YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 105)
(tiếp
theo)
Mãi khuya hôm đó, hai ông cán bộ
trường Đảng mới ra khỏi quán.Ngay sáng sau, ông
Hiệu trưởng cho gọi học viên cán bộ huyện uỷ lên
phòng cật vấn :
“ Có phải anh thắc mắc hỏi
đồng chí Bí thư thành uỷ chừng nào đảng ta xoá bỏ
tư hữu không ?”
Anh cán bộ huyện uỷ cười khẩy
:
“ Hỏi vậy có sao ? Tuyên ngôn
cộng sản ghi rõ vậy mà …”
“ Thì đúng rồi, nhưng mà ghi từ
thời ông Mác kìa, bây giờ ta hiện đại hoá, công
nghiệp hoá, chuyện đó đã khác đi rồi…”
Anh cán bộ bướng bỉnh :
“ Sao bảo đảng ta vẫn lấy chủ
nghĩa Mác Lênin làm kim chỉ nam…”
Ong Hiệu trưởng nổi cáu :
“ Biết rồi, biết rồi….Đảng
vẫn kiên trì chủ nghĩa Mác Lênin mà…có điều…phải
vận dụng sáng tạo, nghe chưa ?”
Anh cán bộ
huyện uỷ bướng bỉnh :
“ Sáng tạo
gì thì sáng tạo nhưng không được đi ngược lại tinh
thần chủ nghĩa Mác chớ ?”
Ong Hiệu
trưởng mắt tròn xoe. Ong đi tới nhìn lom lom vào mặt
anh huyện uỷ. Bộ thằng cha này điên thiệt rồi. Thời
bây giờ mà vẫn còn thích tranh luận mácxít với cả
phi mácxít thì đúng là điên nặng rồi. Ong sờ tay lên
đầu anh ta :
“ Mày bệnh
đó hả ?”
“ Tôi khoẻ
mà, bệnh hồi nào ?”
“ Không
bệnh mà nói năng loạng quạng vậy ?”
Anh cán bộ
huyện uỷ kêu to :
“ Tôi nói
năng loạng quạng hồi nào ?”
“ Đó…mày
vừa nói đó…mày nói đảng ta đi ngược lại tinh
thần chủ nghĩa Mác Lênin đó…”
Anh cán bộ
huyện cuống cả lên :
“ Tôi nói
là nếu đảng không diệt trừ tư hữu thì mới …mới…xa
rời chủ nghĩa Mác chớ…”
“ Đó
đó…mày lại vừa nói đảng ta xa rời chủ nghĩa Mác
nữa kìa. ..”
“ Tôi…tôi…
đâu có nói vậy ?”
“ Mày nói
vậy chứ còn gì nữa. ĐM…đảng sắp cho đảng viên
làm kinh tế tư nhân đời nào đảng xoá bỏ tư
hữu. Vậy theo mày đảng đi ngược lại tinh thần
MácLênin, xa rời chủ nghĩa Mác chứ gì ? “
Anh cán bộ
huyện như con chuột bất ngờ sa bẫy, run cầm cập :
“ Tôi..tôi
không có ý đó …”
Ong Hiệu
trưởng sầm mặt :
“ Mày còn
cãi nữa hả ? Mày được cử đi học là để quán triệt
tinh thần chủ nghĩa Mác Lênin, kiên định con đường
xây dựng chủ nghĩa xã hội của đảng chứ có phải
tới đây để nhem nhẻm cãi lại đâu. Từ mai nhà trường
trả mày về cơ sở khỏi học hành nữa…”
Anh cán bộ
huyện uỷ kêu to :
“ Ong không
thể làm vậy được. Tôi có khuyết điểm gì sao đuổi
học tôi ? Tôi sẽ kiện lên cấp trên…”
Ong Hiệu
trưởng cười nhạt :
“ Tôi có
đuổi anh đâu. Tôi bảo anh nghỉ học là vì anh khỏi
học nữa…anh đã học xong rồi…tốt nghiệp rồi…”
Anh cán bộ
huyện uỷ tươi mặt :
“ Vậy
…vậy…đồng chí Hiệu trưởng có cấp giấy chứng
nhận tốt nghiệp cho tôi không ?”
“ Có chớ
sao không ? Tốt nghiệp khoá chuyên tu của trường Đảng
loại ưu nữa kìa, chỉ cần ngay từ mai anh cuốn xéo về
địa phương khỏi gây khó dễ cho nhà trường trong công
tác giảng dậy…”
Anh cán bộ
huyện uỷ đi rồi, ông Hiệu trưởng như nhổ được
một cái đinh . Từ nay hết cả thắc mắc, hết cả
tranh luận, thầy giảng sao cứ thế nghe vậy, học thuộc
lòng như cháo, vậy mới gọi là phẩm chất ưu tú của
người cán bộ đảng viên chớ. Ong vui lắm, chỉ có
điều từ sau hôm đã “làm sạch địa bàn”, chẳng
còn thằng nào dám ho he “thắc mắc” với “ hỏi han
” gì nữa mà vẫn không thấy đồng chí Bí thư xuống
giảng bài . Không hiểu đồng chí giận hay là bận
việc ? Chắc sau vụ bị thằng cán bộ huyện uỷ “chọc
quê” thuật lại, đồng chí bực mình không muốn
xuống giảng nữa. Nếu đúng vậy thì nguy. Khoá tới nó
thù, nó gạch tên ra khỏi danh sách Ban chấp hành thành
uỷ thì mất cha nó cái ghế Hiệu trưởng trường Đảng.
Lo lắng vậy,
một tối ông Hiệu trưởng trường Đảng lò dò tới tư
dinh đồng chí Bí thư thành uỷ xin yết kiến. Lúc này
Bí thư vừa tiếp đoàn văn phòng trung ương Đảng ngoài
Hà Nội vào kiểm tra công tác lý luận và giảng dậy
tại trường Đảng ở các địa phương. Suốt một buổi
chiều ông đã bị mấy cha nhồi nhét đầy tai sáu
câu ba điều về đổi mới công tác lý luận của đảng,
vừa mới tống được mấy thằng chó đi nhậu nhẹt
nhà hàng “ Thư giãn” giờ lại tiếp chuyện Hiệu
trưởng trường đảng nó lại nhồi thêm ba mớ
kinh sách nữa thì có mà phát ói. Nghĩ vậy ông ra hiệu
cho bà vợ đuổi khéo hắn về. Bà này kêu lên :
“ í dâu có
được . Ong là thủ trưởng trực tiếp của tui, ông xử
vậy nhỡ nó thù tôi gây rắc rối cho việc giảng dậy
thì phiền…”
Đồng chí
Bí thư càu nhàu :
“ Bà là vợ
Bí thư thành uỷ, bố nó cũng không dám giở trò . Nếu
bà muốn , tôi chuyển bà sang Ban tư tưởng văn hoá cái
rụp, lo gì…”
Bà vợ nhất
định không nghe, ông đành phải ra phòng khách tiếp ông
Hiệu trưởng trường đảng. Vừa chạm mặt, ông đã
đuổi khéo :
“ Có việc
gì cần không chú Bảy. Tôi vừa mới làm việc với mấy
cha văn phòng trung ương, mệt muốn chết…”
Ong Hiệu
trưởng khúm núm:
“ Báo cáo
anh Hai nghe chị nói hồi này mỗi khi thay đổi thời tiết
anh Hai có hiện tượng đau mình đau mẩy nên em tranh thủ
ghé thăm anh Hai thăm sức khoẻ ra sao ?”
Ong Bí thư
nhăn nhó :
“ Sao chuyện
đó bà nhà tôi lại mang ra kể với mấy chú làm gì cho
mấy chú thêm lo…”
Ong Hiệu
trưởng vội vàng :
“ Ay …
ấy…chẳng qua chị Hai hỏi thăm có cách nào trị được
cái chứng bệnh đau mình mẩy tê bại hai cánh tay thôi
ạ…”
Ong Bí thư
dịu giọng :
“ Vậy hả
? Bà nhà tôi thấy chồng có bệnh là vái tứ phương, đi
đâu cũng hỏi có thuốc nào hay để trị bệnh không ?
Tôi bảo bà cứ hay lo, có tuổi rồi, ai chẳng đau xương
đau cốt, chữa sao được ?”
Ong Hiệu
trưởng cười khà khà :
“ Báo cáo
anh Hai , nan y thì đã có thần dược…bệnh nặng
mấy có thuốc quý hiếm cũng trị được hết…Đây
đây…tôi mang thần dược tới biếu anh Hai đây…”
Nói rồi ông
Hiệu trưởng trân trọng rút trong cặp ra một gói nhỏ,
qua mấy lần bọc mới thấy một cục đen đen to
bằng phong bánh khảo. Đồng chí Bí thư cau mặt :
‘ Thuốc gì
nom như cứt chó khô vậy ?”
Ong Hiệu
trưởng xoa tay :
“ Ay ấy…anh
Hai đừng vội chê…đây là cao hổ cốt nấu bằng xương
hổ chính hiệu tuyệt đối không có pha phách xương bò
hay xương trâu gì hết …”
Ong Bí thư
thành uỷ cười nhạt :
“ Cái xứ
mình đến con thằn lằn núi cũng bị dân nhậu xơi tái
hết rồi còn dâu ra hổ nữa ? Có mà hổ giấy …”
Ong Hiệu
trưởng cười ha hả :
“ Đúng
đúng, anh Hai nói đúng, thú rừng ở mình lớp vô
“làng nướng ” cho dân nhậu, lớp xuất khẩu sang tàu,
còn con nào nữa đâu ? Có điều con hổ này ở bên
Myanma tức Miến Điện lận…”
Ong Bí thử
thành uỷ tròn mắt :
“ Hổ Miến
Điện ? thật không ? Sao mang về Việt Nam được ?”
Ong Hiệu
trưởng thích chí :
“ Vậy anh
Hai không biết thật à ? Đảng ta rất chăm lo sức khoẻ
các đồng chí lãnh đạo cao cấp, đặc biệt là các
đồng chí trong Bộ chính trị và Ban Bí thư. Bởi thế
mới có “Ban bảo vệ sức khoẻ trung ương”
ngoài việc thường xuyên kiểm tra theo dõi sức khoẻ các
cụ, còn phải tìm mọi thứ của ngon vật lạ dâng các
cụ xơi. Chẳng hạn gạo tám lùn miền Bắc tưởng như
đã tuyệt diệt nhưng không phải, ở Hải Dương người
ta có hẳn một khu trồng riêng, rồi ốc nuôi bằng sâm
Cao Ly, trại gấu, sừng tê giác…tất cả để dâng các
cụ kiểu như tiến vua ngày xưa. Để tăng cường xương
cốt cho các đồng chí cao cấp, Ban này cho người
lặn lộn sang tận Miến Điện mua xương hổ thứ thiệt
mang về nấu cao . Loại này cực kỳ quý hiếm nếu lọt
được ra ngoài thị trường thì giá tới 28 triệu đồng
một lạng lận…”
Ong Bí thư
thành uỷ cầm cái gói cao đen đen ngắm đi ngắm lại
rồi gật gù :
“ vậy chú
lấy đâu ra cái của quý vậy hè ?”
Ong Hiệu
trưởng trường đảng hể hả :
“ Em có
thằng đàn em chuyên nấu cao hổ cho Ban bảo vệ sức
khoẻ đó anh Hai. Bởi vậy nó mới trộm được vài lạng
chia sớt cho mình một phần. Anh Hai cứ dùng , cam đoan sẽ
hết tê bại, đau lưng đau mình mẩy…”
Ong Bí thư
mừng rỡ, đổi hẳn thái độ :
“ Lại thế
nữa kìa ? Vậy tốt ….Chú để cho tôi, hết bao nhiêu
bảo chị đưa tiền…”
Ong Hiệu
trưởng kêu lên, vẻ đau dớn :
“ Ay chết
, anh Hai nói vậy chết thằng em. Đây là tấm lòng, là
tình cảm của em đối với anh. Vài lạng cao hổ có đáng
là bao . Anh Hai cứ mạnh khoẻ, lãnh đạo đảng bộ và
nhân dân tỉnh nhà, chúng em được núp bóng anh Hai dài
dài là mãn nguyện lắm rồi…”
Ong Bí thư
gật đầu :
“ Chú yên
tâm …Theo cơ cấu, trường đảng thế nào cũng có một
xuất trong thành uỷ … “
Ong Hiệu
trưởng xoa tay, cười nở nang cả mặt mày :
“ Được
anh Hai quan tâm thì hạnh phúc lớn cho thằng em rồi còn
gì. ..”
Ong Bí
thư ngước lên coi giờ , đuổi khéo :
“ Đã 8 giờ
tối rồi kìa…chú còn việc gì nữa không ?”
Ông Hiệu
trường giãy nảy :
“ Ay chết…em
tới thăm anh Hai tình cảm là chính, đâu có việc gì
đâu, có điều, sao hồi này không thấy anh Hai xuống
giảng bài…”
Ong Bí thư
nhớ tới chuyện bị gã cán bộ huyện uỷ “chọc quê”,
sầm mặt :
“ Hồi này
bận tối ngày. Hết đoàn kiểm tra trung ương lại tới
Ban nội chính…sắp đại hội rồi mấy cha cứ kéo nhau
vào xoành xoạch…nội cứ chạy theo đãi đằng , quà
cáp cũng hết thời gian…”
“ Lính
tráng đâu hết ? Sao anh Hai phải lo ba chuyện lẻ tẻ
đó ?”
Ong Bí thư
cười :
“ Chuyện
lẻ tẻ mà quan trọng nhất đấy. Nào ngủ khách sạn
mấy sao, ăn tiêu chuẩn nào, thư giãn ở đâu ? Nhất là
chuyện quà cáp, ông thì xin cho con chuyển vào thành phố,
ông xin hợp thức hoá biệt thự cho thân nhân, có
ông chơi ngông xin hẳn lô đất bên bờ sông ngoại thành
đang tranh chấp mới chết . Toàn những việc nhạy cảm
cả. Mình không bám sát chỉ đạo cái vảy nảy cái ung
thì chết cả làng…”
Ông Hiệu
trưởng trầm trồ :
“ Í mèn
ôi…phức tạp vậy kìa. Em lại cứ tưởng anh Hai bực
mình thằng cha huyện uỷ thắc mắc chuyện phải mất
một ngàn năm xây dựng chủ nghĩa xã hội …”
Đồng chí
Bí thư cau mặt :
“ Thằng
láo…chú phải theo dõi thằng này….đừng để cái máu
thích hỏi han, thích tranh luận của nó lây lan trong lớp
. Trường là trường của đảng phải tăng cường ý
thức xây dựng đảng, gieo rắc ba thứ lý luận lung
tung, ngoài luồng đâu có được …”
Ong Hiệu
trưởng sợ hãi :
“ Dạ, báo
cáo anh Hai, em đã đuổi thẳng cổ thằng đó rồi ạ.
Trả nó về huyện cho dưới đó họ quản lý, theo
dõi…nhất định ngăn chặn không cho những phần tử có
tư tưởng phức tạp luồn sâu leo cao được ạ…”
Đồng chí
Bí thư cười hài lòng :
“ Vậy thì
tốt…Tôi sẽ bố trí thời gian xuống giảng tiếp…”
Rồi
ông ngập ngừng :
“ Có điều
ba cái thứ “Tuyên ngôn cộng sản” này phức tạp quá,
dễ tạo điều kiện cho học viên thắc mắc…”
Ong Hiệu
trưởng reo lên :
“ Nếu vậy
anh Hai xuống giảng chuyên đề khác. Thiếu gì ? Chẳng
hạn “giai cấp vô sản vùng lên làm cách mạng chẳng
những không mất gì, chỉ mất cái gông xiềng mà còn
chiếm được cả thế giới…”. Được không ạ
?”
Đồng chí
Bí thư ngẫm nghĩ rồi lắc đầu :
“ Thôi
thôi, ngày nay những chuyện kích động con người ta vùng
lên tranh đấu không còn phù hợp . Giảng không khéo
nó thành con dao hai lưỡi, xúi giục quần chúng chống
lãnh đạo thì nguy…”
Ong Hiệu
trưởng lại reo lên :
“ Vậy chọn
đề tài khác, hay anh Hai giảng chuyên đề “ sức lao
động của công nhân là yếu tố duy nhất làm nên thặng
dư giá trị” được không ?”
Ong Bí thư
ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lại lắc đầu :
“ Thời đại
ngày nay hàng hoá sản xuất ra chủ yếu là do công nghệ,
máy móc, thương hiệu, quảng cáo, máckéttinh thị
trường…sức lao động của công nhân ăn nhằm mẹ gì
mà gọi là yếu tố duy nhất làm nên thặng dư giá trị.
Bố láo…Rồi lại còn chủ nghĩa đế quốc là giai đoạn
tột cùng của chủ nghĩa tư bản…sai mẹ nó hết rồi…”
Rồi như
chợt nhớ mình đang nói hớ , đồng chí Bí thư vội
vàng :
“ Đảng ta
đã dậy “mọi thứ lý luận đều mầu xám…chỉ có
cây đời là mãi mãi xanh tươi…” . Lý luận phải soi
dọi với thực tiễn, thực tiễn lại bổ sung cho
lý luận…cả hai phải đi đôi với nhau…chính vì vậy
Đảng ta có đóng góp rất lớn vào kho tàng lý luận chủ
nghĩa Mác Lênin bằng vận dụng sáng tạo vào thực
tiễn…”
Đồng chí
Bí thư nói một thôi một hồi, yên tâm xoá trắng được
mấy câu nói hớ, ông mới thở hắt ra :
“ Thời đại
ngày nay trong công tác lý luận nảy sinh nhiều vấn đề
phức tạp lắm. Đến ngay đồng chí Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng cũng còn đau đầu nhức óc nữa là
cánh mình cấp cơ sở. Thôi thì cứ giáo trình Viện Mác
Lênin gửi xuống thế nào thầy trò cứ y xì vậy mà
giảng dậy cho nhau. Chớ có hăng hái nâng cao hay phát
triển lỡ chệch hướng là chết cả lũ…”
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét