Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 55 )

                      

Ong Phó Giám đốc trao tận tay gã thư ký tập hồ sơ dày cộp không quên nháy mắt đầy ý nghĩa :

“ Lẹ lẹ lên nha…có gì ông điện tôi…”

Khách về, gã đóng chặt cửa phòng mở hồ sơ coi. Đúng như gã dự đoán, kèm đơn xin đầu tư  là bì thư  ghi tên , chức danh gã. Gã ngẩn ngơ bì thư có những 5 tờ một trăm đô la Mỹ , món tiền ra mắt lớn nhất từ trước nay. Gã đọc lướt hồ sơ giới thiệu Công ty về các lãnh vực hoạt động, khả năng tài chính, mạng lưới quốc tế…Một đối tác mạnh lắm đây. Nó sẽ đá Công ty trong nước khỏi vụ xây dựng siêu thị và chiếm đất trung tâm thị xã xây khách sạn 5 sao là cái chắc. Bởi vậy ngu gì mà chống lại . Gã cất 5 tờ bạc đô la vào túi, bật quẹt đốt bì thư  thành mớ than đen tống vào bàn cầu giật  nước mất tăm tích…

                                           *

                                         * *

Biệt thự ông Tám,  Giám đốc Sở Kế hoạch & đầu tư toạ lạc trên mảnh đất hai  ngàn mét vuông  ngày xưa là bùng binh bị ông chiếm thành khuôn viên nhà ông . Vốn có thời du học Liên xô nên khi có tiền cất nhà, ông chơi ngay một cái  “củ hành” đặt trên chóp nhà theo kiểu kiến trúc một thời nhan nhản ngoài miền Bắc đến độ đã có nhà kiến trúc sư phải kêu lên :” Em ơi, Hà Nội…chóp”.

Tuy nhiên cái “chóp” của ông Tám tại cái tỉnh lẻ tít mù miền đông Nam bộ này là của hiếm nên “bắt mắt” người qua đường gây cảm giác dinh thự sang trọng giống bên Châu Au. Chơi cái “chóp” chẳng giống ai sợ ngứa mắt các quan trên bởi  vậy ông Tám chỉ dám cho “đổ” 3 tấm, tức 3 tầng lầu không dám qua mặt anh Hai Chủ tịch , anh Sáu Bí thơ, nhà anh nào anh nấy đều chót vót 4, 5 tầng cả. Bù lại, nội thất anh Tám “chơi” toàn hàng xịn chính hiệu “Standard America” từ hệ thống đèn quạt, bếp núc tới trang thiết bị vệ sinh, riêng cái bồn tắm có máy tạo sóng trị giá tới cả chục ngàn đô la.

Toàn xài đồ hiện đại nhưng ông Tám vốn chí tình chí nghĩa, bởi thế những đồ Liên xô ông mang từ Bắc vào hồi sau tháng Tư năm 75 như chiếc quạt tai voi, cái nồi áp suất, cái tivi với màn hình có cái đuôi dài ngoẵng … ông nhất định không cho liệng sọt rác mà giành riêng hẳn một phòng trưng bày gọi là để nhớ lại một thời…bao cấp. Sách báo khuân từ Bắc vào cũng vậy, từ bộ Tư bản dày cộp , Toàn tập Lênin cho tới Sổ tay thiết kế, Giáo trình xây dựng…không bỏ đi cuốn nào và xếp ngăn nắp trong tủ sách đóng bằng gỗ quy đánh vẹc ni sáng loáng. Sách  xếp vào đó chẳng khác gì chôn trong quan tài  bởi lẽ từ khi vào đó, chưa một lần được  bất kỳ ai mở ra coi.

Tuy nhiên, đặt chân vào phòng khách nhà ông  Tám,  ta vẫn thấy bộ mặt “giới trí thức tỉnh lẻ”. Tivi màn hình tinh thể lỏng, dàn nghe nhạc Kenwood Mỹ sáng loáng chất lượng âm thanh surround tuyệt hảo làm khi “xuống sề” một câu vọng cổ hay tiếng nức nở than vãn một câu cải lương nghe thiệt đã cái “con nhĩ” . Ong khen vậy thôi chứ làm gì có thời gian xài tới nó, hàng ngày tan Sở các em út, các đối tác kéo ông đi chiêu đãi nhà hàng hoặc sinh nhật , thôi nôi…tới khuya xe mới đưa ông Tám về tới nhà leo ngay lên giường kéo bễ chứ thời gian đâu mà nghe nhạc ?

Tối hôm đó , gã thư ký ngồi chờ ở phòng khách, được bà  Tám chiêu đãi ly rượu tây và nguyên một đĩa DVD “Vầng trăng cổ nhạc”, ông  Tám vẫn chưa chịu về . Bà Tám phàn nàn :

“ Mấy ông Giám đốc Sở đều vậy đó chú. Tối nào cũng kéo nhau đi tới khuya mới về. Để chị thay dĩa mở em coi vở “ Dạ cổ hoài lang” nha…”

Gã thư ký hốt hoảng ;

“ Thôi thôi, thím cứ mở ti vi con coi chương trình “Từ nhà máy tới ruộng đồng” được rồi …”

“ Í trời ơi, cái đó mấy đứa bên đài tỉnh làm dở ẹc coi làm chi…Để chị mở cho nó hát cái đĩa này nghe mới sướng …”

Nói rồi bà Tám mở đĩa cải lương “Cây sầu riêng trổ bông” làm gã thư ký đành nhăn cả mặt lại khen hay. Bà Tám là cháu ngoại  đồng chí gì ngày xưa có chân trong xứ uỷ Nam kỳ , bởi vậy hàng năm nhằm ngày thành lập Đảng đều có xe tỉnh uỷ tới đưa đi dự chiêu đãi, nhận quà. Cũng vì lý lịch bà cơ bản vậy nên ông Tám đi tập kết trở về quyết định xin cưới ngay cho dù bà hơn ông tới 2 tuổi , văn hoá lớp 2, nhan sắc đã không đẹp lại còn rỗ tổ ong . Bà Tám khác các “phu nhân “ trong tỉnh ở chỗ không ham trang trại , đất cát, tài khoản gửi nước ngoài, với mức sống như hiện nay với bà đã vượt quá tưởng tượng rồi, ngày xưa làm giao liên đưa khách ra vào chiến khu D cô có ngờ đâu  mai sau một bước lên bà . Những tưởng khi đánh cho “ Mỹ cút, Nguỵ nhào” rồi thì giỏi lắm có được cái xe đạp, ngày ngày đạp đi bán hàng tạp hoá trên chợ là tột đỉnh mơ ước , vậy mà bây giờ…nhà lầu , xe hơi, du lịch nước ngoài, một bước lên bà, thật công ơn của Đảng kể sao cho xiết ?

Giờ bà chỉ còn mong đưa cậu hai đi du học Mỹ, cô út  học xong lớp 12 rồi đi làm Công ty nước ngoài, lấy chồng Giám đốc là mãn nguyện lắm rồi. Còn đức ông chồng làm đến cái chức Giám đốc Sở kế hoạch & đầu tư  là đã quá sức ổng , chẳng còn mong gì leo cao hơn tới chức Phó Chủ tịch, Chủ tịch tỉnh cho dù ông còn cả mười lăm năm nữa mới hưu . Ba cái ghế quan đầu  tỉnh, í trời ơi, uýnh nhau sứt đầu mẻ trán,  có khi táng mạng mới giành được chứ đâu phải dễ. Thôi thôi cứ tà tà cái Giám đốc Sở đầu tư & kế hoạch bổng lộc cũng chán ra rồi.

Gã thư ký đã uống cạn ly rượu, bà Tám lại đặc cách rót ly nữa, vậy đã vượt tiêu chuẩn theo quy định của ông Tám. Làm công tác đầu tư & quy hoạch lâu  ngày nên cái máu chi li , tỉ mẩn đã nhiễm vào máu . Ong quy định cho bà khách thường đến xin xỏ, nhờ cậy thì chỉ mời ly đá lạnh, khách cấp dưới tới thăm hỏi, quà cáp thì mời nước ngọt đóng chai, khách cấp Sở thì mời bia lon ướp lạnh, khách cấp tỉnh không kể bên uỷ ban hay bên tỉnh uỷ đều được mời một ly rượu tây.

Gã thư ký ông Chủ tịch tỉnh đương nhiên được rượu tây nhưng không quá một ly. Gã không rõ quy định đó, uống hết ly thứ hai rồi lại tỉnh bơ với tay rót ly nữa làm bà Tám giật thót người. Cái thằng này uống rượu tây mà cứ dốc cả ly vào họng làm cứ như uống nước ngọt . Mà kể cũng kỳ thiệt, chủ nhà chưa kịp rót mời đã tự tiện rót uống . Không lẽ cất tủ lạnh coi kỳ quá. Í trời ơi, nó lại uống ly nữa kìa. Cứ cái đà này không khéo nó chơi luôn hết  chai thì lát nữa ông về bà chết với ông. Bà vội vàng mở tủ lạnh rót ra ly nước đá :

“ Chữa lửa đã nè…uống liên tục vậy không chữa lửa là nóng chết người đó nghen…”

Gã thư ký gạt đi :

“ Khỏi,  khỏi …rượu ngon thế này uống  nước lạnh vào phí rượu …”

Nói rồi gã lại rót luôn ly nữa làm bà Tám trợn tròn mắt. Bả đã chơi sang mang cả chai rượu tây ra đãi thì uống cho sang luôn. Gã thư ký khoái chí nhìn vẻ mặt bà Tám tái xám, run bần bật mỗi lần gã với tay rót rượu và tợp cái luôn cả ly. Cứ cái đà này chắc bà Tám xỉu quá. May thay, có tiếng xe đỗ ngoài cổng, tiếng khoá loảng xoảng và ông Tám bước vào . Nhìn thấy gã thư ký Chủ tịch tỉnh, ông Tám hiểu ngay có chuyện gì nhưng vẫn tảng lờ :

“ Có chuyện gì mà ghé tối vậy mày ? Ong Chủ tịch cho gọi tao hả ?”

“ Dạ không …ông Chủ tịch đang đi công tác…con muốn sang hỏi chú chút việc …”

“ Lại quy hoạch đất phải không ? Uống cái đã, bà không lấy rượu ra đây tôi mời nó uống cho vui ?”

Bà Tám vội vàng :

“ Rồi, uống rồi, chờ ông từ tối đã uống gần hết chai rồi…”

Nhìn bộ mặt vợ, ông Tám bật cười :

“ Lấy uống nữa, bà không biết thư ký của Chủ tịch tỉnh là “siêu Sở”, “siêu Giám đốc “ đấy nha…quyền còn lớn hơn cả Giám đốc Sở nữa kìa…”

Gã thư ký vội vàng :

“ Chú cứ nói vậy. Thôi cháu không uống nữa, cháu chỉ muốn hỏi chú cái vụ Công ty Mai SP xin đầu tư xây “khách sạn năm sao “ không qua chú mà lại đưa thẳng sang văn phòng Chủ tịch tỉnh ?”

 Ong Tám cầm chiếc khăn lạnh vợ đưa lau mặt cho tỉnh táo rồi mới quay sang gã thư ký :

“ Mày  có biết bà Phạm Sương Mai, Giám đốc Công ty Mai SP là ai không đã ? Ngày xưa bả làm trong Ban kinh tài thành uỷ Sàigòn đó, cơ sở của đồng chí Sáu Quan đó. Tao ngờ rằng bả giả vờ vượt biên để làm kinh tế cho Đảng đó thôi. Bởi vậy mới có giấy giới thiệu viết tay của đồng chí Sáu chớ. Lẽ ra bả cứ nộp hồ sơ ở chỗ tao là xong rồi, ngặt vì lô đất  Khu trung tâm trước cửa Bưu điện  đã ký tắt cho Công ty Vina Max xây dựng siêu thị rồi tao không thể thu hồi giao cho bả được nữa. Giờ chỉ có ông Chủ tịch hạ bút ký thì tao mới có lý do chuyển đổi đối tác. Bởi thế tao đã bày cho bả chạy sang đó, mày hiểu chưa ?”

Gã thư ký gật gật :

“ Hèn gì bả cầm hồ sơ thẳng tới chỗ cháu và nói bên Sở đầu tư & quy hoạch chỉ sang …”

Ông Tám vội la lên :

“ Ay chớ…chớ  có nói vậy. Tao đã dặn bả rồi, sao còn  “vạch áo cho người coi lưng” vậy ? Mày cứ đưa anh Hai ký rồi chuyển sang đây tao cấp giấy phép cho bả …

Gã thư ký nhăn nhó :

“ Cháu sợ chú Hai không chịu ký…”

Ông Tám cười nhoẻn :

“ Mày cứ gỉ tai anh Hai  bà Mai sẽ chơi đẹp là anh Hai ký liền …”

“ Cụ thể bao nhiêu hả chú ?”

Ong Tám lại cười :

“ Sao mày chắc lép quá vậy ? Xong việc , anh Hai sẽ được mở một tài khoản ở Ngân hàng Canada không dưới 20 ngàn đô. Còn mày cũng có phần. Mà tao chắc bả  bo mày rồi  ?”

Gã thư ký đỏ bừng mặt , chối phăng :

“ Đâu có gì đâu, bả chỉ nộp có cặp hồ sơ thôi mà chú …”

Ong Giám đốc Sở cười đểu :

“ Mày cứ mở hồ sơ ra coi, thế nào cũng có bì thư trong đó…”

Gã thư ký sáng mắt lên. Vậy đã có sự toa rập của Sở đầu tư & quy hoạch rồi, vụ này ngon ăn đây, ông Chủ tịch tỉnh ngại gì nữa mà không ký. Buổi tối, gã thư ký trình bày rõ đầu đuôi cho ông Chủ tịch nghe, rồi hạ một câu :

“ Vụ này chú sẽ có ít nhất 20 ngàn đô la…”

Ông Chủ tịch thoáng nhìn ra cửa phòng :

 “ Mày nghe đâu ra vậy mày ?  Sao ngon như  ăn kẹo vậy mày ?”

“ Chú Tám bên đầu tư nói riêng con biết mà, bà Phạm Sương Mai , Giám đốc Công ty này   ngày xưa vượt biên sang Canada làm kinh tế cho Đảng phòng hờ đa nguyên đó chú. Bà có nhiệm vụ xây dựng kinh phí dự phòng cho Đảng hoạt động trong thời kỳ hậu độc Đảng nếu xảy ra, rút kinh nghiệm các Đảng anh em ở các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Au mà…”

Ong Chủ tịch cau mặt :

“ Mày nói chuyện tào lao gì vậy mày ?”

Gã thư ký gân cổ cãi :

“ Con nói thiệt đó chú Hai, Đảng ta bao giờ cũng nhìn xa trông rộng mà…”

“ Thì Ban quản trị tài chánh của tỉnh uỷ cũng mở khách sạn  nhà hàng , kinh doanh nhà in đấy thôi, có gì lạ đâu…”

“ Không, vụ này khác, vụ này đâu có công khai, bởi vậy bà Phạm Sương Mai  có cả giấy giới thiệu viết tay của đồng chí Sáu Quan đó.Thôi chú ký đi…”

Ong Chủ tịch ngần ngại. Đất đã giao cho bên Vina Max xây siêu thị giờ hồi lại giao cho mẹ Việt kiều này rồi sẽ kiện cáo , rắc rối . Kể ra 20 ngàn đô cũng khá, nhưng phải coi kỹ có êm không đã. Ong cầm bút lại đặt xuống :

“ Được rồi, nếu làm kinh tế cho Đảng thì tao phải ký thôi…Nhưng để mai tao hỏi lại thằng Tám bên Sở đầu tư & quy hoạch đã…”

                 (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét