Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU – KỲ 206                                                       

                       


 
 
Cô Doan lắc đầu :
“ Hợp đồng do  ông thảo ra, tôi chỉ ký thôi , sao tôi lại gài bẫy ông được ? ”
Ong Bí thư huyện uỷ thở hắt ra. Kể ra con bé này nói cũng đúng. Hợp đồng chi tiết tới từng khoản đều do ông và mẹ ông nghĩ ra, sao đổ lỗi cho nó  được  ?  Ong cay đắng nhận ra rằng cho dù bản lĩnh chính trị của ông đã được trui rèn qua bao năm công tác Đảng, soạn thảo ra bao văn kiện chính trị chính xác tới  từng câu, từng chữ , vậy  mà trong cái văn bản hợp đồng đẻ thuê này, ông vẫn chưa lường hết được các khả năng, mọi ngóc ngách của vấn đề dẫn ông tới chỗ thua cay đắng một con bé không đáng được gọi là quần chúng của Đảng.
Vậy chẳng hoá ra đầu óc của ông chỉ thích hợp với những chuyện “chính trị chay” tức là năm  câu ba điều, cứ mở miệng ra là Đảng, đồng chí, tập trung, quán triệt, tuân thủ nguyên tắc vân vân những thứ chẳng ăn nhập gì với đời sống, vậy mà vẫn cứ phải lảm nhảm, lải nhải chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Tuy bụng nghĩ thế nhưng ông vẫn cứ vớt vát một câu chày cối :
“ Hợp đồng ghi rõ cô đẻ cho tôi một đứa con thì tức là cô phải lấy giống của tôi chứ ?”
Cô Doan nhìn thẳng vào ông Bí thư huyện uy, giọng tỉnh bơ  :
“ Nhưng ông có giống đâu  mà lấy ?
Ong Bí thư huyện  uỷ trợn tròn mắt :
“ Cô nói vậy là sao ? Sao tôi là đàn ông mà lại không có giống ?”
Cô Doan huỵch toẹt :
“ Thì đó…tôi để ông gần gũi cả hai tháng trời mà có thấy giống má nào đâu, tôi cứ trơ ra chẳng thấy bầu bì gì hết …”
Ong Bí thư huyện  toát mồ hôi  :
“ Cô nói thật không ? Chẳng lẽ tôi ..tôi …không có khả năng sinh sản à ?”
Cô Doan cười nhạt :
“ Thì có hay không nó rành rành ra đấy chứ đâu ? Tôi cứ chờ ông, chờ ông cả hai tháng rồi mà chẳng thấy nhúc nhích gì, trong khi đó theo hợp đồng ký với ông nhất thiết tôi phải đẻ ra cho ông một đứa con. Vậy thì tôi phải lấy giống người khác để thực hiện hợp đồng đẻ con cho ông chớ. Còn con nào chẳng là con, nó giống của ai cũng đâu có làm sao, miễn  nó là của ông là được rồi. Có ai tra xét nó thuộc máu mủ của ai đâu mà lo ?”
Ong Bí thư huyện uỷ chưa hết bàng hoàng vì cái kết luận ông không có khả năng gieo giống cô Doan đưa ra. Không có lẽ trời quả báo bắt ông phải trả giá sau bao nhiêu tội lỗi ông đã gây ra để leo được lên cái chức Bí thư huyện uỷ này. Không, không làm gì có chuyện quả báo, làm gì có chuyện trời phật trừng phạt, nếu như ông bị vô sinh theo cách nói của bác sĩ phụ sản thì chẳng qua rất có thể ông dính chất độc da cam trong thời gian ông đi bộ đội trong chiến trường B trong vùng A Sầu, A Lưới đó thôi. Nhưng nếu một khi biết chuyện đó, con bé này nó phải nói cho ông biết để cùng bàn bạc tìm ra cách giải quyết chớ sao nó dám tự tiện tìm giống khác ?
Ong Bí thư huyện uỷ bực mình, quát lên :
“ Hoá ra là vậy đấy ? Cô cho rằng cô chỉ cần đẻ ra một đứa con rồi giao cho tôi thôi, bất kể nó là con ai …”
Cô Doan gật đầu tỉnh bơ :
“ Đúng như vậy đó…đúng theo tinh thần hợp đồng là vậy đó …”
Ong Bí thư huyện uỷ tiếc rẻ :
“ Giá cô nói ngay từ đầu để tôi chấp nhận chuyện đó khỏi cho thằng bé đi thử máu thì đâu đến nỗi xảy ra cơ sự như hiện giờ ?”
Cô Doan cau mày :
“ Ong có hỏi tôi đâu . Mà ai ngờ ông lại lôi thằng bé đi thử máu sinh rắc rối ra , sao ông dại dột thế ?”
Ong Bí thư huyện uỷ thở dài :
“ Cũng tại do con vợ tôi nó ép …chứ tôi thế nào chẳng được…”
Ong thừa biết nói vậy là không đúng sự thật, chính ông nghi ngờ thằng bé nên mới nảy ra chuyện thử máu chứ chẳng phải do bà vợ áp lực. Bây giờ biết giải quyết ra sao đây ? Trong buồng có tiếng trẻ con khóc, cô Doan vội chạy vào dỗ con. Nom cô ta có vẻ hả hê sung sướng vì rút cuộc cô lại lấy lại được  đứa con chính do cô dứt ruột đẻ ra. Chỉ có ông là thiệt. Bỏ ra cả một đống tiền, rồi lại sắm sửa trang bị nào quạt trần, nào máy lạnh, nào tivi…cho cô ta đẻ con cho thằng khác có tức không chứ ?
Không, ông không chịu mất cả chì lẫn chài như vậy được, nhất định ông phải đòi lại được những chi phí ông đã bỏ ra . Ông chờ cho cô Doan dỗ con ngủ rồi quay ra, ông mới mở lời :
“ Giờ cô định sao dây ? Đứa con thì nhất định trả lại cho cô rồi…”
Cô Doan nhìn ông dửng dưng :
“ Nếu ông không nhận , ông trả lại tôi thì tôi nuôi nó chứ biết sao giờ ?”
Ong Bí  thư huyện uỷ ngập ngừng :
“ Thế còn số tiền tôi đưa cho cô, còn những đồ đạc tôi mang tới đây ?”
Co Doan nhìn ông cười khảy :
“ Ong định đòi lại à ?”
“ Tất nhiên rồi…nếu cô không sinh con cho tôi cô phải trả lại tôi…”
“ Thì tôi sinh cho ông rồi đó…”
Ong Bí thư huyện nổi cáu :
“ Đó không phải con tôi…cô vi phạm hợp đồng tôi sẽ chở hết đồ đi và cô phải trả lại tiền cho tôi…”
Cô Doan cười nhạt :
“ Vậy ông cũng phải trả lại cho tôi chứ ?”
Ong Bí thư huyện ngớ người :
“ Trả lại cái gì ? Tôi có nhận của cô cái gì đâu mà phải trả lại ?”
Cô gái nói như hắt vào mặt ông Bí thư huyện :
“ Ong nói vậy mà nghe được à ? Thế suốt hai tháng trời ông ngủ với tôi ông coi đó là của chùa , của trời của Phật ban cho ông à ?”
Ong Bí thư huyện uỷ ngẩn người. Con bé này thật trâng tráo. Nó đòi vậy thì khác nào nó tự nhận là gái mãi dâm ? Nhưng mà ..thực ra nó nói cũng phải, suốt hai tháng trời ông lẻn tới căn nhà này không biết bao nhiêu lần  thả sức làm cái việc “truyền giống” sang cô ta để thực hiện hợp đồng. Gọi là “truyền giống” mà thực ra ông cũng được hưởng  thụ chớ. Bởi  vậy nói gì thì nói ông cũng phải thanh toán cho cô khoản nào đó chớ ?
Ong Bí thư huyện  lắp bắp :
“ Cô nói vậy tức là cô muốn tôi trả tiền những đêm …tôi ngủ lại đây với cô à ?”
Cô Doan cười nhạt ::
“ Chuyện có vậy mà ông cũng phải hỏi ? Không lẽ tôi cho không biếu không à ?”
Ong Bí thư huyện bực mình :
“ Vậy cô đòi bao nhiêu cô cứ nói thẳng ra !”
“ Đòi bao nhiêu à ? Năm trăm triệu ông chịu trả không ?”
Ong Bí thư huyện uỷ kêu lên thảng thốt :
“ Năm trăm triệu ? Bộ cô tống tiền tôi hả ?”
“ Tôi tống tiền ông làm gì, cái  giá đó là tôi thử ông thôi. …
Ong Bí thư huyện uỷ vội vàng :
“ Vậy rốt cuộc cô đòi bao nhiêu ?”
Cô Doan lắc đầu :
“ Ong thừa biết rồi…tôi không phải là gái mãi dâm…tôi cho ông gần gũi ngần ấy tháng trời chẳng qua cũng là để thực hiện hợp đồng sinh con cho ông thôi. Nay tôi đã sinh cho ông một đứa rồi. Ong không nhận mang trả lại tôi. Chuyện đó là do ông thôi. Với tôi cho dù ông trả lại con cho tôi nhưng tôi vẫn coi như hợp đồng đã thanh lý ông không phải trả gì cho tôi nữa và tôi cũng chẳng phải trả lại ông bất cứ thứ gì ?”
Ông Bí thư huyện uỷ tím mặt. Vậy chẳng hoá ra ông trắng tay trong vụ này sao ?  Đã đành ông đã được hưởng lạc thú chăn gối với cô Doan trong hai tháng liền, nhưng tính chi li thì cũng chỉ được dăm bảy đêm mà phải trả một món tiền đó là quá đắt, quá đắt. Ong cố vớt vát :
“ Cô biết rồi, trong vụ này tôi quá tốn kém vì cô. Chưa tính đồ đạc tôi mua sắm, sửa sang nhà cửa, tiền chi phí ăn uống cho hai mẹ con cô hàng tháng, chỉ riêng tiền mặt đưa cô đã lên tới 200 triệu…Bù lại tôi…tôi cũng chỉ được ngủ với cô không quá 10 đêm…Không lẽ tính ra mỗi đêm tôi phải trả cả hơn chục triệu…”
Cô Doan mặt đỏ bừng, thoắt chuyển sáng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào mặt ông, dàn từng tiếng :
“ Tôi nói thật …chỉ có cái thời đại đểu cáng này mới sinh ra con người quái thai như ông ….”
Ong Bí thư huyện uỷ nổi cáu :
“ Ai cho phép cô mạt sát tôi. Thời đại này là thời đại vinh quang nhất, thời đại dân tộc Việt Nam đi theo con đường bác Hồ đã chọn, tiến lên xây dựng chủ nghĩa xã hội dưới sự lãnh đạo của Đảng, sao cô dám bảo thời đại này là thời đại đểu cáng…”
Cô Doan cứng cỏi :
“ Tôi nói thật đó…thời đại sinh ra người đứng đầu một huyện đểu cáng như ông không gọi là thời đồ đểu thì còn gọi là gì ?”
Ong Bí thư huyện uỷ tái mặt, giận dữ đến không nói thành lời, chỉ lắp bắp :
“ Cô dám…cô dám…nói…nói thế à …Tôi bắt…tôi cho công an bắt…”
Cô Doan cười nhạt :
“ Tôi thách ông đưa công an tới bắt tôi đấy. Tôi sẽ la làng lên vạch trần bộ mặt đểu cáng của ông. Ong tưởng tôi mạt sát ông oan uổng hả ? Tôi hỏi ông, khi ký hợp đồng , tôi với ông chỉ nói tới điều khoản chính là đẻ con cho ông thôi, có điều khoản nào nói tôi bán dâm cho ông không ?”
Ong Bí thư huyện uỷ ngớ người :
“ Không…không quy định bán dâm…nhưng thực chất…thực chất…”
Ong biết ông trái lè nên cứ lắp bắp không nói thêm được câu nào. Cô Doan lại  cười nhạt :
“ Không có điều khoản  nào quy định tôi bán dâm chứ gì ? Ong bảo thực chất, thực chất gì ? Thực chất đây là vụ mua bán dâm hay sao ?”
Ong Bí thư huyện uỷ không biết nói sao , đành cứ giương mắt nhìn . Cô gái nói tiếp :
“ Nếu ông coi đây là vụ mua bán dâm thì ông phải bổ sung vào hợp đồng một điều khoản phụ về chuyện đó cho rõ ràng…”
Ong Bí thư huyện uỷ giật thót người. Ra con bé này ghê gớm thật. Mình mà bổ sung cái khoản mua dâm của nó chắc chắn nó mang bản hợp đồng ấy tố cáo với ban thường vụ thành uỷ thì …toi đời ông. Không, không đời nào…chớ có dại nghe nó. Ong lắc đầu quày quạy :
“ Không không…tôi ngu gì mà bổ sung cái điều khoản mua dâm ấy để cô mang đi tố cáo tôi với các cơ quan chức năng ?”
Cô Doan dằn giọng :
“ Nếu ông không chịu viết điều khoản bổ sung thì ông đừng hòng đòi tôi lấy lại đến một đồng. Cả số đồ đạc ông mua sắm nữa, đừng có hòng đòi lại…”
Ong Bí thư huyện uỷ nổi cáu :
“ Vậy…vậy cô lừa tôi ?”
Cô gái cười nhạt :
“ Tôi chẳng lừa đảo gì ông hết. Ong thuê tôi đẻ con cho ông, tôi đã thực hiện  rồi, ông không chịu nhận mang trả lại nó cho tôi thì tôi nhận lại, coi như hợp đồng đã thực hiện xong, ông căn cứ vào đâu mà đòi lại tiền ?”
Ong Bí thư huyện  lặp lại cái điều vẫn đau đáu trong ông :
“ Nhưng…nhưng nó không phải  con tôi…”
Cô gái phảy tay :
“ Sao ông cứ nhắc đi nhắc lại mãi cái chuyện không có trong hợp đồng thế ? Tôi nói mãi mà ông vẫn không hiểu sao ?”
Tất nhiên là ông Bí thư huyện uỷ rất hiểu. Nhưng cái quả này đắng quá, trong cái đầu ông lúc này chẳng có gì ngoài mỗi ý nghĩ cứ như cái móc câu móc vào đầu ông : ông tốn kém tính ra cả hai ba trăm triệu mà chỉ được hưởng có mỗi chưa tới mười đêm thì quá đắt, qua đắt, ông làm sao chấp nhận được. Ong cố vớt vát :
“ Thôi được rồi…nếu cô không chịu trả lại tiền cho tôi cũng được…nhưng..cô phải thực hiện lại điều khoản chính trong hợp đồng cho tôi …”
Cô Doan cười nhạt :
“ Điều khoản chính là điều khoản gì ? Lại đẻ con cho ông nữa à ?”
Ong Bí thư huyện uỷ tươi mặt :
“ Đúng rồi…mình thực hiện lại từ đầu…coi như chưa có cái vụ kia…Chỉ có điều về chi phí…cô giảm cho tôi một nửa…đồ đạc khỏi mua sắm nữa…”
Cô Doan bật cười :
“ Thật trên đời này tôi chưa thấy ai như ông ? Tính toán, so đo đúng là...bí thư huyện uỷ…”
Ông Bí thư huyện uỷ phát cáu :
“ Cô đừng có mang chức vụ của tôi ra mà giễu cợt nhé. Bí thư hay không bí thư thì có dính dáng gì tới chuyện này. Chỉ có điều khi bàn bạc làm chuyện gì thì cũng phải tính toán lợi hại cho rõ ràng chớ ?”
“ Vậy tóm lại là ông muốn giảm một nửa giá thuê đẻ , đúng không ?”
Ông Bí thư huyện gật đầu :
“ Đúng rồi…tức lần này nếu cô đẻ cho tôi một đứa con tôi sẽ đưa cho cô 100 triệu…đồ đạc có sẵn rồi…tôi khỏi phải mua sắm thêm gì nữa …”
Cô Doan cười cười :
“ Vậy ông đưa tiền trước đây, tôi sẽ đẻ cho ông !”
Ông Bí thư huyện vội vàng :
“ Không không…rút kinh nghiệm lần trước , lần này cô đẻ con ra tôi phải mang đi xét nghiệm ADN rồi nếu đúng con tôi thì tôi mới chi tiền…”
Cô Doan bật cười :
“ Ghê nhỉ ? Ông chắc lép ghê nhỉ ? Vậy sao gọi là sinh con cho ông, ông đi mua con lợn, con bò thì có…”
Ông Bí thư huyện cau mặt :
“ Sao cô nói vậy ? Tôi thực tâm muốn cô đẻ cho tôi một đứa con, sao cô lại nói tôi mua lợn mua bò ?”
Cô Doan cười khảy :
“ Thì cái lối ông chắc lép và giả trá như vậy khác nào ông đi mua bò, mua lợn ?”
Ông Bí thư huyện dịu giọng :
“ Vậy cô muốn sao ? Hay tôi tạm ứng trước cho cô một phần ba, sinh con ra tạm ứng tiếp một phần nữa, rồi khi xác đinh gien ADN chính xác là con tôi , tôi sẽ thanh toán nốt một phần ba còn lại …”
Cô Doan bật cười khanh khách :
“ Ra thế đây ? Hợp đồng thanh toán chi li vậy đó. Nhưng tôi hỏi ông, nếu đẻ ra lại không phải con ông thì ông có đòi lại tiền đã tạm ứng không ?”
Ông Bí thư huyện suy nghĩ. Lần này nếu nó đẻ ra lại là con thàng khác, không phải con mình thì tất nhiên là phải đòi lại tiền rồi, nhưng chắc chắn nếu đòi lại cả thì nó không chịu đâu . Ông nghĩ ngợi rồi hạ giọng :
“ Thôi được rồi…chỗ tôi với cô dầu sao cũng đã quen biết qua một hợp đồng rồi. Nếu lần này nếu thử gien vẫn không phải con tôi thì tôi chỉ đòi lại một phần ba tạm ứng ban đầu thôi . Vậy là cô vừa được con lại vừa được tiền…Chịu không ?”
Cô Doan cười lớn :
“ Tôi nói thật với ông nhé. Ông thuộc loại vô sinh rồi. Không có con được đâu. Với cả ông còn có khả năng sinh sản nữa thì tôi cũng gớm cái mặt ông, có thuê tôi tiền tỉ đi chăng nữa tôi cũng không ăn nằm với ông nữa…”
Ông Bí thư huyện uỷ tái mặt :
“ Cô nói gì ? Cô nói gì ?”
CXô Doan điềm nhiên :
“ Nói gì thì ông nghe rõ cả rồi đó. Xin mời ông ra khỏi nhà tôi. Từ nay , xin ông đừng lai vãng đến đây nữa…”
                             (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét