Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Yêu thời đồ đểu

Nhà văn Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU ( KỲ 61 )

                                               


“ Thêm cho nó ba triệu nữa thành tám triệu ?”

Gã thư ký nhét băng ghi âm vào cặp :

“ Nó chẳng chịu đâu chú ơi…”

“ Thôi tròn chục triệu , chục triệu với nó cả đời không dám mơ …”

Gã thư ký tròn xoe mắt nhìn ông Chủ tịch tỉnh. Số tiền trong các tài khoản bí mật của ông phải lên tới con số vài trăm ngàn đô la vậy mà lại mang mạng sống của mình ra mặc cả có vài triệu đồng tiền Việt tính ra có năm trăm đô la Mỹ. Mà chẳng riêng gì ông, loại cán bộ VIP như ông cũng thế cả thôi.

Sau thời bao cấp, sang thời mở cửa không đầy chục năm đã sinh sôi một loại người quá nhiều quyền lực trong tay đến không biết sợ là gì , quá nhiều tiền bạc tới mức không biết tiêu thế nào cho hết , nếu cứ  mỗi đêm là một “nhất dạ đế vương” thì cha truyền con nối đến đời cháu vẫn chưa phá hết được tiền. Vậy mà ngày đêm VIP vẫn đau đáu lo sao có nhiều quyền hơn để có kiếm nhiều tiền hơn nữa. Và rồi VIP sẽ làm gì với cả triệu đô la ăn cắp trong khi VIP cũng chỉ có một tấm thân ngự trên chiếc xe ô tô trị giá bằng cả chục ngàn con trâu, cũng chỉ có duy nhất một cái bao tử tiêu hoá nem công chả phượng và cũng chỉ có 3 vạn sáu ngàn ngày trên cõi dương gian này như bất cứ  thằng dân đen nào ?

Giống con bạc khát nước, lao trối chết vào cuộc đỏ đen dù có thắng cả núi tiền, các VIP  cũng không bao giờ thối lui trong các cuộc đấu đá mưu bá đồ vương và dường như có chung một đức tính là tiền vô thì rào rạt như nước sông Hồng, tiền ra lại thánh thót như giọt mưa thu.

“ Mày nghĩ gì đực mặt vậy ? Chục triệu được chưa ?”

Ong Chủ tich rốt cuộc cũng lên tiếng. Ong hiểu trong các cuộc mặc cả , kẻ nào cân não vững  kẻ đó thủ lợi. Ong biết thằng thư ký chấm mút không ít trong phi vụ này nhưng  ông bấm bụng chấp nhận và ông cũng thừa hiểu cái gía ông đưa ra quá thấp, thật chẳng ngờ gã thư ký vui vẻ :

“ Chắc được nhưng để cháu hỏi lại một tiếng chắc ăn …”

Ong Chủ tịch tỉnh tươi mặt :

“ Vậy mày sắp xếp tao gặp nó ở Sàigòn tao đưa tiền trực tiếp cho nó nghen…”

Gã thư ký trố mắt lên . Lại còn thế nữa kia ư ? Sao mà tham thế ? Nghĩ vậy nó vẫn tươi cười chào ông Chủ tịch ra về. Nhắc tới con bé Gái ông chợt bừng bừng. Con nhỏ này thật lạ, người luôn toát ra mùi gì đó  rất đặc biệt khiến nghĩ tới ông lại thèm. Rồi lại còn hai cái đầu vú hồng hồng  của nó , ôi chao ôi, mê đắm hồn người. Kỳ này gặp lại , ông sẽ không chỉ “bú ti”,  nhất định ông phải đi xa hơn, xa hơn nữa. Hình ảnh con bé Gái trần truồng trong tưởng tượng làm ông cao hứng rót một chén trong bình rượu quý ngâm toàn rắn, mật gấu, bao tử  hươu và các vị thuốc bắc. Thế rồi cơn cao hứng của ông xẹp hẳn khi bà Phu nhân lạch  bạch bước vào. Nhìn thấy ông uống rượu bà cau mặt :

“ Lại sắp đi “dzui dzẻ” sao mang rượu Minh Mạng uống thế kia ?”

Ngụm rượu thơm tho chợt đắng ngắt trong miệng ông :

“ Tuần này Uỷ ban có đoàn khách nào tới đâu mà đi ?”

Bà Phu nhân cười nhạt :

“ Không có đoàn khách nào nhưng có bà Giám đốc Việt kiều Phạm Sương Mai dắt đi chơi đúng không ?”

Ong Chủ tịch tái mặt, mụ vợ ông là ma xó chắc ? Mà sao mụ biết nhanh vậy cà ? Mới tối hôm trước bà Giám đốc Công ty Mai SP mời ông đi chiêu đãi, ăn mừng ông ký giấy giao đất cho bà xây  khách sạn 5 sao 10 tầng ngay trung tâm thị xã. Tiệc tùng xong bà mời ông ghé thăm trụ sở Công ty mới khai trương. Mới đầu ngần ngại, nhưng rồi ánh mắt mê hồn và đôi cánh tay trần mầm mẫm của bà Giám đốc xinh đẹp lôi ông đi.

 Lúc này đê mê bởi  ly rượu tây và những lời bốc thơm tù cái miệng chúm chím của người đẹp. Ừ thì đi, ông là vua một tỉnh , sợ cóc thằng nào. Thời bây giờ có thằng  nào lắm quyền nhiều tiền  chê hưởng thụ , ông còn lạ gì các VIP như ông , ngoài miệng toàn khuyên thiên hạ sống lành mạnh, sống đạm bạc theo gương bác Hồ vĩ đại mà thực chất bên trong chơi bời, hưởng thụ không thua gì bạo chúa.

Phòng làm việc  của bà Giám đốc tại trụ sở Công ty được trang bị tiện nghi chẳng thua gì khách sạn quốc tế Sàigòn. Bà mời ông ngồi ghế sa lông, xin phép đi vào phòng trong lấy đồ uống  Ong còn đang khoan khoái ngồi ruỗi dài trên ghế trong ánh đèn mờ , không khí thơm tho và mát lạnh, từ bên trong bà Sương Mai đã uyển chuyển bước ra với khay rượu trên tay. Ong Chủ tịch bỗng trố mắt nhìn. Í chèn ôi, ăn mặc kiểu gì lạ , quần áo chẳng  thấy đâu chỉ thấy hai băng vải đen căng hờ hững trên người làm nổi bật nước  da trắng nõn. Ong Chủ tịch hồn vía lên mây, chân tay cứng ngắc, toàn thân cứ ngây đơ ra phó mặc cho vòng tay bà Giám đốc vuốt ve, ôm ấp. Nhưng bà chỉ cho ông hưởng tới đó,  dứt khoát không cho dấn thêm làm ông kinh ngạc :

“ Sao vậy ? Em sao vậy…cho …cho anh đi…”

Bà Giám đốc nở một nụ cười tuyệt diệu :

“ Từ từ đã anh…mình để giành tới sau ngày lễ động thổ…”

Mặc cho ông nài nỉ, quỳ cả xuống ôm lấy đùi bà van xin, bà vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy ông ra. Giá như lúc đó không phải bà Phạm Sương Mai mà là con bé Gái thì chắc hẳn ông đã đè nó ra làm ẩu, đoạt bằng được . Nhưng với  bà Giám đốc lịch sự và thơm tho thế này làm vậy đâu có được. Mà lạ thật, con bé Gái chỉ ôm ghì chưa kịp làm gì ông đã thở hắt ra, toàn thân bải hoải, êm ru rồi; nhưng với bà Sương Mai lại khác , càng được bà ôm ấp, vuốt ve ông lại càng thấy khoẻ ra cứ như  uống thuốc tráng dương, đại bổ  thận, người ông tràn trề sinh lực, sẵn sàng lao vào cuộc quyết đấu, ấy vậy mà bị ngăn lại ngang xương mới bực . Dường như hiểu thấu nỗi lòng đồng chí Chủ tịch tỉnh, bà Giám đốc nhẹ nhàng dắt tay ông ra khỏi phòng không quên bóp nhẹ vào chỗ nhạy cảm nhất trên người ông rồi thỏ thẻ lời  tạm biệt :

“ Hẹn sớm gặp lại nha…thương lắm, thương lắm…”

Bà hôn nhẹ lên má ông rồi đóng sập cửa buồng mặc cho ông Chủ tịch tỉnh nghiến răng ken két. “Được rồi, nhớ nhé, làm lễ động thổ khách sạn xong ông sẽ ăn cả xương .”. Ngồi trên xe trở về dinh ông vẫn chưa hết bàng hoàng. Đàn bà như  con mẹ Phạm Sương Mai này dễ mấy tay, tiến tới đâu, thoái đến mức nào, tất cả đều kế hoạch, bài bản . Và suy cho cùng gặp thời thế thế thời phải thế”, cứ để ông Chủ tịch “con ong đã tỏ đường đi lối về”  thì còn lâu ông mới ký giấy phép cho cái lễ động thổ ấy nha.

Bà Phu nhân thấy đức ông chồng cứ ngẩn mặt ra liền tức tối :

“ Lại nhớ tới con điếm Giám đốc Công ty ấy hả ? Bữa trước nó mời về trụ sở Công ty chắc nó cho xơi chán chê rồi chứ gì ?”

Ong Chủ tịch vội lắc quày quạy :

“ Đâu có gì đâu, chiêu đãi xong anh em họ mời ghé tham quan trụ sở Công ty giới thiệu nguồn lực của họ cho mình an tâm giao đất đầu tư xây khách sạn mà…”

Bà Phu nhân cong cớn :

“ Giới thiệu nguồn lực ? Có giới thiệu cái con ghệ của nó thì có ấy. Tôi còn lạ gì mấy ông ? Chó chê xương mấy ông mới chê gái…”

Ong Chủ tịch im bặt. Ong thừa kinh nghiệm trong những trường hợp thế này. Càng cãi nhau bà càng xỉa xói, bới móc kỳ cho tới lúc ông không cãi được nữa, ngồi ngây đơ một đống bà mới thôi.

Chờ bà nguôi nguôi, ông Chủ tịch mới lên giọng khuyên răn dẹp vụ chập cheng lên đồng kẻo lọt ra ngoài, mất uy tín ông. Thực ra tối nay mọi việc đã xong xuôi , thằng Bành Trọc đã thu xếp đồ nghề về nhà trọ , lão Thuộc đã nhận đủ tiền và bà còn chỉ nợ hắn mỗi cái chứng minh nhân dân rởm bà hứa khi giải quyết vụ thủ tiêu cái xác ông thầy nhân điện . Tuy nhiên cứ nghe ông càm ràm mãi, bà phát bực trợn trừng mắt :

“ Vì ai tôi phải lập đàn mời thầy về cúng vậy ? Vì tôi chắc ? “

Ong Chủ tịch tỉnh đấu dịu :

“ Tôi biết rồi, tôi biết bà cúng kiếng vậy chẳng qua vì tôi rồi, tôi chỉ  yêu cầu bà tìm chỗ nào kín kín , đừng có làm ngay trong nhà…”

“ Kín kín là thế nào ? Giải hạn cho ông thì phải cúng ngay ở nhà chớ ? Đất có thổ công, sông có Hà Bá, ngay Uỷ ban tỉnh cũng có cái chức Chủ tịch tỉnh của ông,  thằng nào dám qua mặt? Bởi thế vụ ông bị phạm phòng vẫn thoát chết là phải ơn nhờ thổ công, thổ địa nhà này chớ …:”

Ông tròn xoe mắt nhìn bà. Lạ thực, suốt bao năm trên rừng, ông đã cố giác ngộ  cho bà quên đi cái thói mê tín dị đoan, sợ thần sợ Phật cố hữu của người dân quê Việt Nam đến độ hồi đó cái miệng bà lúc nào cũng xoen xoét dăm câu ba điều ông giảng “nước đun sôi 100 độ thì biến thành hơi, đó là lượng biến chất biến, là duy vật biện chứng chứ chẳng phải do thần thánh nào hết”.

Đúng vậy, đã đứng vào hàng ngũ của Đảng thì người cộng sản chẳng còn tin ma quỷ thần thánh , tối cao nhất trên đời này chỉ có Bác và Đảng thôi. Tôn giáo và tín ngưỡng chẳng qua là thuốc phiện ru ngủ quần chúng nhân dân để dễ bề áp bức bóc lột, bà đã được Đảng giác ngộ sáng rỡ vậy.


                               ( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét