Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - Tiểu thuyết NHẬT TUẤN - KỲ 4                                                                                                             

                                         Chương 4

          

Tiếng gà gáy làm gã thức giấc. Gà nhà ai sang tận vườn gã ? Hàng xóm gần nhất cũng cả cây số, không gà nào lội bộ qua quãng  đường  đó  dù suốt ngày thả rông tự kiếm ăn tối về chuồng.
 Tiếng gà mỗi lúc một gần . Gã choàng dậy ra sân. Chà…chú gà sống chân cao, cổ dài , mắt láo liên . Chắc gà trong xóm đi hoang thành gà rừng. Gã vào bếp lấy gạo quăng ra một nắm. Con gà mon men tới mổ lia lịa. Con Mực ở đâu chợt nhảy xổ tới sủa ăng ẳng làm nó đập cánh bay lên  cây mít. Gã vụt  con Mực cúp đuôi chạy mất .
Chà…cả đến gà và chó cũng khó chung sống huống hồ con người. Gã xóa ngay ý nghĩ đó kẻo lan man sang những chuyện dẫn tới cả một mớ bòng bong cái xã hội gã đã xa lánh . Gã đang cố xóa trắng mọi phiền tạp và cả những kỷ niệm ngọt ngào. Gã muốn đầu óc lúc nào cũng trống không như ngôi nhà  không đồ đạc , bốn bề gió thổi.
"Sáng nay ăn gì nhỉ ?" - ý nghĩ chợt nảy làm gã sướng run. Mì gói đã ăn cả tuần , bánh canh cua cũng thế, sáng nay phải khác !
Tủ lạnh của gã là  cửa hàng thực phẩm từ sườn non, chân giò, thịt ba rọi, thịt bò thăn, bò bắp, gà vườn, vịt xiêm tới  fastfood như batê hộp, xúc xích Đức, phó mát, giò chả Phú Hương…..
Không, đả đảo xôi đậu xanh, ngăn ngừa bánh chưng ngóc đầu dậy vốn là hai món gã ăn tới phát chán. Bánh mì ốp lết, bít tết bò ? Cũng ngán . Vậy thì giản đơn cháo trắng hột vịt muối đi . OK…cháo trắng hột vịt muối …. Gã háo hức bỏ gạo vào nồi và trong khi chờ đợi gã pha một ấm trà sen thật đặc ngồi nhấm nháp bàn đá ngoài vườn. 
Gã thừa biết muốn tận hưởng cho hết hương vị trà, gã phải dọn sạch mọi ý nghĩ , biến mình thành trà, biến trà thành mình theo "tương quan huynh đệ ", tôi và anh, triết học "ngôi thứ hai" theo lời khuyên  mấy ông thày tàu, phải "tài giảm hiện tượng học" cho cái tôi được "trần trụi" theo triết lý mấy ông tây , phải dọn mình trước trà như con chiên quỳ trước…Chúa..
 A..không nhé, 40 năm cuộc đời đã làm con mọt sách giờ buông bỏ hết, ta lại vẫn là ta. Cứ nhấm nháp trà này, cứ mặc mọi tạp niệm chẳng việc gì xóa bỏ . Này thì rít một hơi 3 số, hớp một ngụm trà cho cái hơi và cái vị  nó bốc lên tới tận chân tóc, chảy xuống tận gan bàn chân. Gã khà một tiếng,  khoan khoái ngửa cổ nhìn cả một vòm trời xanh sau tán lá.
 Tít tịt trên đó…trên đó nữa có cái gì ? Không vĩ nhân…không thần thánh…không quỷ sứ…không diêm vương… không có gì…không có gì…bao nhiêu mưu bá đồ vương rốt cuộc chỉ là những trò hề vênh váo..
Tiếng gọi cửa bỗng phá cơn bốc đồng tư tưởng.  Lão hàng xóm vai vác cuốc, hùng dũng đi vào .
- Trà sớm bia trưa rượu tối…nhất ông còn gì ?
Hóa ra lão sang cứu cây ngọc lan bị gió quật ngã hôm trước. Lão là thương binh loại nhẹ, đưa vợ con trôi dạt từ Bắc vào cắm chân nơi u tì quốc,  khỉ ho cò gáy này. Gã đưa ra chén trà :
- Mời bác…
Lão nâng niu chén trà như vật quý trên tay, hít hít rồi mới nhấp một ngụm :
- Ái chà…trà này ướp sen Hồ Tây công phu lắm đây…nghe nói phải ngồi thuyền thúng bỏ từng nhúm trà vào hoa cho nó ướp cả đêm sáng ra mới lấy. Công phu vậy nên mấy triệu một ký lận, chỉ Việt kiều mới dám đặt mua..
Lão hàng xóm còn xổ ra một tràng nữa nếu gã không ngắt lời :
- Bác cứu cây ngọc lan được không ?
- Phải coi đã…
Gã lôi lão ra góc vườn, cây ngọc lan đổ nghiêng, bật rễ, lá vàng úa . Lão  đi vòng quanh , ngó nghiêng , cao giọng :
- Cây của ông thập tử nhất sinh rồi…
- Vô phương cứu chữa à ?
Lão ngập ngừng :
- Còn nước con tát…nhưng mà tốn tiền lắm …phải thuê cần trục đang làm ngoài  lộ vào kéo cây lên…rồi tính tiếp. 
- Làm đi…nhưng phải báo trước chi phí..
Lão hàng xóm đi rồi, gã tần ngần ngồi cạnh cây ngọc lan. Nếu là mít, táo, ổi, sầu riêng..thì bỏ đi cho rồi. Nhưng lại là cây ngọc lan - cái tên sang trọng, quý phái gợi nhớ một thời Hànội đã vĩnh viễn qua. Họ đã tan tác cả rồi, những con người thuộc một nền văn minh khác, một nền văn hóa khác, khác với thời "đốn cây" Hànội bây giờ .
"Về một thời bọn họ" - không, không ai viết được về cái thời ấy, họ đã đi cả rồi , họ mang theo những gì của chính họ…cành liễu ven hồ, cây me, cây sấu, cây cơm nguội, tiếng ve đầu hè, mùi hoa sữa..…và cả cây ngọc lan lặng lẽ tỏa hương chẳng hiểu sao thoát được cơn hồng thủy trốn chạy mãi tới cái xó rùng này. Không, bằng mọi giá phải cứu  lấy "nàng" , nàng "Ngọc Lan trầm ngát thu hương", tiểu thư khuê các của một thời bọn họ.
Buổi trưa lão hàng xóm trở lại. Lão kêu oai oái :
- Nhiều tiền lắm… không đáng phải bỏ ra..ông trồng cây bông sứ lại chẳng hơn à…có cây cả chục tuổi rồi ông chịu không ?
- Bao nhiêu ?
- Cây bông sứ cổ thụ hả ? 5 triệu thôi…
- Không…tôi hỏi tiền cứu cây ngọc lan …
- Tiền thuê máy cần trục 15 triệu, nó đi đường  rừng vào đây nên  hét giá lên trời, công xá nữa vừa tròn 20 triệu .
= OK…xong luôn…20 triệu…
- Ông có điên không ? 20 triệu cây ngọc lan . Quả chẳng có, mà cái mùi hương của nó coi chừng độc lắm nha…
- Không bàn nữa..chờ chút…
Gã vào buồng lấy ra tập tiền ấn vào tay lão già :
- 20 triệu đây nha…khỏi đếm lại..
Lão hàng xóm há cả mồm ra , hai tay lóng ngóng cầm tập tiền toàn giấy năm trăm. Mặc gã nói , lão run rẩy đếm từng tờ, từng tờ :
- 40 tờ chẵn…chà…ông chơi vầy quá cha thiên hạ.
- Được rồi, vụ này coi xong, giờ nhậu nha..
Gã bầy la liệt trên bàn đá pho mát, xúc xích, thịt nguội, khoai tây lát chiên…sau cùng một chai rượu. Lão hàng xóm trợn mắt, la lên :
- Rượu tây ? Chai này có tới chục triệu không ?
- Chưa tới..Loại Chivas này chỉ vài triệu. Nào làm ly cho khí thế…
Lão hàng xóm dốc ngược ly ực cái, la lên  :
- Ối mẹ ôi…rượu đâu có thứ rượu thơm vậy… rượu này chắc chỉ Bộ trưởng, ủy viên trung ương mới dám uống…thật đáng đồng tiền bát gạo…khác hẳn cái thứ rượu con mẹ Vẻ nó bán 10 ngàn một xị…uống nhạt hoét như nước mưa…"
Gã  gắp cho lão thịt xông khói, xúc xích…vừa nhai lão vừa bình luận :
- Cái xúc xích này giống kiểu dồi chó đây… lạ miệng nhưng không bằng dồi chó nhà mình…cái thịt xông khói này ông vừa nói theo kiểu gì nhỉ ?
- Kiểu Nga..
- À phải rồi Nga…Nga là Liên xô ngày xưa chứ gì ? Mẹ kiếp bao nhiêu năm hữu nghị rốt cuộc còn để lại ba cái dây bếp điện, cái bàn ủi với cái quạt tai voi…chẳng bù cho thằng Nhật  nào Honda, nào Sony,Hitachi, National…"
Gã bật cười :
- Liên xô còn để lại nhiều chứ…Tượng ông Lênin ở vườn hoa Canh Nông Hànội,  học thuyết Mác-Lênin rồi cả cái đảng cộng sản Việt Nam cũng từ Liên xô ra chứ đâu ?
Sang món pho-mát, lão ngửi ngửi :
- Cái cục gì vàng vàng thế này…
- Pho-mát đó cha..
Lão nhấm một miếng rồi gật gật :
- Ngon thật …ngày xưa Hànội có pho-mát "Con bò cười". Hồi tớ đánh Quảng Trị, trong tiểu đội có một thằng Hànội hấp hổi, hỏi có trối trăng gì không ? Tưởng nó nhắn bố nhắn mẹ hoặc hô khẩu hiệu "bác Hồ muôn năm" ngờ đâu nó lắc đầu, đéo nhắn gì  Hỏi có muốn gì không ? Nó ứa nước mắt " giờ có miếng phó-mát "con bò cười " chết cũng hả dạ..
Gã bật cười :
- Mẹ cái thằng công tử con nhà Hànội , chết đéo mong "toàn thắng ắt về ta" lại mong một miếng phó mát "con bò cười" - của thằng Pháp đấy ..
- Vậy mới nói…ăn miếng phó mát này lại nhớ thằng bạn chết ở thành cổ Quảng Trị..
- Nhưng loại này không phải "Con bò cười" của Pháp …
- Của Mỹ à ?
- Không , của Belarus ..
- Belarus là cái nước quỷ gì ? Cục này nhiêu tiền ?
- Là Bạch Nga…400 ngàn đó.
Lão hàng xóm suýt nữa ngã bật ngửa :
- Bốn…bốn trăm ngàn  ???
20-4-2015
                                     (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét