YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 85 )
Cùng với
trả thù, tất nhiên ông phải lo tới việc xây dựng “cơ
sở vật chất” cho gia đình . Nghe nói lão Bí thư đương
chức hiện đã xây xong nhà 3 tầng dưới quê rồi
lập trại cá giống chuẩn bị hai năm nữa về hưu khỏi
lo kiếm tiền . Ong sẽ không “chơi” theo kiểu trọc
phú nhà quê thế, ông phải ở thành phố, xây villa, có
hồ bơi, có máy lạnh, tiện nghi cao cấp và tiền gửi
ngân hàng. Sẽ tới cái thời kỳ quan chức không cần
phải giả nghèo giả khổ nữa, thả sức sống xa hoa,
đảng nhà nước ta vững mạnh tới mức thằng dân dù
có biết các quan móc túi công quỹ cũng không còn dám
ngo ngoe .
Than ôi ngày
xưa người mơ giấc mộng kê vàng còn thức dậy được
để thấy cuộc đời là phù du, riêng ông Phó Ty, kiêm
Bí thư đảng uỷ nằm mơ giấc mộng “nhà đỏ” thì
không còn thức dậy được nữa. Cô con gái thấy bố
ngủ tới quá giờ đi làm vào phòng đánh thức thì ôi
thôi ông đã “ chuyển sang từ trần” lúc nào. Không
ai biết được tại sao ông chết đột ngột , ngay cả
ông nữa ông cũng không hiểu ông chết là do chén rượu
đồng chí Uỷ viên Bộ chính trị mời có bỏ thuốc độc
hay do quá chén đêm về đứt mạch máu não mà chết. Ong
rể quý đang học Liên xô tức tốc trở về chịu tang
bố vợ sắp xếp lại công việc trong nhà. Ong Phó Ty Bí
thư Đảng uỷ ra đi đột ngột để phúc lại cho con gái
và con rể không phải ít. Ngoài biệt thự đầy đủ
tiện nghi hiện đại, còn căn hộ Khu tập thể Kim Liên
và nhất trong ngăn kéo riêng cô con gái còn tìm thấy gói
vài chục lượng vàng dấu kỹ trong hộp sắt. Thời
đó vàng bạc kim cương là thứ mặt hàng Nhà nước quản
lý, cá nhân không được phép mua bán trao đổi vậy ông
Phó ty lấy đâu ra ? Người thân cận nhất với ông là
cô con gái cũng chịu không biết.Ông rể quý phán
đoán :
“ Phải
hồi mới tiếp quản Hà Nội bố em trong Ban chỉ đạo
cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh không ?”
Cô gái lắc
đầu :
“ Lúc đó
em còn nhỏ đâu có biết chỉ nghe thấy bố đang tham gia
chiến dịch đánh tư sản...”
Ong rể quý
đập tay xuống bàn :
“ Vậy
đúng rồi, vàng này do mấy ông tư sản Hà Nội đút lót
cho bố hồi đó đây. Thảo nào nhà em trang bị toàn đồ
đắt tiền. Chứ không thì với lương Phó ty sao sắm sửa
được những thứ đó...”
Cô gái thở
dài :
“ Bố giữ
kín thật, cả mẹ em đến lúc chết cũng đâu có biết
gì...”
Tuy nhiên
cái phúc ông Phó ty để lại không phải chỉ có thế,
sau khi đi học trường Đảng Liên xô về, ông con rể
được cất nhắc vù vù, khi con gái ông tới tuổi
18 ông đã là thành uỷ viên phụ trách tuyên huấn, xem
ra còn to hơn bố vợ ngày xưa, thêm nữa cô gái khác hẳn
mẹ càng lớn càng xinh đẹp. Sự khác biệt giữa
hai mẹ con lạ lùng tới mức khi tới thăm, giáp mặt bà
mẹ, gã cằm bạnh lại tưởng người làm thuê khiến cô
hướng dẫn viên du lịch giãy nảy :
“ Ay
chết...mẹ em đó ...”
Gã cằm
bạnh tròn xoe cả mắt, thật không thể tưởng tượng
mụ đàn bà mắt ốc nhồi, khuôn mặt như đắp bằng
hai chiếc bánh dầy lại đẻ ra được nàng tiên xinh đẹp
thế . Dường như bà mụ đã đem tất cả những gì xấu
xí nhất của bà mẹ đảo ngược lại truyền sang cho cô
con gái. Cũng may cô giống ông thành uỷ viên ở cái mũi
cao không người ta sẽ nghi ngờ cái tiết hạnh của mẹ
cô.
Được báo
trước quí tử đồng chí cán bộ cao cấp sẽ đến nhà
chơi, lại nghe con gái gỉ tai dường như cái ghế phụ
trách tuyên huấn của ông đang có vấn đề, ông thành
uỷ viên nói vợ làm tiệc thật thịnh soạn . Tuy nhiên
khi giáp mặt thằng cằm bạnh ông thành uỷ viên hết cả
hứng tiếp đón . Trời ơi, cô con gái rượu của ông
xinh đẹp thế mà gả cho cái thằng mặt sắt đen
xì dữ tợn thế kia ? Không không, chẳng thà ông mất
cái ghế thành uỷ viên, giáng cấp làm việc khác còn
hơn. Ong gọi con gái vào phòng riêng hỏi nhỏ :
“ Con không
định lấy thằng đó chứ ?”
Cô gái tròn
xoe mắt :
“ Không
đời nào và không bao giờ...con mời hắn đến nhà chơi
chẳng qua để bố gặp hắn thăm dò coi cái ghế tuyên
huấn của bố có chuyện gì bất ổn không ?”
Ông bố lắc
quày quạy :
“ Thôi
thôi con ạ, con tránh xa thằng đó ra, bố sẽ tìm cửa
khác để chạy thôi, dính vào thằng này bố thấy
ghê quá...”
“ Nhưng bố
hắn lại làm công tác tổ chức, con nghe hắn kể chuyện
đến Bộ trưởng cũng phải chạy tới nhà hắn xin xỏ,
nhờ cậy đó...”
“ Bố lo
cho con lắm...”
Cô con gái
quả quyết :
“ Bố đừng
lo...bố cứ để con quan hệ với hắn ở mức bạn bè
rồi mình tìm cách tiếp cận bố hắn...”
Trong lúc
hai bố con cô gái thì thào trong phòng riêng, gã cằm bạnh
ngồi đợi ngoài phòng khách đưa mắt ngắm nhìn tủ
sách sáng choang, xếp toàn những cuốn dày cộp đóng bìa
da bóng lộn. Mẹ kiếp, gã cười khảy, quan nào cũng
trưng toàn những Mác Lênin với bác Hồ toàn tập, sách
cả tủ vậy mà cầm chắc các quan không bao giờ sờ
tới. Ngay ở nhà gã, trong phòng khách bố gã cũng trưng
đủ các thứ sách lý luận cách mạng, các nghị quyết
, các văn kiện đại hội đảng mà cấm thấy ông mở
tủ lấy cuốn nào ra đọc. Lâu lâu mẹ hắn phải lôi
hết ra phủi bụi lại ca cẩm :
“ Cái mớ
sách này tôi chưa bao giờ ông rờ tới quyển nào. Cứ
để mãi đây cho chật nhà, ông để tôi cho tụi nó
chuyển xuống nhà kho ?”
Bố gã trợn
mắt la lớn :
“ Tôi cấm
bà tuyệt đối không được làm chuyện đó. Cái bà này
sao mà ngu dại thế, phải bầy Các Mác, Lênnin, Xíttalin,
Hồ Chủ tịch ngay giữa phòng thế này mới có uy mà
trấn áp tụi nó. Làm cách mạng phải có lý luận cách
mạng, làm công tác chính trị chuyên nghiệp như tôi
mà phòng khách không bày kho tàng lý luận cách mạng thì
mấy anh Bộ chính trị ghé thăm lại cho mình xa rời lý
luận cách mạng...”
Bà vợ ông
cán bộ cao cấp cười nhạt :
“ Bây giờ
tôi thấy các ông còn theo Mác Lênin nữa đâu ?”
Ong cán bộ
cao cấp trợn mắt :
“ Bà nói
bậy ? Đảng và nhà nước ta không theo Mác Lênin
còn theo ai ? Không lẽ theo tư bản hả ?”
Bà vợ reo
lên :
“ Đúng
đấy, ông nói đúng đấy, cứ theo như tình hình hiện
nay thì các ông theo tư bản hết rồi còn gì , đâu
còn Mác Lênin nữa
?”
Ong cán bộ
cao cấp trợn mắt :
“ Bà đừng
nói bậy mà chết, đảng ta là đảng cộng sản không
theo Mác Lênin còn theo ai ? Có điều phải vận dụng sáng
tạo vào hoàn cảnh cụ thể của nước ta trong giai đoạn
mới …”
Nghe hai ông
bà cãi nhau thằng cằm bạnh cứ cười thầm trong bụng.
Gã vốn không ưa chuyện “chính trị”, gã cũng chẳng
quan tâm tới đảng tới bác Hồ. Gã còn đang lan man nghĩ
ngợi trước tủ sách kinh điển Mác Lênin của ông
thành uỷ viên cô hướng dẫn du lịch đã thì thào xong
với bố, trở ra tươi cười :
“ Anh có
đọc loại sách này không ? Bố em phải đọc hết đó,
ông làm tuyên huấn mà…”
Gã cười
khảy :
“ Ở cái
nước này em tìm được ra ai đọc hết bằng ngần này
kinh điển anh thưởng ngay cho em 10 vé…”
Cô du lịch
cười rũ, quả thực từ ngày xếp bộ sách đó vào tủ,
cô cũng chưa thấy bố cô sờ tới nó . Cô bảo gã tối
nay bố mẹ cô có chút việc riêng phải về bên nhà ở
khu Kim Liên nên bữa cơm chiều nay chỉ có gã và cô. Gã
cười rất đểu :
“ Vậy
tốt, mình khỏi phép tắc thưa gửi , tha hồ tự
nhiên...”
Nói rồi gã
sấn tới làm cô gái phải gạt tay gã ra :
“ Anh phải
nghiêm chỉnh không thì em dẹp anh đi đấy...”
Gã trâng
tráo :
“ Dẹp thế
nào, phải thế này không ?”
Nói rồi gã
ôm xốc lấy cô, gí cặp môi đen sì như miếng chả trâu
vào làn da trắng ngần của cô. “ Bốp” – gã chợt
nổ đom đóm mắt vì cái tát trời giáng. Cô đẩy
bật gã ra, cài lại khuy áo ngực , dằn giọng :
“ Mời anh
ra khỏi nhà tôi ngay...”
Ôi chao ôi,
mùi da thịt còn non của cô gái trẻ làm máu trong người
gã muốn sôi lên nhào tới đè sấn cô ra mà ngấu nghiến
ngay trên cái nền gạch bông này. Và như thế chắc chắn
gã sẽ ăn đòn đau vì ông thành uỷ viên sẽ hô hoán
mọi người tới đánh đòn hội chợ dù bố gã có
là con cán bộ cao cấp đi chẳng nữa . May cho gã cái tát
đau điếng làm gã tỉnh ra, nguội hẳn ngọn lửa đùng
đùng trong lòng , gã lắp bắp :
“ Anh xin
lỗi...anh xin lỗi...”
Cô gái
nghiêm giọng :
“ Mời anh
đi ngay cho...”
Gã dứt
khoát không đi, cứ ngồi lì trên ghế và bất ngờ gã
cất tiếng khóc tức tưởi :
“ Em
...tha...em tha cho anh...chẳng qua anh ...yêu em quá mà...”
Nước mắt
đàn ông là cái thứ chưa bao giờ cô gái được chứng
kiến, bởi vậy nó dập được lửa giận ngùn ngụt
trong lòng . Cô không đuổi gã nữa, ngược lại, cô còn
đưa khăn mặt cho gã :
“ Yêu gì
như kẻ cướp ngoài chợ ? “
Gã cố thu
người lại, nhũn nhặn và tỏ vẻ khổ
sở, ăn năn hối lỗi nhưng bên trong gã thầm
nghiến răng :” được rồi, được rồi, tao sẽ không
quên cái tát này, sẽ có lúc mày phải trả giá...”.
“ Anh
thề...anh thề từ nay tôn trọng em...nếu không giữ
lời thì...thì ô tô đâm chết anh...”- gã mếu máo.
Bộ dạng
của gã làm cô bật cười :
“ Người
như anh có xe tăng đâm cũng chẳng chết...”
Thế là cô
hết giận. Gã suy ra đàn bà chỉ thù ghét đàn ông khi
dửng dưng với họ thôi, còn mọi say đắm và thèm khát,
ngay cả khi biểu hiện nó bằng vũ lực chăng nữa
vẫn dễ dàng được các nàng bỏ qua. Nghĩ vậy rồi gã
yên tâm đóng vai con nai hiền khô, một chàng trai lớ ngớ
mới đặt chân vào tình trường sẵn sàng tuân theo mọi
bảo ban và dẫn dắt của cô gái mà anh ta si mê. Cô gái
được kích thích bởi vẻ quỵ luỵ và ngưỡng mộ của
gã, trở nên vui vẻ, bỏ qua hành vi sỗ sàng, ân cần
gắp cho gã những miếng ngon nhất. Gã lên giọng nịnh
nọt :
“ Thứ này
ở nhà anh cũng có nhưng sao ăn không ngon bằng ở đây,
em nấu giỏi thật đó...Ai cưới được em làm vợ hẳn
có phúc ba đời...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét