lên giọng khuyên răn :
“Đồng chí Bí thư huyện uỷ nói phải đấy. Mày muốn làm lâu dài ở
bên nhà khách huyện uỷ thì mày phải coi trọng lời khuyên của đồng chí ấy .
Nghĩa là tuyệt đối không nghe không thấy
không biết không nói, nghe chưa ? Ai nói gì bỏ ngoài tai hết…”
Ong Bí thư huyện uỷ phản đối :
“ Ay không…cứ nhắm mắt bưng tai, không nghe không thấy vậy cũng
không được. Có nghe, có thấy nhưng không được kể với ai mà ghi nhận hết , ghi nhận hết những gì khả nghi báo cáo
cho Chánh văn phòng hoặc Bí thư huyện
uỷ. Báo cáo xong rồi quên đi,
không được để lại trong đầu, nhất là tuyệt đối không được lộ ra với bất
kỳ ai…Nhớ chưa ?”
Con Tuyết trắng nhăn nhó
:
“ Báo cáo đồng chí Bí thư huyện uỷ nhớ rồi ạ…nhưng mà khó thực
hiện lắm ạ…”
Ong Bí thư huyện trỏ ra ngoài cửa sổ quát :
“Mày nói vậy nghĩa là sao ? Sao khó thực hiện …chỉ có mỗi việc
giữ cái mồm cái miệng đừng có lắp bắp mà khó à ? Mày nhìn con cóc ngoài vườn
kia kìa…quanh năm suốt tháng nó có bao giờ mở miệng . Mày học tập nó đi…”
Con bé Tuyết trắng nhìn ra ngoài vườn. Quả nhiên ngoài đó bên
cạnh chậu hoa lù lù một con cóc cụ ngồi im lìm như đang rình đớp muỗi. Nó chợt
bật cười khanh khách :
“ Oi mẹ ôi…chú bảo con học tập cái con cóc cụ kia ấy à. Sao chú
ví nó với con. Nom nó giống chú hơn là giống con…da con trắng trẻo mỡ màng thế
này kia mà đâu có sần sùi như nó…”
Nói rồi nó vén cao tay áo lộ ra một cánh tay tròn lẳn, trắng
muốt làm bà Chánh văn phòng giãy nảy :
“Thôi thôi…mày có cất cái của giết người ấy đi không. Mới sáng
nay cũng vì mày mà mấy ông thường vụ như bị hớp mất hồn chen lấn nhau suýt gây
chuyện lớn đấy chưa chừa à ?”
Ong Bí thư huyện đế thêm :
“ Thì gây chuyện lớn
thật rồi còn suýt gây gì nữa. Cũng vì mày mà hoãn cả cuộc họp thường vụ lại,
rồi Ban bảo vệ nội bộ phải cử cả một nhóm an ninh xuống điều tra rồi còn gì ?”
Con bé Tuyết gân cổ cãi :
“ Cái đó đâu phải lỗi
tại con. Tại mấy ông thường vụ huyện uỷ già rồi còn mất nết thấy gái là cứ như
mèo thấy mỡ mới gây nên chuyện chớ ?”
Ong Bí thư huyện uỷ trợn mắt :
“ Thì cũng là tại mày ,
đít cong vú mẩy , da trắng nhẫy, lại cứ thích phô phang cái của nợ ấy ra mới
làm người ta chen nhau ngắm nghía chớ. Cứ như bà Chánh văn phòng này đây có ma
nào thèm ngó…”
Ong Bí thư huyện uỷ nói không sai. Quả thật bà Chánh văn phòng
đã béo tròn béo trục lại còn lùn choằn choằn, lưng lớn như cánh phản, mặt đầy
những mỡ là mỡ , nhìn kỹ nom giống hệt bà Trương Mỹ Hoa, nguyên Phó Chủ tịch
nước. Bà này trước đây mỗi lần lên tivi trò chuyện với quốc dân đồng bào , khán
giả lại được phen bò ra cười mà bình luận về bà với con heo nái ai béo hơn ai.
Bà Chánh văn phòng nghe ông Bí thư huyện uỷ nói về dung nhan
của mình “chẳng ma nào thèm ngó” , lập tức nổi giận :
“ Ong nói cái gì thế ? Ong có biết nói vậy là xúc phạm phụ nữ
không ? Ong quên mất rằng Hồ Chủ tịch luôn luôn nhắc nhở cán bộ đảng viên trong
Đảng phải tôn trọng phụ nữ, phải thực hành nam nữ bình đẳng à ? Ong quên mất
lời bác Hồ dậy rồi à…?”
Càng nói bà Chánh văn phòng càng nổi giận, càng liên tiếp bắn
ra những lời lẽ mà nếu còn chút sĩ diện chắc hẳn ông Bí thư huyện uỷ đã phải
chui xuống đất mà trốn. Con Tuyết trắng nghe hai người cãi nhau, thích chí càng
xúi thêm :
“ Chú nói cô vậy thì coi
thường phụ nữ quá. Sao chú dám nói “chẳng ma nào dám ngó “? Ít nhất cũng có
chồng cô ấy ngó chớ ? Chú nói thế khác nào chê chồng cô ấy là ma hả ?”
Ong Bí thư huyện nghe con Tuyết trắng nói như đổ dầu vào lửa,
tức quá, quát :
“ Chuyện nội bộ lãnh đạo huyện, mày chỉ là con bưng bê thôi,
biết gì mà tham gia…”
Bà Chánh văn phòng bênh con Tuyết :
“ Đồng chí nói gì lạ thế ? Chuyện này là chuyện cá nhân giữa
tôi với đồng chí sao lại nói là chuyện của nội bộ lãnh đạo. Cô Tuyết tuy là
nhân viên bưng bê nhưng cũng là cán bộ công nhân viên trong cơ quan huyện uỷ.
Sao đồng chí coi thường quần chúng lao
động thế ? Bác Hồ luôn luôn dậy cán bộ từ nhân dân mà ra, là đầy tớ của dân,
sao đồng chí mất quan điểm thế ?”
Ong Bí thư huyện uỷ biết ngay đang rơi vào thế kẹt. Trên đời
không dại gì mà cãi tay đôi với đàn bà, nhất cả hai bà Chánh văn phòng lẫn con
Tuyết trắng đều thuộc loại thần nanh đỏ mỏ, một mình ông cãi sao lại. Nghĩ bụng
vậy ông đành đánh bài chuồn :
“ Thôi thôi…tôi phải lên thành uỷ họp chấp hành mở rộng đây…Bà
nói tài xế chuẩn bị xe cho tôi…”
Bà Chánh văn phòng cũng biết thân biết phận không dám dấn thêm
vào chuyện cãi cọ nữa, nên hạ giọng :
“ Báo cáo…rõ. ”
.
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét