Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

SỐNG NHƯ LÀ CHẾT - KỲ 15

 
 
 
                       ( tiếp theo) 
                         Chương 15
Gã đâm bổ vào nhà hàng xóm khi lão đang ngồi ăn sáng. Nhìn thấy gã hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống, lão giật mình đánh rơi cái muổng vào tô hủ tíu, lắp bắp :
" Không phải …không phải tôi…"
Gã gầm lên :
" Không phải ông…sao ông biết ?"
" Thì…sáng nay bà nhà tôi đứng trong sân thấy hai thằng chở nhau trên xe máy , thằng ngồi sau vác xác con chó từ nhà ông chạy ra qua đây mà…"
" Có phải hai thằng thợ phụ lái cẩu không ?"
" Nó chạy vụt qua, bà nhà tôi mắt mũi kèm nhèm sao nhận ra được ?"
Gã cáu kỉnh :
" Con chó chết đã chôn xuống rồi, tụi nó đào lên làm gì ?"
Lão hàng xóm đã lấy lại được bình tĩnh, kêu lên :
" Vậy ông không biết là nội tạng heo, chân gà, mực…thối nát ra rồi tụi nó vẫn nhập về rồi lấy thuốc hóa chất của Trung Quốc tẩm ướp lại tươi như mới à ? Xã con chó của ông mới chết được vài tiếng, chôn xuống đất cũng vài giờ, vậy vẫn còn tươi chán…tụi nó mang về tẩm ướp hóa chất Trung Quốc lại mới tinh như vừa làm thịt…"
" Ông có biết nó bán cho quán thịt cầy  nào không ?"
" Sao biết được ? Tất nhiên nó phải mang đi xa khỏi vùng này. Ông tìm được tới nơi thì con Mực của ông đã lên đĩa rồi…"
Gã thở hắt ra :
" Vậy bó tay à ?"
" Chứ còn gì nữa ? Ông cứ thử đi lùng các quán thịt cày coi. Toàn chó chết bả cả đấy …"
" Vậy có ai chết vì ăn thịt chó dính bả chưa ?"
' Chưa …chưa có ai…tụi nhà hàng nó lại dùng hóa chất của Trung Quốc tẩy độc …quán thịt cày mà để chết người thì nó cũng chết…"
Gã nhăn nhó như người đau răng :
" Sao chất gì cũng mua của Trung Quốc vậy ?"
Lão hàng xóm trợn mắt :
" Chẳng cứ gì thịt thà , cá mú, rau cỏ cũng vậy, cũng phun thuốc cho xanh, mọc nhanh, tươi tốt, bắt mắt nhưng ăn vào là nhiễm độc, đến thằng trồng rau cũng không dám ăn, chỉ bán thôi…"
Vợ lão hàng xóm trong nhà bước ra góp chuyện :
" Hoa quả cũng thế thôi. Hỏi tháng này sao đã có dưa hấu ? Thằng Trung Quốc nó mua từ vụ trước mang về tẩm hóa chất, để mấy tháng vẫn tươi xanh, chờ sắp tới mùa dưa nó mới tống sang ta làm như dưa hấu ra trái sớm…"
Gã văng tục :
" ĐM…hóa ra thằng Trung Quốc đang đầu độc cả dân tộc này ?"
Lão già cười cùng cục :
" Trừ các đại gia và các quan lớn thuê người trồng rau sạch . À mà này…đất ông rộng vậy sao không trồng  rau ?"
Gã cười  héo hắt :
" Từ bé tới giờ tôi chưa cầm tới cái cuốc…"
Lão già sốt sắng :
" Vậy để tôi sang làm cho. Không tốn kém bao nhiêu đâu. Chỉ 10 ngày sau là có rau sạch ăn…"
Ừ nhỉ, sao không thuê lão cuốc cho một khoảnh vườn nho nhỏ, hàng ngày tưới, nhìn rau lớn lên kể cũng vui. Gã ra về, vợ lão hàng xóm còn chạy theo đưa nải chuối :
" Chuối sứ nhà trồng, ngọt và lành lắm, ông mua chuối ngoài chợ thế nào cũng bị tẩm hóa chất…"
Gã cảm ơn, dọc đường về gã bẻ một trái ăn thử. Ngọt và thơm nữa , đúng chuối chín cây không phun thuốc. Về tới nhà , thằng "tiếp phẩm" đã chờ ở cổng. Lát sau nó bày la liệt trên bàn nào thịt xông khoái, nào chân giò nhồi thịt hấp, nào trứng cá hồi…Gã cau mày :
" Tủ lạnh còn đầy các thứ từ tuần trước, sao mày mua nhiều thế ?"
Thằng "tiếp phẩm" toét miệng cười :
"Ong anh phải ăn nhiều vào. Đã không hưởng thú vui thành phố, bù lại phải hưởng cái sướng ẩm thực. Kỳ này em mua một ký dồi trường ông anh chấm mắm tôm dưa cay whisky thì say quắc cần câu …"
Gã giật mình :
" Ấy chết…nội tạng heo nó tẩm hóa chất kinh lắm…ăn vào ung thư sớm…"
Thằng tiếp phẩm la lên :
" Làm gì ra chuyện đó. Món này em mua ở quán lòng lợn tiết canh  sân bay Tân Sơn Nhất. Nó mời hẳn một thằng tay tổ ba đời chuyên luộc lòng heo đánh tiết canh vào đứng bếp. Thằng này có bí quyết gia truyền nên món dồi trường này không bỏ một tý hóa chất nào vẫn giòn tan, thơm ngon. Còn tiết  canh hả ? Mềm và đỏ tươi , bỏ vào mồm trôi tuốt luốt vào bao tử. Khách ăn phải rồng rắn xếp hàng như quán bia Cổ Tân thời bao cấp. Ra vào cứ nườm nượp. 10 giờ sáng là hết hàng. Ông anh cứ ăn thoải mái. Không có hóa chất hoá chiếc gì đâu."
Gã nhăn mặt :
" Tao ở đây khỉ ho cò gáy, bệnh viện ở xa, chẳng may ăn xong bị Tào rượt thì biết chạy đâu. Cho mày mang về nhậu, tao vẫn trả tiền…"
Thằng tiếp phẩm tiếc rẻ :
" Tưởng mua cho ông anh một bữa khoái khẩu, chứ em ở thành phố thiếu gì ? Mà sao bảo ngày xưa ông anh còn ăn thịt bò chết thối ra rồi, có sao đâu ?"
Ừ nhỉ, hồi đó tiểu đội chốt tại đèo Rủng  Rẻng. Một tối thằng có vợ ngủ với bố chồng xách đâu về mội cái cẳng bò đã bốc mùi thum thủm. Nó bảo bò bị L19 bắn chết chắc của dân bản nhưng trốn sạch rồi. Thằng tiểu đội trưởng la lên :
" Mày điên hả ? Nhỡ ăn phải bò bệnh thì sao ?"
" Ôi dà…bệnh vói bò chứ đâu với người !"
Nói rồi nó xắn tay áo cạo sạch lớp thịt ngoài, lấy cồn rửa kỹ rồi đốt lửa nướng. Ôi chao, thịt bò chết mà cũng thơm nức mũi. Gã cũng nhét đầy một bụng sau đó cứ lo ngay ngáy thượng tổ hạ tả. May quá, cả tiểu đội không sao cả riêng thằng mang cẳng bò về lại dính chấu. Cứ 15 phút nó lại tụt trên võng xuống xách quần chạy ra rừng. Cả đêm nó rên hừ hừ :
" Tao dại quá…ối trời ôi tao dại quá…có khi con bò nó vật chết tao…"
Rồi nó khóc rung rức chốc chốc lại kêu lên :" ối vợ ơi…ối vợ ôi..anh sắp chết…anh sắp chết rồi…"
Mãi sáng hôm sau nó mới hết bị Tào rượt, đến trưa đã bò được dậy húp  cháo. Gã sán lại chỗ nó cười cợt :
" Đêm qua mày khóc như cha chết mẹ chết, miệng thì cứ luôn gọi :" vợ  ơi…vợ ơi…". Mày sợ không còn được gặp nó nữa à ?"
" Tao tưởng chết…còn gặp sao được ?"
" Sao mày không gọi bố ơi, mẹ ơi, lại chỉ gọi vợ ơi. Bộ mày yêu nó lắm hả ?"
" Còn phải nói…dêm cuối cùng tao định cho nó chửa , mình đi nó có đứa con cũng đỡ hiu quạnh…"
" Rồi sao…có chửa không ?"
Thằng đó văng tục :
" ĐM…cái số tao nó đểu thật. Đêm đó sờ mó hôn hít mãi thế rồi chưa tới chợ đã hết tiền, xịt ngay vào bụng nó , còn nước non gì ?"
Nó yêu vợ nó lắm. Ngay cả khi nghe tin vợ ngủ với bố nó cũng chỉ điên lên ít ngày rồi cũng nguôi ngoai. Thế rồi bỗng một hôm, thằng giao liên tới. Cả tiểu đội xúm vào đọc thư, tán bậy, không để ý thằng đó chuồn đâu mất. Mãi tới giờ cơm chiều bỗng phía ngoài rừng vang lên tiếng AK.  Cả tiểu đội bỏ cả ăn chạy về phía đó. Thôi rồi, thằng đó ngồi tựa gốc cây, dí súng vào đầu đòm phát. Mặt nó đầy máu, ngoẹo sang một bên, mắt vẫn mở trừng trừng. Thằng tiểu đội rút trong tay nó một lá thư. Gã sốt ruột :
" Chuyện gì thế ?"
Thằng tiểu đội trưởng thẫn thờ :
" Vợ nó mới đẻ con trai…tất nhiên là con của bố nó…"
Hóa ra là như vậy. Thảo nào thình thoảng nó cứ thắc mắc nếu vợ  tao đẻ con thì nó là em tao hay là con tao ? Bây giờ thì nó không còn thắc mắc nữa. Nó đã trốn về nơi nào đó để không bao giờ còn nhìn thấy mặt bố mặt vợ nó nữa .
                             (còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét