Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 27                                                     

                    


 
Cô gái kéo gã đi qua ngóc nghách con hẻm hẹp, hai bên ngồi đầy mấy thằng cô hồn lom lom nhìn gã. Trong đám này thế nào cũng có tàn quân  lính cộng hòa, gã mặc thường phục thế này chúng không nhận ra lính Bắc Việt, không thì cũng có thằng đòm cho gã một phát. Cô gái đi phăm phăm chốc chốc dừng lại chờ. Gã sốt ruột :
" Sắp tới chưa ?"
" Lẹ lên anh…sắp tới rồi…"
Cô dắt gã đi vào khu không có điện, tối om om.
" Anh đi cẩn thận…đoạn này cúp điện ?"
" Sao ngoài kia có trong này lại cúp ?"
Cô gái cười khúc khích :
" Ai mà biết được mấy cha cách mạng. Mới ở rừng về  phố cái gì cũng lạ nên điều hành nhiều cái kỳ lắm…"
Gã nhận ra cô không dùng từ "lãnh đạo" mà là "điều hành". Còn mới quá mà, chẳng bao lâu nữa hẳn cô sẽ biết được thế nào là "lãnh  đạo". ĐM…thành phố văn minh lịch sự thế này rơi vào tay mấy thằng miệt vườn với mấy thằng khu 4 khu 5 thì khác gì con gái hơ hớ lọt vào tay ba thằng côn đồ chỉ vài năm nữa là thành con điếm ế.  Mấy ngày lang thang thành phố gã nhận ra con gái Sàigòn nói năng rất dễ thương, nguyên một tiếng "dạ" đã thấy đằng sau cả một nền văn hóa đậm tình người , dọc phố chẳng thấy khẩu  hiệu ca tụng đảng Bác chỉ thấy những câu thật đời thường :" vô nhậu lai rai !" "ở đây rút hầm câu"" sầu riêng bao ăn"…Nhưng chỉ vài năm nữa thôi, những từ chính trị "quán triệt","chủ trương", "nghị quyết""nhiệm vụ""tích cực"…sẽ nhiễm độc thứ ngôn ngữ thuần Việt cỏ cây này cho coi.
" Tới rồi anh…"
Cô gái reo lên khe khẽ. Cô mở cánh cửa khóa trái. Một ngôi nhà lụp sụp, chiều ngang chưa tới 3 mét , cô thắp đèn cầy. Dưới ánh sáng vàng vọt gã thấy một cái giường  đôi, một tủ gương, dưới đất trải chiếu một bé gái đang ngủ ngon lành. Cô gái đẩy gã xuống giường, nhanh tay cởi quần áo cho cô và cho gã. Thấy gã có vẻ ngẩn ngơ, cô giục :
" Kìa…lẹ lẹ…lên anh…"
Gã ôm lấy cô, gục đầu vào bộ ngực căng tròn, rồi khi ngước lên hình ảnh của bé gái đang ngủ ngon lành phản chiếu trong gương tủ làm gã dừng lại. Trời…gã đang đè mẹ nó ở trên giường còn nó nằm dưới đất kia. Thế còn bố nó đâu ?  Chết trận, bị bắt tù binh hay còn luẩn  quất quanh đây ? Dẫu sao hắn là kẻ bại trận, gã là kẻ thắng trận và kẻ thắng trận đang ngủ với vợ thằng bại trận ngay trong tổ ấm gia đình của hắn . Một hình ảnh thật bẽ bàng kết thúc cuộc chiến giữa người Việt với người Việt. ĐM…không ngờ gã lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này…
" Anh ơi..sao ngưng…tiếp  tục đi anh…"
Ừ thì tiếp tục….Mọi suy nghĩ trên cái lồ…đều nhuốm mầu tục lụy, cao thượng làm đéo gì ? Nghĩ vậy gã hùng hục , phì phò như xích lô lên dốc. Cô gái không còn vờ vịt thờ hồng hộc nữa, mà gừ gừ như con mèo cái, đôi bàn tay bấu trên vai gã đau điếng. Cái giường giật đùng đùng như con thuyền trong bão. Sau cùng gã cũng nằm bật ngửa ra trên giường còn cô gái vẫn ôm lấy gã vuốt ve :
" Anh giỏi ha…chẳng bù cho chồng em…chưa bắn đã hết đạn…"
Gã châm điếu thuốc :
" Chồng em đâu ?"
" Chết rồi….chết trong trận Xuân Lộc rồi…"
" Vậy rồi em sẽ sống ra sao ?"
" Thì sống như thế này đó…vài năm nữa già ế khách thì cũng có một số vốn mở quán nhậu vỉa hè…"
" Cách mạng có cho phép em làm nghề này không ?"
Cô gái bật cười rinh rích :
" Cách mạng ? Ba thằng ở Rờ về toàn quỵt tiền chị em.Chơi xong đã không trả tiền còn dọa : muốn đi kinh tế mới không ? Em khinh tụi nó như chó đói ăn bẩn…"
Oi chao…gía như các đồng chí vẫn lớn tiếng "đại thắng mùa Xuân " nghe được câu nói này. Các đồng chí vẫn tự sướng đốc thúc cả triệu thanh niên miền Bắc vào Nam giải phóng cho dân đang rên xiết dưới gông xiềng Mỹ-ngụy . Thực chất ra sao ? Bằng vào lời cô gái này , dân Sàigon có câu cửa miệng  "nói vậy mà không phải vậy", nếu làm một cuộc trưng cầu dân ý chắc  tới  90% dân Nam trông chờ hiệp định Paris , không thể ngờ có cuộc tổng tấn công "mùa Xuân đại thắng" xé bỏ hiệp định, không coi chữ ký ra cái đinh gỉ gì !
" Anh ơi…em hỏi câu này nha !"
Gã phun khói thuốc :
" Hỏi gì…cứ hỏi đi !"
Cô  gái rời gã ra, ngồi dậy :
" Phải anh là… bộ đội cụ Hồ không ?"
Gã giật bắn mình….ôi mẹ kiếp sao con nhỏ này rành thế ? Sao nhận ra bộ đội cụ Hồ .Gã lắp bắp :
" Sao…sao em biết…"
Cô gái  cười  khúc khích :
" Cái cách "đi" của anh khác xa của mấy ảnh.."
Gã hỏi ngớ ngẩn :
" Mấy ảnh nào ?"
" Thì mấy anh lính cộng hòa như chồng em đó…"
Gã nhổm dậy :
" Khác là khác làm sao ?"
Cô gái lại cười :
" Một đằng chậm rãi, nhẹ nhàng cả hai cùng sướng,một đằng hộc tốc , vội vã chỉ biết sướng mình…."
Gã bật cười. Ôi cái lý lẽ phân biệt giữa lính cụ Hồ và lính ông Thiệu sao mà cụ thể, giản đơn đến trắng trợn. Thảo nào lính ông Thiệu thua là phải. Gã hỏi :
" Vậy em thích loại lính  nào ?"
Cô gái hồn nhiên :
" Người đằng mình vẫn hơn chớ !!!"
Hóa ra người  bại trận cho dù có tan xương, nát thịt ở Plâyme, Đồng Xoài, Bình Dã…thì vẫn có cộng đồng "người  đằng mình" của họ. Thế còn nhưng kẻ thắng trận như gã, như thằng tiểu đội trưởng, như bao lính cụ Hồ …đang len lỏi phố xá Sàigòn tìm mua khung xe,  khăn voan , ví nháy….mang về quê xứ Bắc làm quà cho vợ con, cho dù vẫn hội ý hội báo trong cùng đơn vị nhưng khi tan hàng mỗi thằng đi mỗi nơi, đâu có chung một tâm lý "người đằng mình" ?
Con bé nằm dưới đất đã ngồi dậy gọi mẹ. Cô gái vội vã mặc quần áo tụt xuống giường bế con. Nó giương mắt lên nhìn gã chẳng có vẻ gì sợ sệt hoặc lạ lẫm. Hình như nó đã quá quen với những người đàn ông lạ tới nhà nó. Gã moi hết cả  tiền trong túi ấn vào tay cô gái.
" Trời…anh chơi đẹp vậy, sao anh cho em nhiều thế này ?"
Gã không nói gì lẳng lặng mặc quần áo. Cô gái ngẩn ngơ nhìn gã, bất chợt đưa con bé cho gã :
" Anh bế giùm em…em làm cái gì cho anh lai rai …"
Đứa bé ngoan ngoãn nép vào ngực gã. Chưa bao giờ gã bế trẻ nhất trẻ lại hoàn toàn xa lạ, lại là con của phía đối nghịch. Nhưng đứa bé có vẻ chẳng lạ lẫm gì , nó cứ ôm chặt lấy cổ gã như ôm bố nó. Tội nghiệp người lính cộng hòa phơi xác nơi đâu, có biết vợ con giờ ra sao ?
Mùi mực nướng thoảng lên trong bếp . Ôi cái mùi  thơm rất lạ lùng này sau cả chục năm trên rừng, giờ mới được ngửi  thấy. Hồi trên Trường Sơn gã rất thích ăn đồ nướng : nhím, heo rừng , cá suối…đốt lên đống lửa cứ thế mà nướng trui chấm muối ớt. Ngày còn ngoài Hà Nội một thằng làm thơ dân "miền đù" đãi gã món cá quả mà nó gọi là cá lóc nướng  trui cháy vàng trên than đỏ rồi lấy lá sen hồ Tây cuộn quanh con cá chấm mắm me. Món đó đã ngon cực rồi nhưng so với món mực nướng đưa cay rượu đế Gò Đen cô gái đãi gã lúc nửa đêm về sáng này mới thật là món nhớ đời. Bởi vậy từ đó cứ sau mỗi cuộc mây mưa gã lại lôi mực ra nướng nhắm rượu cực kỳ khoái hoạt , cảm giác thỏa mãn sau ái ân như được nhân lên gấp bôi.
                          (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét