SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết NHẬT TUẤN - KỲ 14
Chương 14
Thằng đầu cua đào xong huyệt mộ vứt cuốc cười hì
hì :
" Mai mốt ông chủ phải cắm cho nó cái
bia…"
Lão hàng xóm cười :
" Cái thằng ngu như chó.Mộ người mới có bia
chớ. Chẳng lẽ lại ghi "nơi đây an
nghỉ con Mực chết vì đánh bả chó" à ?
Gã vào nhà lấy vải nhựa cuốn xác con Mực rồi từ
từ thả xuống mộ.Thằng đầu cua đắp cao như mộ con nít vậy. Gã phải đưa mỗi người
một tờ trăm ngàn nữa, cả hai mới chịu về.Lão
hàng xóm còn dặn với :
" Ông phải cúng cho nó bát cơm quả
trứng.."
Gã ngồi lại bên mộ con Mực. Vậy là còn lại chỉ có
gã với cặp gà ngày ngày ra rừng kiếm ăn, chiều về lại dắt díu nhau chui vào
chuồng sau nhà. Có hôm con mái cục tác toáng lên, gã chạy tới coi hóa ra gà đẻ.
Mười ngày sau nằm ấp. Con gà trống đi đâu mất tiêu. Con khốn, vợ đẻ mà suốt
ngày đi lùng gái. Tháng sau gã được chứng kiến con gà mẹ mổ vỏ trứng cho gà con
chui ra. Chú nhóc bé tí xíu, lông vàng hoe, hai mắt như hai hạt cườm, chiếp
chiếp và chui vào cánh mẹ .
Từ lúc đẻ
trứng, lúc ấp và lúc gà con chui ra…sự sinh nở được chương trình hóa chính xác
khiến ta không thể không nghĩ tới sự có mặt của Thượng đế.
Vài ngày sau đã thấy đàn con lít nhít đi theo con
mẹ. Cứ sáng ra, gã lại tung ra sân một mớ cám gà. Đám gà con lớn nhanh không
ngờ. Một tháng sau đã dần bỏ mẹ đi kiếm ăn. Nhìn gà mẹ nằm ủ rũ góc sân, có vẻ đang nhớ
những đứa con đã bỏ đi, gã bật cười : " vì đời là thế…"
Chẳng hiểu sao, ngồi bên mộ chó gã lại nghĩ tới
đàn gà. Gã đã thắp cho nó tới bó nhang thứ 3. Đã có bát cơm quả trứng thêm khúc
xương chân giò. Toàn món khoái khẩu nhưng từ nay nó không ăn được nữa. Nó đang
quanh quất đâu đây hay đã bay lên trời ? Bí mật đó là của riêng nó.
Tối rồi. Có tiếng sấm ầm oàng, chớp sáng khu vườn
. Cơn mưa ập tới bất ngờ làm gã không kịp chạy , ướt lướt thướt. Mưa sầm sập
trên mái tôn, gió giật đùng đùng . Thôi rồi, mưa lớn thế này liệu có quật đổ
cây ngọc lan mới dựng lại chiều nay ? Thôi kệ, cái số nó chết thì đành chịu,
cưỡng chẳng được. Cũng như con Mực,
khỏe mạnh, nhanh nhẹn là thế, nào ai có
ngờ,đùng cái nó chết
Gã tắm rửa thay quần áo, lôi chai whisky trong tủ
lạnh, nướng con khô mực ngồi lai rai. Đó là cái tật cố hữu cuả gã. Ngày trước
gã có cô bồ chân dài, đúng như các cụ nói " trường túc bất tri
lao".
Mới quen vài ngày cô đã xách túi quần áo tới, nói
một câu xanh rờn :
" Đêm nay em ngủ lại…"
Gã OK liền, còn chưa biết nói năng sao để vượt
qua xa cách ban đầu, gã bỗng bật ra sáng kiến :
" Mình thử chơi trò này nha. Không biết em
chịu chơi không ?"
" Trò gì ? Không phải là "oẳn tù tì ra
cái gì ? Ra cái này chứ ?"
Gã liếc cô rất đĩ :
" Anh với em lên giường, cởi hết quần áo,
nằm cạnh nhau, cấm thò tay thò chân sang, ai phạm quy là thua…"
Cô cười phá :
" A cái trò này vui đấy.Anh thua chắc rồi.
OK chơi luôn…"
Cô sốt sắng thực hiện y như gã đề nghị. Ối trời
ôi, "rành rành sẵn đúc một tòa thiên
nhiên", còn ai tả hay hơn cụ Nguyễn Du ? Liếc sang bên, em nằm nghiêng
nghiêng "rành rành anatomie",
gã bấm bụng cười thầm . Đua với anh , em thua là cái chắc . Trong bộ đồ của ông
Adam , gã nằm bất động , ngay đơ, nhắm mắt như chết rồi. Được một lát, cô gái
hết giở mình lại thở dài thườn thượt. Sau cũng cô chồm lên người gã, hổn hển :
" Em thua…em thua rồi…"
Chỉ chờ có vậy , gã đùng đùng như con trâu đói
được ngày phá dỗ. Cô cũng chẳng vừa, rít
lên như chiếc còi hơi, quăng quật gã như chiếc thuyền nan trong cơn bão. Cuộc
đấu tiếp diễn từ bắt đầu bản tin thời sự lúc chập tối cho đến bản tin cuối ngày
lúc không giờ. Hai người buông nhau ra như hai võ sĩ sau trận đấu.Những tưởng
cả hai lăn quay ra ngủ, ngờ đâu gã lồm cồm bò dậy, cô hỏi với :
" Không ngủ đi, còn dậy làm gì ?"
" Em ngủ trước đi…anh có tý việc…"
Tý việc của gã là nướng con khô mực, lôi chai
rượu ra lai rai một minh. Cô gái không
ngủ được, ngồi dậy :
" Anh uống rượu với khô mực à…"
" Em uống không…cực kỳ sảng khoái…"
Cô gái bật cười :
" Cứ làm tình xong là anh uống rượu khô mực
à ?"
Gã cười hề hề :
" Tính anh nó thế…riết rồi thành quen…làm
chuyện đó xong cứ phải rượu mực mới gọi là hoàn hảo…"
Cô gái cười rinh rích , bò dậy sán tới cụng ly:
"Số em may thật !"
" May sao ?"
Cô bỏ vào miệng râu mực, tợp ngụm rượu cười hí hí :
" Thì gặp toàn gặp đại sư phụ chứ sao. Đó..mới
đó mà đã chào cờ rồi kìa..Em búng cái cho nó "buồn thiu" nha ?"
Gã la hoảng :
" Ấy chớ…ấy chớ…"
"Mà với cô vợ cũ anh cũng rượu mực thế này à
?"
Gã lắc đầu :
" Không…không … cô này điện nước ngoại thành, thua em xa, muốn lên
giường với nó phải để nó sai việc, hứng thú gì đâu mà rượu mực…"
Cô bồ cười rinh rích :
" Nó sai anh những việc gì ?"
" Đại khái là lau nhà, đón con , đi
chợ..Không có việc để sai thì cá độ. Có lần Uân Cúp nó bắt Braxin anh bắt Đức,
thế là nó thua , đêm hôm đó nó phải "nộp mạng" sáng hôm sau nó nằm
liệt, suýt cấp cứu.."
Cô gái lại cười rinh rích :
" Vậy ngoài vợ ra, cô nào anh cũng phải kết
thúc bằng rượu mực ?"
" Cái đó đã thành lệ. Một khi cuộc tình đã lên cao vút nhất định phải có
rượu mực. Nhưng không phải cô nào cũng thích rượu mực sau ân ái đâu"
Có một cô
nhà thơ, hội viên Hội nhà văn đàng hoàng, sau chuyện đó ngủ một giấc, thò cổ ra
ngoài màn vẫn thấy gã nhâng nháo , rung đùi rượu mực xem ra còn khoái trá hơn
là cuộc làm tình ban nãy. Lập tức cô bổ tới :
" Anh làm cái trò gì thế ?"
Gã rót ra một ly đưa cho cô :
" Em làm một ly nhé. Sau chuyện đó làm một
chầu rượu mực thì lên tiên…"
Cô nhà thơ gạt bắn ly rượu :
" Em tưởng anh làm thơ hay văn xuôi ghi lại
cảm xúc tuyệt vời vừa trải qua chứ lại rượu mực thì còn yêu đương cái quái gì ."
Cô đùng đùng bỏ về ngay trong đêm . Ôi các nhà
thơ, tình yêu đối với họ thật đạp đẽ, cao thượng , thiêng liêng làm sao ? Cuộc
tình với cô nhà thơ như thế là kết thúc chỉ bởi gã đưa cả rượu mực vào nơi lẽ
ra chỉ có hoa với bướm.
Gã đánh hết nửa chai rượu, con khô mực rồi lăn
quay ra ngủ chẳng còn biết trời đất gì. Sáng hôm sau nắng bò vào màn gã mới mở
mắt. Í trời…trưa trệt ra rồi. Gã bổ ra vườn. Đêm qua mưa to gió lớn. Cây cối đổ
ngổn ngang . May quá cây ngọc lan được dựng chiều qua vẫn đứng vững. Vậy chắc
số nó sống. Một cảm giác bất an khiến gã bước nhanh tới cuối vườn, nơi chiều
qua con Mực đã mồ yên mả đẹp.
Khi lại gần gã bỗng trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Ối trời ôi, thật không thể tin vào mắt mình nữa . Mộ đã biến mất. Còn lại một lỗ sâu hoắm. Xác con
Mực cũng không thấy nữa. Chắc chắn tụi nó đã ăn cắp. Gã chợt nhớ lời lão hàng
xóm :
" Ông chôn con chó ? Í trời
ơi…gần 20 ký thịt …bán cho tụi nó giá
chót cũng phải 6 triệu…Bán cho tôi đi…đừng
có chôn…"
Đúng lão hàng
xóm làm vụ này. Tao sẽ trị tội mày…tao sẽ trị tội mày…gã nghiến răng ken két…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét