YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 94)
Ong dỗ dành gã cận vệ trở
về phòng gã rồi quay sang vợ :
“ Bà đi lễ đền lễ phủ nhiều
bà có biết ông thầy pháp nào trừ tà trừ ma cho
thằng cận vệ không ?”
Bà Phu nhân ngẩn ra nghĩ ngợi rồi
sầm mặt :
“ Thầy thiếu gì ? Tôi bảo thằng
lái xe đón thì có lão đi liền. Có điều đón về vừa
mất uy tín của ông vừa dễ lộ chuyện thằng cận vệ
bị ma ám lắm…”
Ong Sáu Thượng gật gù :
“ Bà nói phải. Thôi cứ để nó
nằm yên trong phòng nó. Tuyệt đối không cho đứa nào
lai vãng , ốm chán phải bò dậy…”
Vừa lúc đó một anh cảnh vệ
chạy vào báo có người phụ nữ muốn gặp bà Phu nhân.
Bà cau có :
“ Con mẹ nào to gan dám tới thẳng
đây không qua văn phòng. Mày ra bảo tao đi vắng rồi ?”
Anh cảnh vệ vừa chạy đi, ông
Sáu Thượng kéo giật lại :
“ Mày có xem giấy tờ không ?”
Ong Sáu Thượng nhìn chứng minh
nhân dân của bà khách, giật nảy mình :
“ Mẹ con bé chết tìm tới đây
rồi kìa…”
Bà Phu nhân kinh ngạc, hỏi dồn :
“ Thật không ? Ong xem giấy kỹ
chưa ? Nếu vậy phải ra chặn lại không nó nhìn thấy
chiếc xe máy mini của con gái nó dựng trong góc sân
thì rách việc . Đã bảo thằng cận vệ chôn xong xác
con nhỏ thì phi tang cái xe đi ai ngờ lại bị ma ám thế
..”
Bà chạy vội theo chân cảnh vệ.
Bà mẹ cô hướng dẫn viên du lịch ngồi phòng đợi
ngoài trạm gác mặt đầy lo lắng và bồn chồn. Vừa
nhác thấy bà Phu nhân, bà đã đánh trống ngực thình
thình, bao nhiêu can đảm tiêu tan đâu hết, nỗi
khiếp nhược cố hữu đứng trước bà lớn vợ quan
nhất phẩm triều đình trở lại. Vừa giáp mặt, bà Phu
nhân đã cất giọng phủ đầu :
“ Chị tìm
ai ?”
“ Dạ…thưa
tôi là mẹ cháu Mai bạn của con trai bác…cậu …cậu
..à cậu Hàm…”
Bà Phu nhân
chối phắt :
“ Tôi có
nghe cháu nói gì tới cô Mai cô Mận nào đâu. Với cả
ông nhà tôi nghiêm lắm , cấm không cho con cái quan
hệ linh tinh, phức tạp …”
Với người
khác và vào dịp khác hẳn bà vợ ông thành uỷ đã nổi
trận lôi đình, đốp chát lại cái lối trả lời
kênh kiệu và khinh bạc đó. Nhưng nghĩ tới con gái giờ
không biết nơi đâu, bà đành cố nén giận , quỵ luỵ
:
“ Dạ thưa
bà chắc cậu nhà không nói đó thôi, thực ra cậu đã
tới nhà chúng tôi dùng cơm với cháu rồi đấy ạ…”
Bà Phu nhân
lạnh lùng :
“ Chị nói
vậy tôi cũng biết vậy, chứ cậu Hàm nhà tôi cứ sau
giờ làm việc là về thẳng nhà , không nhậu nhẹt, chơi
bời mà cũng chẳng đàn đúm với ai…”
“ Nhưng
thưa bà cháu nó có nói với chúng tôi cậu Hàm có mời
nó tới nhà chơi…”
“ Tôi không
biết…tôi không thấy nó nói gì? Mà chị muốn gặp
tôi để làm gì ?”
Bà vợ ông
thành uỷ khẩn khoản :
“ Thưa bà
con gái tôi nó đi đâu suốt từ chiều hôm qua, hỏi cơ
quan không ai biết, bởi vậy tôi muốn bà. .. cho phép gặp
cậu Hàm hỏi cậu…có gặp cháu không ?”
Bà Phu nhân
lắc đầu, giọng tỉnh bơ :
“ Thằng
Hàm nhà tôi đi Sàigòn mấy hôm nay làm thủ tục du học
nước ngoài rồi, nó đâu có ở nhà…”
Bà vợ ông
thành uỷ thất vọng :
“ Vậy thôi
xin phép bà, tôi cứ tưởng qua nay cậu vẫn còn ở nhà…”
Bà vợ ông
thành uỷ về rồi, bà Phu nhân quay vào với chồng xuýt
xoa :
“ May cho
mình đưa thằng Hàm đi ngay , chứ để nó ở nhà, thế
nào con mẹ kia cũng lùng sục tìm bằng được rồi hỏi
riết ngộ nhỡ con mình hớ hênh tạo sơ hở cho nó nghi
ngờ…”
Ong Sáu
Thượng nhăn mặt :
“ Nghi ngờ
thì chắc chắn rồi, có khi đã quả quyết thằng
con mình bắt cóc con gái nó ấy chớ. Chỉ có điều
tuyệt đối không được sơ hở để nó có bằng
chứng kiện mình là được rồi…”
Bà Phu nhân
chỉ tay về phía buồng của gã cận vệ :
“ Tôi lo
nhất thằng này…giá nó tỉnh táo còn tin cậy được ,
giờ nó bị ma ám, ăn nói lung tung sao kiểm soát được
?”
“ Hay cho nó
một món tiền rồi trả nó về quê nó ?”
Bà Phu nhân
la lên :
“ Ay chớ,
cho nó về mai kia lúc cao hứng nó phun ra hết thì chết
cả nhà…”
Ong Sáu
Thượng gắt :
“ Bà nói
cái gì nghe mà ghê ? Làm sao…chết cả nhà được
? Tôi còn ngồi cái ghế này thì không một thằng nào
dám động tới . Công an, Viện kiểm sát, Toà án đều
trong tay tôi chứ ai ? Nói thật với bà thằng Hàm nó làm
chết một người chứ vài ba người cũng chẳng sao. Tôi
cho tụi nó bịt hết đầu mối thì có Bao Công sống lại
cũng bó tay, đừng có hòng mò ra .”
Bà Phu nhân
tươi mặt :
“ Vậy thì
ông tìm cách …cắt hộ khẩu thằng cận vệ đi cho đỡ
hậu hoạ…”
Ong Sáu Thượng tròn mắt :
“ Bà nói
dễ nghe thế ? Nó là tay chân thân cận cả chục năm nay
?”
“ Nhưng bây
giờ nó sinh chứng…Khiếp cái lúc nó thú tội với
ông tôi nghe sởn gai ốc… Đời thủa nhà ai ngủ
với xác chết bao giờ . Âm khí của con kia nó ám vào
người , mình không giải quyết sớm nhất định thằng
đó sẽ dở điên dở khùng, trước sau cũng phun hết
chuyện nhà này ra…”
Ong Sáu
Thượng trầm ngâm :
“ Vậy bà
tính giải quyết cách nào ?”
Bà Phu nhân
hạ một câu xanh rờn :
“ Cho nó
một mũi tiêm là gọn nhẹ nhất. Sau đó mình cứ báo
thằng này chết vì trúng gió, nó là người trong
nhà mình cố nội thằng nào dám lập biên bản với khám
nghiệm tử thi ?”
Ông Sáu Thượng im lặng. Bà Phu
nhân hiểu ông đã đồng ý, bà cứ thế lập kế hoạch
. Tuy thế ông vẫn buông một tiếng thở dài não nuột :
“ Tôi đã hứa với mẹ nó cho nó
về Hà Nội đi học, giờ biết ăn nói sao ?”
Bà Phu nhân trề môi :
“ Ông cứ lo hão. Cho nó món tiền
là xong chứ gì.”
Ba ngày sau bà vợ ông thành uỷ
sau khi đã tìm hết mọi nơi vẫn không ra mảy may tông
tích con gái, sốt ruột quá đành quay lại nhà ông
Sáu Thượng. Bà bỗng trố mắt nhìn một chiếc xe tang
theo sau vài ba người từ trong nhà quan đi ra. Đám ma
có vẻ lén lút, vội vã làm bà nhói tim kinh hoàng.
Bà chạy vội lại gần chiếc quan tài phủ vải
điều trên có bát cơm , quả trứng. Bà nhẹ cả người,
ảnh người chết không phải chụp con gái bà mà một
thanh niên lạ hoắc nào đó, tất nhiên không phải thằng
cằm bạnh con trai ông cán bộ cao cấp. Bà vừa chạy lại
định hỏi người đàn bà đi gần xe tang, bất ngờ một
gã cắt tóc đầu đinh xô tới thô bạo gạt ra . Bà chưa
kịp hiểu có chuyện gì, chiếc xe tang đã ra khỏi cổng
, hai chiếc xe con nối theo sau và tất cả tăng tốc chạy
nhanh trên phố. Anh cảnh vệ bữa trước nhận ra bà chạy
tới :
“ Bà lại muốn gặp bà Sáu
Thượng à ? Không được đâu, bà ấy vừa đi đưa đám
rồi…”
Bà chưa kịp hỏi, gã đầu đinh
lúc nãy đã chạy tới quát anh cảnh vệ vào nhà và
đẩy bà xa khỏi cổng. Bà trừng mắt :
“ Anh có quyền gì đuổi tôi ? “
Gã đầu đinh hằm hè :
“ Đây là khu vực bảo vệ đặc
biệt . Tốt hơn hết mời bà đi cho và đừng có lảng
vảng ở đây…không nghe thì ăn đòn đấy…”
Bà vợ ông thành uỷ hiểu rằng
gã không nói chơi. Vẻ mặt của gã làm tiêu tan ý định
cứ xông thẳng vào biệt thự tìm con gái . Bà đành lếch
thếch đi bộ trên vỉa hè tránh xa cái khu vực bảo vệ
đặc biệt kia đi. Một chiếc xe taxi chạy qua, bà vẫy
lại. Ngồi trên xe rồi bà cũng chưa biết đi đâu. Bà
phảy tay bảo lái xe :” Anh cứ chạy vòng vòng mấy phố
cho tôi…”. Bà ngồi ghế trước mở to mắt nhìn hai
bên phố. Một cô gái chạy xe mini từ phía sau vượt lên
trước làm nhói tim bà. Không, không phải “nó”.
Cả cái cô có mái tóc ngắn đứng trước cửa hàng thời
trang kia hao hao giống nhưng cũng không phải “nó”. Giờ
này con đang ở đâu ? Đứa con gái yêu mến duy nhất của
bà ? Nếu nó có mệnh hệ nào, bà sống sao được ?
Nước mắt bà ràn rụa làm anh lái taxi tròn mắt
ngạc nhiên. Anh nín lặng không dám hỏi và sau khi đã
vòng vòng gần hết các phố quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, anh
đánh bạo lên tiếng :
“ Thưa bà…bà cần đi đâu ạ
?”
Bà vợ ông thành uỷ như nói
mớ :
“ Đi đâu cũng được. Nơi nào
có con gái tôi thì anh đưa tôi đến…”
“ Dạ…thế cô ấy ở đâu ?”
“ Tôi không biết…tôi không
biết…nó đi đâu mất từ 5 ngày nay rồi…”
Anh taxi tỏ vẻ hiểu biết :
“ Thời bây giờ các cô gái bỏ
nhà đi bụi đời nhiều lắm . Có khi bố mẹ từ chối
không cho tiền, hoặc không cho mua xe máy , điện thoại
di động loại xịn thế là giận bố mẹ bỏ nhà đi
luôn. Nhưng bà yên tâm, mấy cô chỉ đi giỏi lắm là
nửa tháng , hết tiền phải mò về thôi …”
Bà vợ ông thành uỷ lắc đầu :
“ Không phải, con gái tôi không
thuộc loại đó…nó bị bắt cóc sao đó chứ nó không
bao giờ bỏ bố mẹ đi bụi đời…”
“ Nếu bị bắt cóc thì chỉ vài
giờ sau là bà nhận được điện thoại yêu cầu giao
tiền rồi. “
Bà vợ ông thành uỷ ngớ người
:
“ Cậu nói đúng nếu nó bị bắt
cóc thì chậm nhất là 24 giờ sau đã có điện thoại
gọi về đòi nộp tiền rồi. “
Anh taxi đắc chí :
“ Đúng thế, vậy nên bà cứ
yên trí ở nhà chờ , thể nào cô ấy cũng về, khỏi đi
tìm vòng vòng thế này, tốn công vô ích…”
Bà vợ ông thành uỷ như nghe ra,
cho xe chạy thêm vài phố nữa rồi quay về nhà. Bà bấm
chuông, ông chồng mở cửa hỏi tới tấp :
“ Bà đi đâu từ sáng tôi điện
hoài không thấy ?”
“ Tôi đi có mang điện thoại
theo đâu ? Mà ông tìm tôi có việc gì ? Có tin mới không
?”
Ong không trả lời, lôi tay bà vào
phòng ngủ đóng chặt cửa lại thì thào :
“ Tôi muốn gặp bà ngay hỏi ý
kiến. Tôi mới nhận được tin từ bên công an. Họ
đã tới Công ty du lịch để điều tra . Có người
nhìn thấy buổi chiều hôm đó tan sở con mình nó
đi với thằng Hàm con ông Sáu Thượng…”
Bà vợ hoảng sợ :
“ Có đúng không ? Sao mẹ nó bảo
nó đi Saigòn xin du học từ mấy hôm trước .“
“ Tin sao được mồm mẹ nó. Mụ
ta phải bênh con chứ ?”
Bà vợ ôm mặt bật khóc :
“ Nếu đi với thằng đó đến
hôm nay chưa có tin tức gì thì con mình nguy rồi…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét