YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 70 )
Thằng Bành Trọc nhăn nhó :
“ Có
nhiêu đâu đại ca, vài triệu tiêu vặt thôi mà..”
“ Không
được, mày phải lợi dụng chuyện này moi thật nhiều
, vợ chồng thằng Chủ tịch tỉnh móc của Nhà nước
biết bao nhiêu , mình cũng phải móc lại của nó
chớ …”
“ Vậy
em phải làm gì ? Bắt cóc con Kim Anh hay là gí dao vào cổ
bà Phu nhân ?
Lão Thuộc
lắc đầu :
“ Không
được, làm vầy rũ tù để tao nghĩ …”
Thằng
Bành Trọc nhẩy cẫng :
“ Đại
ca nghĩ cách sao cứ phần em 100 triệu là phải chơi dao
cũng chơi liền…”
Lão Thuộc
cau mày :
“ Tao
không cần mày dùng dao, tao chỉ cần mày làm sao cho con
mẹ đó chết mê chết mệt dứt không ra kìa. “
“ Í trời
, chuyện đó dễ ợt…”
“ Mày
nên nhớ đàn bà mù quáng nhất là ở con tim, mày nắm
được chỗ đó là mày nắm được tất cả…”
Thằng
Bành Trọc ngẩn ra nghĩ ngợi rồi cười toét :
“ Đại
ca nói như cải lương. Em đâu biết nắm con tim là
nắm thế nào , nhưng nắm…cái của nợ đó thì em
…nắm chắc rồi …”
Lão Thuộc
bật cười :
“ Mẹ
cái thằng ngu. Có vậy cũng không hiểu. Nhưng mày có lý
. Thời nay mấy con mẹ nhà quan làm gì có trái tim, chỉ
có dạ dầy và…cái cuả nợ thôi …Các cụ nói rồi,
nắm được tay là day được lồ… Mày khỏi nắm tay,
mày cứ đè ngửa nó ra nắm cái của nợ là nắm túi
tiền của nó mấy hồi…”
Thực hiện
đúng kế hoạch lão Thuộc, sáng hôm sau bà Phu nhân vừa
bước vào phòng, thằng Bành Trọc chẳng nói chẳng rằng
bế thốc bà lên mặc bà vùng vẫy, la hét, chửi rủa.
Lúc này cái máu bặm trợn, đầu trộm đuôi cướp
mới có dịp thi thố mạnh mẽ. Không mảy may chú ý tới
bà Phu nhân cuống cuồng chống đỡ, thằng Bành
Trọc mặt cứ lạnh như tiền, lẳng lặng dằn ngửa bà
ra, khoá chặt chân tay rồi cứ thế dùng toàn bộ sức
đương trai quăng quật bà trên chiếc giường đang rung
lên, chao đảo như con thuyền gặp bão. Thoạt đầu bà
Phu nhân còn rú lên sợ hãi sau đó dường như bà đã
bắt kịp với trò thô bạo của thằng Bành Trọc và cả
đôi trở nên như hai võ sĩ lao vào nhau trong một
keo vật sống mái.
Sau cùng
thằng Bành Trọc cũng đẩy bật bà ra nằm ngáp ngáp như
con cá vứt lên cạn. Bà Phu nhân vừa trải qua cơn chấn
động kinh hoàng, khắp người bị cào cấu, cắn xé
tưởng như bao nhiêu xương cốt rã vụn, cổ bị bóp
nghẹt đến tức thở và kỳ lạ thay chính từ những
đau đớn buốt nhói đó, nguồn cảm xúc lâu nay bị
kìm giữ lẩn sâu trong bà bỗng ngùn ngụt bốc lên cuồn
cuộn chảy trong các mạch máu làm bà thấy mạnh mẽ ,
phấn khích hẳn lên. Khoảng mười lăm phút sau bà mới
trở lại bình thường, người nhẹ nhõm và sảng khoái.
Bà ghé mắt nhìn sang bên thằng Bành Trọc lúc này cũng
đang nằm im, mắt nhắm nghiền, thở nhè nhẹ. Bà bỗng
chộp lấy cánh tay nó ghì chặt vào người. Oi chao
ôi, gã thanh niên nằm bên chỉ đáng tuổi con bà và
thuộc loại người địa vị xã hội thấp kém hơn bà
nhiều. Nhưng bà hoàn toàn không nghĩ tới những khác
biệt đó, trong lòng bà lúc này chỉ thấy đang ào ào
dâng lên một tình thương mến thương gã. So với những
người “tiền nhiệm” , từ thằng Bảy lái xe cho tới
ông thầy nhân điện Ba Tạ, không ai dũng mãnh và kiên
cường, không ai đủ năng lượng đưa bà tới đỉnh cao
khoái lạc dữ dội như vừa rồi. Bà vừa biết ơn,
vừa dào dạt yêu thương đến độ bà ôm chặt gã, gọi
thầm vào tai :” Mình…mình ơi…”.
Lúc này
thằng Bành Trọc đang ngủ lơ mơ. Sau một trận hô
phong hoán vũ, trời nghiêng đất lở vậy , người có
bằng thép cũng phải nhủn, bởi vậy vừa buông bà Phu
nhân ra nó bị lôi tuột vào giấc ngủ. Nó nằm mơ
thấy nó trúng xổ số cả mấy trăm triệu đồng, trở
thành “công tử Bạc Liêu” vào hát karaoke bo cho chị
em toàn giấy 500 ngàn xanh lè. Thế rồi bỗng có một em
gái xinh đẹp tuyệt trần tới ngồi bên , cả hai cùng
hát bài gì hay lắm loáng thoáng đâu như “em ơi mùa
xuân” rồi lại “anh ơi mùa thu”. Nó thương cô bé
lắm, cô cũng thương nó lắm, nó ghì lấy cô miệng gọi
:” em ơi”, cô cũng ôm chặt lấy nó ghé tai gọi :”
mình ơi…mình ơi…”.
Thế rồi
nó bỗng mở choàng mắt và kinh hoàng nhận ra bộ mặt
thịt nhăn nheo của bà Phu nhân đang nằm bên ghì chặt
lấy nó. Oi mẹ kiếp, chẳng có em gái nào hết, vẫn là
con mụ già béo ị, chẳng qua nó đang nằm mơ vậy thôi.
Nó định vùng ra, đạp cho con mẹ một cái nhưng bất
chợt nó nhớ tới lời lão Thuộc :”Mày mà nắm được
“cái đó” chắc chắn mày nắm được túi tiền của
nó…”. Nắm “cái đó” thì chắc chắn nó nắm được
rồi, thế còn túi tiền, làm sao mà nắm được ? Thôi
đành nhắm mắt thực hiện kế hoạch của lão Thuộc .
Nghĩ vậy thằng Bành Trọc cũng dang tay ôm chặt lấy Phu
nhân, miệng gọi liên hồi :
“ Mình
ơi…mình ơi … ”
Bà Phu
nhân nghe gã Bành Trọc gọi vậy sướng tỉnh cả người.
Oi chao ôi, người đâu dễ thương quá vậy, dịu dàng
quá vậy, mình ơi, mình ơi, từ nay mình đừng có xa em,
vĩnh viễn ở bên em nha, bà vội vã :
“ Em
đây…em đây…”
Gã Bành
Trọc nhớ tới kịch bản của lão Thuộc vội vàng giơ
tay vuốt tóc bà Phu nhân và uốn giọng :
“ Vậy
mình có thương tôi…thương tôi thực bụng không ?”
Bà Phu
nhân kêu lên :
“ Em
thương mình…em thực bụng thương mình nhất trên
đời…”
Nói rồi
bà Phu nhân lại ghì chặt lấy thằng bành Trọc, hôn lên
má nó một cái rõ kêu, hổn hển :
“ Oi mình
ôi, em sung sướng quá, em sung sướng
quá…”
Thằng
Bành Trọc làm mặt buồn :
“ Mình
sung sướng nhưng tôi thì…chưa ?”
Ba Phu nhân
vội vã :
“ Sao vậy
? Sao vậy ? Sao có tôi ở bên cạnh rồi mà mình vẫn
chưa thấy sung sướng ?”
Thằng
Bành Trọc lắc đầu :
“ Thôi
thôi, mình đừng hỏi nữa, có biết mình cũng chẳng
giúp được gì đâu. Cứ để việc tôi tôi lo…”
Bà Phu
nhân nhìn bộ mặt buồn rười rượi của thằng Bành
Trọc cười khanh khách :
“ Biết
rồi, tôi biết hoàn cảnh của mình rồi. Mình cần bao
nhiêu tiền cứ nói để tôi đưa ”
Thằng
Bành Trọc vờ hốt hoảng :
“Ay chết
… đừng nói vậy…đời nào tôi cầm tiền của mình,
làm vậy chẳng hoá tôi dùng tình cảm lợi dụng
mình ư ?”
Bà Phu
nhân tròn xoe cả mắt, không còn tin vào tai mình nữa.
Anh Bành không cần tiền của bà ? Đúng là chuyện lạ
đó đây! Thật chẳng bù cho cậu Bảy lái xe với ông Ba
Tạ trước đây, người nào cũng như cái túi không đáy,
bà cứ phải nhét cho thật đầy. Khổ nỗi chỉ vài ba
hôm đã thấy họ kêu hết tiền, rồi nếu bà kẹt công
chuyện, chậm đưa vài ba ngày, y như rằng làm mình làm
mẩy, giận hờn, buồn bã cho tới khi bà xì
tiền ra, mới lại vui vẻ, tình yêu lai láng , bà
lại được chiều chuộng theo ý muốn cho tới khi cái
túi của họ cạn tiền.
Tất
nhiên, tiền bạc với bà là chuyện nhỏ, dù có chi ra cả
chục triệu cũng chẳng nhằm nhò gì, nhưng cứ mỗi lần
đưa tiền, bà lại cảm thấy như là bà đang…mua
dâm vậy.
Sao lại
kỳ vậy ?
Là bởi
với người đàn ông thì chuyện “ăn bánh trả tiền”,
chuyện vung tiền mua vui chốc lát là chuyện nhỏ như …
con thỏ. Xong việc lại vui vẻ quay về với vợ con, nhẹ
nhõm như vừa dự liên hoan cơ quan về. Nhưng bà Phu nhân,
dẫu sao vẫn là…đàn bà. Mà tình dục ở người đàn
ông thì thường chỉ là…tình dục , ở người đàn bà
có rắc rối hơn, ngoài tình dục ra vẫn còn cần chút
xíu gì đó như là…tình yêu. Bởi vậy khi bỏ tiền ra
“bao” cậu Bảy lái xe và ông thày nhân điện Ba Tạ,
dẫu mỗi lần “vui vẻ” trở về nhìn mặt ông chồng
Chủ tịch tỉnh, bà chẳng thấy mảy may ân hận, cắn
rứt gì thì thẳm sâu trong lòng bà vẫn cần một chút
gì đó như là sự săn sóc, chiều chuộng , lo toan mà cả
hai người tình một già một trẻ chẳng thể nào mang
tới được. Cứ mỗi lần thức giấc trong khách sạn,
liếc sang người nằm bên hoặc cậu lái xe hoặc ông
thầy nhân điện bà cứ muốn đạp họ xuống đất để
rộng giường cho bà một mình xoay trở . Mặc cảm phải
trả tiền cho những ân ái làm bà khó chịu, tạo nên ở
bà những hành động bất ngờ,“vô cớ” lắm khi cậu
Bảy lái xe cũng như ông Ba Tạ phải ngơ ngác đến hoảng
hồn. Một lần cậu Bảy mới được bà Phu nhân dúi cho
một triệu dằn túi, cậu khoái chí rủ gã thư ký đi
nhậu. Gã này từ chối phắt :
” Thôi
thôi, lại rượu đế với ba con khô mực chứ gì…”.
Cậu Bảy
trợn mắt :
” Anh
khinh lái xe không tiền hả ? Vậy em mời đại ca đi hẳn
một chầu bia gác tay, chịu chưa ?” .
Gã thư ký
vẫn lắc đầu cười cười :
” Thôi
đi mày, vào đó không đủ tiền “bo” cho mấy em, ê
mặt tao…”.
Lập tức
cậu Bảy lái xe rút ra một tập giấy năm trăm dí vào
mặt gã thư ký :
“ Đây
nè…ngần này đủ chưa ?”
“ Ai chà
chà…mới vô mánh hả ?”
Cậu Bảy
đắc chí :
“ Thì em
cũng mới được…”bo” chớ bộ…”
Cả hai
đứa cùng cười lăn và cùng không biết rằng câu chuyện
vừa rồi đã lọt vào tai bà Phu nhân không sót một lời.
Mãi cả tháng sau, chuyện đó tưởng rơi vào quên lãng ,
cậu Bảy nhận nhiệm vụ đánh xe đưa bà Phu nhân đi
Sàigòn sắm đồ siêu thị . Quen như mọi lần nghỉ lại,
cậu Bảy sau khi làm vài chai bia sương sương mò vào
giường bà Phu nhân trong phòng khách sạn. Và cũng như
mọi lần bà Phu nhân ôm lấy cậu vuốt ve cho cậu đỡ
mệt sau một ngày cầm lái vất vả. Lúc này cũng vậy,
cậu còn đang ngơ ngẩn , mơ mơ màng màng trong vòng tay
bà Phu nhân bất chợt cậu thấy huỵch một cái đau
điếng ở ngực rồi ngã bật ngửa khỏi giường nằm
thẳng cẳng dưới đất. Cậu lồm cồm bò dậy chưa kịp
hiểu chuyện gì , vừa định trèo lên giường liền bị
ngay một cú đạp nữa khiến cậu la hoảng :
“ Sao vậy
? Sao đạp tôi đau vậy ?”
Bà Phu
nhân quắc mắt :
“ Đó…
tao “bo” cho mày đó…đêm nay cứ nằm dưới đó, cấm
không được lên giường…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét