Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 208                                                                                                                                                                                                                           

                 



Ong Bí thư huyện lè lưỡi :
“ Nếu đúng như mẹ nói thì còn gì là đảng lấy chủ nghĩa Mác-Lênin làm kim chỉ nam nữa…”
Bà mẹ nhìn bộ mặt méo xệch của ông con , bật cười :
“ Có là quan chức như mấy ông mới ngu lâu thế chứ người dân thường ai người ta tin vào cộng sản, vào Mác Lênin ? Mà tôi cũng đoán các ông chỉ nói cái lỗ  miệng vậy thôi, bao nhiêu năm thời bao cấp các ông quá biết thế nào là chủ nghĩa xã hội rồi mà…trong thâm tâm các ông coi nó như ôn dịch vậy nhưng ngoài cửa miệng cứ phải nói kiên trì đi theo con đường bác Hồ đã chọn. Thế tôi hỏi ông bác Hồ có phải thánh sống không ? Nhỡ bác chọn sai thì sao ?”       
Ong bí thư huyện uỷ vội vàng đưa tay bịt miệng mẹ ông lại, đảo mắt nhìn nhanh ra cửa :
“ Chết chết…mẹ cứ nói báng bổ vậy lọt vào tai thiên hạ nó bẩm báo lên trên thì chết con…”
Bà mẹ chép miệng :
“ Thì tôi cũng chỉ nói riêng với anh thôi. Ai chẳng biết tai vách mạch rừng…sống giữa cái xã hội này mà ruột để ngoài da thì sao giữ được mạng sống…”
Ong Bí thư huyện cắt ngang :
“ Thôi đừng nhắc tới ba cái chuyện chính trị chính em nữa…mai mẹ gặp ông thày mời ông ấy về nhà mình làm lễ cầu siêu. Tốn kém bao nhiêu con chịu hết …”
Bà mẹ giao hẹn :
“ Nhưng anh phải đưa con vợ anh nó tới ngồi cạnh anh nghe chưa ?”
Ong Bí thư huyện cau mày :
“ Chà…chuyện này gay đây…không hiểu nó chịu nghe mình không hay lại thuyết cho một trận bằng sáu câu ba điều Mác – Lênin…”
“ Không bảo được con vợ anh nó tới thì thôi không làm lễ cầu siêu nữa…”
Ong Bí thư huyện vội vàng :
“ Được rồi…được rồi…mẹ cứ tin ở con…mẹ cứ mời thày đi. Lớp lang ra sao mẹ cứ bàn với thày, con chịu hết chi phí…”
Ong Bí thư huyện trở về nhà trong bụng lo ngay ngáy. Trước hết ông chưa biết ăn nói sao với bà vợ về chuyện không đòi lại được tiền cô Doan. Trước khi ông đi vợ đã dặn không những đòi lại hết tiền mà còn khuân hết đồ ông đã sắm cho cô ta từ cái nồi cơm điện, cái lò vi ba cho tới tivi , tủ lạnh, quạt trần…nghĩa là tất cả những gì ông “ đầu tư “ cho cô ta đều phải khuân về hết. Sau nữa là phải đòi cho đủ cả số tiền ông đã trả cho cô ta. Để chắc ăn, bà lập danh sách ghi đủ hết các thứ ông phải thu hồi . Vậy mà lúc này ông trở về tay trắng, không có bất kỳ vật dụng nào, cũng chẳng có lấy một xu mang về. Giờ biết ăn nói với vợ sao đây ?
Chiếc xe con chở ông Bí thư huyện vừa ghé trước cửa nhà đã thấy bà vợ te tái chạy ra. Vừa xách đồ cho ông vào tới phòng khách bà đã hỏi tíu tít :
“ Sao rồi ? Sao rồi ? Ong có gặp được cái con lừa đảo ấy không ? Trả lại con cho nó chưa ?”
Ong thở hắt ra :
“ Tất  nhiên là gặp rồi . Nhưng vừa về cho tôi thở cái đã…”
Ong dề dà tìm kế hoãn binh để lựa lời . Giờ thú thật ông về tay không, tiền không lấy lại được mà đồ đạc cũng không chắc bà sẽ nổi cơn điên la hét ầm nhà. Thôi thôi…chớ có dại. Định bụng thế rồi ông trả lời phứa :
“ Gặp được nó rồi…trả lại con cho nó rồi …nó mừng hú…”
Bà vợ ông vui vẻ :
“ Nó mừng là phải rồi…bỗng dưng lại nhận được đứa con mình dứt ruột đẻ ra …ai không mừng…”
Rồi bà hỏi ngay vào vấn đề chính :
“ Thế nó có trả lại tiền cho mình không ?”
Ong Bí thư huyện  nghĩ bụng nếu trả lời ngay là “có” thế nào mụ vợ cũng nghi ngờ, phải làm ra vẻ thật khó khăn mụ mới tin. Ong lắc đầu :
“ Nó không trả…nó bảo  nó thực hiện đúng hợp đồng là đẻ cho mình một đứa con rồi…”
Bà vợ rít lên :
“ Ai chẳng biết nó đẻ con. Nhưng nó là con thằng cha căng chú kiết nào đó  chứ đâu phải con ông. Như vậy nó can tội lừa đảo , nếu nó không trả mình sẽ kiện nó ra toà ?”
Ong Bí thư huyện giật mình :
“ Ay chết…đưa nó ra toà thì mình cũng tai tiếng…có mà mất ghế …”
Bà vợ vội vàng :
“ Là tôi nói mình doạ cho nó sợ rúm càng cua lại phải nôn tiền ra trả …”
Ong Bí thư huyện uỷ :
“ Con bé này nó cũng biết thừa mình không dám ra Toà nên nó cứ làm tới…”
Bà vợ ông Bí thư huyện la toáng :
“ Vậy ông chịu nó hả ? Hơn trăm triệu chứ có ít đâu ? Bộ tiền là vỏ hến  sao ?”
Ong Bí thư giọng khổ sở :
“ Khổ quá…tôi có nói không đòi lại tiền đâu…chỉ có điều tôi tuyệt đối không doạ đưa nó ra Toà…”
“ Không doạ làm sao ông đòi lại được tiền…”
Ong Bí thư huyện vừa nghĩ vừa bịa chuyện :
“Tôi bảo nó rằng cô được đứa con trai là phúc lớn lắm rồi. Trời chẳng cho ai toàn vẹn trăm phần trăm cả đâu. Ở đời được cái này thì phải chịu mất cái kia.Cô đã được cái phước lớn là đẻ ra một thằng con trai rồi thì cô trả lại số tiền tôi đưa cho cô.”
“ Vậy rồi nó nói sao ?”
“ Thoạt đầu nó cứ khăng khăng, nó bảo tôi tiền đã đội nón ra đi rồi thì làm sao quay về , thôi dẹp chuyện ấy đi, cô ta mời tôi ở lại để nấu cho ăn bát canh riêu cua mà tôi rất thích rồi hẵng về…”
Bà vợ ông Bí huyện uỷ trợn trừng mắt :
“ Làm sao nó biết ông thích ăn riêu cua ?”
Ong Bí thư huyện biết mình nói hớ vội vàng chống chế :
“ Thì nó hỏi mẹ tôi mà. Bà ấy bảo nem công chả phượng tôi cũng không thiết chỉ thích ăn món canh riêu cua thôi…”
Bà vợ nghiến răng ken két :
“ Chắc ông tới nó nấu cho ông ăn canh riêu cua nhiều lần lắm rồi chứ gì ? Chắc lại tình cảm đầy vơi, già nhân ngãi, non vợ chồng lắm rồi. Phải không ?”
Ong Bí thư huyện uỷ lắc đầu rối rít :
“ Không không…tôi ..tôi có ăn canh cua của nó nấu bao giờ…chỉ có một lần…một lần mẹ…mẹ nó nấu thôi ?”
Bà vợ như lửa đổ thêm dầu :
“ Ong lại còn chối hả ? Mẹ nó tay chân run lập cập thế nấu sao được ?”
Ong Bí huyện uỷ toát mồ hôi :
“ Sao…sao bà biết mẹ nó tay chân lập cập…bà gặp rồi hả ? ”
Bà vợ quát :
“ Tôi sợ gì mà không gặp . Tôi tới đúng cái hôm ông ăn dầm ở dề nhà nó từ chiều hôm trước. Vậy mà dám khai với tôi là đi công tác . Trời ơi là trời ơi…”
Ong Bí thư huyện hoảng hồn :
“ Vậy ra bà đã biết chuyện từ khi..từ khi tôi …tôi xuống đó à ? Sao bà  làm thế. Dẫu sao bà cũng đường đường là vợ đồng chí Bí thư huyện uỷ…ai lại lò dò đi đánh ghen bao giờ ?”
Bà Bí thư huyện quắc mắt :
“ Tôi mà lại thèm đi đánh ghen với cái thứ đĩ rạc đĩ rầy ấy à . Mà tôi đâu có đi lò dò…tôi ngồi ô tô hẳn hoi , đường đường chính chính chứ đâu phải loại gái làm tiền như con đó…”
Ong Bí thư huyện giật mình đánh thót. Hoá ra cái tổ ấm của ông với cô Doan đã lọt vào tầm ngắm của vợ ông từ lúc nào chẳng biết. Ong lúng túng :
“ Vậy ra…vậy ra chẳng có gì giấu được bà…Thế bà đến chỗ đó mấy lần rồi ?”
Bà vợ lên giọng chì chiết :
“ Tôi có rỗi hơi mà mò tới tổ con chuồn chuồn của ông. Nói thật nhé…tại vì tôi nghe người ta đồn rác cả tai nên mới đến đó một lần cho biết…Cứ tưởng con bé đó sắc nước hương trời thế nào, hoá ra cũng loại mè mả gà đồng, chó tha đi mèo tha lại rồi mới đến  ông…”
Ong Bí thư huyện uỷ biết máu sư tử Hà Đông đang bốc lên ngùn ngụt nên không dám nổi tự ái, cứ lặng thinh không nói năng gì, ông sợ cãi lại ,  đổ dầu vào lửa thì nguy .
Bà vợ được thể tha hồ xả ra bao nhiêu ghen tuông bực dọc ngấm ngầm chịu đựng bấy lâu nay.
Sau cùng, trút giận thoả thuê bà mới quay về vấn đề chính :
“ Vậy ông đòi được tiền nó không ?”
Ong Bí thư huyện vội vã :
“ Có chứ sao không ? Mình thù lao cho nó 200 triệu , nó nhận con trả lại mình không thiếu một đồng…”
Bà vợ xoè tay hất hàm :
“ Thôi được…vậy tiền đâu ?”
Ong Bí thư huyện uỷ choáng người :
“ Tiền gì ?”
“ Ô hay…tiền nộp cho con đó 200 triệu chứ còn tiền gì ?”
Ong Bí thư huyện uỷ đáp bừa :
“ Tiền đó nó nộp trả mẹ rồi…tiền của mẹ chi ra mà…”
Bà vợ quắc mắt :
“ Mẹ lương hưu chẳng có, buôn bán cũng không, lấy đâu ra những 200 triệu đưa cho ông. Có ông móc tiền trong ví ra thì có …”
Ong Bí thư huyện cãi cố :
“ Này đừng có coi thường mẹ nhé. 200 triệu là cái đinh gì, bố mất đi để lại cho mẹ vốn liếng cả mấy tỉ đồng chứ ít…”
Bà vợ bán tín bán nghi nhưng không có chứng cứ cụ thể nên đành im lặng. Ong Bí thư huyện uỷ được  thể dấn thêm :
“ Tôi nói cho bà biết nhá…mẹ còn cả cái nhà mặt tiền trên phố buôn bán nữa kìa…có điều mẹ giấu thôi…mai mốt mẹ nằm xuống thì còn lọt đi đâu ngoài tôi ra nữa…”
Bà vợ giật thót người , mặt ngây đơ ra, trắng bệch :
“ Nhà mặt tiền trên phố buôn bán ? Oi trời ôi sao ông không bảo tôi sớm để tôi rước mẹ về phụng dưỡng .”
Ong Bí thư huyện uỷ lắc đầu :
“ Bà chẳng chịu đâu. Còn nhớ vụ bà lên chơi năm ngoái , giờ mời được bà về là khó lắm đấy ạ, nhất cô lại cứ đực ra chẳng đẻ đái gì , suốt ngày cứ quẩn quanh ba con số đề , bỏ đói bà cả ngày, bà giận  là phải rồi…”
Bà vợ nóng mắt :
“ Cái đó đâu phải tại tôi…hôm đó tôi đi đền mãi trong Ninh Bình, lẽ ra ông phải gọi điện cho bọn nhà khách huyện uỷ cử người sang nấu ăn cho mẹ ông. Ai ngờ ông cũng mải họp đấu đá quên phứt mất bà cụ đang chờ ở nhà…”
Cái lần đó bà mẹ ông Bí thư huyện uỷ ở mãi dưới quê, lâu lâu chợt nhớ ra ông con lấy vợ cả 6.7 năm nay mà chẳng thấy con cái gì mới sốt ruột quyết định lên huyện thăm coi tình hình sao ? Bà vợ ông Bí thư huyện uỷ được thông báo mẹ chồng sẽ lên chơi liền sa sầm mặt . Lâu nay bà chẳng có thiện cảm gì với bà cứ mỗi lần giáp mặt là lại  lên giọng hỏi han đường con cái với giọng móc máy làm như chuyện không con do bà không bằng. Có lần bà nói thẳng :
“ Chị coi lại xem sao…vợ chồng lấy nhau cả 6,7 năm trời chẳng chịu cho tôi mụn cháu nào. Tôi cũng gần đất xa trời chẳng lẽ nhắm mắt vẫn chưa có đứa cháu nào chít khăn vàng chống gậy đưa tôi ra đồng sao ?”
Bà vợ ông Bí thư huyện cãi lại :
“ Chuyện đó mẹ hỏi chính con trai mẹ đó. Suốt năm suốt tháng cứ chúi đầu chúi tai vào nghị quyết với nghị cò, tối ngày họp hành, hội ý hội báo thì lấy đâu ra con ?”
Bà mẹ chồng bực bội :
“ Chuyện đó trước hết là do người vợ chứ ? Nếu người vợ mắn đẻ thì thằng chồng chỉ cần đi qua đầu giường cũng chửa rồi…”
Bà vợ ông Bí thư tự ái :
“ Cái đó mẹ đi mà tìm có ai  chỉ cần chồng đi qua đầu giường cũng chửa thì rước cô ta về làm dâu , con thì chịu rồi…”
Bà mẹ chồng cáu :
“ Chị nói thế mà nghe được à ? Tôi nói nếu vợ chồng bị hiếm muộn thì trước hết người phụ nữ phải coi lại mình…”
Bà con dâu cũng không vừa :
“ Mẹ bảo con đi bệnh viện phụ sản à ? Con nói thật với mẹ, con chẳng có bệnh tật gì hết. Dòng giống nhà con tuyệt đối không có cái máu vô sinh. Mẹ con đẻ ra cả một tiểu đội kìa. Chị con với em gái con nhà nước chỉ cho đẻ một thôi mà đứa nào cũng 3 con kìa…”
Bà mẹ chồng xem ra đuối lý :
“ Cái đó chẳng biết được. Có khi nhà có cả 5 chị em gái , 4 đứa đẻ như gà, còn một đứa lại tịt thì biết đâu. Cô cứ nên đi khám cho chắc ăn…mà nhất là phải chăm đi lễ bái đền chùa cầu tự…”
Bà con dâu phản công :
“ Mẹ nói cái gì kia ? Đi lễ đền lễ chùa ấy à ? Thế mẹ quên con trai mẹ là ai à ? Bí thư huyện uỷ chứ có phải dân thường đâu. “Ngang lưng thì thắt chủ trương, đầu đội chính sách, vai mang lập trường “ – người thế mà mẹ bảo để cho vợ đi đền chùa cầu tự thì còn đâu là người cộng sản vô thần, tôn thờ chủ nghĩa Mác Lênin . Thành uỷ nó cạo cho thì chết…”
Bà mẹ bĩu môi :
“ Chồng chị mới là Bí thư huyện uỷ thì đã là cái thớ gì ? Bây giờ tôi thấy vợ con các ông lớn gấp 10 chồng chị mà cũng ngồi đồng, cũng đi van vái khắp tứ phương cầu phúc, cầu lộc cho chồng con khỏi dính vào chuyện tù tội vì tham ô, tham nhũng kìa…”
Bà con dâu cãi bướng :
“ Ay…thà cứ là ông bà lớn cỡ Uỷ viên Bộ chính trị, hay Uỷ viên trung ương Đảng, cấp cao hẳn thì lại đi một nhẽ. Những ông bà lớn này làm gì chẳng được, đố đứa nào dám động tới, còn cứ lằng nhằng cấp huyện như ông nhà này thì liệu mà giữ lấy thân, hở sườn ra là có đứa nó đâm chết…”
Bà mẹ chồng tức ắng cổ không nói lại được bà con dâu dẻo miệng, đùng đùng bỏ ra về. Từ đó hai mẹ con chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Bởi vậy lần này nghe tin mẹ chồng lên chơi, bà vợ ông Bí thư huyện uỷ bịa ngay lý do đi đền cầu tự tận Ninh Bình  để tránh mặt.
Khổ thân bà mẹ ông Bí thư huyện uỷ, hôm đó lên chơi với con là quan đầu huyện mà nằm dài trong phòng khách .Con dâu mất mặt, con trai bận tiếp khách thành phố, rồi lại khách trung ương , quên khuấy mất bà mẹ lên chơi, mãi tối mịt mới về tới nhà bà mẹ đã đói lả. Ong Bí thư huyện uỷ kinh hoàng, quát gia nhân dọn cơm cho bà xơi ?
Bà mẹ giọng mát mẻ :
“ Anh đừng mắng chúng nó…chính tôi bảo tụi nó đừng dọn để chờ anh chị về cùng ăn đấy…”
Ong Bí thư huyện vò đầu bứt tai :
“ Khổ quá…con vợ con tự dưng nó lại đốc chứng lên vào tận Ninh Bình đi chùa gì đấy…”
Bà mẹ đai giọng :
“ Phải rồi…chị ấy gớm cái mặt tôi nên nghe tin tôi lên chị ấy đi trốn đấy mà…”
                     (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét