Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 12

                                  
  



 
       Trong giấc ngủ chập chờn gã nghe văng vẳng tiếng đoàn xe ì ạch leo đèo. Sống giữa núi cao rừng  thẳm mà không chút ám ảnh tiếng chim hót, tiếng suối róc rách, tiếng thác đổ, chỉ văng văng tiếng ô tô bò dốc. Mà thực ra, suốt ngày bom reo đạn nổ, chim chóc bay sạch, sáng sớm ra rừng, bói không nghe một tiếng chim. Sau mưa, đến cóc nhái ễnh ương cũng im thít . Vào tuần trăng, đêm đêm ngước nhìn trời, trăng với pháo sáng lẫn vào nhau khó phân biệt, thỉnh thoảng xa xa lại bừng lên quầng sáng bom B52 rải thảm nom như thành phố lên đèn. Ký ức trong mơ của gã toàn những âm thanh và ánh sáng ma mị vậy. Có ai đó đập vào người gã, hóa ra không phải tiếng xe leo đèo mà tiếng cần cẩu ầm ầm ngoài  cổng. Gương mặt lão hàng xóm ghé sát mặt gã :
« Tới rồi…tới rồi…nó đánh xe cẩu tới rồi…dậy đi cha….xỉn rồi ngủ ngay ngoài vườn hả ? »
Hóa ra lão hàng xóm đưa xe tới cứu cây ngọc lan. Chiếc xe cao nghều nghễu rùng rùng chạy vào vườn. Thằng lái cẩu nhảy xuống :
": Đâu…đâu…cây ấy đâu ?"
Lão hàng xóm xăng xái kéo gã lại gần :
" Giới thiệu với anh, chủ nhà đây …ông ấy là nhà báo đấy …"
Thằng lái cẩu lùi lại, la toáng :
" Ối chết chết ..làm xong nó đưa lên báo thì bỏ mẹ…chịu thôi…chịu thôi…"
Hắn lại nhảy lên cabin cài số lùi. Lão làng xóm giang tay ngăn la hoảng :
" Không phải…không phải…ông này nhà báo nhưng chỉ viết ca sĩ, người mẫu, cải lương , không động tới chuyện  làm ăn của tụi bay  ?"
Thằng lái cẩu cằn nhằn :
" Bữa trước có thằng nhà báo lò mò tới chụp hình bị chủ thầu cho đệ tử đánh tóe máu đầu, đâp cả máy hình kìa…"
Gã tròn mắt :
" Làm đường chỉ có đất với đá thôi sao thằng thầu sợ quá vậy ?"
Lão hàng xóm cười toe toét :
" Tại nó đặt ống với xây cống đểu, toàn bêtông kẹo lạc với bêtông  cốt tre , cứ tưởng chôn xuống đất là thoát, ai ngờ tụi nhà báo nó moi ra, Thằng thầu và chủ đầu tư sợ té đái , đổ tại thiết kế sai cao độ mặt đường nên phải đào hết cống lên xây lại theo thiết kiết mới …"
Gã cao giọng :
" Vậy phải truy tố thằng ký duyệt !"
" Thằng Chủ tịch tỉnh chớ ai, Nhưng nó về hưu con mẹ nó rồi. Hạ cánh an toàn rồi, sao kỷ luật…"
Gã càu nhàu :
« Ngay cả nơi u tì này cũng có tham nhũng . Nhà nước đéo gì chỗ nào cũng ăn cắp. Vậy vụ này thằng Chủ tịch tỉnh được  nhiêu ? »
Lão hàng xóm cười hề hề :
«  3% vốn đầu tư , ít cũng phải vài chục tỉ . Bởi vậy nó mới xây biệt thự như dinh Độc Lập vậy … »
Gã vọt miệng :
«  ĐM nó…coi tiền của dân như của địch , thằng nào thằng nấy tha hồ vén tay áo xô đốt nhà táng.. »
Thằng lái cẩu sốt ruột :
" Có làm không thì biến đây ?"
Gã vội vàng :
" Có chớ…tại cậu sợ nhà báo nên phải nói rõ..tớ vốn là nhà báo văn hóa văn nghệ, chẳng dính dáng gì tới cống rãnh đường xá, mà tớ cũng hưu rồi…"
Thằng lái lại mở máy cho chiếc cẩu vươn cần tới sát cây ngọc lan. Hôm nay nó đã héo úa, lá đã khô, cành chỏng chơ. Hắn nhảy trên cabin  xuống , xem xét :
" Chết khô rồi…cây này chỉ dùng làm củi , dựng nó lên làm quái gì ?"
Lão hàng xóm hoàng hồn, vội vàng :
" Mày có phải dân trại cây đâu  mà phán nhảm.Cây cổ thụ trên rùng đốn hạ xong phải mất cả nửa tháng mới chở về đến trại cây. Vậy mà thằng chủ chôn xuống, tưới tắm cứu được đó. Cả năm sau chở tới biệt thự các quan bán tiền tỉ…"
Ba thằng lâu la mặt mũi bặm trợn xúm vào buộc chão. Ròng rọc cẩu quay tít . Thân cây đổ rời mặt đất từ từ đứng thẳng dậy.  Thằng lái cẩu gầm gừ :
«  Rồi …cây đứng lại rồi  ….xong việc rồi nha… »
Gã vội vã :
«  Phải trồng cột xung quanh, giằng giây cho cây đứng được chớ ? »
Thằng lái cẩu chỉ lão hàng xóm :
«  Không biết…cha này chỉ mướn dựng cây đứng lên thôi … »
Lão hàng xóm quay sang hỏi gã :
«  Giờ làm sao đây thủ trưởng ? »
Gã thở hắt ra :
«  Thì thuê tụi nó  đóng cọc giằng cây lại chứ sao ? »
Tụi nó biết gã cần nên bắt bí. Chặt mấy cây tầm vông dựng cây ngọc lan rồi rào quanh mà nó đòi thêm năm triệu nữa. Cũng đành biết sao. Trong lúc chờ ba thằng đệ tử đi chặt cây gã xách ra thùng bia. Thằng lái cẩu sáng mắt lên. Gã nhận ra vết sẹo chạy ngang trán. Chắc dấu vết của một trận đâm chém.Bia vào lời ra, hắn nói ào ào :
«  Ông bác sống thế này không được.Nhất định phải có một ẻm bên cạnh để nó dọn nhà và lên giường. Hay ông bác hết xí quách ? Không phải , nom ông bác còn xung lắm .. »
Lão hàng xóm cũng bốc lên :
«  Thằng này nói không sai. Đến Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng cũng còn có vợ kìa…mà ngay cả bác Hồ cũng lấy vợ Tàu chứ đâu ? »
Thằng lái cẩu cười hô hố :
«  Nói gì mấy cha đó. Con gái khắp nước này, nó muốn  đụ  con nào chẳng được……trời không sợ,đất không sợ.Phật không sợ,.ma không sợ.. đéo sợ thằng nào con nào …nhất thống toàn đảng toàn dân nên nó tha hò   đụ búa xua..»
Lão hàng xóm đã đánh ngã 5 chai, xỉn trông thấy rồi, xua xua tay :
«  Ai bảo mấy cha không sợ ai…sợ nhất là con vợ già..nó biết ngủ với gái thì nó cắt…chim… »
Thằng lái cẩu mở thêm chai mới :
«  Ấy…ấy…cắt chim thành công công à…công công lãnh đạo toàn đảng toàn dân thì phải biết…suốt ngày nói chuyện Mác Lê .Cấm tiệt karaoke, sàn nhẩy…cấm hết cấm hết , nhất mấy em đứng đường…nhốt hết nhốt hết… »
Trong vườn  con Mực bỗng sủa ăng ẳng rồi im bặt. Ba thằng đệ tử đã chặt về mấy cây tầm vông to tổ chảng kèm theo một giây măng tổ bố. Một thằng vui vẻ :
«  Măng nhiều quá…ông bác không chặt lãng phí quá… »
Gã nhăn nhó :
«  Tưởng tụi bay chỉ chặt tầm vông thôi chớ…chặt măng làm gì ? »
Thằng đệ tử nhăn nhở :
«  Măng này hầm chân giò ngon phải biết. Thằng nhà hàng cũng chào thua. Ông bác không ăn để tụi con ăn , có sao !!! »
Thôi đành chiều nó chứ biết sao.Nó chặt măng  chứ chặt cả bụi tầm vông cũng đành chịu .Lão hàng xóm giục :
«  Thôi thôi..mỗi thằng làm một chai giải khát làm cho xong rồi biến… »
Gã vào phòng lấy ra 5 triệu đưa cho lão hàng xóm, lão lại đưa cho thằng lái cẩu . Hắn không thèm đếm, nhét ngay vào túi, cười đểu :
« Ô bác này chịu chơi …bác cần gì cứ điện cho em một phát là có ngay.. »
Lão hàng xóm chen ngang :
«  Em có không ?
«  Chuyện nhỏ…Dù 500.. qua đêm 1 triệu…Toàn các em hai mươi hai mốt cả thôi…chân dài, vú bự, mông nở..cứ ới là  em tới liền… »
Cây ngọc lan đã được dựng xong và tưới xung quanh. Gã tiễn xe cẩu và 3 thằng đệ tử ra tận cổng.Lão hàng xóm cũng ra về.
Gã thở ra khoan khoái. Thôi thế là xong. Cây ngọc  lan đã được cứu. Mai mốt nó sẽ lại xanh tươi như trước.Gã khoan khoái thong thả gõ gót trong vườn. Bất chợt gã dừng sững lại. Con Mực không hiểu sao nằm dài trên mặt đất. Gã lại gần và phát hoảng  Con Mực xùi bọt mép và đã…chết. Gã nhớ lại tiếng nó sủa lúc nãy. Thôi rồi, chính ba thằng đệ tử thằng lái cẩu đã bả chết con Mực chứ ai ? Gã ngối cạnh xác con Mực và cứ ngẩn ngơ mãi . Mẹ kiếp, dây với mấy thằng khỉ đột này mệt thật, cứ bảo công nhân là tiên phong, nòng cốt của đảng mà thực ra toàn lũ lưu manh côn đồ.

    30-5-2015
                                   (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét