Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 29                                                        

            


 
 
Hẻm ruột gà khu Lăng Cha Cả đây rồi. Mới hơn nửa năm đã khác hẳn, Cửa nhà đóng im ỉm. Người thưa thớt . Lác đác vài cái bàn nhựa kê ra vỉa hè hai ba ông già ngồi uống  trà mặt sầu não, u uất. Chiến dịch đưa dân đi kinh tế mới đang bầy ra khắp thành phố . Gã lần mò tới căn nhà bữa trước rụt rè gõ cửa. Một  cái đầu bù xù thò ra nhìn gã :
" Ông hỏi ai ?"
" Tôi muốn gặp hai mẹ con ở đây …"
Nhìn thấy con búp bê và ký lạp xường trong tay gã, người đàn ông gật đầu  :
" Mời ông vào nhà.."
Căn nhà trống rỗng . Giường và tủ biến mất thay thế là một cái bàn nhựa nhỏ kê góc phòng. Thấy gã cứ tò mò nhìn quanh, người đàn ông lên tiếng :
"Nhà này bán cho tôi rồi…"
Gã sửng sốt :
" Mới bán à ?"
" Được ba tháng rồi. Bán dần hết đồ đạc rồi đến bán nhà…"
Gã vội vã :
" Vậy hai mẹ con cô gái dọn đi đâu rồi ?"
Chủ nhà hết nhìn mặt gã lại nhìn con búp bê rồi mới buông giọng :
" Vượt biên rồi .."
Gã như bị táng vào mặt, rụng rời:
" Vượt biên ? Hóa ra cô ta bán nhà để lấy tiền vượt biên ?"
Chủ nhà gật đầu :
" Người lớn 3 cây, con nít cây rưỡi…nộp đủ cho chủ đầu chủ đuôi rồi đi xe lam tới Bãi Đá Vũng Tàu lên thuyền…"
Gã cau mặt :
" Tôi nghe nói tàu vượt biên mỏng manh như cái vỏ trứng mà chứa mấy chục người ? Vậy mà cũng đi ?"
" Chớ sao ? Mười phần thì chín phần chết một phần sống. Chưa biết đi đâu, cứ ra khơi đã. Nào công an bắt tại bãi, nào cảnh sát bắt trên biển, nào hải tặc , nào hư máy, nào hết dầu, nào gió bão…bao nhiêu hiểm nguy mà vẫn cứ đi , vậy mới gọi là hải đạo kinh hoàng.."
Gã kêu lên :
" Trời ơi..sao cô ấy đưa con vào chỗ chết vậy ? Sao cứ phải đi, không đi không sống được sao ?"
Chủ nhà cười gằn :
" Ở cái xã hội này đến cái cột điện có chân nó cũng đi…"
Gã lo lắng :
" Vậy ông có tin gì của cô ấy không ? Đã tới Mỹ chưa ?"
Chủ nhà nhìn chằm chằm vào gã rồi buông thõng :
" Chết rồi…"
Gã nghe như có tiếng nổ bên tai, rụng rời :
" Chết rồi ?"
" Nghe nói gặp hải tặc bị cướp, hiếp rồi dìm tàu xuống biển phi tang tích..Cả trăm con người sống sót được hai thằng thanh niên…"
Gã chế lặng hồi lâu rồi xin ba nén nhang thắp cho hai mẹ con quá cố. Gã thẫn thờ nhớ lại cái đêm hôm ấy. " Anh ơi… anh là bộ đội cụ Hồ , đúng không ?... Anh đến với em với tình cảm vậy là em hạnh phúc lắm rồi..  Anh đi…mạnh khỏe  nha…chắc  mình không còn gặp lại.. »
Vậy từ lúc đó cô gái đã dự định bán nhà vượt biên  ? Dù chỉ một phần ngàn tia hy vọng cô vẫn đi, để rồi táng mạng đáy biển trong một bi kịch lịch sử vĩ đại sau tháng 4 năm 1975 , 50 đứa con bà Âu Cơ xuống biển nhưng không giống như cuộc ly hôn đầu tiên trong lịch sử dân tộc, họ chạy trốn những tai ương đang dồn đuổi tới bước đường cùng ngay trên quê hương họ.
Để lại túi quà cho chủ nhà , gã thất thểu ra khỏi con hẻm ruột  gà và lang thang gõ gót vỉa hè,  ngơ ngác ngẩn ngơ như người rừng về  thành  phố. Gã không thuộc về cái gia đình chất ngất cả đồ đạc, giường chiếu quần áo, nồi niêu , bát đĩa,xoong chảo lên chiếc xe bò đang được đẩy ra ngoài thành phố cùng lũ con lít nhít, nhếch nhác . Chắc chắn họ đang đi xây dựng kinh tế mới . Ấnh mắt bi thương và sầu muộn của người vợ đâm nhói vào lòng gã. Nom họ như những kẻ tội đồ đi về miền địa ngục. Gã cũng không thuộc về những người gầy còm, mặt mũi vêu vao vì thiếu ăn, thiếu ngủ nằm ngồi la liệt dưới gầm cầu. Hẳn là không sống nổi ở khu kinh  tế mới họ đã trốn về. Gã cũng không thuộc về hai anh bộ đội đang ghếch chân lên xe đạp trò chuyện oang oang ngay giữa đường . Gã cũng không thuộc về một thằng người mặt mũi phì nộn ngồi xe hơi biển xanh đang bóp còi inh ỏi xua đuổi những người đi bộ lếch thếch trên phố. Không, gã chẳng thuộc về loại người nào. Gã như con chó hoang bỏ rừng vào thành phố. Không quá khứ, không hiện tại cũng chẳng có tương lai. Gã như ngôi nhà hoang bốn bề gió thổi. Hốt nhiên gã nhớ lại bài thơ làm khi còn ở ngoài Hànội :
        " Về đâu đêm nay khi không còn em ?
Ngọn đèn đỏ chắn đường và tôi đôi mắt đỏ
- con chó hoang sục sạo nấc trong đêm."
Vẻ mặt cô gái đêm hôm đó vừa rạng rỡ vừa âu lo cháy rát trong gã. Em đã nằm sâu chôn chặt dưới đáy đại dương. Thật không ngờ con tim ngủ yên bao năm nay gã trao cho một cô gái điếm. Thì đã sao ? Cô lương thiện, chân thật gấp mấy lần những kẻ bất lương, dối trá  nhan nhản xung quanh gã. Cô đã dũng cảm vựợt  qua những bất hạnh chế độ mới đổ xuống đầu, cầm bằng thà đi vào cõi chết còn hơn là chung sống với nó. Mẹ con cô tuy bỏ xác dưới biển sâu. Nhưng cuộc bỏ phiếu bằng đôi chân đó đáng khâm phục biết bao. Hàng trăm ngàn người như cô đã lặng lẽ chấp nhận cái chết còn hơn sống nhục . Họ đã nằm sâu dưới đáy biển mà không nói gì. Phải chẳng rồi đây lịch sử sẽ lên tiếng đọc điếu văn cho những oan hồn tức tưởi đó.
Trở về đơn vị, gã lầm lì, mặt mũi rầu rĩ khiến thằng tiểu đội trưởng phải kêu lên :
" Mày sao thế ? Cứ như thằng mất sổ gạo vậy ?"
Gã làu bàu :
" Chẳng sao cả…có sổ gạo đéo đâu mà mất ?"
Thằng tiểu đội trưởng gật gật :
" Thôi được, mày sao kệ mày, sáng mai nghỉ trực, sửa soạn ra Bắc với tao !"
Gã tròn mắt :
" Có chuyện gì thế  ?"
Thằng tiểu đội cười cười :
" Đi làm chính sách hậu phương quân đội…"
Gã tròn mắt :
" Mày nói gì lạ thế ? Cái đó tụi quân lực lo chớ ?"
Thằng tiểu đội trưởng gật gật :
" Vẫn biết thế…nhưng đây là chuyện tình nghĩa…"
" Tình nghĩa ? Tình nghĩa là cái chó gì. Chuyện gì nói thẳng ra…"
  Thằng tiểu đội trưởng chậm  rãi :
«  Đi về quê thăm gia đình và trả balô cho thằng có bố ngủ với con dâu đò… »
Trời, gã nghĩ lại cái chết của thằng đó ngồi dựa gốc cây với lỗ đạn trên trán và buổi hạ huyệt thằng quân lực đòi đọc khai trừ đảng rồi mới cho chôn.Không hiểu tại sao cái lúc đó gã lại nổi giận, gầm lên như con thú :
" Câm ngay…câm ngay…mang cái quyết định khốn nạn của mày về họp chi bộ mà đọc…lúc này tao cấm mày không được đọc…Mày đọc thêm một chữ tao giết mày "
Gã nhớ lại gương mặt tái mét của thằng quân lực vừa đi giật lùi vừa dọa nạt :
«  Rồi chúng mày biết tay tao… »
Tất cả những chuyện đó tưởng đã đào sâu chôn chặt vào quá khứ. Ngờ đâu nay lại sinh chuyện về thăm và mang trả balô cho thằng có bố ngủ với vợ của nó.Gã chợt nổi cáu với thằng tiểu đội trưởng :
«  Mày đi đi…tao không đi đâu … »
Thằng tiểu đội ngạc nhiên :
«  Sao vậy ? Có dịp ra Bắc chơi sao lại từ chối ? »
Gã nói như quát :
«  Tao đéo muốn nhìn mặt lão già với đứa con dâu của lão.. »
Thằng tiểu  đội nghiêm mặt :
«  Nhưng đây là công tác, mày dám từ chối sao ? Mà đó là chuyện gia đình nhà nó, việc gì tới mày mà nổi cáu ? »
Gã nói như quát :
«Vô đạo dức, đảo lộn luân thường đạo lý, bố chồng ngủ với con dâu mà mày không tởm à ? Cứ thế này riết rồi mai kia ngửi cứt không còn biết thối ! »
                          (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét