Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 62 )

   


Ay thế rồi một buổi trưa, gã du kích phản bội khai báo sao đó, cơ quan tỉnh uỷ nằm triền đồi tuốt trong rừng cao su bị cả một đại đội Mỹ nhảy dù bao vây. Lúc đó bà vừa bưng cơm lên lán cho ông thì tiếng kẻng báo động , chưa kịp trấn tĩnh bốn phía đạn đã inh tai. Ong lệnh cho bà “thực hiện phương án 2” tức chạy ngay về bếp cùng chị em cấp dưỡng cầm súng chống càn, còn ông lao ra  rừng tới hầm cá nhân của riêng ông. Bà chạy được một quãng ngước lên thấy Mỹ nhảy dù đông như ruồi , sợ quá vội vàng quay lại, chạy theo ông rồi cuống quá cứ ôm chặt lấy ông.

Theo nguyên tắc nội vụ, hầm thủ trưởng tuyệt mật chỉ ông với phụ trách cảnh vệ biết . Nhưng gấp quá, bà lại cứ bám riết, ông đành bật nắp hầm cho bà cùng xuống . Chiếc hầm đào cho một người nay phải chứa tới hai nên ông đành để bà áp chặt vào ông.

Oi cha mẹ ôi, giá ngày thường được cọ xát vầy sướng bằng tiên, đằng này súng trên đầu cứ nổ đùng đùng, tiếng giày đinh, tiếng Mỹ xì xồ tưởng nắp hầm sắp bật tung và một tràng đạn liên thanh sẽ lia xuống. Cái chết gần kề làm ông quên phứt thân hình bốc lửa của bà đang đeo bên ông. Còn bà lúc này hồn vía lên mây , và rồi bất ngờ, ba thứ duy tâm nhảm nhí tưởng chôn chặt trong bà ngờ đâu vẫn còn nguyên đó,  bà bỗng vọt miệng khấn khứa :

” Nam mô a di đà Phật …nam mô a di đà Phật…cứu khổ cứu nạn Quan thế âm bồ tát…”.

Ong trợn tròn mắt. Í trời ơi, tưởng đã qua lớp bồi dưỡng đảng viên, bao nhiêu thứ kinh kệ nhảm nhí đã xoá sạch, ngờ đâu còn lầu lầu . Ong tin gì thần Phật nhưng sợ bà cứ lẩm bẩm vậy nhỡ lọt tai thằng Mỹ nó khui hầm ra nguy to, bởi vậy ông thì thào :

“ Tôi yêu cầu đồng chí không được mê tín dị đoan, ngừng ngay khấn Phật tập trung theo dõi tình hình địch .”    

Cứ tưởng bà thực hiện ngay ý kiến chỉ đạo , nào ngờ bà trừng mắt, gằn giọng :

“ Ong im cái mồm đi cho tôi khấn Phật …”

Rồi bà cứ lầm rầm cầu chư thần chư Phật linh thiêng đuổi thằng Mỹ đi chỗ khác cho bà giữ được mạng sống. Bất chợt ông lạnh toát cả người, có tiếng giày đinh lạo xạo và tiếng cuốc đào lục cục ngay trên đầu . Ong giơ tay bịt miệng bà, quát khẽ :

“ ĐM…thần Phật đâu ra, có thằng Mỹ ngay trên đầu thì có, im cái miệng không chết giờ…”

Bà vùng ra khỏi ông, miệng cuống quít :

“ Con cắn rơm cắn cỏ lậy chư thần chư Phật…thần thông quảng đại làm cho bọn Mỹ có mắt như mù có tai như điếc, rút đi nơi khác cho con được an toàn…”.

Rồi nghe tiếng ông chửi lầu bầu bà vội vàng :

“ Con cúi lậy tứ phương tám hướng xin thần Phật tha tội báng bổ cho thằng Bí thư đảng bộ này…chắc nó nuốt phải rắn nước nên nói năng hỗn láo vầy…”

 Thế rồi lần đó, hoặc do bà thành tâm cầu khẩn, động tới tai chư thần chư Phật hoặc vì chuyện gì đó, đám lính Mỹ không phát hiện ra hầm bí mật, mãi hôm sau, cầm chắc Mỹ rút hết, ông mới đội hầm leo lên hô lớn :

“ Toàn đơn vị tập hợp…quyết hy sinh chiến đấu tới giọt máu cuối cùng…”

Có tiếng cười hô hố vang lên bên tai :

“ Thằng Mỹ nó rút từ tám đời nào rồi thủ trưởng ơi…”

Ong ngẩn ra quê quá, hoá ra mọi người đã ra khỏi hầm từ lâu, đang thu dọn chiến trường . Ong vội chữa thẹn quát giao liên :

“ Báo ngay các đồng chí cấp uỷ tập trung hội ý khẩn cấp…”

Ban chấp hành Đảng uỷ hội ý xong, buổi tối, đến lượt cơ quan họp toàn thể . Ong ghé tai bà dặn thầm :

“ Nhớ đừng lộ ai biết chuyện cô đọc kinh, khấn Phật đấy nha…”

Bà vênh mặt :

“ Anh đã thấy đọc kinh tác dụng chưa?  Lúc đó tôi không cầu Phật ấy à ? Mỹ nó lôi cổ cả anh lẫn tôi lên cho ăn đạn rồi…”

Ông cau mày :

“ Thần Phật đâu ra , chẳng qua là do mình anh dũng chiến đấu, bám trụ quyết liệt nên Mỹ phải rút thôi. Cô là đảng viên còn thời kỳ dự bị mà cứ phát biểu lung tung vậy biết bao giờ mới được chi bộ xét lên chính thức ?”

Ông đã đưa cả đảng ra doạ thì thôi rồi , cố nội đứa nào dám cãi. Năm đó tổng kết trận chống càn thắng lợi, ông thay mặt đảng uỷ cơ quan tuyên dương bà có tinh thần dũng cảm chiến đấu, địch bao vây bắn phá ác liệt mà vẫn anh dũng, mưu trí bám trụ, một tấc không đi một ly không rời, xứng đáng là người đảng viên trẻ mới đứng vào hàng ngũ của đảng. Rồi ông lại thay mặt Đảng uỷ tuyên bố rút ngắn thời kỳ dự bị cho bà, chuyển ngay thành đảng viên chính thức và tự tay ông trao cho bà bằng khen của Bộ chỉ huy miền. Mấy hôm sau, vào giữa đêm khuya ông lại mò xuống lán nhà bếp và chui vô mùng của bà. Ông cười rinh rích :

“ May thiệt may, bữa đó thằng Mỹ tìm được ra hầm bí mật thì lúc này xanh cỏ rồi. Mà lạ thiệt cái lúc đó nó đã đạp giày lên nắp hầm  còn bỏ đi mới kỳ …”

Bà bĩu môi :

“ Cũng là do em khấn Phật  làm mù mắt thằng Mỹ mới không tìm ra đấy thôi, nếu không , chết rục xương rồi. Đã vậy còn lên giọng lãnh đạo cấm  đọc kinh nữa chớ .”

“ Chứ lại không ? Không cấm quen miệng đọc có ngày nó đưa ra chi bộ cảnh cáo, kỷ luật …”

“ Kỷ luật à ? Thì em kỷ luật anh trước đã nè…”

Nói rồi bà đẩy bật ông ra khỏi mùng. Ong trèo tót trở lại, nghiêm giọng :

“ Cấp dưới  mà đòi kỷ luật cấp trên ? Ý thức tổ chức để đâu, phải trên ra trên dưới ra dưới chớ ?”

Ong nói thành thực mà bà lại hiểu khác đi, cười ré :

“ Í mèn ơi, như vầy là trên ra trên dưới ra dưới đó hả ?”

Oi chao ôi, vào cái thời kỳ hào hùng chống Mỹ cứu nước đó, ông cũng còn vơ vét được đôi chút sung sướng trên cái cơ thể bà còn săn chắc, rừng rực như bếp lửa nhà ăn tập thể. Chứ còn bây giờ, cứ mỗi đêm leo lên giường , bà lại cầm tay ông rờ rẫm người bà làm ông nhắm mắt nhắm mũi, sởn gai ốc cứ như chạm vào cái bèo nhèo của da thịt con cá chết.

Bà cũng thừa hiểu ông chẳng sung sướng gì mỗi khi bà buộc ông thực hiện nghĩa vụ làm chồng đó nên nhiều lần bà tắc lưỡi tha cho ông trốn vào giấc ngủ. Những lúc đó bà cứ nằm tênh hênh trên giường, hai mắt  mở trừng trừng, cố dỗ giấc ngủ chẳng được, trong người  bổi hổi bồi hồi, đầu óc cứ rối bời bời, lăn qua lật  lại mãi hai con mắt vẫn chong chong, đã thế ông chồng nằm bên còn ngáy pho pho. Có lần bà nổi bực , đập ông dậy làm ông mắt nhắm mắt mở hoảng hốt :

“ Chuyện gì ? Chuyện gì vậy ?”

Bà tức ói máu, vợ chồng nằm trên giường còn việc gì quan trọng hơn việc đó, sao lại có thằng cha ngu đến vậy, bà lên giọng doạ:

“ Có thằng phản động tính chui vào phá hoại nội  bộ kìa …”

Ong hoảng hồn, ngồi nhỏm ngay dậy :

“ Vậy để tôi gọi điện cho Giám đốc công an bắt nó  …”

Bà nắm lấy tay ông đặt vào “ chỗ đó” của bà, cười hí hí :

“ Nó chui vào trong này này, ông có bắt thì bắt sao lại sai thằng khác ?”

Ong chợt hiểu ra, thở đánh sượt :

“ Í trời ơi, giữa đêm đang ngủ ngon bà cứ nói cái chuyện tào lao không à ?”

Bà nổi cáu :

“ Tào lao ? Chuyện hạnh phúc vợ chồng mà ông bảo tào lao, thôi thôi rụng hết răng không xơi được thì nhả ra nhường cho thằng  khác nhá ?”

Ong Chủ tịch điếng cả người, í trời ơi, cái con xú phụ này thật coi chồng  không còn ra cái ve chai gì hết, phải giết, ông phải giết . Một sức mạnh của lòng căm thù không thua gì căm thù đế quốc Mỹ ngày xưa đưa ông chồm lên người bà tính bóp cổ chẳng ngờ vòng tay của bà như cái cùm sắt ghì chặt lấy người ông cứng ngắc, không sao cục cựa. Chân tay ông như bị trói chặt, đành cứ để mặc bà ghì xiết, vầy vò khiến ông như chiếc áo bị  giặt  cho tới  khi ông dãy dãy, người ngay đơ bà mới đẩy ông nằm phịch xuống giường  như thể khẩu  mía bà hút hết nước ngọt quăng đi cái  phần bã vậy.

Tuy nhiên tối nay thấy ông uống rượu Minh Mạng, bà lại hiểu khác đi,  bà tưởng ông làm cái việc  “nạp pin” đó  không phải để đi mát mẻ ở đâu mà chính  là giành cho bà,  bà bỗng tan cơn bực, cười toe toét :

“ Thôi xong rồi, tối nay tụi nó cúng kiếng xong cả rồi, ông khỏi lo, mà này, ông uống thứ rượu đó không thấy tác dụng để tôi kiếm cho ông loại rượu khác, gân hươu, mật gấu với cả chục cặp bạc đạn nữa thì í trời ơi…mùa xuân trở lại, mùa xuân trở lại…”

Ong cau mày :

“ Bạc đạn là cái đồ quỷ gì, ai dám ngâm cái đó vào rượu ?”

Bà lôi tay ông cười rinh rích :

“ Là cái ngọc dương con dê, mấy thằng bán rượu nói vậy . Ong uống cái thứ  này tôi…tôi cấp giấy khen cho ông liền…”

Đêm  đó ông Chủ tịch bị vợ quăng quật mệt phờ cả người, sáng ra vẫn phải dậy tới cơ quan để chủ trì cuộc họp giao ban hàng tuần giữa các ban, ngành, đoàn thể trong tỉnh. Như mọi lần, mỗi ông cán bộ đầu ngành phát biểu chừng 10 phút xoay quanh thành tích tuần rồi, những khó khăn, thuận lợi và những quyết tâm, cuộc họp kéo dài lối chừng tiếng rưỡi đồng hồ là kết thúc. Sáng nay, cuối buổi họp, ông Chủ tịch đã mệt đừ cả người,  chỉ mong chóng xong còn ngả cái lưng bù lại  mệt nhọc đêm qua . Không may , vừa định tuyên bố giải tán cuộc họp bất ngờ ông  Trưởng phòng cảnh sát giao thông mặt mày tái mét chạy vào :

“ Nguy to rồi chú Hai ơi…dưới xã Tràm Ruông lái xe chở đất vừa cán chết một con bé nữ sinh lớp 7…”

Ong Chủ tịch cau mày :

“ Lái xe gây tai nạn thì có gì  phải cuống quít vậy …”

“ Nhưng dân  nó vừa đưa đám bà bầu mới chết vì xe đâm lúc trưa thì hai giờ sau lại tới vụ  con bé này . Oi chui choa…ruột gan xổ ra một đống …”

“ Thì tụi bây cứ làm biên bản lưu hồ sơ chứ có gì đâu ?”

“ Nhưng dân nó bức xúc quá xúm vào đánh thằng lái xe te tua ra rồi…”

“ Thì kêu bọn 113 tới giải vây  rồi đưa nó vô đồn công an…”

“ Muộn rồi chú Hai ơi, thằng đó bị dân đánh chết rồi…”

                                        (còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét