Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU (KỲ 59 )

Lão thư ký nghĩ rất nhanh, giờ cứ bỏ ra 3 ngàn đô la, mang phắt con bé Gái trốn biệt lên Đà Lạt sung sướng vài ngày rồi quay về ra giá với ông bà Chủ tịch, quát lên chục ngàn đô la cũng phải chịu . Nghĩ vậy gã nói ngay :
“ Ong theo tôi về nhà lấy tiền cùng đi tới chỗ con bé ?  Thì ông đã bảo tiền trao cháo múc . Được không ?…”
Vẻ cầu xin tha thiết của gã thư ký làm lão Thuộc bật cười :
“ Này tớ hỏi thật nhá, con bé Gái nó có cái đéo gì mà hễ nghe nói tới  hai thầy trò cậu cứ cuống cuồng giỏ rãi ra ? Dễ chừng lồn nó mạ vàng à ?”
Gã thư ký nhảy lên :
“ Oi trời ôi, tại ông chưa thử đó thôi, ông cứ nắm vào tay nó thôi cũng đủ run bắn lên rồi, mà một khi ông đã ngủ với nó rồi là phê không khác gì chơi cần sa…”
Lão Thuộc bĩu môi :
“ Cậu nói thế nào ấy chứ ? Thời bây giờ thiếu gì con gái, mà đứa nào chẳng giống đứa nào …”
“ Ong nói vậy chứng tỏ ông chẳng biết chó gì ,  đàn bà nó lạ lắm kìa, có đứa mình hôn nó mà miệng cứ nhạt thếch đi, chỉ muốn đẩy nó ra, có đứa ngược lại , chỉ mới ngửi cái hơi nó thôi đã bủn rủn cả người …”
Lão Thuộc nghĩ bụng chắc con bé có cái hơi gì đó đặc biệt lắm nên  gã này mới mê mệt vậy. Tất nhiên không đời nào lão nộp nó cho gã và vợ chồng ông Chủ tịch nhưng có cơ hội tống tiền cũng không bỏ qua. Lão nói :
“ Về con bé Gái thì …tao chưa tìm ra…chỉ mới tìm thấy một thứ rất quan trọng với ông Chủ tịch….”
Thằng thư ký lộ rõ vẻ thất vọng :
“ Chưa tìm ra à ? Vậy thì còn nước mẹ gì . Mà ông mới tìm thấy cái gì quan trọng với ông Chủ tịch tỉnh vậy ?”
“ Cuộn băng thằng nhà báo Bút Thọc ghi âm tiếng nói con bé Gái tố cáo ông Chủ tịch “bú ti” nó…”
Gã thư ký nhảy lên :
“ Con bé nó đưa ông à ? Vậy ông đã gặp nó rồi? Nó đang ở đâu ?”
Lão Thuộc chối phắt :
“ Không không, tao đâu có gặp, nó chỉ nhờ người mang tới…”
“ Dạm bán, nó định bán cho ai ?”
“ Ai trả nhiều tiền thì  bán …”
Gã thư ký ngẩn người, vậy lão Thuộc đã gặp con bé rồi bày cách cho nó tống tiền ông Chủ tịch đây. Nguy hiểm thật, lão này mà biết được chuyện đấu đá trong nội bộ tỉnh uỷ với uỷ ban rồi  đem gạ bán cuốn băng này cho lão Mười Vẻ, Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ thì thật nguy to cho ông Chủ tịch. Tuy nhiên gã không thấy lo mà lại mừng rơn vì lại vớ được cơ hội moi tiền vợ chồng thủ trưởng. Gã dè dặt :
“ Nó đòi bao nhiêu ?”
“Giá gốc 3 ngàn đô chẵn còn phần của cậu cứ tuỳ nghi đội giá lên…”
Gã thư ký cau mặt, gã không quen cái lối làm ăn trần trùi trụi, toạc móng heo thế, ở văn phòng uỷ ban mọi công việc lắt léo, quanh co, vờ vịt hơn nhiều, tinh ý lắm mới hiểu được cái cốt lõi của sự việc chứ không trắng phớ ra thế . Nhưng thôi cũng được, dính dáng tới xã hội đen phải vậy chứ biết sao. Lão Thuộc móc túi lấy ra băng ghi âm ấn vào tay gã thư ký :
“ Đây là bản sao, cậu cứ về mở cho ông Chủ tịch nghe đi , nếu đồng ý giao tiền tớ sẽ đưa bản chính, còn không tớ tìm bán cho …mối khác….”
Gã thư ký nhét cuốn băng vào cặp, mặt bần thần :
“ Vậy chừng nào tôi được gặp con bé Gái ?”
Lão Thuộc phì cười :
“ Tớ e rằng còn lâu lắm đó, cậu quên nó đi thì hơn, đời thiếu gì con đẹp hơn nó , kiếm con khác lại chẳng hơn à ?”
Gã thư ký lắc đầu :
“ Nom mã ngoài ông yêng hùng vậy mà bên trong lại hoá ra anh gà sống thiến….”
Lão Thuộc không đếm xỉa tới câu nói “xúc phạm “ của gã thư ký, lão cười  ha hả giương mắt nhìn gã này đi vào trong dinh ông Chủ tịch. Đi qua phòng khách, gã bất chợt bị cô tiểu thư Kim Anh đang ngồi ở  xa lông giữ ngay lại :
“ Anh đi đâu vội vậy ? Ngồi xuống tôi hỏi đã…”
“ Ba cô đang chờ , chẳng hiểu chuyện gì ông gọi gấp quá vậy ?”
Cô tiểu thư nhìn gã thư ký từ đầu đến chân, thằng cha này chắc không có xương sống, trước mặt ông chủ tịch lúc nào cũng lom khom như bà già còng . Loại “có biệt tài bưng bê” thật đáng ghét . Cô gắt :
“ Anh cứ ngồi đấy đã, ba tôi muốn hỏi chuyện bà già đón thầy cúng về om sòm cả nhà đấy mà, có chuyện gì đâu phải kêu anh tới ?”
Hoá ra thế, gã thư ký thở phào, đã vậy làm gì phải vội, gã ngồi xuống ghế xa lông cố rặn ra nụ cười vui vẻ :
“ Vậy cô Kim Anh cần gì tôi nào ?”
“ Tôi muốn đi chơi Phú Quốc…”
“ Í trời ơi tưởng gì , quá dễ…”
“ Vậy mà ba tôi cứ khăng khăng không cho đi mới chết chớ. Ổng nói con gái lớn , cứ ở nhà chờ đi lấy chồng, í mèn ôi, bộ tôi đang tù hả ?”
“ Tù như cô ai chẳng ham, có điều nếu ba cô đã cấm thì đi sao được ?”
“ Vậy tôi mới phải nhờ anh, anh vừa thân cận lại vừa là trợ thủ đắc lực của ba, anh nói gì ba chẳng nghe, anh chỉ nói với ba tôi một câu là tôi được đi liền…”
Gã thư ký lắc lia lịa :
“ Khó lắm khó lắm…ba cô đã quyết vậy có trời không buộc được  ổng đổi ý trừ ra có lý do đặc biệt  …”
Cô tiểu thư vội vàng :
“Vậy anh tạo ra lý do đi…”
Gã thư ký tròn cả mắt. Cái con nhỏ này cũng chẳng khác gì mẹ nó, cũng coi ông Chủ tịch chẳng ra cái kí lô gì, khi cần nó vẫn lừa cả bố nó như thường .
Gã lắc đầu :
“ Khó lắm…cô vừa mới bỏ học đi Vũng Tàu cả tháng, giờ lại đi Phú Quốc vậy  học hành  sao ?”
Kim Anh bĩu môi :
“ Cần gì học…không đi học thày vẫn cho điểm như thường…”
Gã thư ký như chợt nhớ ra :
“ Ừ nhỉ…con gái Chủ tịch tỉnh  đến bố thằng  Giám đốc Sở Giáo dục  cũng không dám đuổi học …”
“ Thì chú Ut bên đó đã dặn rồi, lâu lâu tới lớp gọi là cho có vậy thôi, bài vở thày cô đã lo hết cho rồi…”
ĐM, chơi vầy thì hết số rồi, thảo nào cử nhân kỹ sư ra trường lúc vào việc cứ ngơ ngơ ngác ngác như bò đeo đài. Cả cái nước này có bao nhiêu “ con ông cháu cha”, bao nhiêu “con anh Sáu, cháu anh Ba” ra trường bằng tấm bằng thiệt và kiến thức rởm để rồi chễm chệ ngồi những chiếc ghế cao chót vót của bộ máy Nhà nước ? Thảo nào mà thanh tra đụng đâu cũng thấy quy hoạch bát nháo, công trình kém chất lượng, tiền bạc mất hút. Cái con Kim Anh này học hành ba chớp ba nháng mai kia cũng vào đại  học, cũng bằng cấp này nọ, cũng chiếm một chỗ ngồi béo bở tha hồ đục khoét. Gã thư ký cứ đực mặt ra suy nghĩ làm Kim Anh sốt ruột :
“ Thế nào ? Đã tìm ra lý do gì lừa được ông Chủ tịch chưa ?”
“ Nhưng cô đi Phú Quốc với ai ngoài đó ?”
“ Đi với con Tuyết Nhi, con gái chú  Ba , Giám đốc  Sở công an chứ với ai ?”
Gã thư ký lè lưỡi :
“ Í trời ơi, thảo hèn ba cô không cho đi là phải rồi. Con nhỏ này quậy nổi tiếng, cô cứ dính dấp với nó là có ngày dính ma tuý …”
“ Dính ma tuý thì chơi luôn, ba má thiếu gì tiền mà phải lo …”
“ Ay chớ…ấy chớ, cô mà sa vào ma tuý là tan nát đời hoa đó…”
Cô Kim Anh cười rinh rích :
“ Anh nói năng cũng văn nghệ quá ta. Vậy mà xưa nay tôi cứ tưởng anh chỉ biết làm văn báo cáo …”
ĐM, tao không viết báo cáo thì bố con nhà mày lấy đâu ra mà sống sung sướng , phè phỡn , gã thư ký thâm tín ruột gan nhưng vẫn cười xoà :
“ Viết  diễn văn với báo cáo mãi lâu lâu cũng phải ”văn nghệ” chút chớ. Tôi còn làm cả thơ nữa kìa…”
Cô tiểu thư cười rũ :
“ Anh làm thơ “di dời giải toả “ à ? Hay thơ “xoá đói giảm nghèo”, “ chuyển đổi cơ cấu cây trồng”?”
Gã thư ký đỏ mặt :
“ Vậy cô tưởng tôi không biết làm thơ  à…thơ tôi cũng mùi mẫn phải biết , tôi đọc cô nghe này…”
Kim Anh vội vàng :
“ Thôi thôi, anh dành đọc cho…ba tôi nghe, đọc báo cáo hoài ổng cũng cần “văn nghệ” chút đỉnh chớ .”
Gã thư ký cụt hứng , nổi cáu :
“ Ba cô thì cần chó gì thơ với thẩn, ông chỉ cần “bú ti” con bé Gái thôi à….”
Cô tiểu thư ngạc nhiên, chưa bao giờ gã thư  ký dám buông lời láo lếu, phạm thượng về ông Chủ tịch đến thế, chắc gã đã ngửi thấy chuyện gì đó làm ông có thể bị mất ghế trong khoá tới. Cô ra vẻ tò mò :
“ Tôi thấy cũng kỳ, một người như ba tôi sao lại thích con bé người làm dơ dáy như vầy ha ?”
“ Ngay đến tao cũng còn thèm rỏ rãi huống chi ba mày” – gã thư ký nghĩ vậy nhưng miệng lại bảo :
“ Cả tôi cũng thấy lạ nữa, bao nhiêu cô xinh đẹp ngoài quán karaoke ông đều gạt ra hết , vậy lại kết con bé Gái mới lạ chớ ?”
                          (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét