Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - KỲ 191                                                      

 
                         (tiếp theo)



Con bé Tuyết nhìn bà Chánh văn phòng cười  sằng sặc tưởng bà phát rồ, sợ quá định ré chân chạy ra khỏi phòng nhưng bị bà giữ lại :
“ Mày đi đâu vậy ? Sao chưa nghe cô nói gì đã vội chạy như ma đuổi thế kia ?”
Con Tuyết lắp bắp :
“ Con tưởng…con tưởng…”
Bà Chánh văn phòng bực mình :
“ Mày tưởng ..sao ?”
“ Con tưởng..con tưởng…cô động dại…”
Bà Chánh văn phòng nổi cáu :
“ Động dại cái mả bố cô…người ta cười lại bảo động dại…”
Tuyết toét miệng cười :
“ Vậy thôi..con xin…mà có chuyện gì cô cười to vậy ?”
Bà Chánh văn phòng tươi mặt :
“ Mảnh giấy này mày lấy ở đâu ?”
“ Con thấy trong túi ông Trưởng đoàn rơi ra cái phong bì, nhặt lên chẳng thấy đồng bạc lẻ nào, chỉ thấy tờ giấy này…”
Bà Chánh văn phòng đắc chí đọc :
” Kính thưa anh,
Em xin gửi đợt 2 số tiền là 5000 USD. Xong việc em xin gửi nốt số còn lại. Anh giúp tụi em qua khỏi đợt thanh tra này như đã thưa chuyện với anh.”
                                                                                  B.D.
                                                                    TGĐ Tổng công ty…
Bà Chánh văn phòng cười  ha hả :
“ Phen này khối thằng chết…”
Con bé Tuyết thắc mắc :
“ B.D. là ai ?”
Bà Chánh văn phòng trợn tròn mắt :
“ Là Bùi Dương, Tổng Giám đốc Tổng Công ty Vcomex chứ ai ? Thằng cha này giàu khét tiếng, bề ngoài chỉ là Công ty sản xuất đồ gỗ thôi nhưng bên trong nó tiêu thụ gỗ lậu, gỗ lâm tặc trên rừng chở xuống. Mua rẻ bán đắt nên lão giàu vô kể. Mấy năm nay đơn tố cáo lão bay như bươm bướm về văn phòng Uỷ ban với thành uỷ, giờ chắc bay lên cả thanh tra chính phủ nên lão Trưởng đoàn thanh tra này mới về đây. Hoá ra chưa làm việc được ngày mẹ nào đã nhận 5000 đôla rồi. Thảo nào tao nghe tin Vcomex sắp được đình chỉ thanh tra, Mẹ bố nó, hoá ra thiên hạ nói cấm sai, “Thanh tra thanh mẹ thanh gì…hễ có phong bì là nó thanh kíu”.
Con bé Tuyết cười rinh rích :
“ Lão này quá kẹo…mới đút túi những 5000 đô tính ra cả trăm triệu mà không chịu “bo” lấy một tờ ?”
Bà Chánh văn phòng ngạc nhiên :
“ Tờ gì kia ?”
Con Tuyết lại toét miệng cười :
“ Tờ trăm đô chứ còn tờ gì ? Người  ta vẫn gọi là một vé đó…”
Bà Chánh văn phòng há miệng :
“ Trăm đô la ? Oi trời…mày tính chém lão ghê vậy hả ?”
“ Là con nói vậy thôi, lão đã đưa được xu lẻ nào đã nằm lăn ra bất tỉnh nhân sự rồi…”
Bà Chánh văn phòng kinh ngạc :
“ Thế..thế hoá ra mày chưa cho lão làm gì cả à ? “
Con bé Tuyết vênh mặt :
“ Làm gì…chưa kịp làm gì đã lăn ra giãy đành đạch rồi…”
Bà Chánh văn phòng càng thắc mắc :
Ủa…sao tưởng lão ta bị phạm phòng, “thượng mã phong rồi…”
Con bé Tuyết toét miệng cười :
“ Có mà thượng mã..giường …đã kịp làm gì đâu đã lăn quay ngã ngửa ra rồi lấy đâu mà phạm phòng với cả thượng mã phong….”
Bà Chánh văn phòng kêu lên :
“ Thôi chết..vậy mà tao cứ đinh ninh tưởng lão bị chuyện đấy chứ ?”
“ Đúng là tại cô nên cháu mới bị quê xệ như vậy…cứ tồng ngồng như hai con lợn cạo khiêng lên khiêng xuống xe cấp cứu…”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Nhầm lẫn vậy mới hay… lão Trưởng đoàn thanh tra bị chụp hình trong tư thế vậy mới chết. Không mất chức thì cũng về hưu sớm…Giờ tao có thêm tờ giấy này làm chứng cớ ăn của đút lão có chạy đằng trời…”
Con Tuyết sầm mặt :
“ Sao cô nói dễ nghe vậy nhỉ ? Tờ giấy này cháu nhặt được thì là của cháu chứ sao lại của cô ?”
Bà Chánh văn phòng ngẩn người :
“ Ừ thì do mày nhặt được thì là của mày. Nhưng với mày nó cũng chỉ là mảnh giấy lộn thôi chứ có là gì đâu mà của cô với của cháu…”
Con Tuyết điềm nhiên :
“ Giấy lộn sao được ? Cháu…sẽ bán tờ giấy này cho lão Trưởng đoàn thanh tra chớ.”
Bà Chánh văn phòng trố mắt :
“ A..ra con này ghê thật. Vậy mày định đòi lão bao nhiêu ?”
Con Tuyết cười cười :
“ Ít ra cũng bằng số tiền đã nhét trong phong bì này…”
Bà Chánh văn phòng giật mình :
“ 5000 đô la ? Con này gớm nhỉ ? Mày tưởng mày là ai cơ chứ ?”
Con Tuyết điềm nhiên :
“ Con là ai cũng được, miễn là con bán lại cho lão Trưởng đoàn thanh tra tờ giấy này vừa đúng bằng số tiền tụi nó đã nhét trong phong bì đút lót cho lão …”
Bà Chánh văn phòng kinh ngạc :
“ Ra mày ghê gớm thật. Bấy lâu nay tao cứ tưởng mày chỉ là con hầu phòng có chút nhan sắc mê hoặc đàn ông thôi…”
Con Tuyết lắc đầu :
“ Không ạ…hai năm nay từ hồi về nhà khách huyện uỷ được cô sai bảo nên con cũng học được ở cô nhiều điều bổ ích ạ…”
Bà Chánh văn phòng bật cười  ha hả :
“ Ra con này tự tin gớm nhỉ ? Mày biết tao bao nhiêu tuổi tham gia cách mạng và  bao nhiêu tuổi Đảng rồi không ? 30 tuổi tham gia cách mạng , 25 tuổi Đảng rồi đó con. Mày là con nhãi nhép mới nứt mắt ra được làm chân hầu phòng dám học theo tao sao ?”
Con bé Tuyết chẳng hề nao núng , nó lên giọng xách mé :
“ Con cóc cần bao nhiêu tuổi tham gia cách mạng, con cũng cóc cần bao nhiêu tuổi Đảng, nay mai cô có ra ơn kết nạp con vào Đảng con cũng ứ thèm.Nhưng con có võ của con, con định “gí” thằng đàn ông nào là chết thằng đó. Ừ thì cô 25 tuổi Đảng nhưng cô có làm được như con không ?”
Bà Chánh văn phòng nổi cáu :
“ Con này láo ghê nhỉ ? Tao nói tao 25 tuổi Đảng là nói về bản lĩnh chính trị, trau dồi đường lối chính sách của Đảng., tổ chức và vận động quần chúng một lòng đi theo Đảng chứ có phải chỉ nhăm nhăm chinh phục đàn ông như mày đâu …”
Con Tuyết vênh váo :
“ Thì cô nói đúng quá rồi. Già như cô làm sao chinh phục được đàn ông, bởi vậy cô mới đi theo Đảng làm những việc như cô nói là đúng quá rồi. Nay mai con về già chắc con cũng tu dưỡng lập trường của Đảng như cô, nhưng bây giờ con chả cần, con cứ liếc một cái là khối thằng cán bộ đảng viên từ già cho tới trẻ chết mệt vì con là được rồi…”
Bà Chánh văn phòng nghe con Tuyết nói mà tức ứ cổ không sao cãi  được nó. Mà thực ra nó nói cũng đâu có sai. Già  như bà làm sao khuất phục được đàn ông, đành chỉ làm cái “nghề chính trị”  nói như vẹt dăm câu ba điều chủ trương đường lối  chính sách của Đảng để doạ nạt đám dân đen trong huyện là phù hợp với khả năng của  bà thôi. Như trong chuyện cái giấy này chẳng hạn, lấy được nó từ trong người lão Trưởng đoàn thanh tra thì bà chịu rồi, việc đó  phải dành cho con Tuyết, nhưng dùng nó để nắm cổ lão ta thì lại phải dùng tới “bản lĩnh chính trị “ của bà.
Bà Chánh văn phòng đấu dịu :
“ Tôi nói thật, tờ giấy này cô phải để tôi sử dụng thì mới nắm được cổ lão Trưởng đoàn thanh tra. Cô giữ nó đòi bán cho lão ta là rất nguy hiểm…”
Con Tuyết ngẫm nghĩ , đắn đo. Giữ một mình thì nó chưa biết làm sao tống tiền được lão Trưởng đoàn thanh tra này, còn đưa cho bà Chánh văn phòng có khi bà yểm đi , ăn một mình thì hỏng chuyện. Thấy con bé hầu phòng ngập ngừng, bà Chánh văn phòng nghiêm mặt doạ :
“ Nếu cô không nghe tôi cứ cố tình tống tiền đồng chí Trưởng đoàn  thì chúng tôi sẽ có biện pháp bảo vệ đồng chí đó…”
Con Tuyết chẳng những không sợ còn toét miệng ra cười :
“ Cô định doạ con hay sao đó…”
“ Tôi nói thật đó, việc gì phải doạ cô ?”
“ Thôi cô ơi..con sống với cô cả năm nay con còn lạ gì cô nữa. Cô mà bảo vệ  mẹ gì ông Trưởng đoàn, Cô đang muốn làm thịt ông ta thì có đấy.”
Bà Chánh văn phòng kinh ngạc :
“ Sao cô nói vậy ? Sao cô dám vu cáo cho tôi muốn làm thịt đồng chí Trưởng đòan. Cô định chia rẽ nội bộ hả ?”
Con bé Tuyết điềm nhiên :
“ Thì lúc đọc mảnh giấy của ông Trưưởng đoàn cô chẳng kêu to lên :” Chết cha tụi mày rồi…chết cha tụi mày rồi…tao rình mãi…Ha ha …” là gì ?”
Bà Chánh văn phòng đấu dịu :
“ Thôi thôi..tao biết mày ghê gớm rồi…thôi được, giờ tao nói rõ, tao với mày cùng làm vụ này , cùng ăn chia 50-50, được chưa ?”
Con bé Tuyết kêu lên :
“ í chết …con vất vả gian khổ lắm mới lấy được mảnh giấy này, cô chẳng đổ một giọt mồ hôi nào mà lại đòi ăn chia 50-50 thì thiệt cho con quá…”
Bà Chánh văn phòng sốt ruột :
“ Vậy mày đòi bao nhiêu ?”
Con Tuyết nhăn trán suy nghĩ rồi cười  cười :
“ 7-3 được không ?”
Bà Chánh văn phòng cáu :
“ Con bé này to gan nhỉ ? Mày coi tao là cái thứ gì mà đòi ăn chia với tao những 7-3…”
Con bé Tuyết gật gật :
“ Thôi được..thôi được…cháu đề nghị 6-4 vậy, cháu 6 cô 4…”
Bà Chánh văn phòng ra vẻ ngẫm nghĩ rồi gật đầu thở dài :
“ Thôi cũng đành chiều mày vậy. Tao không ngờ mày ghê gớm vậy ?”
Con bé Tuyết cười cười :
“ Thì con học tập cô đấy chứ ai ? Giờ cô tính tiến hành sao đây ?”
Bà Chánh văn phòng ra chiều suy nghĩ lung lắm rồi mới nói :
“Việc này phải suy tính cho thật kỹ, hấp tấp đâu có được. Để mai tao hội ý với đòng chí Bí thư huyện uỷ cái đã, thống nhất chủ trương kế hoạch tao mới cho mày  biết…”
Con Tuyết bật cười :
“ Hì hì…tống tiền lão già Trưởng đaòn thanh tra mà cũng phải chủ trưởng kế hoạch ?”
Bà Chánh văn phòng trợn mắt :
“ Chứ sao ? Mình không tính toán chặt chẽ, có phương án dự phòng nó quật lại cho chết cả chùm…”
Sáng hôm sau bà Chánh văn phòng trở về cơ quan gặp ngay đồng chí Bí thư huyện uỷ. Vừa thấy bà, ông Bí thư đã vội hỏi :
“ Sao ? Tình hình đêm qua ra sao ? Nghe nói ông Trưởng đòan thanh tra tỉnh lại rồi phải không ?”
Bà Chánh văn phòng gật gật :
“ Tỉnh rồi..tỉnh rồi…hoá ra không phải thượng mã phong hay phạm phòng con mẹ gì hết mà chính là con Tuyết nó tốt mái quá nên ông Trưởng đoàn thanh tra chưa mánh chén gì đã  lăn đùng ngã ngửa ra “
Ong Bí thư kinh ngạc :
“ Lại còn thế nữa kia ? Vậy may rồi, lão thanh tra mà có sao thì người  ta lại nghi mình dùng con Tuyết để thủ tiêu lão…”
Bà Chánh văn phòng bĩu môi :
“ Nghi sao được…rành rành là lão ta hám gái nên mới nhồi máu cơ tim hay tai biến mạch máu não mà chết chứ đâu phải tại con Tuyết đầu độc gì lão ? Có điều là tôi có chuyện này hay lắm….”
Nói rồi bà lôi trong túi ra mảnh giấy của ông Trưởng đoàn đưa cho ông Bí thư đọc. Ong này giương kính lên đọc kỹ từng chữ một rồi cất giọng hỏi :
“ Thế này là thế nào ? Giấy này ở  đâu ra ?”
Bà Chánh văn phòng giọng khoái trí :
“ Ở trong túi lão Trưởng đoàn thanh tra chứ ở đâu ? Khi lão ngất đi trong túi lão rơi ra cái phong bì, con Tuyết nhặt được, trong có lá thư này…”
Ong Bí thư huyện hỏi giật giọng :
“ Thế còn tiền…còn 5000 đô la đâu rồi ?”
Bà Chánh văn phòng  lắc đầu :
“ lão Trưởng đaòn thanh tra cất đi rồi, con Tuyết nó bảo nó chỉ tìm thấy lá thư tay này thôi …”
Ong Bí thư lắc đầu :
“ Bà tin được cái mồm nó hả ? Nhỡ nó nhìn thấy tiền nó tối mắt lại rồi giấu biến ngay đi chỉ đưa ra mảnh giấy này thì sao ?”
Bà Chánh văn phòng ngẩn người. Ong Bí thư nói kể cũng có lý. Con bé Tuyết là con bé ghê gớm, chuyên gì nó không làm được, huống hồ tiền lại để ngay trước mũi nó, tội vạ gì nó không lấy cả. Không lẽ bà lại sơ hở đến thế ? Lẽ ra ngày tối hôm qua bà phải tra hỏi nó, thậm chí khám người nó coi nó có giấu tiền ở đâu không ? Không bắt được lúc đó để đến giờ nó chối biến thì khó hòng đòi. Bà đành chép miệng :
“ Thôi được rồi chuyện tiền bạc tôi sẽ tra hỏi nó sau . Tuy thế chưa chắc nó đã lấy. Lão Trưởng đoàn thanh tra sau khi nhận phòng bì thì phải cất giâu tiền ngay chứ dại gì lão để trong phong bì ? Giờ ta bàn xem sử dụng lá thư này sao đây ?”
Ong Bí thư dè dặt :
“ Cái này phải tính kỹ lắm. Động tới lão này khác gì cưỡi trên lưng cọp…”
Bà Chánh văn phòng cụt hứng. Bà cứ tưởng vớ được bằng chứng ăn của đút của lão Trưởng đoàn thanh tra, ông Bí thư sẽ mừng lắm.Trước hết ông đang lo chuyện bảo kê cho lâm tặc phá rừng của ông đang có nguy cơ bị thanh tra. Nếu nắm được gáy lão  Trtưởng đoàn thanh tra này thì còn gì hơn ? Sau nữa là dùng tờ giấy này trấn lột lão, ít nhất cũng bắt lão nôn ra số tiền 5000 đôla lão ăn của thằng Bùi Dương, Tổng Giám đốc Vcomex. Vậy mà không ngờ, cầm cuả quý trong tay mà ông Bí thư cứ dửng dưng coi như tờ giấy lộn vậy.
Nghĩ vậy bà Chánh văn phòng bực mình:
“ Vậy thôi, ông sợ vậy thì thôi, để tôi trả lại giấy cho con Tuyết nó muốn làm gì thì làm, trả lại cho ông Trưởng đaòn càng tốt…”
Ong Bí thư giật mình :
“ Ay..ấy…sao vội vàng vậy. Tôi nói là mình phải tính kỹ lắm chứ tôi có nói bỏ qua không làm vụ này đâu ?”
“ Ong tính gì tính nhanh lên không con Tuyết nó tự tống tiền lão ấy đấy …”
“ Lai còn thế nữa kia ? Sao bà sợ con ranh con này quá thế ? Lôi thôi tống cổ nó về quê làm ruộng …”
Bà Chánh văn phòng cười nhạt :
“Ong nói dễ nghe nhỉ ? Đuổi nó, nó đem chuyện  thâm cung bí sử của huyện mình ra nó kể tùm lum thì mặt mo cả đám…”
Ong Bí thư tái mặt nhưng vẫn nói cứng :
“ Thì nếu cần bà cứ cho nó thôi việc đi..tôi có chuyện gì đâu mà phải sợ ?”
Bà Chánh văn phòng cười khanh khách :
“ Thật nhé. Thật ông không có chuyện gì với nó hả ? Vậy nếu nó láo quá tôi đuổi nó nhé ?”
Ong Bí thư huyện vội vàng :
“ Ay ấy..bà đuổi nó thì cũng phải theo đúng luật lao động không nó kiện thì nguy…”
Bà Chánh văn phòng bật cười :
“ Ong mà cũng nói tới luật kia à ? Luật lệ con mẹ gì, ông cứ đưa chủ trương đường lối của Đảng ra là thiên hạ chết khiếp rồi…”
Ong Bí thư huyện nhăn mặt :
“ Bà này là Chánh văn phòng mà ăn nói hay nhỉ ? Chủ trương đường lối của Đảng là thể hiện sự lãnh đạo của Đảng..còn luật pháp là để quản lý xã hội…”
                                       
                                                 (còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét